Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ áo mãng bào màu xanh đen, vốn được luyện chế từ lớp da của cá chạch nhỏ sau khi bước vào cảnh giới Nguyên Anh lột xác. Đó là một món pháp bào do Tiệt Giang chân quân hao phí số tiền lớn, mời cao nhân bí mật chế tạo.

Hai tay Cố Xán không còn lồng trong tay áo, cũng không còn là ma đầu gây rối khiến vô số tu sĩ hoang dã ở hồ Thư Giản cảm thấy cao thâm khó lường. Hắn dang hai tay ra, nhảy nhót mấy cái:
- Trần Bình An, vóc dáng của ngươi cao như vậy rồi à. Ta còn tưởng sau khi gặp nhau, ta có thể cao ngang với ngươi rồi.

Người đàn ông trung niên kia vẫn không nói gì.

Mọi người đang xem náo nhiệt trên đường, lập tức không dám thở mạnh. Ngay cả Lữ Thái Tang vốn ngang ngược như Cố Xán, cũng bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng bất an.

Cố Xán liền gãi đầu.

Cuối cùng Trần Bình An khàn giọng nói:
- Thím có khỏe không?

Cố Xán gật đầu nói:
- Khỏe.

Trần Bình An nói:
- Ta muốn đi gặp thím một chút, được không?

Cố Xán ấm ức nói:
- Chuyện này có gì mà được hay không, mẹ ta cũng thường nhắc tới ngươi. Trần Bình An, sao ngươi lại xa cách như vậy?

Trần Bình An nói:
- Ta chờ ngươi ở bến thuyền. Ngươi đi ăn cua với bằng hữu xong, lại dẫn ta tới đảo Thanh Hiệp.

Cố Xán cười hì hì nói:
- Quan tâm bọn hắn làm gì, cứ gạt sang một bên là được. Đi đi đi, bây giờ ta sẽ dẫn ngươi tới đảo Thanh Hiệp. Hôm nay ta và mẹ đã có một ngôi nhà lớn để ở, giàu có hơn ngõ Nê Bình nhiều rồi. Đừng nói là xe ngựa, ngay cả cá chạch nhỏ cũng có thể ra vào được. Ngươi nói xem con đường kia phải lớn đến đâu, ngôi nhà phải rất bề thế đúng không?

Trần Bình An hỏi:
- Không nhờ người chuyển lời cho bọn Phạm Ngạn và Nguyên Viên sao?

Cố Xán lắc đầu nói:
- Không cần, đám bạn ăn chơi này quan trọng gì.

Trần Bình An không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn con cá chạch nhỏ sau người Cố Xán, năm xưa được mình câu từ bờ ruộng lên. Hôm nay nó đã hóa thành hình người, dung mạo giống như một cô gái tuổi xuân bình thường. Nhưng sau khi nhìn kỹ, cặp mắt màu vàng óng của nó lại có hai con ngươi dựng thẳng, có thể khiến tu sĩ phát giác được đầu mối.

Nó là một trong năm hậu duệ chân long ở động tiên Ly Châu, tại hồ Thư Giản này còn không thèm để Lưu Chí Mậu vào mắt. Lúc Trần Bình An liếc nhìn nó, mặc dù nó không tiếp tục lùi về sau một bước giống như lần đầu gặp mặt, nhưng ánh mắt vẫn cung kính, dường như không dám đối diện với Trần Bình An.

Trần Bình An không nói gì, xoay người đi về phía bến thuyền.

Cố Xán bước nhanh theo, nhìn bóng lưng của Trần Bình An. Hắn ngẫm nghĩ, vẫn nhờ Lữ Thái Tang đi nói với đám người Phạm Ngạn một tiếng, lại bảo cá chạch nhỏ mang theo thích khách địa tiên cảnh giới Kim Đan kia.

Lữ Thái Tang muốn nói lại thôi. Ánh mắt Cố Xán lạnh lùng. Lữ Thái Tang hừ lạnh một tiếng, rời khỏi nơi này.

Lúc này Cố Xán mới nghênh ngang đuổi theo Trần Bình An, tâm tình rất vui vẻ, hai tay áo mãng bào phất phơ, từng cơn gió lạnh thổi qua.

Nếu không gặp được Trần Bình An, hôm nay phu nhân kia đã phải chết, giết cửu tộc càng không phải trò đùa, bọn họ nhất định sẽ cùng nhau sum vầy ở âm phủ.

Cố Xán thấy Trần Bình An đi qua chiếc xe ngựa kia vẫn không dừng bước, bèn kêu lên:
- Trần Bình An, không ngồi xe ngựa sao?

Trần Bình An không dừng lại, cũng không xoay người:
- Ta có chân, hơn nữa có thể theo kịp xe ngựa.

Cố Xán liền bảo cá chạch nhỏ mang theo thích khách ngồi lên xe ngựa, còn mình thì đi theo Trần Bình An tới chiếc thuyền lầu của đảo Thanh Hiệp đậu ở bến thuyền.

Trên đường đi, Cố Xán không hỏi Trần Bình An vì sao lại tát mình hai cái, cũng không kể lại mình ở hồ Thư Giản oai phong lẫm liệt thế nào, chỉ tán gẫu với Trần Bình An về những chuyện lý thú nghe đồn ở quận Long Tuyền.

Có điều càng đến gần hồ Thư Giản, Cố Xán lại càng cảm thấy mất mát. Bởi vì trên đoạn đường này, từ đầu đến cuối Trần Bình An vẫn không nói với hắn câu nào, giống như hắn không để ý tới đám bạn xấu kia vậy.

Nhưng chuyện khiến Cố Xán khó hiểu nhất, đó là Trần Bình An không giống như đang kìm nén một bụng lửa giận ngút trời, mà là không tập trung, nói chuẩn xác là tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Chuyện này khiến Cố Xán khẽ thở phào một hơi.

Cố Xán sợ nhất là Trần Bình An không nói lời nào, gặp được mình rồi, tát mình hai cái, sau đó không do dự rời đi. Đời này cũng không gặp lại nhau, cho dù sau này ngẫu nhiên gặp gỡ, cũng chỉ giống như người xa lạ.

Lúc lên thuyền, cá chạch nhỏ mang theo phu nhân cảnh giới Kim Đan kia đi ở phía sau. Cố Xán cẩn thận hỏi:
- Trần Bình An, hay là ta thả thích khách kia đi nhé? Hôm nay tâm tình của ta rất tốt, tha cho bà ta cũng không sao.

Bước chân của Trần Bình An hơi chậm lại, nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục đi tới.

Tại khoảnh khắc đó, Cố Xán rõ ràng phát giác được sự giận dữ và... thất vọng của Trần Bình An.

Có điều hắn không hiểu, vì sao mình nói như vậy, làm như vậy... Trần Bình An lại cho là sai.

Thế là hắn quay đầu, hai tay lồng trong tay áo, bước chân không dừng lại, lạnh lùng nhìn phu nhân kia.

Đều là vì con mụ này, hôm nay lại trùng hợp chui ra ám sát mình, mới khiến mình chọc giận Trần Bình An. Đúng là tội đáng muôn chết, giết cửu tộc cũng không đủ.

Tới đầu thuyền rồi, Trần Bình An dừng lại, một mình nhìn cảnh hồ phía xa.

Cố Xán vừa ấm ức u oán, vừa muốn đến gần Trần Bình An một chút, đành phải đứng phía sau mấy bước, không dám đi lên đứng kề vai với Trần Bình An.

Ngay lúc này, phu nhân thích khách cảm thấy cuối cùng đã có cơ hội sống sót, lập tức quỳ xuống đất, ra sức dập đầu với Trần Bình An:
- Cầu xin ngài thả ta đi. Ta biết ngài là người tốt, là Bồ Tát sống lòng dạ từ bi. Cầu xin ngài nói với Cố Xán một tiếng, tha cho ta lần này đi. Chỉ cần không giết ta, sau này ta sẽ xây miếu thờ cho đại ân nhân ngài, mỗi ngày đều dâng hương vái lạy ân nhân. Dù ân nhân bảo ta làm trâu làm ngựa cho Cố Xán cũng được...

Ngón tay cá chạch nhỏ khẽ động. Cố Xán lại cười lên, xoay người lắc đầu với cá chạch nhỏ. Mặc cho thích khách kia dập đầu cầu xin, ván thuyền kêu lên lên bình bình.

Trần Bình An run rẩy lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, uống một hớp rượu, sau đó mới xoay người. Hắn lại không nhìn phu nhân gọi mình là “người tốt” và “Bồ Tát sống”, mà là nhìn Cố Xán, hỏi:
- Tại sao không chỉ giết bà ta?

Vẻ mặt Cố Xán nghiêm túc nói:
- Chỉ giết bà ta cũng vô dụng, nơi này quá nhiều người thích tìm chết. Trần Bình An ngươi có lẽ không biết, tại hồ Thư Giản vô pháp vô thiên này của chúng ta, ai giết ta thì ta chỉ giết kẻ ấy, đó đã xem như lòng dạ Bồ Tát rồi. Mấy vạn tu sĩ sông núi kia, còn có những thành trì bên hồ nương nhờ vào các đảo chủ, bọn họ đều sẽ xem thường và chê cười.

Có lẽ sợ Trần Bình An không tin mình, Cố Xán quay đầu hỏi cá chạch nhỏ:
- Có phải như vậy không? Ta không lừa Trần Bình An đúng không?

Con cá chạch nhỏ vốn coi trời bằng vung ở hồ Thư Giản, rụt rè gật đầu.

Phu nhân có thể trở thành một địa tiên cảnh giới Kim Đan, lại dám tới ám sát Cố Xán, đương nhiên không phải kẻ ngốc. Trong nháy mắt bà ta đã nghiền ngẫm ra hàm ý trong lời nói của cọng cỏ cứu mạng kia, chỉ giết một mình mình? Trong thoáng chốc bà ta giống như rơi vào hầm băng, cúi đầu xuống, ánh mắt không ngừng dao động.

Trần Bình An nhìn bà ta, hỏi:
- Nếu như nói, ta có thể đảm bảo chỉ giết một mình ngươi, tất cả những người liên quan với ngươi đều sẽ sống sót, ngươi sẽ làm gì?

Phu nhân ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa:
- Ta biết ngài là người tốt, vì sao không thể tha cho cả ta? Ta biết sai rồi, ta không nên tới ám sát Cố Xán. Ta cam đoan sau này nhìn thấy Cố Xán, sẽ chủ động đi đường vòng. Xin ngài cứu ta, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, cầu xin ngài!

Trần Bình An chậm rãi nói:
- Nếu hôm nay các ngươi ám sát thành công, Cố Xán quỳ dưới đất cầu xin các ngươi tha cho hắn và mẹ hắn, ngươi có đáp ứng không? Ngươi cứ trả lời thật lòng là được.

Phu nhân lau nước mắt nói:
- Cho dù ta chịu thả Cố Xán đi, tên kiếm tu của vương triều Chu Huỳnh kia nhất định cũng sẽ ra tay giết người. Nhưng chỉ cần Cố Xán cầu xin, ta sẽ bỏ qua cho mẹ hắn. Ta sẽ ra mặt bảo vệ phu nhân vô tội kia, không để bà ta bị ức hiếp.

Cố Xán cười rạng rỡ.

Hắn đương nhiên biết phu nhân này đang ba hoa khoác lác, để sống sót thì có lời lường gạt nào mà không nói ra được, hắn không hề cảm thấy lạ. Nhưng như vậy thì có sao đâu, chỉ cần Trần Bình An chịu gật đầu, không tức giận với mình nữa, tha cho một hai con sâu kiến thì có gì đáng ngại.

Đừng nói là cái mạng hèn của địa tiên cảnh giới Kim Đan này, cho dù là cửu tộc của bà ta cũng không quan trọng. Đám sâu kiến có nguyện vọng, lời hứa và tu vi đều không đáng giá một xu này, Cố Xán hắn vốn không để trong lòng. Giống như lần này hắn cố ý đi đường vòng tới nơi tổ chức bữa tiệc, chẳng phải là vì hứng thú, muốn đùa giỡn những kẻ lầm tưởng nắm chắc phần thắng này sao?

Trần Bình An chậm rãi nói với Cố Xán:
- Ngươi giết bà ta trên đường, ta không cảm thấy sai. Giết bà ta ở đây, cũng được. Đến đảo Thanh Hiệp rồi lại giết, cũng có thể.

Cố Xán hơi sững sốt.

Trần Bình An hỏi:
- Khi đó ở trên đường, ngươi gọi bà ta là gì?

Cố Xán ngẫm nghĩ:
- Bà thím.

Trần Bình An hỏi:
- Ta gọi mẹ ngươi là gì?

Cố Xán phiền muộn nói:
- Cũng là thím.

Trần Bình An lẩm bẩm nói:
- Người một nhà thì phải đầy đủ, người một nhà thì phải sum vầy.

Cố Xán đột nhiên đỏ mắt, cúi đầu nói:
- Vậy rốt cuộc muốn ta làm thế nào, giết hay thả bà ta, ngươi mới không tức giận, không làm ngơ với ta như vậy? Trần Bình An, ngươi nói đi, ta sẽ làm.

Trần Bình An xoay người nói:
- Tùy ngươi. Ta tới đảo Thanh Hiệp gặp thím rồi, nói xong có thể sẽ đi ngay.

Hắn không nói gì thêm.

Cố Xán nghiến răng nghiến lợi, vành mắt ướt át, hay tay nắm chặt.

Cố Xán và cá chạch nhỏ tâm ý tương thông. Không cần Cố Xán lên tiếng, cá chạch nhỏ liền xách địa tiên cảnh giới Kim Đan kia giống như xách gà con, nhốt vào một mật thất trong khoang thuyền.

Trần Bình An vẫn luôn đứng ở đầu thuyền.

Cố Xán đi tới tầng cao nhất của thuyền lầu, tâm tình buồn bực, ném vỡ tất cả ly trên bàn. Mấy tỳ nữ hở cổ áo thấp thỏm bất an, không biết vì sao tiểu chủ nhân từ sáng đến tối luôn cười híp mắt, hôm nay lại nóng nảy như vậy.

Cá chạch nhỏ đứng ở một bên, cũng cảm thấy khó chịu buồn bực.

Cố Xán ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cá chạch nhỏ, nở nụ cười, đắc ý nói:
- Cá chạch nhỏ, đừng sợ, Trần Bình An chỉ đang bực bội với ta thôi. Lúc còn nhỏ luôn như vậy, sau khi chọc hắn mất hứng, dù ta đi theo sau mông hắn nịnh nọt thế nào, hắn cũng không thèm để ý tới ta, giống như hôm nay vậy. Nhưng mỗi lần thấy ta hoặc mẹ bị hàng xóm láng giềng và lưu manh trong trấn nhỏ ức hiếp, hắn vẫn sẽ giúp đỡ chúng ta. Sau đó ta có khóc có làm ầm ĩ, bảo đảm hắn cũng sẽ không tức giận nữa.

- Ài, chỉ đáng tiếc hôm nay ta không còn hai hàng nước mũi kia nữa, đó là pháp bảo lớn nhất của ta. Có hiểu không? Mỗi lần Trần Bình An giúp ta và mẹ xong, chỉ cần thấy ta sụt sịt mũi, hắn sẽ không nghiêm mặt được, sẽ cười lên, sau đó hắn sẽ không giận ta nữa.

Cá chạch nhỏ gật đầu.

Chỉ có Cố Xán và nó mới biết, vì sao khi đó ở trên đường nó lại lùi một bước.

Nó thật sự sợ, đó là một loại kính sợ và kiêng dè liên quan đến cơ sở đại đạo của nó. Có lẽ ngay cả Trần Bình An, cả động tiên Ly Châu, cùng với sư phụ Tiệt Giang chân quân Lưu Chí Mậu của Cố Xán, cũng không biết được nguyên do.

Bởi vì con cá chạch nhỏ này, không giống với con cá chép màu vàng được Lý Nhị đựng trong giỏ long vương, còn có con rắn mối trong viện của Tống Tập Tân. Có thể thành công bắt được cá chạch nhỏ, cơ duyên lớn này vốn thuộc về Trần Bình An. Là cơ duyên duy nhất ở động tiên Ly Châu mà hắn dựa vào chính mình bắt được, hơn nữa có cơ hội nắm giữ trong tay.

Nhưng Trần Bình An lại dựa vào bản tâm tặng nó cho Cố Xán. Khi đó Cố Xán cũng xuất phát từ bản tâm, một phần là do khôn ngoan lanh lợi, đã mặt dày xin con cá chạch của Trần Bình An. Giống như Trần Bình An đã tự mình cho đi cơ duyên, khiến nó biến thành cơ duyên đại đạo của Cố Xán. Nhưng đối với cá chạch nhỏ, chuyện này cũng không ảnh hưởng Trần Bình An vẫn là nửa chủ nhân của nó.

Tuy nói hôm nay Trần Bình An chắc chắn không sai khiến được cá chạch nhỏ đã là cảnh giới Nguyên Anh, nhưng nếu nói cá chạch nhỏ dám ra tay với Trần Bình An, trừ khi chủ nhân hiện tại là Cố Xán ra lệnh buộc phải chấp hành, nó mới dám làm.

Cố Xán đột nhiên nằm sấp xuống bàn:
- Cá chạch nhỏ, trên đời ngoại trừ mẫu thân, cũng chỉ có Trần Bình An là sẵn lòng tặng tất cả đồ tốt nhất của mình cho ta. Lúc chưa làm thợ gốm hay sau khi làm thợ gốm, Trần Bình An đều như vậy. Trong tay có ít tiền, hắn không nỡ mua gì, nhưng chỉ cần ta thèm ăn, hắn đều sẽ không nhíu mày. Hắn còn lừa ta là kiếm được nhiều tiền, sau đó ta nghe Lưu Tiện Dương nói lỡ miệng mới biết được. Cá chạch nhỏ, ngươi nói xem, tại sao Trần Bình An lại tức giận?

Cá chạch nhỏ lắc đầu.

Cố Xán xoay người, đầu dựa vào mặt bàn, hai tay lồng trong tay áo:
- Vậy ngươi nói xem, lần này Trần Bình An sẽ tức giận bao lâu? Ài, bây giờ ta còn không dám nói với hắn về chuyện của những tỳ nữ hở cổ áo, phải làm sao đây?

Cố Xán chảy nước mắt:
- Ta biết, lần này Trần Bình An không giống như xưa. Trước kia là người khác ức hiếp ta và mẹ, hắn vừa nhìn thấy sẽ đau lòng. Vì vậy cho dù ta không hiểu chuyện, hắn có tức giận cũng sẽ không bỏ rơi đứa em trai ta đây. Nhưng bây giờ thì khác, ta và mẹ đã sống rất tốt rồi. Hắn sẽ cảm thấy dù không có hắn, chúng ta vẫn có thể sống tốt. Cho nên hắn sẽ vẫn luôn tức giận, đời này cũng không để ý tới ta nữa.

- Nhưng ta muốn nói với hắn, không phải như vậy. Không có Trần Bình An, ta sẽ rất thương tâm, sẽ thương tâm cả đời. Nếu Trần Bình An mặc kệ ta, ta sẽ không ngăn cản hắn. Ta chỉ sẽ nói cho hắn biết, nếu ngươi dám bỏ rơi ta, ta sẽ làm bại hoại lớn hơn, sẽ làm nhiều chuyện xấu hơn. Phải làm đến mức Trần Bình An ngươi đi tới bất kỳ nơi nào ở Bảo Bình châu, đi tới Đồng Diệp châu hay Trung Thổ Thần Châu, đều nghe được tên của Cố Xán.

Cố Xán vươn hai tay ra che mặt. Đây là lần thứ hai sau khi đến hồ Thư Giản, hắn lộ ra sự mềm yếu như vậy. Lần đầu tiên là cùng mẫu thân ăn tết trung thu ở đảo Thanh Hiệp, cũng nhắc đến Trần Bình An.

Cá chạch nhỏ và Cố Xán tâm ý tương thông, tất cả buồn vui mừng giận đều đồng cảm, cho nên nó cũng rơi lệ theo.

Thuyền lầu cuối cùng đã tới đảo Thanh Hiệp.

Lúc xuống thuyền, Trần Bình An lấy ra một miếng ngọc bài, đưa cho con cá chạch nhỏ kia, trầm giọng nói:
- Giao cho Lưu Chí Mậu, cứ nói lão giữ lấy, chờ ta rời khỏi đảo Thanh Hiệp thì trả cho ta. Lại nói với lão một câu, lúc ta ở đảo Thanh Hiệp, đừng để ta nhìn thấy lão.

Khi cá chạch nhỏ cầm lấy ngọc bài, lại giống như trẻ con nắm lấy một miếng than lửa đỏ bừng. Nó bỗng rít một tiếng vang tận mây xanh, thiếu chút nữa đã biến thành chân thân giao long dài mấy trăm trượng, chỉ muốn một vuốt đánh cho bến thuyền đảo Thanh Hiệp vỡ nát.

Khi nó muốn lập tức vứt bỏ ngọc bài, Trần Bình An mặt không cảm xúc, nói:
- Cầm cho tốt!

Cá chạch nhỏ tràn đầy sợ hãi, cố gắng nhịn đau, nắm chặt ngọc bài kỳ quái có khắc chữ “ta khéo nuôi dưỡng tinh thần cương trực”, đi tìm Tiệt Giang chân quân.

Nơi bến thuyền đã sớm có người chờ đợi, khom lưng uốn gối, vô cùng nịnh nọt Cố Xán.

Trần Bình An bảo Cố Xán:
- Làm phiền nói với thím một tiếng, ta muốn ăn một bữa cơm gia đình, trên bàn có chén cơm là được rồi.

Cố Xán gật đầu, chỉ cần Trần Bình An chịu ngồi xuống ăn cơm là được. Hắn liền bảo một lão tu sĩ quản gia của đảo Thanh Hiệp, mau đi vào phủ thông báo cho mẫu thân, không cần đồ ăn thức uống phong phú, cứ chuẩn bị một bàn cơm gia đình bình thường.

Cố Xán dẫn đường, Trần Bình An đi ở một bên, bước chân rất chậm.

Cố Xán cho rằng Trần Bình An muốn vào phủ là có cơm ăn ngay, chỉ mong đi dạo thêm một lát, cho nên mới cố ý đi chậm lại.

Trần Bình An đột nhiên nói:
- Những ngày qua ta vẫn luôn ở thành Trì Thủy, hỏi thăm chuyện của ngươi và đảo Thanh Hiệp, đã hỏi rất nhiều người, nghe rất nhiều chuyện.

Cố Xán cúi đầu nói:
- Đoán được.

Trần Bình An lại nói:
- Có mấy lời, ta sợ đến bàn ăn rồi sẽ không nói ra được, cũng không dám nói nữa. Cho nên trước khi gặp thím, ta có thể sẽ nói một số lời mà ngươi không thích nghe. Ta hi vọng bất kể ngươi có muốn nghe hay không, cho dù trong lòng ngươi cảm thấy là lời nói xằng bậy, lý lẽ sai lệch, ngươi trước tiên hãy nghe ta nói hết, được không?

- Sau khi ta nói xong, ngươi lại nói lời thật lòng của mình, ta cũng hi vọng sẽ không giả dối giống như thích khách kia. Không cần lo lắng ta có thích nghe hay không, ta chỉ muốn nghe lời thật lòng của ngươi, ngươi nghĩ sao thì cứ nói như vậy.

Cố Xán ừ một tiếng:
- Ngươi nói, ta nghe.

Trần Bình An chậm rãi nói:
- Xin lỗi, là ta tới chậm rồi.

Cố Xán trong thoáng chốc dừng bước.

Trần Bình An cũng dừng bước. Trong ánh mắt đầy vẻ tò mò của tất cả tu sĩ đảo Thanh Hiệp, đây là một người đàn ông trung niên vẻ mặt uể oải, nét mặt không thể hiện ra, nhưng ánh mắt đã lộ rõ nội tâm của một người, sự mệt mỏi kia không thể che giấu được.

Thiếu niên giày cỏ và đứa trẻ mũi thò lò năm xưa, hai người chia tay ở ngõ Nê Bình quá vội vàng. Ngoại trừ chuyện một túi lá hòe của Cố Xán, phải cẩn thận với Lưu Chí Mậu, cùng với đứa trẻ nhỏ như vậy phải chiếu cố mẫu thân của mình của tốt, còn có rất nhiều lời mà Trần Bình An chưa kịp nói.

Trần Bình An ngẩng đầu lên, nhìn về đỉnh núi đảo Thanh Hiệp:
- Sau khi đứa trẻ mũi thò lò kia rời quê hương, ta cũng nhanh chóng rời khỏi, bắt đầu hành tẩu giang hồ, không ngừng va chạm thế này thế kia. Cho nên ta rất sợ một chuyện, sợ đứa trẻ kia biến thành ngươi bây giờ, biến thành loại người mà năm xưa chúng ta ghét nhất.

- Một nam nhân trưởng thành, thích ức hiếp phu nhân trong nhà không có đàn ông. Những kẻ sức lực yếu hơn, lại ức hiếp con trai của phu nhân kia. Uống rượu vào rồi, nhìn thấy trẻ con đi qua, lại đá nó một cái, khiến cho đứa nhỏ kia lăn long lóc dưới đất.

- Cho nên mỗi lần ta nghĩ tới Cố Xán, chuyện thứ nhất là lo lắng đứa trẻ kia ở nơi xa lạ sống có tốt hay không. Chuyện thứ hai là lo lắng sau khi sống tốt, đứa trẻ kia vốn rất nhớ thù, liệu có dần dần biến thành loại người sức lực lớn rồi, bản lĩnh cao rồi, tâm tình không tốt sẽ đá trẻ con một cái, mặc kệ nó sống hay chết.

- Đứa nhỏ bị đá kia liệu có đau chết, hoặc là sau khi được Trần Bình An cứu về nhà, mẹ của nó ngoại trừ đau lòng, còn buồn rầu vì đến tiệm Dương gia bốc thuốc tốn rất nhiều tiền, sau đó mười ngày nửa tháng kiếm sống sẽ càng khó khăn. Ta rất sợ như vậy.

- Nhưng không trách được người khác, chỉ trách ta. Trách ta sau khi từ Đại Tùy trở về trấn nhỏ, lần thứ hai đi vào giang hồ, lại muốn xuôi nam đi tới thành Lão Long. Tại sao không chấp nhận đưa kiếm cho người khác chậm một chút, tại sao không chịu đi đường vòng, chỉ trì hoãn mấy tháng mà thôi.

- Lẽ ra ta phải đi gặp đứa trẻ mũi thò lò kia, tận mắt xem thử hắn và mẹ hắn sống có tốt hay không. Chứ không phải thông qua một ít tin tức, biết hai người bọn họ không lo tính mạng, dường như cuộc sống cũng không tệ. Từ đó cảm thấy đến muộn một chút cũng không sao, đợi sau khi mình có tiền đồ rồi, có thể cho đứa trẻ mũi thò lò nhiều thứ hơn, lại tới gặp hắn cũng không muộn.

- Hành tẩu giang hồ, sống chết tự lo. Ngươi giết cung phụng đảo Thanh Hiệp, giết đại sư huynh kia của ngươi, giết thích khách hôm nay. Chỉ cần Trần Bình An ta có mặt, nếu ngươi không giết, hoặc là không giết được, ta đều sẽ giúp ngươi giết.

- Những kẻ như vậy, tới một tên ta giết một tên. Tới một vạn người, nếu chỉ có thể giết chín ngàn chín trăm chín mươi chín người, ta cũng chỉ tự trách mình tay không đủ cứng, kiếm không đủ nhanh. Bởi vì ta đã đáp ứng ngươi, cũng đáp ứng với chính mình, phải bảo vệ đứa trẻ mũi thò lò kia cho tốt. Đó là chuyện chính đáng nhất của Trần Bình An ta, không cần phải nói đạo lý, vốn không cần.

- Cố Xán ngươi có một ngàn một vạn lý do tự nói với mình, nói với Trần Bình An ta, hồ Thư Giản vốn là một nơi bẩn thỉu như thế, thế đạo vốn là khốn nạn như vậy, ta không giết người lập uy, người khác sẽ tới giết ta. Những đây không phải là lý do để Cố Xán ngươi lạm sát người vô tội.

- Nhiều người đột ngột chết đi như vậy, ngay cả nguyên nhân cũng không biết. Sau khi giết rồi, Cố Xán ngươi có thể bước qua hố sâu trong lòng, nhưng Trần Bình An ta không qua được. Ta sẽ suy nghĩ, nhiều người như vậy, mấy chục mấy trăm người, chính là mấy chục mấy trăm đứa trẻ mũi thò lò ở ngõ Nê Bình năm xưa, đi theo sau mông một Trần Bình An chân đất, hoặc là mấy chục mấy trăm thợ gốm quê mùa. Sau đó nhiều người như vậy đều chết hết rồi.

- Năm xưa ở ngõ Nê Bình, Trần Bình An sắp đói chết cũng không muốn gõ cửa, chỉ đi lòng vòng trong ngõ Nê Bình, vẫn không chết. Đứa trẻ mũi thò lò năm xưa bị một tên khốn say rượu đá một cái, cũng không chết.

Trần Bình An dừng nói, vỗ vai Cố Xán bên cạnh:
- Đi thôi, thím đang chờ chúng ta. Đường có khó thì vẫn phải đi.

Hai người sánh vai đi tới.

Trần Bình An chậm rãi nói:
- Ta không muốn làm thánh nhân đạo đức, nhưng không làm loại thánh nhân đạo đức kia, cũng không có nghĩa là chúng ta không cần nói đạo lý.

- Người khác có nói lý hay không, ta mặc kệ, nhưng Cố Xán ngươi thì ta phải quản. Quản rồi có tác dụng hay không, ta vẫn muốn thử xem. Sau khi cha mẹ chết, ta đã không còn thân nhân nào, Lưu Tiện Dương và ngươi chính là thân nhân của ta.

- Thiên hạ lớn như vậy, ở trấn nhỏ ta cũng chỉ có hai người thân là ngươi và Lưu Tiện Dương. Bất kỳ nơi nào khác trời có sập xuống, ta cũng có thể mặc kệ. Nhưng cho dù trời thật sự sập xuống, chỉ cần đè tới các ngươi, bất kể bản lĩnh của ta có bao nhiêu, ta cũng phải thử đẩy trời lên. Nếu như đẩy không lên, gánh không nổi, vậy dù ta có chết cũng phải giúp các ngươi đòi lại công đạo.

Năm xưa ở động tiên Ly Châu, Trần Bình An đã từng làm như vậy, dù có chết cũng phải đòi lại công đạo cho Lưu Tiện Dương. Hôm nay ở hồ Thư Giản, hắn lại cảm thấy chỉ nói những lời này, cũng đã hao hết tất cả tinh khí thần.

Hai lần không giống nhau, nhưng vẫn khiến Trần Bình An ngồi một mình ở đó, giống như một con chó bên đường.

- Nếu như ta không quen biết Cố Xán ngươi, ngươi ở hồ Thư Giản có chọc thủng trời, ta nghe được cũng sẽ không quan tâm, sẽ không tới thành Trì Thủy, không tới đảo Thanh Hiệp. Bởi vì ta không quản được, bản lĩnh của ta chỉ có bấy nhiêu mà thôi.

- Tại phủ đệ của nữ quỷ áo cưới, ta không quản. Tại một quận thành ở nước Hoàng Đình, nhìn thấy những kiếm tu kia, ta không quản. Tại khe Giao Long, ta đã quản, bị mất đi Sơn Tự ấn mà Tề tiên sinh đưa cho ta. Tại thành Lão Long, ta đã quản, cuối cùng bị một gã tu sĩ đâm xuyên bụng.

- Trong thế đạo này, ngươi muốn nói đạo lý thì phải trả giá, nhưng không nói đạo lý cũng như vậy. Con giao long già ở khe Giao Long, thiếu chút nữa đã bị kiếm tu san bằng. Đỗ Mậu bị người ta đánh gần chết. Bọn họ là như thế, Cố Xán ngươi cũng như vậy. Hôm nay ngươi sống rất tốt, ngày mai thì sao? Ngày mốt? Sang năm? Hôm nay ngươi có thể khiến cho người khác cả nhà đoàn viên, ngày mai người khác cũng có thể khiến mẹ ngươi và ngươi sum vầy dưới đó.

- Nếu như có thể, ta chỉ mong cuối ngõ Nê Bình vẫn có một đứa trẻ mũi thò lò tên là Cố Xán, năm xưa ta sẽ không tặng con cá chạch nhỏ kia cho ngươi. Ta chỉ muốn ngươi ở tại ngõ Nê Bình, mỗi lần ta trở về quê nhà sẽ có thể nhìn thấy ngươi và thím. Dù nhà các ngươi đã có một chút tiền, hay là ta có tiền, hai người các ngươi đều có thể mua được quần áo đẹp, mua được thức ăn ngon, cứ trải qua cuộc sống an ổn như vậy.

Đến gần phủ đệ đèn đóm huy hoàng không thua gì nhà vương hầu, ánh mắt Trần Bình An ảm đạm, nhẹ giọng nói:
- Ta đã nói xong rồi, cũng không có sức nói thêm nữa. Cho nên tới bàn ăn rồi, ngươi hãy nói những gì muốn nói, ta sẽ nghe.

Cố Xán giơ tay lên lau mặt, không nói gì.

Phủ đệ rất lớn, qua cửa chính rồi, chỉ đi tới phòng ăn cơm cũng tốn rất nhiều thời gian.

Lúc bước qua ngưỡng cửa, Trần Bình An đã lấy xuống tấm da mặt do Chu Liễm chuyên tâm chế tạo, lộ ra diện mạo vốn có.

Cố thị ăn mặc hoa lệ đứng ở cửa đại sảnh, ngước mắt trông mong. Khi bà ta nhìn thấy Trần Bình An bên cạnh Cố Xán, trong thoáng chốc vành mắt đỏ lên, bước nhanh xuống bậc thềm, đi tới bên cạnh Trần Bình An. Bà ta cẩn thận quan sát Trần Bình An vóc dáng đã cao hơn rất nhiều, nhất thời trăm cảm xúc lẫn lộn. Bà ta che miệng lại, có ngàn vạn lời lại không nói được chữ nào.

Thực ra sâu trong lòng Cố thị rất hổ thẹn. Năm xưa Lưu Chí Mậu đến nhà thăm viếng, sau khi nói về chuyện của con cá chạch nhỏ, bà ta đã lòng dạ độc ác một lần. Mặc dù thiếu niên hàng xóm ngõ Nê Bình đã từng giúp bà ta và con trai rất nhiều năm, nhưng chỉ cần có thể giữ được phần cơ duyên kia cho Xán nhi, bà ta lại hi vọng hắn chết đi cho xong.

Trần Bình An cười nói:
- Thím.

Cố thị nghẹn ngào nói:
- Tốt tốt tốt, giống như Xán nhi nhà ta, còn sống là tốt, tốt hơn bất cứ chuyện gì. Mau vào phòng đi. Quản sự trên đảo nói quá vội vàng, thím đành phải xuống bếp làm mấy món ăn, còn lại là nhờ người hầu trong phủ giúp đỡ. Nhưng đều làm theo khẩu vị ở quê nhà chúng ta, khẳng định là món ăn gia đình thuần túy, Trần Bình An cháu sẽ không cảm thấy lạ.

Trần Bình An nói:
- Làm phiền thím rồi.

Cố thị trừng mắt một cái:
- Nói linh tinh gì vậy.

Trần Bình An không nói gì thêm.

Hai mẹ con, còn có một người mà hai mẹ con đều không xem là người ngoài, cùng nhau vào phòng ngồi xuống.

Mặc dù chỉ là món ăn gia đình, nhưng vẫn cực kỳ phong phú, xếp đầy một bàn lớn.

Cố thị còn chuẩn bị rượu quạ kêu tiên gia quý hiếm ở hồ Thư Giản, khác biệt hoàn toàn với rượu quạ kêu mà dân chúng buôn bán ở thành Trì Thủy.

Bà ta rót đầy cho Trần Bình An một ly, Trần Bình An khuyên can thế nào cũng không được. Cố Xán không thích uống rượu, nhất là ở trong nhà trước giờ không uống rượu, nhưng hôm nay cũng xin mẹ một ly rượu. Cố thị hơi sững sốt, liền mỉm cười rót một ly.

Một cái bàn tròn lớn, Cố thị ngồi ở chủ vị, Trần Bình An ngồi ở vị trí quay lưng về phía cửa phòng, còn Cố Xán ngồi trên ghế giữa hai người.

Cố Xán quay đầu nói với mẹ mình:
- Trước khi ăn cơm, con muốn nói vài lời với Trần Bình An.

Cố thị vốn giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, đã phát giác được chuyện khác thường, nhưng vẫn tươi cười nói:
- Được rồi, hai đứa cứ trò chuyện, uống rượu xong ta sẽ rót thêm cho.

Cố Xán uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó đưa tay che ly rượu, ra hiệu mình không uống rượu nữa. Hắn quay đầu nói với Trần Bình An:
- Trần Bình An, ngươi cảm thấy Cố Xán ta nên làm sao để bảo vệ mẫu thân cho tốt? Có biết ta và mẫu thân ở đảo Thanh Hiệp, bao nhiêu lần thiếu chút nữa đã chết một người rồi không?

Cố thị trong lòng run lên, vẻ mặt cứng đờ, ngồi yên tại chỗ, hai tay ở dưới bàn vò mạnh góc áo.

Cố Xán tiếp tục nói:
- Chỉ giết một người ra tay hại ta? Người sau màn của tên sát thủ thích khách kia thì sao? Những kẻ xấu lén lút nấp ở nơi xa hơn thì sao?

- Chẳng lẽ ta phải đi tìm từng tên, trước tiên chào hỏi bọn chúng? Nói với bọn chúng rằng Cố Xán ta rất lợi hại, cá chạch nhỏ càng lợi hại hơn, cho nên các ngươi đừng tới chọc ta, nếu không ta sẽ đánh chết các ngươi?

- Có phải ngươi cảm thấy những vụ ám sát trên đảo Thanh Hiệp kia, đều là do người ngoài làm? Là kẻ thù đang tìm chết?

- Ngươi cho rằng không thể nào là do Lưu Chí Mậu, sư phụ tốt của ta sắp xếp? Ẩn nấp trong những vụ mưu sát kia?

- Ngươi có thể sẽ nói, chưa chắc đã thế. Đúng, quả thật như vậy, ta cũng sẽ không lừa gạt ngươi, nói rằng Lưu Chí Mậu kia nhất định tham dự trong đó. Nhưng ta chỉ có một người mẹ, Cố Xán ta cũng chỉ có một cái mạng, tại sao ta phải đánh cược vào cái “chưa chắc” kia?

Cố Xán đứng lên, tức giận nói:
- Trần Bình An, hôm nay cho dù ngươi đánh chết ta, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả. Nhưng trước khi bị ngươi đánh chết, ta vẫn muốn nói với ngươi, Cố Xán ta không làm sai. Cho dù ta sai, ta cũng không nhận. Ta càng sẽ không thay đổi, đời này sẽ không thay đổi, chết cũng không thay đổi!

Sắc mặt Cố Xán dữ tợn, lại không phải sự căm hận nhắm vào một người giống như trước kia, mà là hận chính mình, hận cả hồ Thư Giản, hận tất cả mọi người, sau đó là ấm ức vì không được người mà mình quan tâm nhất thấu hiểu.

- Ta ở nơi này giống như bảo hổ lột da, không lột da bọn chúng xuống mặc lên người mình, ta sẽ chết cóng. Không uống máu ăn thịt bọn chúng, ta và mẹ sẽ chết khát chết đói. Trần Bình An, ta nói cho ngươi biết, nơi này không phải là ngõ Nê Bình nhà chúng ta, sẽ không chỉ có những người lớn đáng ghét kia tới trộm quần áo của mẹ ta. Người ở đây sẽ ăn mẹ ta đến xương cũng không còn, sẽ khiến bà ấy sống không bằng chết. Không chỉ là ở trong ngõ gặp phải một tên khốn khiếp say rượu, nhìn ta không vừa mắt nên đá ta một cái.

- Ngươi có biết, ta ở chỗ này sợ đến thế nào không?

- Ngươi có biết không, ta rất hi vọng ngươi có thể ở bên cạnh ta giống như trước kia, bảo vệ ta và mẹ ta thật tốt.

- Trần Bình An, ngươi không biết!

- Ngươi cũng chỉ biết đánh ta mắng ta!

Cuối cùng Cố Xán mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Ta không muốn lần sau ngươi gặp được ta và mẹ ta, là tới hồ Thư Giản viếng mồ cho chúng ta. Ta còn muốn gặp ngươi, Trần Bình An...

Cố Xán nức nở đi ra khỏi phòng, lại không đi xa, ngồi trên ngưỡng cửa.

Trần Bình An ngồi yên tại chỗ, ngẩng đầu lên, khàn giọng nói với Cố thị:
- Thím à, cháu cũng không uống rượu nữa, có thể bới cho cháu một chén cơm không?

Cố thị trong lòng thấp thỏm lo âu, vội vàng lau nước mắt gật đầu, đứng dậy bưng tới cho Trần Bình An một chén cơm. Trần Bình An đứng lên cầm lấy chén cơm kia, khẽ đặt lên bàn, sau đó ngồi xuống.

Trên bàn lại có một chén cơm. Năm xưa trong nhà người khác ở ngõ Nê Bình, Trần Bình An vẫn là một đứa trẻ, còn nhỏ hơn Cố Xán hiện giờ, cũng có một chén cơm đặt trên bàn như vậy.

Trần Bình An giơ một tay lên, hơi run rẩy, cuối cùng không cầm đũa, mà là từ trong người lấy ra một quyển sách, đặt bên cạnh chén cơm kia.

Đó là một bộ quyền phổ cũ kỹ ố vàng.

Trần Bình An đưa tay khẽ vuốt lên. Nó đã làm bạn với hắn đi qua bao nhiêu sông núi, gặp qua thế giới vô biên đủ những cái lạ, chứng kiến qua tất cả vui buồn ly hợp của Trần Bình An. Đã lật xem nhiều lần như vậy, nó vẫn chỉnh tề như trước, gần như không có bất kỳ nếp nhăn nào.

Hắn chỉ cho ông lão ở lầu trúc núi Lạc Phách xem một lần, nhưng lần đó Trần Bình An muốn ông lão mỗi khi lật trang đều phải cẩn thận một chút, không ngừng lảm nhảm. Kết quả lại bị ông lão thưởng cho một trận quyền, giáo huấn rằng người luyện võ ngay cả một quyển sách rách nát cũng không bỏ được, còn muốn chứa cả thiên hạ trong quyền ý sao?

Hắn còn cho cô nương yêu thích xem qua, nhưng khi đó hai người vẫn chưa thích nhau. Bởi vì hắn muốn biết chữ, muốn biết quyền phổ rốt cuộc viết cái gì, mới đưa cho nàng xem. Lúc ấy cũng khiến cho nàng không thoải mái, lầm tưởng Trần Bình An coi thường nàng, cho rằng nàng thèm muốn quyền pháp trong bộ quyền phổ này nên lén học.

Ơn một bữa cơm là ơn cứu mạng, một bản quyền phổ vẫn là ơn cứu mạng.

Trần Bình An cắn môi, cũng không quay đầu, nhẹ giọng nói:
- Cố Xán, lúc ấy chúng ta đã nói rõ, bản quyền phổ này là ta mượn của ngươi, một ngày nào đó sẽ trả lại cho ngươi.

Cố Xán đột nhiên đứng dậy, giận dữ hét lên:
- Ta không cần, tặng cho ngươi thì là của ngươi. Khi đó ngươi nói là sẽ trả, ta đã không đồng ý. Ngươi phải nói đạo lý chứ!

Cuối cùng Cố Xán khóc lóc cầu xin:
- Trần Bình An, ngươi đừng như vậy, ta sợ...

Trong mắt đứa trẻ tính tình cực đoan lại thông minh lanh lợi, trên đời cũng chỉ có Trần Bình An là nói đạo lý, vẫn luôn như vậy.

Trần Bình An không nói gì, cầm đôi đũa kia lên, cúi đầu và cơm. Cho đến khi ăn xong chén cơm kia, hắn cũng không ngẩng đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2024 23:19
Không biết lúc nào kịp tác để đọc lại
huio
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
xxleminhxx
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
Alexbui2112
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
darlenenhi2110
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
darlenenhi2110
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
Hieu Le
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
vtquang209
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
dongtqhk2003
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
ghost03
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
Rangnarok
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
thuanz1997
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai. Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
dongtqhk2003
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
dongtqhk2003
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
truongcp9009
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
thuanz1997
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi. Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
Nhatkiemchungtinh
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
dohangocanh
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
Hieu Le
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
truongcp9009
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
BÌNH LUẬN FACEBOOK