Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Áo Vi Thắng nát bét, toàn thân lộ ra vô số vết kiếm nhỏ, trông như tinh bì lực tận. Nếu không phải thấy hắn còn ngoan cường kiên trì, giám thị vốn như lâm đại địch đã ra tay dừng cuộc đấu.

Cổ Dung Bình thần sắc bình hòa, vẻ âm chí ngoan lệ trên mặt đã sớm tan biến vô ảnh vô tung.

Y có thể được mọi người đánh giá cao, đến nay chưa bại một lần, há lại tình cảnh của mình cũng không thấy rõ? Khi y nhận ra được sai lầm của chính mình, rồi bắt đầu điều chỉnh, Vi Thắng lập tức rơi vào hạ phong.

Tâm Hồ kiếm, tâm trong như hồ, không vết thấy được.

Vi Thắng khổ sở chống đỡ, nếu không phải hắn lĩnh ngộ kiếm ý thâm hậu, luôn là trong tình huống suýt soát, tránh kịp hoặc ngăn trở, sớm đã lạc bại. Chẳng qua, cho dù như thế, hắn vẫn không cách nào ngăn thế công Cổ Dung Bình. Cổ Dung Bình cũng vừa đổi lúc trước cấp bách, giờ phát thong dong, từng điểm ưu thế được kéo dãn.

Kiếm quyết khác nhau, lộ tuyến cũng tuyệt nhiên khác biệt. Có kiếm quyết cương mãnh bạo liệt, hướng tới là mỗi một kích như lôi đình, không lưu dư lực. Mà có kiếm quyết, lộ tuyến là triền đấu, tịnh không theo đuổi một kích tất sát, mà là thông qua không ngừng kiến lập ưu thế, như kéo tơ bóc kén, khiến đối thủ tinh bì lực tận, cuối cùng mất đi năng lực phản kháng.

Cổ Dung Bình là như thế.

"Cổ Dung Bình đích xác không tệ, tuổi tác nho nhỏ, Tâm Hồ kiếm đã có hỏa hầu kha khá! Bạc Dung năm xưa cũng không tu luyện tới bước này." Thiên Tùng tử nhịn không nổi khen, hơi chút dừng lại, hắn lại nhịn không nổi khen: "Vi Thắng càng không tệ! Không nói ngưng mạch kỳ đã tu luyện đến cảnh kiếm ý tâm chuyển, càng khó được chínhlà tính tình cứng cỏi ngoan cường, rành rành sa vào khốn cảnh, vẫn bất khuất không khom, người này tất thành đại khí!"

"Đúng a. Chỉ sợ các môn phái khác Đông Phù ta sau này phải theo sau Vô Không kiếm môn kiếm cơm." Chưởng môn Phùng Thanh Linh Anh phái liếc Thiên Tùng tử nói.

Câu nói này tức thì nói trúng không ít tâm tư tiểu môn ở Đông Phù, sắc mặt rất nhiều người đều không dễ coi.

Thiên Tùng tử trong lòng sáng tỏ, lại không bóc mẽ, chỉ thản nhiên nói: "Cường giả vi tôn, có thực lực tới đâu, tất phải có đãi ngộ tương ứng. Chẳng lẽ Phùng chưởng môn đánh giá Vô Không kiếm môn không có thực lực này?"

Phùng Thanh hơi nghẽn, nhưng hắn vẫn biện luận: "Chỉ sợ Vô Không kiếm môn hẹp hòi khó xóa!"

Thiên Tùng tử trong lòng chán ghét, nhìn quanh mọi người một cái, nói: "Vô Không kiếm môn mấy năm nay vẫn giấu tài, nếu bọn họ là hạng tham lam, với Băng Ly kiếm, chỉ sợ Đông Phù ta kẻ có thể ngăn không nhiều, càng đừng nói Bùi chưởng môn mấy người tu vi đều kim đan kỳ."

Lời nói này tức thì khiến sắc mặt rất nhiều người thả lỏng không ít, nghĩ nghĩ cũng đúng, nếu Vô Không kiếm môn thật là loại người kia, bọn họ nào có sức đề kháng?

"Vô Không kiếm môn là một phần tử Đông Phù, Vô Không kiếm môn mạnh, vậy Đông Phù ta mạnh, Đông Phù mạnh, chỗ tốt các vị tự nhiên cũng không ít." Thiên Tùng tử ý vị sâu xa nói.

"Không sai! Ta xem Bùi chưởng môn mấy người, cũng không phải hạng cậy mạnh. Nếu Đông Phù ta có thể tiến thêm một bước trong mười ba trọng trấn, ai cũng có chỗ tốt!" Có người tán đồng.

Những người khác dồn dập phụ họa, sức ảnh hưởng của Thiên Tùng tử tại Đông Phù không người so được, mấy năm nay, lão hành sự vẫn khá công chính, mọi người đối với lão cũng khá tín nhiệm. Chưởng môn Linh Anh phái ở bên, mặt xanh đỏ bất định.

Thiên Tùng tử lúc này đột nhiên đứng lên, mọi người biết lão có lời muốn nói, xung quanh lập tức tĩnh lặng.

"Có rất nhiều người đều không biết dự tính tổ chức hội đấu kiếm lần này của ta." Thiên Tùng tử chậm rãi nói, thanh âm không lớn, lại thêm một phần nghiêm túc, mọi người trong lòng không khỏi nghiêm nghị, vểnh tai lắng nghe, vài kẻ cơ linh, đã ẩn ước ý thức được sự tình không đơn giản.

"Có thể có người biết, cũng có thể có người không biết." Thiên Tùng tử hơi dừng, mới tiếp tục nói: "Đô Thiên Huyết giới ẩn ẩn có dấu hiệu bất ổn."

Trước là một mảnh yên lặng, khẩn tiếp theo một mảnh xôn xao.

"Sẽ không!"

"Sao có thể?"

"Đô Thiên Huyết giới không phải có rất nhiều cao thủ tọa trấn ư?"

...

Thanh âm kinh hoàng tạp loạn vô cùng, một câu nhẹ nhàng hời hợt, lại giống một quả bom giữa trời, trong nháy mắt khiến toàn bộ chưởng môn đều loạn sáo. Đến cả chưởng môn Linh Anh phái, cũng là đứng ngẩn đương trường, dần dần trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Đô Thiên Huyết giới là vùng đệm giữa tu giả cùng yêu ma. Là mảnh đất của vô số tu giả săn yêu. Chỉ cần ngươi có thực lực, ngươi có thể ở đây giành được hết thảy thứ ngươi muốn. Tinh thạch, pháp bảo, tài liệu trân hi...

Bao cao thủ ở đó thành danh, đó là vườn sau nhà của tu giả, là kho tài liệu của tu giả.

Cho nên khi Thiên Tùng tử nói Đô Thiên Huyết giới ẩn ẩn bất ổn, mọi người còn chưa có phản ứng, hội đấu kiếm cùng Đô Thiên Huyết giới có quan hệ gì, còn chưa phản ứng được ý nghĩa hàm chứa phía sau tin tức này.

Mãi đến lúc mọi người nghĩ tới Đô Thiên Huyết giới hình thành như thế nào, bọn họ mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nào sợ kẻ vẫn trấn định, lúc này sắc mặt cũng không nhịn đại biến.

"Tin tức xác thiết ư?"

"Ngoài thị trường căn bản không có tin tức a!"

Sợ hãi nhanh chóng tràn khắp mọi người, bọn họ chỉ là vô thức hỏi. Mọi người ở đây đều biết, Thiên Tùng tử khi công khai nói ra lời này, tin tức kia tuyệt sẽ không giả. Nguồn tin của Thiên Tùng tử so với bọn họ phải nhiều hơn nhiều.

Thiên Tùng tử than nhẹ một tiếng: "Mọi người đều chuẩn bị cho tốt đi. Tu giả bản thổ trong top100 hội đấu kiếm lần này, ta sẽ mở bí cảnh."

Đây lại là một tin tức có trọng lượng!

Bí cảnh!

Bí cảnh như một giới cực nhỏ. Bí cảnh được tạo ra hình thành như thế nào, không ai biết. Nhưng mỗi một giới, đều có bí cảnh, chỉ là số lượng nhiều ít khác nhau, không có nửa điểm quy luật.

Các bí cảnh bất đồng, nhưng cũng có chỗ tương đồng. Phàm là bí cảnh, linh khí trong đó thường thường cực kỳ nồng đậm, nếu có thể tu hành trong đó, công đỡ hơn nửa. Mà trong bí cảnh, do linh khí cực kỳ nồng nặc, lại không vết người, rất nhiều linh thảo linh thú quý hiếm sinh tồn trong đó. Mà có vài bí cảnh, còn có động phủ của cổ tu giả lưu lại.

Ai cũng không ngờ, Đông Phù điện hóa ra có được bí cảnh!

Quả nhiên không hổ là kẻ chấp chưởng thực tế Đông Phù, tài nguyên thật dày, đơn giản là khó tưởng tượng.

"Bí cảnh này do sư tổ phát hiện lúc mới lập Đông Phù, chỉ tiếc, tu giả vượt quá kim đan kỳ không cách nào vào trong, bí cảnh này, bản môn cũng chưa một lần mở. Lần đại nạn này buông xuống, đệ tử các môn, chỉ cần tiến vào top100, đều có thể tiến vào bí cảnh. Còn về có thu hoạch gì, vậy phải xem phúc duyên của mình." Thiên Tùng tử nói.

Trên mặt kinh hoàng của các đại chưởng môn, cuối cùng lộ ra một tia vui vẻ.

Nếu nói top10, đệ tử Đông Phù chỉ sợ không nhiều, nhưng là top100, đệ tử hạch tâm các môn phái Đông Phù cơ bản đều có.

"Tiền bối khổ tâm! Ta thực tại xấu hổ!" Một vị chưởng môn đột nhiên tách hàng, vái Thiên Tùng tử thật sâu một cái.

Các chưởng môn khác cũng dồn dập ra khỏi hàng, hướng Thiên Tùng tử hành lễ tạ ngôn. Mở bí cảnh bản môn để đệ tử môn phái khác tiến vào, sự bậc này, chưa từng nghe đến. Tấm lòng Thiên Tùng tử, được mọi người ở đây kính bội, đến cả chưởng môn Phùng Thanh Linh Anh phái ở bên, cũng không chút chần chừ hành lễ.

Trên mặt Thiên Tùng tử không có nửa điểm hớn hở, âm u than khẽ: "tân hỏa truyền thừa, có tân hỏa mới có thể truyền thừa xuống được!"

Lòng mọi người chìm thẳng xuống, từ lời Thiên Tùng tử, cuối cùng bọn họ mới ý thức được, có thể thế cục so với bọn họ tưởng tượng còn nát bét hơn nhiều.

Tông Minh Nhạn nhìn vào những quầng sáng linh động như vật sống, lại không chút do dự bước vào trong trận.

Vừa bước vào trong, cảnh vật xung quanh tức thì hơi biến.

Sương khói nhàn nhạt màu lam không bờ không bến phủ lên hoang dã trống trải, gã thân trong hoang dã, bốn phía trống rỗng cái gì cũng không, bầu trời trên đầu, quầng sáng lớn nhỏ đếm không xuể như bầy cá di động.

Trong sương khói màu lam nhàn nhạt như sáng sớm, tiếng va chạm leng keng leng keng chạm càng tinh tế. Những quầng sáng tinh nghịch linh động này bay múa rất cao trên đỉnh đầu gã, mà vượt hẳn trên bầu trời, một vành trăng khuyết treo cao, ánh sáng nhàn nhạt rắc xuống phiến hoang dã này, đến cả sương khói cũng được phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.

Đây là phù trận tu giả trúc cơ kỳ có thể bố xuống?

Tông Minh Nhạn trong lòng có chút kinh sợ, không nhịn đánh giá lại Tả Mạc.

Tuy gã đối với phù trận hiểu rất hời hợt, nhưng tiếp thụ chính là Tả Mai Thiên hết lòng dạy bảo, cơ sở vững chắc, vượt xa Tả Mạc dạng đệ tử ngoại môn nửa đường xuất đạo. Tuy không rõ Tả Mạc bố xuống đến cùng là phù trận gì, nhưng gã lại có thể minh bạch ý nghĩa uẩn hàm sau lưng cái phù trận trước mắt này.

Gã quyết định thu hồi khinh thị trong lòng, Tả Mạc này đích xác có thể xứng danh thiên tài phù trận.

Tông Minh Nhạn đi dạo nhàn đình, trong thần sắc, tự tin cường đại lộ ra không đổi. Thiên tài phù trận thì sao chứ? Trong lòng gã không có chút nào sợ sệt, ngược lại, vốn gã cho là thịt một con cá nhỏ không đáng, trong lòng bắt đầu nhiều chút mong đợi.

Chiến ý của Tông Minh Nhạn nguyên bản dạt dào hiện khí thế càng thịnh!

Nhè nhẹ rung cổ tay, cành mai trong tay hơi gập một vòng.

Một đóa hoa mai nhè nhẹ rung, từ trên cành rơi rụng, phiêu diêu bay lên không trung.

Nhất tiễn mai!

Đóa hoa mai này lặng yên vỡ tan trong không trung, hóa làm một khối sáng hồng sắc. Cầu sáng như bị hai bàn tay vô hình kéo hai đầu, nhanh chóng bị kéo thành hẹp dài bẹp dẹp, một vòng kiếm ý nhàn nhạt lấy quang cầu sắc hồng làm trung tâm, hướng bốn phía mạnh đẩy ra.

Ánh kiếm hồng sắc hẹp dài, không có nửa điểm vị đạo ấm áp nhu hòa, ngược lại, khi nó thật trở thành một ánh kiếm, kiếm ý nghiêm túc sâm nhiên lẫm liệt, tăng tới cực điểm!

Tông Minh Nhạn nheo mắt, giống như đạo ánh kiếm hồng sắc, sắc bén sâm nhiên!

Khí cơ dẫn dắt, quầng sáng bay múa trong bầu trời tức thì giống như bầy cá bị kinh động.

Tiếng leng keng leng keng tức thì dày đặc như mưa rơi!

"Đi!" Tông Minh Nhạn quát một tiếng, cành mai trong tay một dẫn.

Ánh kiếm hồng sắc hẹp dài sắc bén đột nhiên sáng ngời, trong không trung vạch ra một vệt quang hoa hồng sắc kinh diễm, một đầu đâm vào trong quầng sáng.

Ánh kiếm sắc bén vô cùng, quầng sáng từng cái giống như bọt khí, cơ hồ vừa đụng là vỡ.

Vụn quang đầy trời vung vãi mà xuống, giống như hoa tuyết.

Sáng rực dưới ánh trăng, trong sương khói màu lam, vụn quang điểm điểm, đại đại hòa tan kiếm ý mang đến đủ sát khí, lại thêm phần thê mỹ.

Tê! Tả Mạc không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.

Thực lực Tông Minh Nhạn đơn giản là không cùng thứ bậc so với Triều An lúc trước hắn gặp, uy lực một kiếm này, dọa hắn khiến tim gan bé nhỏ phốc phốc nhảy nhót.

Nếu nói trước hắn còn có mấy phần ý chủ động xuất kích, một kiếm này của Tông Minh Nhạn, lập tức khiến hắn minh bạch cách nghĩ của mình không thực tế cỡ nào.

Trước mắt chỉ một biện pháp, ấy chính là phòng thủ!

Đây cũng là hắn duy nhất có thể làm. Nếu bị Tông Minh Nhạn tìm đến vị trí, Tả Mạc dám khẳng định, bằng vào kiếm ý gà mờ của mình, trong ba chiêu, tuyệt đối lạc bại.

Sau khi đánh chắc chủ ý, tia tạp niệm tàn dư cuối cùng trong đầu Tả Mạc cũng bị đánh tan, động tác của hắn càng thêm nhanh chóng lưu loát.

Phải nhanh!

Phải nhanh hơn nữa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK