Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy thế của Vũ Tiền vệ chấn nhiếp toàn bộ mọi người.

Chiếc chiến xa với màn che màu xanh lay động giống như một con cự thú thời thái cổ đang nhìn xuống chúng sinh. Chúng tướng đứng quanh cúi đầu, ma binh san sát, một khoảng yên tĩnh tới lạnh gáy, cảm giác áp bách vô hình tựa như mây đen áp đỉnh khiến người ta không thở nổi.

Ánh mắt Tả Mạc sắc bén như kiếm, bình tĩnh không chút sợ hãi.

“Dâng nghịch long trảo ra, đỡ cho ta phải ra tay, miễn cho ngươi tội chết!”

Giọng nói hờ hững nhưng tràn đầy uy nghiệm từ trong chiến xa truyền ra, thanh âm phảng phất như có ma lực khác xuyên thẳng vào tận đáy lòng người nghe.

“Miễn cho ngươi tội chết!”

Vũ Tiền vệ bỗng đồng thanh hô lớn, tiếng hô vô cùng đinh tai nhức ức, màng nhĩ người nghe như bị gõ một cái, đầu óc ong ong. Cùng lúc đó, trong nháy mắt sát ý ngập trời tựa như một cơn lũ quét, đột nhiên dâng lên bao phủ toàn trường!

Ngay cả loại cao thủ như Chu Khả cũng không tránh khỏi biến sắc, đám người Minh Huy thì mặt càng trắng bệch ra.

Hai mắt Tả Mạc sáng như đuốc, thần sắc lãnh đạm như thể không nghe thấy màn đồng thanh vừa rồi.

Yên tĩnh, toàn trường một lần nữa lại yên lặng như tờ.

Mọi người không tự chủ được quay đầu nhìnTả Mạc, rất nhiều người trên mặt thậm chí còn tỏ ra chút hả hê. Nghịch long trảo là thiên ma binh, là chung cực ma binh mà toàn bộ ma tộc đều mơ ước. Tả Mạc có được nghịch long trảo khiến bao kẻ đỏ mắt.

Bây giờ đại quân trước mặt, Vũ Soái đích thân đến, không ai tin Tiếu Ma Qua có thể trở mình gây ra được chút sóng gió gì.

“Thật không?” Tả Mạc tựa như đang thì thào, thanh âm không lớn nhưng gần xa đều có thể nghe rõ.

Hai chữ này vừa phát ra khiến không ít kẻ sửng sốt, ngay sau đó trên mặt rất nhiều người lộ vẻ không tinh, lẽ nào Tiếu Ma Qua lại muốn phản kháng?

Phản kháng? Vũ Soái đích thân đến, Tiếu Ma Qua lại còn dám phản kháng?

Tên gia hỏa này không muốn sống nữa sao?

Rất nhiều người của Vũ Tiền vệ cũng bị hai từ này của Tả Mạc làm cho sửng sốt nhưng rất nhanh trên mặt họ hiện lên vẻ phẫn nộ.

Thật to gan!

Ngay cả Vũ Soái mà cũng dám đối nghịch!

Vũ Soái không nói gì, chư tướng dưới trướng hắn kiềm chế không được, một người lạnh lùng nói: “Thế nào? Lưu lại cái mạng nhỏ của ngươi đã là Vũ Soái có tấm lòng ái tài rồi! Ngoan ngoan dâng nghịch long trảo lên cho Vũ Soái. Loại tiểu nhân vật như ngươi há có thể xứng đáng với thần vật như nghịch long trảo!”

Trên mặt đám người Thúc Long hiện lên vẻ giận dữ.

Tả Mạc không chút xao động, khóe miệng hơi cong lên như đang cười đầy trào phúng, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Muốn chết!”

Tất cả mọi người đều sợ ngây ra!

Chẳng lẽ Tiếu Ma Qua bị điên rồi? Hắn lại dám can đảm nhục mạ Vũ Soái muốn chết!

Hà công chúa hoa dung thất sắc, nàng khẽ che lấy môi anh đào, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Cùng lúc đó trong mắt A Quỷ hiện lên một tia tử mang, tay phải nàng đánh phía tên ma tộc đang đứng trên trời.

Răng rắc!

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

Con ngươi của tên ma tộc vừa rồi mới nói chuyện lồi cả ra ngoài, chiếc cổ đã bị bẻ với một góc độ kì dị. Hắn còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, cả người giống như một đống cát từ trên trời rời xuống.

Rầm!

Tiếng hít vào mãnh liệt không hẹn mà cùng vang lên. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn A Quỷ đứng bên cạnh Tả Mạc, nữ nhân nhìn qua có chút xấu xí luôn đi theo bên cạnh Tả Mạc này rất ít khi ra tay. Lần duy nhất nàng xuất thủ là khi cùng Tằng Liên Nhi chống đỡ một kiếm của Lâm Khiêm.

Nhưng chiêu vừa rồi so với khi đỡ một kiếm của Lâm Khiêm càng thêm lợi hại.

Chẳng lẽ lần trước nàng không dốc hết sức?

Đám người Chu Khả thần sắc biến ảo bất định, trong lòng thầm lấy làm kinh ngạc.

Nhưng mọi người càng không hiểu chính là Tiếu Ma Qua khi đối diện với Vũ Soái dường như không có chút sợ hãi nào. Thậm chí còn chủ động thách thức Vũ Soái, lẽ nào tên gia hỏa này còn hậu chiêu gì đó?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu mọi người rồi rất nhanh biến mất, mọi người vẫn không khỏi lắc đầu, có hậu chiêu gì cũng vô ích mà thôi.

Vũ Soái tự mình dẫn một vạn Vũ Tiền vệ tới, trừ phi một soái giai khác cũng suất lĩnh thân vệ đến đây.

Đồng bọn của Vũ Tiền vệ vừa bị giết bỗng trở nên cuồng nộ, cho dù là người bình tĩnh nhất lúc này cũng không thể bình tĩnh được nữa.

Bỗng một gã nam tử mặt đầy râu bước ra khỏi hàng, cung kính thi lễ với chiến xa, cả giận nói: “Chủ thượng! Loại tiểu nhân cuồng vọng này, thuộc hạ nguyện ý xuất chiến!”

Một kẻ khác cũng bước ra khỏi hàng, cao giọng nói: “Thuộc hạ cũng nguyện ý xuất chiến!”

Lại có thêm mấy người bước ra khỏi hàng khiêu chiến.

Sự hung hăng của Tả Mạc và việc A Quỷ ra tay đã hoàn toàn chọc giận những tên gia hỏa Vũ Tiền vệ mắt luôn nằm trên trán này.

“Nếu có bản lĩnh thì tùy tiện chút cũng không có gì.” Giọng Vũ Soái hờ hững từ trong chiến xa truyền ra: “Sợ là sợ không có bản lĩnh gì. Đối với kẻ tài trí bình thường bản tọa không có kiên nhẫn. Các ngươi nếu đã khiêu chiến vậy cứ đi đi. Thắng sẽ có thưởng. Nếu như thua thì về sau các ngươi sẽ phải nghe lệnh của hắn.”

Lời này vừa nói ra, chúng tướng hai mặt nhìn nhau, bọn họ khiêu chiến chỉ là do trong lòng căm phẫn nhưng cũng không có nắm chắc. Thủ đoạn của A Quỷ quá quỷ dị khó lường, trong lòng bọn họ vẫn có chút kiêng dè.

Nhưng nếu thực sự thất bại thì phải dốc sức phục vụ Tiếu Ma Qua, hậu quả của việc này rất nghiêm trọng. Hơn nữa bọn họ nghe ra được tâm tư ái tài của chủ thượng lại nổi lên, chỉ sợ cuối cùng Tiếu Ma Qua lại trở thành thủ hạ của chủ thượng.

Bọn họ biết rõ từ trước đến nay chủ thượng đều rất ái tài, thích nhất là chiêu mộ những thanh niên tài tuấn. Nếu như Tiếu Ma Qua có bản lĩnh thực sự thì một chút va chạm chủ thượng vị tất đã để trong lòng.

Đối với họ trở thành thủ hạ của đối phương so với chết còn khó chịu hơn.

Bọn họ không tự chủ được nhìn đại hán đứng bên cạnh chiến xa với ánh mắt cầu cứu.

Nam tử này có vóc người cao to cường tráng, tóc ngắn mặt chữ điền, nhìn qua không có gì là xuất chúng nhưng ánh mắt rất u tĩnh, khí chất lắng đọng. Dưới cái nhìn cầu cứu của mọi người, hắn bất đắc dĩ cười cười, quay người hành lễ với chiến xa, giọng đầy cung kính nói: “Chủ thượng, xem qua thủ đoạn của Tiếu Ma Qua, tại hạ có mấy phần ngứa nghề, thỉnh chủ thượng chấp thuận cho thuộc hạ xuất chiến.”

“Ồ, lâu lắm rồi Đồng tiên sinh mới có hứng thú, thú vị thú vị.” Tiếng cười khẽ từ trong chiến xa truyền ra, Vũ Soái đối với vị Đồng tiên sinh này cũng có chút coi trọng, cười nói: “Vậy bản tỏa đành mỏi mắt chờ mong.”

“Cảm ơn chủ thượng.” Đồng tiên sinh hơi khom người với chiến xa.

Hắn quay người chú ý thấy vẻ mặt vui mừng của chư tướng, bất đắc dĩ lắc đầu, quan hệ của hắn trong đám chư tướng vô cùng tốt, mọi người cầu cứu hắn không tiện từ chối. Nhưng khi nhìn thấy Tiếu Ma Qua, nhất là nghịch long trảo trên lưng gã, trong mắt hắn không khỏi hiện lên rừng rực chiến ý.

Chân phải hắn giơ lên bước nhẹ nhàng về phía trước một bước, trước mặt bao người, thân hình hắn hư không tiêu thất, giống như trốn vào hư không vậy.

Xoạt, giữa không trung, hắn từ trong không khí bước ra.

Một bước nhẹ nhàng này tạo nên vô số tiếng hít vào thật sâu.

Cao thủ vừa ra tay liền biết cao hay thấp.

Mọi người không cảm nhận được một chút ba động nào ở một bước dường như rất đơn giản của Đồng tiên sinh. Hơn nữa ở đây không thiếu cao thủ tu luyện ma đồng tử các loại nhưng không ai có thể thấy rõ một bước này.

Ngay cả đám người Chu Khả Xương Nguyên Hạo cũng biến sắc, chỉ có những cao thủ tiếp xúc đến giới mới có thể mơ hồ cảm thụ đường, một bước này của Đồng tiên sinh có liên hệ lớn lao thế nào với giới.

Con ngươi Tả Mạc co rút lại.

Hắn cũng không nhìn ra được huyền diệu trong một bước này.

Nhưng đối diện với ánh mắt tràn ngập chiến ý của đối phương, Tả Mạc lại bình tĩnh không chút sợ hãi.

Chiến đấu mấy ngày này làm thần kinh hắn căng ra, mấy ngày qua những đôi mắt mong chờ không ngừng giày vò hắn. Hắn cảm thấy bản thân như càng ngày càng bị dồn nén lại, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đứt dây thần kinh, hắn trầm lặng tính toán và thừa nhận áp lực khốc liệt này.

Hắn trầm mặc, tinh thần hắn đã rất mệt mỏi nhưng hắn vẫn phải cố gắng chống đỡ.

Nhưng cuối cùng cũng đã vượt qua, kì thực ngay từ lúc đầu khi chiến đấu với Minh phỉ, tâm thần hắn đã trầm xuống, hắn đã tiến vào một trạng thái khác.

Những ngày này các loại khảo nghiệm tựa như đá mài không ngừng mài giũa hắn, chỉ là lần này bị mài giũa không phải là ma thể mà là tâm của hắn, bản tâm của hắn!

Trong vô thức, tâm của hắn đã thoát thai hoán cốt, trở nên cường đại hơn, cứng cỏi hơn!

Không có tạp niệm, không có hoài nghi, không có bàng hoàng, dù cho đối diện với đối thủ mà mình nhìn không thấu thì tâm thần hắn cũng không có chút xao động.

Ba ngàn tơ phiền não ở tay trái căng ra, hắn đang muốn ra tay thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, giống như mị ảnh trong phút chốc xuất hiện giữa không trung.

Tằng Liên Nhi!

Tả Mạc có chút kinh ngạc, dường như lúc này chiến ý của Tằng Liên Nhi vô cùng mãnh liệt.

Hai người đang giằng co ở trên không trung.

Một bước kia của Đồng tiên sinh tiêu sát phiêu dật, còn thân ảnh của Tằng Liên Nhi lại tràn ngập cảm xúc yêu mỵ. Hai loại phong cách hoàn toàn trái ngược này lại cùng mang tới cảm giác nguy hiểm.

Đồng tiên sinh cười cười: “Thân thủ của cô nương thật tốt nhưng tại hạ muốn đánh một trận với Tiếu Ma Qua. Không biết cô nương có thể tạo cơ hội được không?”

Mặc dù hắn nói chuyện rất khách khí nhưng ý từ ẩn dấu trong đó rất rõ ràng: ngươi không phải là đối thủ của ta, để Tiếu Ma Qua tới đây đi.

Tằng Liên Nhi vô cùng xinh đẹp đứng đó, quần dài màu đỏ tươi giống như hoa hồng bùng nổ trong không trung. Hết lần này tới lần khác, dụng mạo xinh đẹp quyến rũ của nàng, ánh mắt mê ly, khí chất sâu lắng như một loại yêu vụ. Bùng nổ và sâu lắng hai loại khí chất bất đồng tập trung cùng một chỗ, tạo nên một mỹ cảm không chút chân thực.

Đôi mắt giống như hắc diệu thạch sâu thẳm khó lường, môi anh đào khẽ mở, thanh âm phiêu hốt: “Này không thể theo ý ngươi được.”

Dứt lời hai cổ tay nàng nhẹ nhàng chuyển động, ống tay áo giống như sóng gợn đầy nhộn nhạo.

Trên mặt Đồng tiên sinh bỗng hiện lên vẻ ngưng trọng, tay phải vung lên, không chút báo trước liền vỗ một chưởng về phía Tằng Liên Nhi!

Động tác của hai người đều thong thả không có chút sát khí nào, giống như đang diễn võ vậy.

Nhưng khoảng không giữa hai người bỗng xuất hiện vặn vẹo, ngay sau đó một cơn sóng nổi lên, từng đợt rung động không chút tiếng động khuếch tán ra.

Ánh mắt Tằng Liên Nhi càng thêm mê ly, quần dài đỏ tươi phía dưới, da thịt trơn bóng như mỡ đặc, ma văn màu trắng giống như thạch hoa lặng lẽ tràn ra. Cả người nàng uyển chuyển không xương tựa như rắn vậy, với một tiết tấu kì dị chậm rãi vũ động.

Trên mặt Đồng tiên sinh không có chút thoải mái nào, tóc hắn dựng đứng lên, tay phải tựa như đang kéo vật nặng vạn cân vậy. Tay phải hắn với tốc độ cực kì thong thả từng chút một biến mất, dường như bàn tay hắn đang từ từ rơi vào một khoảng không nào đó.

Bầu trời vừa mới còn có sóng gợn giờ đây lại sôi trào, ba động càng ngày càng mãnh liệt.

Từng bọt khí lớn nhỏ không đồng nhất từ trong không trung toát ra.

Trong nháy mắt, không trung ở giữa hai người xuất hiện vô số bọt khí. Những bọt khí này lớn thì cỡ nắm tay, nhỏ thì cỡ đầu kim, chúng nó vừa toát ra liền yên lặng phiêu phù bất động.

Chúng nó tựa như bọt khí bình thường nhất, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu thế giới này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK