Đi mòn gót giầy không thấy, đến tay chẳng mất chút công lao.
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trầm Dục, lúc còn đi đường nghe Hà công chúa mấy nàng không ngừng tán dương Tiếu Ma Qua khiến hắn đã xếp Tiếu Ma Qua vào danh sách những kẻ mình phải giẫm đạp.
Không ngờ, con ma men nhìn như kẻ dở hơi này lại chính là Tiếu Ma Qua!
Ông trời có mắt sao?
Máu trong người Trầm Dục như muốn sôi trào, cả người hắn bởi quá hưng phấn mà khẽ run lên. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Hà công chúa đứng bên, hắn có thể đem thiên tài dẫn động Tinh Di Sa Dã dẫm dưới chân, khoái cảm này…
Trầm Dục tươi cười nhìn con mồi, hắn hơi liếm liếm môi, sâu trong mắt là sự thèm máu, thô bạo và mong đợi tới phát run!
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta hưng phấn rồi!
“Hóa ra là Tiếu Ma Qua, có can đảm đùa giỡn chút không?”
Hắn cố kiềm nén kích động và chiến ý trong lòng, giống như một gã thợ săn lão luyện quăng ra miếng mồi chuẩn bị từ lâu.
-----------------------------
Đầu Tả Mạc ong ong, mơ hồ, cảm giác say bốc lên trong lồng ngực giống như một đám liệt hỏa!
Đám liệt hỏa này giống như muốn thiêu trụi hắn. Hắn cảm thấy mỗi khối cơ bắp trong cơ thể đều đang bị đốt cháy, tựa như củi đã tẩm đẫm dầu đang hừng hực cháy!
Ngực và lưng như đang mang mấy quả cầu lửa!
Nóng quá! Khát thật!
Trầm Dục trước mặt chợt xa chợt gần, khi thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, Tả Mạc say lờ đờ ý thức phiêu hốt.
Rượu này… Mạnh thật…
“Trầm Dục, ngươi thật không biết hổ thẹn, khi dễ Tiếu Ma Qua say rượu! Thế nào? Ngươi muốn đùa giỡn hả? Ta sẵn sàng phụng bồi!” Lam Dung lãnh đạm nói.
Tiếu Ma Qua khiến Trầm Dục chịu nhục như vậy, nếu song phương tỷ thí, Tiếu Ma Qua tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt. Về phần mình tuy rằng có hơi mất mặt nhưng trừ khi Trầm gia muốn khai chiến với Lam gia, còn không Trầm Dục tuyệt đối không dám làm gì mình.
Đã tới mức này, Lam Dung không chút do dự đứng ra.
Trầm Dục cười đầy giả tạo: “Lam Dung, đừng coi trọng bản thân quá thế. Việc của Tiếu Ma Qua lúc nào đến phiên ngươi tác chủ vậy?” Bỗng nhiên hắn hét lớn: “Tiếu Ma Qua, có dám hay không?”
Ánh mắt Trầm Dục lạnh tanh, người uống rượu dễ bị xúc động, dễ bị kích thích, hắn không tin lúc này Tiếu Ma Qua sẽ bỏ qua!
Tả Mạc đang mơ mơ hồ hồ thì bỗng nghe thấy ai đó hỏi: “Tiểu Mạc ca, có dám hay không?”
Nhất thời tỉnh táo hơn chút, khát quá! Nóng quá! Đột nhiên hắn nhấc vò rượu trong tay lên ngửa mặt uống ừng ực, không để ý tới rượu đã tràn dọc theo cổ hắn chảy xuống.
Rượu lạnh khi tiếp xúc với da thịt khiến hắn cảm thấy thống khoái!
Hắn uống một hơi hết toàn bộ chỗ rượu còn lại, hai mắt trợn trừng đột nhiên đập vò rượu trong tay.
----------------------------
Trầm Dục khi nhìn thấy Tả Mạc đột nhiên giơ vò rượu lên uống thả cửa thì trong lòng thầm hân hoan.
Khi nhìn thấy Tả Mạc uống một hơi hết toàn bộ chỗ rượu còn lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn thì trong lòng hắn muốn cười thật lớn. Hắn từng gặp qua những tửu quỷ như thế, uống rượu đều bày ra bộ dáng như này! Thực sự là một đám ngu ngốc!
Thành công rồi!
Quả nhiên sau đó thấy Tả Mạc đập vò rượu trong tay, quát lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi!
“Đánh cuộc gì?”
Vẻ mặt Trầm Dục cứng đờ, cái này…so với tưởng tượng của hắn…không giống à!
Hắn vô thức hỏi: “Đánh cuộc là gì?”
Đại sảnh một lần nữa lại lặng ngắt như tờ, bọn họ cũng có cùng phán đoán như Trầm Dục. Tất cả đều cho rằng Tả Mạc sẽ hào khí can vân nói: “Không dám? Ai không dám!” Nào ngờ Tả Mạc lại kêu đánh cuộc cái gì.
Người phản ứng chậm nhất thời đơ tại chỗ.
“Dế nhũi!” Ánh mắt Tả Mạc đầy khinh bỉ, đầu lưỡi tê tê do men say mang lại. Hắn vô cùng khinh thường Trầm Dục, thảo nào năm mươi ma bối cũng không có, rốt cuộc trong lòng hắn vẫn còn chút thiện lương, ân cần chỉ bảo cho Trầm Dục: “Không có gì tốt, đánh tới đánh lui chẳng khác nào thằng ngu!”
Dế nhũi…
Gân xanh trên trán Trầm Dục nhảy nhảy, hắn chưa từng bị người nào trào phúng đến thế. Lam Dung đứng kế bên đang cố nhịn cười, rồi sau đó không nhịn được, khuôn mắt trở nên vặn vẹo, biểu tình rất quái dị.
Hắn lại nghĩ tới mấy tên giả hỏa phía sau đang muốn coi náo nhiệt, vẻ mặt lúc này chắc cũng…
Hà công chúa…
Ta nhẫn! Tiếu Ma Qua đã tiến vào bẫy của mình, chỉ cần thêm một chút mồi lửa thì hắn khó tránh khỏi cái chết!
“Ngươi muốn cái gì?”
Trầm Dục cố nén lửa giận trong lồng ngực, nhấn mạnh từng chữ hỏi.
Tả Mạc mơ hồ nhìn thấy mặt Hà công chúa, hắn nhỡ kỹ bản thân muốn tìm nữ nhân này có việc, ồ, việc gì nhỉ? Không nhớ rõ lắm, hắn vỗ vỗ đầu, được rồi, không nhớ thì thôi, dù sao cũng muốn tìm nàng có việc. Hắn chỉ vào Hà công chúa nói: “Ta muốn nàng!”
Ba chữ này vừa vang lên lập tức toàn trường liền yên tĩnh tới mức cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy rõ.
Tẩt cả mọi người đều bị ba chữ này làm cho khiếp sợ, bọn họ há hốc mồm, mặt tỏ vẻ không tin. Dám nói trước mặt Hà công chúa rằng ngươi muốn nàng!
Trời ơi! Này thật quá vô lễ! Quá vô lễ!
Đám công tử bột trong lòng thầm ngưỡng mộ Hà công chúa liền loạn hết lên, có kẻ chửi ầm lên: “Làm càn! Ngươi dám vô lễ với Hà công chúa, chán sống rồi à!”
“Uống mấy ngụm rượu rồi chẳng biết mình là ai!”
…
Thấy được vẻ mặt phẫn nộ của quần chúng, Trầm Dục càng thêm đắc ý, hắn giơ hai tay tỏ vẻ xin lỗi.
Tả Mạc bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra nàng không phải nữ nhân của ngươi, thảo nào… Ngươi ngay cả năm mươi ma bối chơi bạc cũng không có… Tưởng ta uống say rồi muốn khi dễ à… Ngươi nghĩ rằng ta là một thằng ngu sao… Khờ quá…”
Trầm Dục vô cùng nhức đầu, hắn không ngờ sự việc lại phát triển tới mức này, đã vượt ra khỏi lẽ thường rồi. Hơn nữa hắn bị Tả Mạc mắng là “thằng ngu” thì tà hỏa trong lòng càng khó có thể áp chế được nữa.
Trên mặt Hà công chúa thoáng lóe lên vẻ suy tư rồi biến mất, bỗng nàng mở miệng nói: “Nếu như ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng ở với ngươi một ngày.”
Lời này vừa nói ra nhất thời khiến mọi người ồ lên.
Trầm Dục mừng thầm, hóa ra Hà công chúa có chút cảm tình đối với hắn, nếu không đã không trợ giúp hắn nhiều lần như vậy. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, nhất định không được phụ tấm chân tình của Hà công chúa!
Tả Mạc không nhớ rõ muốn tìm Hà công chúa vì việc gì, hắn chỉ cảm thấy cả người đang không ngừng cháy, càng cháy càng mãnh liệt!
Mắt hắn đỏ bừng, đầy tơ máu.
Trầm Dục chỉ hận không thể lập tức đánh Tả Mạc thành cám, sát cơ tràn ngập trầm giọng nói: “Giờ đã thỏa mãn chưa?”
Tả Mạc cảm thấy cả người tràn ngập hỏa diễm cường liệt thô bạo.
“Tới đây!”
Trầm Dục không nói nhiều: “Đi tới sân khiêu chiến!”
Cung Thái An là chỗ ở của thành chủ, tự nhiên có sân khiêu chiến. Tuy không lớn bằng sân khiêu chiến ở ngoài kia nhưng cấm chế ở đây không thua kém chút nào.
Một bên đã sớm thành danh từ nhiều năm trước, được ca tụng là thiên tài xuất sắc nhất trong vòng hai trăm năm qua của Trầm gia, Trầm Dục.
Một bên thì ngang trời xuất thế, dẫn động Tinh Di Sa Dã, với phong thái ngạo nghễ tiến vào ma bảng Thái An, Tiếu Ma Qua.
Hơn nữa khoản cược của Hà công chúa quá ngon, trận chiến này thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong tiệc rượu.
“Có cần ngăn cản không ạ?” Một gã người hầu hỏi.
Sư Nguyệt Nghệ cười cười, xua tay: “Không cần, nhìn chút cũng được, lâu rồi không có chút náo nhiệt gì.”
Sư Nguyệt Nghệ do không tu luyện ma công nên trên mặt đã xuất hiện sự lão hóa, tóc hoa râm thả xuống đầy tự nhiên, nếp nhăn trên mặt dù nông nhưng rất rõ ràng, hắn vẫn cười giống như tất cả đều nắm trong lòng bàn tay. Thu hút nhất chính là đôi mắt đầy trí tuệ, luôn khiến người ta không tự chủ được mà tin phục.
Bỗng, một vị hắc y nam tử cùng một hư ảnh xuất hiện bên cạnh Sư Nguyệt Nghệ. Bọn họ không chút khách khí ngồi xuống, sau đó cắm đầu cắm cổ ăn uống. Hắc y nam tử là Du Song, mà hư ảnh kia chính là Xương Nguyên Hạo.
“Thành chủ coi trọng ai hơn?” Hắc y nam tử hỏi Sư Nguyệt Nghệ.
Sư Nguyệt Nghệ không đáp hỏi lại: “Các ngươi thì sao?”
Du Song suy nghĩ chút rồi nói: “Trầm Dục hơn, Trầm gia khổng tước vương ma huyết mạch, xưa nay đều có chỗ độc đáo. Hơn nữa Trầm Dục đã sớm bước vào tướng giai, luyện thành khổng tước vương ma thể, đã nhiều năm trôi qua hẳn đã tiến bộ rất nhiều.”
Sư Nguyệt Nghệ quay sang nhìn Xương Nguyên Hạo trong bóng tối, Xương Nguyên Hạo nói: “Tiếu Ma Qua!”
“Á!” Du Song hơi giật mình: “Ngươi lại xem trọng Tiếu Ma Qua à? Vì sao?”
“Trực giác.” Xương Nguyên Hạo không dừng vừa ăn vừa nói, với tốc độ mắt thường cũng thấy, thức ăn trên bàn đang biến mất trong bóng tối.
“Ngươi không phải là phụ nữ mà.” Du Song không cho là đúng nhưng trong lòng thầm sỉ vả, người bạn tốt này của mình tuy không nói nhiều nhưng đã nói thường trúng.
Sư Nguyệt Nghệ mỉm cười nói: “Xem đi, ta cũng rất mong đợi có thể thấy uy lực của mạnh bà quỷ tửu.”
Mạnh bà quỷ tửu…
Du Song và hư ảnh đồng loạt giật mình.
Du Song lắp bắp hỏi: “Hắn uống nhiều hay ít?”
Sư Nguyệt Nghệ vẫn mỉm cười: “Mười sáu vò.”
Du Song nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt cứng đờ giống như vừa gặp quỷ vậy.
Trong góc phòng, Lam Thiên Long uống ba vò Mạnh Bà quỷ tửu say như chết.
Tả Mạc cảm thấy cả người như đang bị thiêu đốt, bị hun trong đám liệt hỏa này khiến hắn nhìn đồ vật gì cũng trở nên vặn vẹo.
Thật quá mạnh mẽ…
Tên dế nhũi kia…
Tả Mạc say lờ đờ nhìn Trầm Dục, cả người tràn đầy liệt hỏa, đầy đến mức muốn tràn ra ngoài.
Bị hun bởi liệt hỏa kinh khủng như vậy, Tả Mạc lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dường như có thứ gì đó bị hỏa diễm thiêu đốt chảy ra. Thứ này đang chảy trong đầu hắn nhưng ý thức hắn đang mơ hồ nên lúc hắn tưởng đã nhận ra thứ này là gì sau đó lại lực bất tòng tâm.
Sát cơ trên mặt Trầm Dục ngày càng phát ra mãnh liệt, tới sân khiêu chiến, sinh tử đã nằm trong lòng bàn tay hắn.
Không những phải thắng mà còn phải thắng đẹp!
Như thế mới có thể khắc sâu ấn tượng trong lòng Hà công chúa.
Hắn chậm rãi đi về phía Tả Mạc, từng bước một, không nhanh không chậm, rất có phong độ. Ngũ sắc ma văn tựa như vũ linh không ngừng hiện ra trên người hắn, tăng trưởng, khi vương miện khổng tước xuất hiện trên trán thì hai mắt hắn đã trở nên băng lạnh.
Bỗng Tả Mạc ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng tựa như dã thú nguyên thủy nhất lóng lánh quang mang thèm máu.
Hắn vung tay phải lên.