Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực lực của Mễ Vu và Tấn Tiểu Vũ cao hơn một bậc, trong nháy mắt liền kéo giãn khoảng cách, nhưng bốn vị hoàn chủ cùng đồng hành đến đây không có vận khí tốt như thế.

Vũ Chân là một trong ba vị hoàn chủ dưới trướng của Mê Vũ. Thực lực của y vững chãi, lại dũng mãnh thiện chiến, chưa bao giờ e ngại trận đánh ác liệt. Luận về thực lực thì y có thể sánh ngang Mễ Vu nhưng cũng chỉ kém hơn một chút thôi. Lần này Mễ Vu cố ý dẫn y đến đây để cũng là để chuẩn bị thật tốt cho trận đánh trực diện.

Khi chiến đấu xảy ra, bọn hắn chủ động, vững vàng chiếm cứ chiến trường.

Tất cả mọi chuyện đều hết sức thuận lợi, “ Ngân Quang Manh” là loại đồ vật rất chi cổ quái, nếu như đối phương không phòng bị thì coi như là đã tự thông cáo bọn họ chiếm được nửa thắng lợi..

Vũ Chân lặng lẽ tìm được hướng Chung Đức rời đi, lão đang đứng gần một vị. Y cảm thấy vị này có địa vị không thấp.

Lẫn trong ngân quang trắng xoá, y từng bước nhích tới gần như một bóng u linh.

Nhìn thấy đối phương từ từ rơi vào phạm vi công kích của mình, chỉ cần gần thêm chút nữa là đủ cho y phát ra một chiêu tất sát!

Nhưng vào lúc này, trong lòng y chợt dấy lên báo động, theo bản năng y liếc sang bên cạnh.

Hí!

Một luồng ánh lửa, hiểm hiểm bay sát sạt người.

Trong óc Vũ Chân chợt nhảy dựng lên, chẳng lẽ đối phương có người không bị ảnh hưởng của “ Ngân Quang Manh”?

Không đợi y kịp suy nghĩ, lại một luồng ánh lửa sáng lên.

Vũ Chân lần này không lui lại, Thần Văn ở tay y như thiểm điện hiển hiện. Y ung dung bình thản không chút e ngại, một ngón tay điểm tới đón luồng ánh lửa kia!

Đinh!

Y chỉ cảm thấy một luồng hoả diễm cực nóng theo ngón tay chui vào trong cơ thể!

Aaa, y hít một hơi lạnh, Thần Văn sáng rực lên. Thần lực trong cơ thể tăng vọt cứng rắn bài trừ luồng hoả ý chui vào trong cơ thể. Lúc này y mới nhìn rõ kẻ đánh lén mình hoá ra là một con chim!

Một chỉ này của Vũ Chân ẩn chứa sức mạnh Thiên Hoàn Thần Văn, Chim Ngốc cũng không chịu nổi, bạch bạch bạch rút lui mấy bước.

Vài bước này trông thì bình thường nhưng làm cho con Chim Ngốc xưa nay luôn để mắt cao quá đầu giận dữ!

Điểu tỷ chưa từng nếm phải vụ lỗ vốn như thế này?

Đột nhiên hai cánh nó mở tung, trông không khác gì muốn bay lên. Một tiếng hót kiêu ngạo, hỏa hồng hỏa diễm từ trong miệng nó chảy tuồn tuột ra không ngừng.

Bản năng của Vũ Chân cảm thấy hoả diễm đỏ rực này rất nguy hiểm. Y bất chấp tất cả, nhảy lui lại, bản ý muốn triệt thoái.

Hai cánh của Chim Ngốc múa nhanh hơn, hỏa diễm dường như ngọ nguậy như vật sống, chúng bay nhanh hơn đuổi theo Vũ Chân.

Tốc độ của hỏa diễm cực nhanh. Trên không trung giãn dài ra thành một hoả tuyến chói mắt, chúng đuổi theo Vũ Chân.

Vũ Chân hít sâu một hơi, Thần Văn hiện ra, hóa chưởng thành đao. Y vung cánh tay phải lên rồi chém xuống!

Hoả tuyến bay tới trước mặt bị chém trực diện, chúng phân làm hai lướt qua người y. Tâm tình Vũ Chân khẽ buông lỏng, con quái điểu này không biết là loại yêu thú gì mà lợi hại như thế!

Bỗng nhiên, khoé mắt liếc nhìn hai luồng hoả tuyến vừa rồi thì thấy chúng lượn vòng cung tạo thành một vòng tròn!

Đây là. . .

Vũ Chân cả kinh, y không kịp có bất kỳ phản ứng gì thì thân thể bỗng nhiên cứng đờ!

Bản thân đã hãm nhập vào trong một trường quỷ dị!

Ngọn lửa này cổ quái!

Vũ Chân trầm xuống.

Đúng vào lúc này, trong đầu truyền đến thanh âm kinh hô của Mễ Vu đại nhân: "Rút lui! Là Mạc Vân Hải! Đây là bẫy rập!"

Vũ Chân cuối cùng không thể nào trấn định được nữa, sắc mặt kịch biến.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Bạch quang phía trước dần dần tán đi, tầm mắt của Tả Mạc khôi phục lại.

Nhưng Tả Mạc chưa từng nếm phải thua lỗ lớn như thế. Hắn trốn tránh đã kéo giãn ra được một khoảng, lửa giận sôi trào trong gan ruột!

Đùng!

Bỗng, Tiểu Tháp xuất hiện trên tay Tả Mạc.

Thái Dương thần lực màu vàng kim bốc lên chói mắt, bao phủ Tả Mạc và Tiểu Tháp.

Tả Mạc thở phào một hơi thật mạnh, toàn thân cuồng bạo lực lượng mãnh liệt, hắn giống như gồng người nâng lên một cái thật nặng lên quá đầu, vận sức toàn thân!

Hét lên một tiếng, dùng hết toàn lực, đột nhiên Tiểu Tháp nung núc thịt trong tay bị ném mạnh lên trên trời!

"Con ngoan! Lên đi!"

Toàn thân Tiểu Tháp bao phủ kim quang, tựa như một ngôi sao băng màu vàng kim chói mắt. Nó bay nhanh như chớp gào rít sắc nhọn. Chẳng mấy chốc đã phóng rất ra mọi người!

"Ê ê a a!"

Thái Dương thần lực bao quanh Tiểu Tháp, bộ mặt hình dáng ngang ngược, ngọn tháp hướng về phía trước, bàn tay nhỏ bé nung núc những thịt thu gọn quanh người, miệng phát ra những tiếng kêu khó có thể lý giải.

Tả Mạc ném ra cái này, sức manh cực lớn vượt quá tưởng tượng. Đừng quên rằng năm xưa hắn từng tu luyện Đại Nhật Ma thể, hơn nữa thần lực Viễn Cổ có hiệu quả tôi luyện cơ thể lại càng xuất sắc.

Ngô Như chợt nghe tiếng xé gió gào thét sắc nhọn sau lưng, trong lòng chấn động.

Gã là hoàn chủ dưới trướng Tấn Tiểu Vũ, lại là người nhạy bén. Vì thế khi gã nghe thấy mệnh lệnh của Mễ Vu đại nhân thì không có chút gì do dự bỏ chạy ngay ra ngoài.

Mặc dù chật vật, nhưng không bị thương nên trong lòng gã an tâm một chút.

Lúc này, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng xé gió, gã quay đầu lại nhìn thì thấy kim quang chói mắt bay tới ngay trước mặt.

Nhanh quá!

Đồng tử gã bỗng nhiên co rụt lại. Trong chớp mắt, kim quang đã tới ngay trước mặt nên gã không thể né tránh được nữa.

Gã hừ lạnh một tiếng, cánh tay phải như thiểm điện giơ lên, từng sợi Thần Văn bé xíu lập tức sáng lên, chúng bao phủ cánh tay phải.

Luồng kim quang càng ngày càng gần, Ngô Như mới nhìn rõ, kim quang bao phủ một thứ. Gã hơi ngẩn người ra, vật kia là cái gì. . .

Tuy nhiên hắn vẫn kịp phản ứng. Một tiếng hét to, một quyền trào ra đón quang đoàn!

Ầm!

Một đạo thần lực ngưng kết thành quyền mang không gì sánh được, nó rời khỏi tay đón quang đoàn ầm ầm lao tới!

Mắt thấy song phương sẽ đụng vào nhau thì bất ngờ Tiểu Tháp lật một cái ngã nhào, thân thể bỗng lăn lông lốc.

Quang đoàn trên không trung quỷ dị gập lại, vậy mà tránh được quyền đó!

"Tháp Tháp Bối Đầu kỹ!"

Sự tình tiếp theo còn quỷ dị hơn, Tiểu Tháp té ngã một cái làm văng kim quang bao phủ toàn thân ra ngoài, kim quang bị văng ra phút chốc biến ảo thành một chiếc Thái Dương Thần Phủ!

Thái Dương Thần Phủ nhanh chóng đập thẳng mặt Ngô Như.

Sắc mặt Ngô Như kịch biến. Cánh tay phải vô thức giơ lên bất chấp mọi thứ bảo vệ khuôn mặt.

Đinh!

Thần văn lẫn máu tươi từ cánh tay phải tung toé khắp mọi nơi, Ngô Như dính phải một đòn nghiêm trọng, cả thân hình bay thẳng ra ngoài.

Đáng tiếc gã không nhìn thấy, Tiểu Tháp phồng lên như một quả khí cầu, cặp mắt nhỏ bé hoàn toàn bị thịt bao phủ.

"Phù!"

Sương mù cuồn cuộn như vạn mã bôn đằng từ trong miệng của Tiểu Tháp phun ra!

Dù ai cũng không cách nào tưởng tượng, trong thân thể nhỏ bé này nháy mắt vụt ra mãnh liệt giống như đập nước khổng lồ mở cửa như vậy.

Chỉ chốc lát, xung quanh đã là một biển sương mù, không chỉ có Ngô Như mà Tấn Tiểu Vũ gần đó cũng không kịp đề phòng. Y cũng bị biển sương mù bao phủ.

Lần này, Tiểu Tháp phun hết tất cả sương mù mà nó hút được tại Vụ điện.

Từ lúc Tiểu Tháp văng ra, Tả Mạc đã gọi Quỷ Vụ đồng.

Quỷ Vụ bao phủ một mảnh đất trời, Quỷ Vụ đồng là Vương chốn đó!

Quỷ Vụ đồng vẫy tay một cái, cái biển sương mù vậy mà vây quanh Ngô Như và Tấn Tiểu Vũ bay sang bên Tả Mạc.

Quỷ Vụ đồng nóng lòng muốn thể hiện thật tốt từ lâu, thật vất vả mới có cơ hội tốt như vậy, cặp mắt nóng lên, lập tức thân hình biến đổi. Nhanh như chớp hoá thành một cự nhân sương mù Viễn cổ to như ngọn núi, nó xuất hiện choáng hết tầm mắt của mọi người.

"Lũ phàm tục! Run rẩy đi!"

Cự nhân sương mù rống lên như tiếng sấm ầm ì liên tục, toàn thân rung động lắc lư.

Chung Đức trước nay khuôn mặt luôn lạnh lùng vô cảm, khi lão ngẩng đầu nhìn cự nhân sương mù thân thể khổng lồ kinh người như thế, khóe mắt run rẩy một hồi.

Trên tay gã này toàn là một đám quái vật đủ các thể loại ah!

Tấn Tiểu Vũ ý thức được có điều không ổn nên không dám tiếp tục do dự nữa. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, phập, Thần Văn ở ngực xuất hiện vết rạn. Thần lực mãnh liệt tuôn trào tràn ngập toàn thân, giác quan thứ sáu được nâng sự nhạy cảm lên vô số lần. Y lập tức tìm ra được Ngô Như đang bị trọng thương.

Hí!

Thân hình y biến mất, cùng lúc xuất hiện ở bên cạnh Ngô Như. Y vộ vã tóm lấy Ngô Như đang hôm mê, lắc mình mấy cái, biến mất vô ảnh vô tung.

Cự nhân sương mù đang muốn đại phát thần uy, bỗng đờ ra tại chỗ.

Gà rừng đã tới tay thế mà bay mất!

Đám Tả Mạc chuẩn bị truy kích thì Chung Đức bỗng hét lớn: "Tới sát uyên lao tù nhanh lên!"

Tả Mạc tỉnh táo lại ngay. Hắn hét to: "A Quỷ đi theo ta, những người khác bảo hộ Chung Tướng quân! Chim Ngốc đừng để cho tên kia chạy thoát!"

Dứt lời, hắn nhấc Thi Bội lên bảo: "Ngươi chỉ đường đi!"

Thi Bội quả thực cùng một khuôn đúc với Chung Đức, tuy gã bị thương nhưng mặt không chút biểu cảm mà chỉ một chỗ ở phía trước rồi bảo : "Ở kia!"

Tả Mạc và A Quỷ bay lên trời, dùng tốc độ cao nhất để phi hành theo hướng Thi Bội chỉ.

Nếu có thể bắt được Lê Tiên Nhi, coi như bọn họ chiếm ưu thế tuyệt đối!

Tả Mạc vứt hết phiền muộn, ý chí chiến đấu sục sôi.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※

Lê Tiên Nhi ngồi xuống, tò mò dò xét mọi nơi: "Nơi này chính là sát uyên lao tù đại danh đỉnh đỉnh à!"

Ban Hạ không dám khinh thị cô gái tưởng chừng như mảnh mai vô cùng trước mặt, nếu không phải sát uyên lao tù đối với sức mạnh có áp chế thì chỉ cần một đầu ngón tay có thể dí chết bản thân mình.

Lê Tiên Nhi dường như không lo lắng cho an toàn cả bản thân, nàng vẫn thong dong quan sát tứ phía.

Sát uyên lao tù là cấm địa Tây Huyền. Nơi này hiếm ai biết, ngay cả đại đa số đệ tử bình thường của Tây Huyền đều chưa từng biết tiếng.

Có thể tự mình xâm nhập cấm địa Tây Huyền, cơ hội như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Lê Tiên Nhi biết một ít khởi đầu của sát uyên lao tù.

Năm xưa Tây Huyền phát hiện ra chỗ này thì đó là nơi có rất nhiều sát hồn cực kỳ nguy hiểm, nhưng do vị trí của Ương Thổ Nguyên thật sự quá tốt, vì thế vẫn quyết định tạo dựng sơn môn Tây Huyền tại chỗ này.

Cái Thâm Uyên đầy nguy hiểm được đổi thành lao tù. Chỗ này dùng để giam giữ những nhân vật lợi hại.

Tại sát uyên lao tù, bất luận sức mạnh của kẻ nào đều bị áp chế xuống cực thấp. Hơn nữa tại đây cấm chế dày đặc, căn bản không có khả năng đào thoát. Dù là thế nhưng bởi vì đây là phúc địa của môn phái nên không ai dám xem thường, Sát uyên lao tù vẫn có một Chiến bộ đặt biệt đóng quân.

Người trong chiến bộ đóng ở sát uyên lao tù thường thường là người mang tội, bọn chúng bị phế sạch tu vi rồi mới được tiến vào Thâm Uyên. Sau đó đầu bắt đầu trọng tu, bởi vì ở đây sát cương cực kỳ nồng đậm tràn ngập khắp chốn nên chỉ cần hút vào trong cơ thể, chuyển hóa thành sức mạnh của mình.

Điều này lại khiến bọn chúng không bị sát cương áp chế.

Trên không trung có một ngọn sát cương bồng bềnh cháy, những sát cương này cực kỳ nguy hiểm, nó nguy hiểm chẳng khác gì kịch độc. Thế nhưng Ban Hạ đã có chuẩn bị, y đã uống Linh Đan chuyên trị rồi. Đối với Lê Tiên Nhi, y có thể không cần lo lắng.

Những sát cương hoả hồng này từ sâu trong thâm uyên không thấy đáy phóng lên trời.

Nhìn từ xa thì rất giống thác nước màu đỏ chảy xuống.

Trong sát cương từ dưới đáy Thâm Uyên xông lên thỉnh thoảng sẽ có một hai con sát hồn chưa thành hình chạy ra. Những sát hồn này một khi chạy ra cũng sẽ bị cấm chế đánh cho nát bấy.

Chúng quá nhỏ nên dù Lê Tiên Nhi cau mày nhăn mặt cũng không nhìn rõ. Những sát hồn này quá yếu ớt nên cấm chế mới có thể tiêu diệt chúng. Nàng đối với phù trận có lý giải rất sâu. Nàng chỉ liếc qua là biết những phù trận này không chỉ uy lực có hạn, hơn nữa niên đại đã lâu chẳng qua là cố giữ gìn nên uy lực phát ra cũng không được bao nhiêu.

Nàng nhắm mắt bình thản, chờ chuyện này chấm dứt.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Thần Văn từ trán sáng lên, thanh âm lo lắng của Mễ Vu vang lên: "Tiên nhi, chạy mau! Là bẫy rập!"

Con mắt Lê Tiên Nhi mở lớn.

Ban Hạ bị hành động khác thường đó làm kinh động, y vội vàng hỏi : "Làm sao vậy? Lê tiểu thư?"

Lê Tiên Nhi dường như không nghe thấy câu hỏi, trong cơ thể bỗng nhiên có một đạo Thần Văn sáng lên, một luồng khí tức mênh mông, lập tức giống như biển cả được tháo tung, mãnh liệt bành trướng!

Đại trưởng lão tự mình thiết trí cấm chế trên người nàng!

Lê Tiên Nhi là chưởng môn trong tương lai của Thiên Hoàn. Cân nhắc sự an toàn, Đại trưởng lão cố ý bố trí đạo cấm chế trong cơ thể nàng, lại lấy thần quyết của cấm chế nói cho nàng biết, coi như cho nàng thêm một tầng bảo hiểm.

Sát cương xung quanh lập tức bị một luồng lực vô hình đẩy ra, thần lực đang trì trệ bỗng ầm ầm lưu động, sức mạnh quen thuộc một lần nữa trở lại trong cơ thể nàng.

Nhìn gã Ban Hạ trước mặt, trong mắt Lê Tiên Nhi cơ lóe lên sát cơ rồi biến mất, Thần Văn trên bàn tay cũng lóe lên rồi biến mất.

Trên trán của Ban Hạ bỗng dưng xuất hiện một lỗ máu.

Vẻ hoảng sợ kèm theo nghi ngờ vẫn còn vương trên khuôn mặt Ban Hạ, y không kịp phát ra bất kỳ thanh âm gì đã ngửa mặt ngã xuống.

"Hắc, lại gặp mặt!"

Một thanh âm quen thuộc từ lối ra truyền đến.

Khi thấy rõ người tới, đồng tử Lê Tiên Nhi bỗng nhiên co rụt.

"Tả Mạc!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK