Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương Lăng Tuyết đang ngồi trầm mặc giữa màn đêm, thân hình nàng lặng im không nhúc nhích giống như một con rối. Khuôn mặt mỹ lệ hiên lên nét đau thương, nàng đem mình dấu trong bóng tối, trong bong tối nàng không cần phải giữ vẻ uy nghiêm, cũng không bị những hòa ước trói buộc chèn ép. Trong bóng tối nàng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi ngồi lặng im nhìn rặng núi phía xa xa, ở khắp nơi bắt đầu thắp lên những ngọn đèn dầu, từ xa xa nhìn lại thấy chúng như những vì sao giữa bầu trời đêm. Nàng nhớ lại mấy năm về trước, ở đây chỉ có lưa thưa vài ngọn đèn dầu, nhưng Thương gia của ngày hôm nay đã phồn vinh hơn trước kia gấp mấy lần.

Nhưng trong lòng nàng lại không cảm thấy quá kiêu ngạo vì điều đó, trong lòng nàng chỉ có nỗi cô đơn và mệt mỏi dầy vò!

Thời điểm này, tính kiên cường của nàng đã bay sạch, nàng chỉ như một con mèo nhỏ bất lực, chỉ biết co rút dấu mình vào trong góc hẻo lãnh không người qua lại.

"Đại nhân" Giọng khàn khàn của một gã nam tử vang lên trong bóng tối.

Nàng cũng không ngẩng đầu lên, nàng đã quá quen thuộc với thanh âm này, quen thuộc đến mức không cần phải ngụy trang bằng vẻ mặt uy nghiêm như thường ngày, nàng chỉ khẽ ừ một tiếng.

"Tối hôm qua có người bái phỏng Nhị Trưởng lão, sau đó Nhị Trưởng lão tiễn người đó đến tận cửa" Vị nam tử trầm giọng nói, thanh âm của hắn tuy bình thản nhưng có thể cảm giác được nỗi giận dữ ẩn chứa trong đó: "Nhi tử của Tam Trưởng lão, được đưa đến yêu thuật đệ nhất phủ".

Khóe miệng Thương Lăng Tuyết khẽ động, rồi hờ hững nói: "Đó chẳng phải là điều hắn luôn mong muốn mà chưa thực hiện được hay sao? Cái tên nhi tử không nên thân đó là tâm bệnh của hắn mà".

"Chỉ sợ Đại Trưởng lão cũng không kiên trì được bao lâu nữa" Nam tử thấp giọng nói: "Nghe quản gia của Đại Trưởng lão nói, hôm qua bọn họ nhận được lời uy hiếp, đối tượng phát ra lời uy hiếp đó chính là cháu gái của Đại Trưởng lão. Đối với tin tức này Đại Trưởng lão chỉ trầm mặc không nói gì".

"À, mọi người xa lánh, ha ha!" Thương Lăng Tuyết cười lớn, nhưng trong tiếng cười lại ẩn chứa sự tang thương không hợp với cái tuổi của nàng.

Vị nam tử chỉ trầm mặc, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: "Đại nhân, ngài nên trốn đi!"

"Trốn? Trốn đi đâu bây giờ?" Thương Lăng Tuyết cảm thấy mờ mịt mất phương hướng: "Còn Thương gia thì sao? Lúc đó Thương gia sẽ ra sao?"

"Đó đâu phải những thứ cần quan tâm lúc này" Giọng nói vị nam tử trở nên lo lắng: "Nếu đại nhân không trốn đi, e rằng..."

"E rằng làm sao?" Thương Lăng Tuyết cất tiếng cười thê lương: "Yên tâm đi, ta còn sống giá trị hơn khi ta chết đi mà. Bất kể là chiếm đoạt Thương gia hay thương hội, bọn chúng đều muốn ta còn sống để trở thành công cụ kiếm tiền cho chúng".

Vị nam tử rơi vào trầm mặc không nói gì.

Thương Lăng Tuyết tự nhủ: "Các Trưởng lão cũng quá nhát gan, nếu như có thể kiên trì trước thế công của bọn họ, không phải thương hội không có con bài tẩy để cò kè giá cả với bọn họ rồi sao".

"Đại nhân, nếu chúng ta vứt bỏ thương hội thì sao?" Đột nhiên vị nam tử hỏi.

"Vứt bỏ thương hội?" Thương Lăng Tuyết khẽ giật mình, bỗng nhiên hai hàng lông mi thanh tú khẽ nhíu lại, nàng ngồi thẳng lại rồi nói: "Ai bảo thúc nói những lời này?"

"Đêm qua, sau khi ta theo dõi Nhị Trưởng lão, thì bị người ta bắt ở trên đường về" Vị nam tử bình tĩnh nói.

"À!" Thương Lăng Tuyết cảm thấy chấn động toàn thân, vẻ uy nghiêm trên mặt lập tức biến mất, giọng nói trở nên gấp gáp, ân cần hỏi: "Có bị thương không?"

Trong nội tâm vị nam tử cũng cảm thấy ấm áp, hắn lắc đầu nói: "Không bị sao cả, đối phương chỉ nhờ ta nhắn dùm lời nói vừa rồi".

Tuy thần sắc Thương Lăng Tuyết không có biến đổi gì quá lớn, nhưng trong lòng nàng đang không ngừng suy nghĩ, trong mắt nàng thực lực của Nghiêm thúc là cao thâm khó lường, cho dù nhiệm vụ có gian nan cỡ nào Nghiêm thúc đều có thể hoàn thành một cách hoàn mỹ. Nghiêm thúc là chỗ dựa cuối cùng mà phụ thân lưu lại cho nàng. Nếu không có Nghiêm thúc nàng không thể nắm trong tay cả Thương gia chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Tuy Nghiêm thúc chưa bao giờ nói hắn mạnh đến mức độ nào, nhưng từ những lời nói của hắn nàng cũng có thể đoán ra Nghiêm thúc là một cao thủ rất lợi hại.

"Đối phương có lai lịch như thế nào?" Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy tò mò liền hỏi lại, đầu óc nàng không ngừng tính toán, nàng cũng không e ngại có thêm một thế lực tham dự vào chuyện này. Trên thực tế, nàng đang ở trong hoàn cảnh đầy tuyệt vọng, cho nên, đối với nàng bất kể tin tức có xấu đến mức độ nào cũng chỉ là tin tốt , bởi vì cục diện hiện nay đã tồi tệ đến mức không thể xấu hơn được nữa.

"Nhìn không thấu" Giọng nói của Nghiêm thúc trở nên trầm thấp hẳn, nhưng trong giọng nói cũng lộ ra một tia kiêng kị: "Đối phương rất thông thạo những thủ đoạn của thế giới hắc ám, ta thấy trong đám bọn họ có thực lực không kém gì ta cũng phải có ba người. Những người trong thế giới hắc ám mà đạt được thực lực như vậy chắn chắn không phải kẻ vô danh, nhưng ta lại không nhìn thấu được lai lịch của bọn họ".

Thương Lăng Tuyết cảm thấy ngạc nhiên, nàng vốn là người vô cùng thông minh cho nên có thể nhìn ra rất nhiều tin tức từ trong lời nói của Nghiêm thúc. Thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa lại có nhiều cao thủ, vì vậy có thể khẳng định bọn họ không phải là người của thế lực nhỏ. Đối phương chuyển lời bảo nàng vứt bỏ thương hội, chứng tỏ bọn họ coi trọng tài kinh doanh của nàng. Chỉ là vứt bỏ thương hội mà không phải là bỏ luôn Thương gia, điều này chứng tỏ thực lực của đối phương có thể bảo vệ cho Thương gia được an toàn".

Chính điều này làm cho nàng khiếp sợ, nếu không phải tin tức này do miệng của Nghiêm thúc, người mà nàng tin tưởng nhất nói ra thì chắc chắn nàng không thể tin đó là sự thật. Nghiêm thúc nhìn nàng lớn lên, vì vậy tình cảm giữa Nghiêm thúc và nàng như tình phụ tử, chắc chắn Nghiêm thúc không phản bội lại mình.

Vậy, đối phương là ai?

Nàng biết rõ những kẻ đang gây áp lực cho gia tộc nàng, làm cho nàng tuyệt vọng chính là thế lực sau lưng bọn chúng, đó là những Trưởng lão nắm thực quyền trong Trưởng Lão Hội.

Chính vì vậy nàng mới lún sâu vào tuyệt vọng.

Trưởng Lão Hội là một thế lực lớn, đừng nói là nàng hay Thương gia, ngay cả thương hội cũng không có tư cách để chống lại.

Vậy mà thế lực thần bí này lại có tự tin như vậy, điều này làm nàng cảm thấy khó có thể tin nổi.

"Có thế lực ngầm mạnh mẽ như vậy sao?" Nàng thì thào tự nói.

"Không có" Câu trả lời của Nghiêm thúc nằm ngoài dự tính của nàng, nhưng Nghiêm thúc vẫn khẳng định: "Thế giới hắc ám không lớn, cũng không có lời đồn nào về một thế lực thần bí như vậy, hơn nữa mấy gia tộc có thế lực trong thế giới hắc ám đều có quan hệ ngầm với Trưởng Lão Hội".

"Vậy lực lượng đó ở đâu ra?" Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy việc này thật khó hiểu

Nghiêm thúc do dự một lát rồi nói: "Cũng chưa chắc bọn họ là người của thế lực ngầm"

Thương Lăng Tuyết khẽ giật mình: "Nghĩa là như nào?"

Nghiêm thúc giải thích: "Thế giới hắc ám thực ra chính là nanh vuốt của kẻ khác, có một số thế lực muốn làm những việc không tiện lộ ra ánh sáng, chẳng hạn như thu thập tin tình báo, hơn nữa có một số việc khó xử lí có thể dùng thủ đoạn hắc ám sẽ tiện lợi hơn rất nhiều. Ở yêu tộc chúng ta, hầu như tất cả những thể lực hắc ám đều có chỗ dựa sau lưng, cũng đôi khi bọn họ phụ trách ám hại ngầm đối thủ, nếu như ta không đoán lầm thì bọn họ phải phát triển đến mức độ nhất định thì thế lực sau lưng mới chịu lộ mặt".

"Thảo nào những thế lực ngầm muốn làm gì thì làm" Cuối cùng Thương Lăng Tuyết cũng hiểu được bản chất của thế giới hắc ám, nàng không khỏi buông lời cảm khái.

"Đó là hiểu lầm thôi, bọn họ cũng có rất nhiều điều kiêng kị" Nghiêm thúc nói: "Có rất nhiều việc không thoát khỏi tầm mắt của người khác, nếu những việc đó tầng lớp phía trên nhắm mắt làm ngơ thì bọn họ mới có cơ hội sống được. Hơn nữa khi đám người trên ấy truyền xuống bất cứ việc gì, thì bọn họ phải cật lực mà hoàn thành, các thế lực ở trong thế giới hắc ám cạnh tranh nhau rất khốc liệt".

Khi nghe thấy thế lực thần bí kia không phải là thế lực ngầm, tinh thần của Thương Lăng Tuyết cũng trở nên phấn chấn hẳn. Dù bản thân đã bị áp bức đến mức độ này nhưng nàng vẫn không muốn mình phải lưu lạc đến mức phải đi làm bạn với thế lực hắc ám, thế giới hắc ám là con đường không lối về, thực ra Thương gia chưa đến mức phải lui vào sống trong hắc ám.

"Nghiêm thúc có thể thông qua giao thủ với thế lực ngầm để dò ra được lai lịch của bọn họ không?" Thương Lăng Tuyết cũng cảm thấy có chút mong chờ.

Nếu như có thể thăm dò được lai lịch của đám người này thì có thể suy đoán ra thế lực sau lưng của bọn họ là ai.

Trong cục diện này nàng đang bị vây ráp trong một thế cờ chết chắc, nếu như có người thò tay vào phá đám, không chừng nàng sẽ tìm ra được đường sống.

Trong lòng Thương Lăng Tuyết lại cháy lên ngọn lửa chiến ý.

Khi Nghiêm thúc nhìn thấy chiến ý của Thương Lăng Tuyết, hắn vô cùng vui mừng, gật gật đầu nói: "Để ta thử xem sao".

*

* *

Ngón tay của Tả Mạc múa may như đang vẽ bút, hắn không ngừng phác họa ra một hư ảnh giũa không trung, thỉnh thoảng hắn ngừng lại rồi cúi đầu nghiền ngẫm.

Đã vài ngày nay hắn đều ở trong tình trạng như bị nhập ma như vậy, suốt ngày hắn ngoáy ngoáy vẽ vẽ, những người khác cũng biết hắn đang suy nghĩ về vấn đề gì đó nên không quấy rầy đến hắn.

Sau khi điên cuồng ăn thịt, Tả Mạc lủi đi rất nhanh. Lúc đầu hắn muốn rèn luyện một chút rồi mới hấp thu Thần lực, nhưng khi hắn đi vào khoang thuyền để luyện hóa đống thịt, thì đột nhiên trong đầu hắn nhớ lại những đường vân đặc biệt hiện ra khi hắn truyền Thần lực vào trong sợi thanh ti kia

Nhưng hiện tại hắn nhớ rõ ràng hơn lúc trước.

Lần trước, có vài chỗ hắn chưa nhìn ra được, nhưng hiện tại hắn đã phát hiện ra, những phát hiện mới này khiến hắn mừng rỡ như điên.

Kết luận của Tả Mạc đó chính là Thần văn !

Hiện tại mọi người cũng không còn xa lạ gì Thần Văn. Thiên Hoàn đã tìm hiểu Thần văn từ rất sớm, bọn họ cũng là môn phái có nghiên cứu sâu nhất về Thần Văn, Thiên Hoàn Thần lực vốn lấy cơ sở là Thần Văn rồi sau đó thôi diễn mà thành. Khi thời đại Thần lực không ngừng phát triển thì mọi người đều tu luyện Thần lực, cho nên hiểu biết của mọi người về Thần Văn cũng càng ngày càng nhiều.

Nếu như nói bản chất của Phù văn là linh lực thì, bản chất của Thần Văn chính là Thần lực.

Thần Văn cũng không thần bí như trong tưởng tượng của mọi người, nhưng nó lại quá thâm ảo khó hiểu cho nên mọi người mới thấy nó khó hiểu đến vậy.

Kể cả Thiên Hoàn, môn phái có nghiên cứu sâu xa nhất về Thần Văn, đến tận bây giờ cũng không có hơn năm loại Thần Băn hoàn chỉnh, cho nên khi Tả Mạc biết những đường vân khó hiểu này là cái gì, thì tinh thần của hắn trở nên vô cùng phấn khởi.

Về phương diện Thần Văn, hiểu biết của Tả Mạc cũng chỉ hơn những người khác một chút. Những bộ lạc thời Viễn Cổ đều có Thần Văn thuộc về riêng bộ lạc, chẳng hạn như bộ lạc Thái Dương có Thái Dương văn, bộ lạc Thanh Đằng có Thanh Đằng văn, những Thần Văn này không chỉ hòa hợp với Thần lực của bọn họ đang sử dụng, mà còn quan hệ tới một thứ khác nữa, đó chính là Viễn Cổ Thần binh.

Viễn Cổ Thần binh không giống với Thần binh cụ trang của thời hiện tại, khi luyện chế Viễn Cổ Thần binh, các Đại năng của bộ lạc phải đem Thần Văn lạc ấn khắc vào trong binh khí. Nhưng Thần binh cụ trang hiện nay có được là do Tả Mạc tham khảo rất nhiều thủ pháp luyện khí mà không phải là lĩnh ngộ đầy đủ từ Thần Văn, cho nên Thần binh cụ trang mà hắn tạo ra chỉ là con đường phụ mày mò được mà thôi.

Gần như tất cả Thần binh cụ trang của thời đại này đều lấy theo khuôn đúc của Tả Mạc.

Hắn chỉ nắm giữ trong tay hai loại Thần Văn, đó chính là Thái Dương văn và Thanh Đằng văn mà thôi.

Trong hai loại Thần Văn này, thành tựu về Thái Dương văn của hắn sâu xa hơn rất nhiều, còn Thanh Đằng văn hắn mới chỉ tìm hiểu được một chút mà thôi. Mặc dù hắn nắm giữ Thái Dương Thần văn, nhưng có một số chỗ hắn vẫn chưa hiểu được rõ ràng cho lắm. Thần Văn khác với phù văn, mỗi một chỗ trên Thần Văn, đều cần phải có lĩnh ngộ, nếu không lĩnh ngộ thì không thể sử dụng được chứ nói chi đến việc vẽ ra nó.

Vì vậy, khi nhận được một loại Thần Văn hoàn toàn mới, làm cho Tả Mạc cảm thấy vô cùng kích động.

Tuy hắn không thể lĩnh ngộ, nhưng bất kì một loại Thần Văn mới nào đều có giá trị vô cùng lớn, điều này làm Tả mạc kích động mãi không thôi.

Trong những năm gần đây, mọi người đều điên cuồng truy cầu Thần lực, không ngừng khai quật những di tích Viễn Cổ, cho nên những loại Thần Văn không trọn vẹn liên tục xuất hiện.

Trong sàn giao dịch ở chợ đen, mỗi bản dập Thần Văn không hoàn chỉnh đều có giá trị liên thành.

Chỉ khi đã lĩnh ngộ được Thần Văn mới có thể chế tác ra bản dập, hơn nữa mỗi lần thác ấn đều mang lại gánh nặng cực lớn cho người thác ấn. Bởi vậy số lượng bản dập ra Thần Văn dù là chưa hoàn chỉnh cũng chỉ có số lượng cực kì thưa thớt.

Tả Mạc nhanh chóng chìm đắm vào tham ngộ loại Thần Văn mới, hắn nhớ lại hình vẽ rồi không ngừng phác thảo ra.

Đột nhiên đầu ngón tay hắn trầm xuống, từ ngón tay truyền tới cảm giác khác thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK