Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tả Mạc trợn trắng mắt.

Hắn quyết định không để ý tới cô ả, loại con gái như vậy chẳng hiểu lý lẽ. Hai bên đã khai chiến còn nói tới nhân từ cái khỉ gì, vậy chẳng phải tự tìm chết sao? Đồ điên!

“Chúng ta đi thôi!” Hắn quay mặt đi nói.

Thúc Long dẫn Vệ doanh bay về thuyền vận nô, bọn hắn tuy có thể bay trong thời gian ngắn song tốc độ chậm chạp, đương nhiên cũng rất thích chiếc thuyền vận nô bình ổn kia. Chu Tước doanh đi lại trên bầu trời, cảnh giác nhìn vào tu giả xung quanh.

“Ngươi giết đi! Giết đi!” Nữ tu càng lúc càng kích động: “Ngươi giết nhiều người như vậy? Còn sợ gì giết nhiều thêm một? Sao nào? Không dam? Đám người TIểu Sơn giới các ngươi vừa tới Thiên Thủy giới của chúng ta đã lập tức giết người, cút về Tiểu Sơn giới của các ngươi đi, ở đây không ai hoan nghênh các ngươi.”

Đám tu giả Thiên Thủy giới xung quanh xao động.

Lời nói của nữ tu đánh vào tâm lý rất nhiều tu giả Thiên Thủy giới. Bọn hắn vốn khá bài xích tu giả Tiểu Sơn giới, rất nhiều người lộ vẻ bất thiện. Còn một số thế lực chỉ tính đứng xem cũng có phần xao động.

Khuôn mặt Tả Mạc bỗng lạnh đi, hắn dừng lại trên không trung.

Chu Tước doanh bắt đầu thu lại, Thúc Long vừa bước lên thuyền vận nô sắc mặt lập tức trầm xuống, khuôn mặt những người khác cũng trở nên khó coi. Bọn họ đi ra từ Tiểu Sơn giới, cực kỳ nhạy cảm đối với hoàn cảnh xung quanh, đối với sát ý.

Bọn họ cảm thụ được địch ý.

Tả Mạc không nói gì, cảnh tượng trước mắt hắn chẳng hề ngạc nhiên. Đối với những tu giả Thiên Thủy giới này mà nói, bọn họ chẳng qua là những kẻ từ ngoài vào. Tu giả đi ra khỏi Tiểu Sơn giới đã tạo thành đả kích tương đối lớn đối với Thiên Thủy giới, vì vậy địch ý của bọn chúng mới mạnh mẽ như vậy.

“Các ngươi ngay cả nữ nhân cũng không buông tha?” Nữ tu càng nói càng kích động, đau đớn: “Tô Nguyệt chưởng môn không phải bị các ngươi giết sao? Sao nào? Có bản sự giết cả ta đi…”

Giọng nói đột nhiên nghẹn lại.

Trên cái đầu lâu bay lên là khuôn mặt không thể tin tưởng, ả dường như vẫn không tin Tả Mạc dám giết mình ngay dưới mắt mọi người!

Đám tu giả Thiên Thủy giới đứng xem lập tức xôn xao, rất nhiều người cũng lộ vẻ không thể nào tin!

“Quá kiêu ngạo! Mọi người theo ta lên nào!”

“Đám người chui khỏi Tiểu Sơn giới kia dám tới Thiên Thủy giới của chúng ta làm càn, mọi người sóng vai cùng lên thôi!”

Đám người đều lộ vẻ kích động, rất nhiều người đỏ bừng cả hai mắt, hận không thể lập tức lao lên. Mà vài thế lực vẫn luôn giữ thái độ đứng xem, lúc này cũng có phần không nhịn được, thủ hạ của bọn hắn lúc này cũng đã nhao nhao muốn xông lên.

“Các ngươi nghe rõ chứ.”

Tả Mạc hờ hững mở miệng.

Không biết vì sao, trong ngực hắn như có một luồng lửa đang bừng bừng cháy. Vốn lúc ở Tiểu Sơn giới hắn cho rằng rời khỏi nơi đó sẽ là vùng đất vui vẻ. Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ vừa tới Thiên Thủy giới lại đã gặp chuyện động tới giới hạn của mình.

Hắn nhớ tới những hoa nô tinh thần hoảng hốt, thần sắc quỷ dị, toàn thân quấn đầy linh hoa kia.

Tiếng ầm ĩ ồn ào xung quanh truyền vào tai hắn, những lời châm chọc không kể nổi. Hắn muốn cười lớn nhưng lại phát hiện mình không cười nổi, phảng phất như có một cục nghẹn ngay lồng ngực, khiến hắn phát tức. Sát khí bạo lệ ứ đọng trong ngực hắn.

Vì vậy, hắn mở miệng.

Xung quanh lập tức yên tĩnh lại.

“Ta không quan tâm các ngươi là ai, muốn đánh thì đánh.” Ánh mắt hắn âm u, giọng nói như vang từ xa lại: “Đừng nói lời thừa. chúng ta còn sạch sẽ hơn các ngươi nhiều.”

Bốn phía im ắng không chút tiếng động, mọi người ngây ngốc nhìn vào thành chủ Kim Ô trên bầu trời, không ai ngờ tới lúc này rồi mà thành chủ Kim Ô còn nói những lời khoa trương bá đạo như vậy! Tên này điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn cho rằng bằng vào từng này người là có thể muốn làm gì thì làm ở Thiên Thủy giới sao?

Đám người bị những lời nói của Tả Mạc chấn động, một lúc lâu sau vẫn không ai nios gì.

Tả Mạc chậm rãi quét ánh mắt lăng lệ một vòng, khiến rất nhiều người không tự chủ được muốn quay mặt né tránh.

Hắn hất tay phải lên.

“Ai đụng chạm, giết!”

Gió tuyết như cơn lạnh mùa đông thổi qua, âm thanh không lớn song quét thẳng vào lòng mỗi người, lạnh lẽo thấu xương.

Cho dù là Chu Tước doanh hay Vệ doanh, kể cả bộ luyện khí, mọi người chỉ cả thấy máu huyết toàn thân sôi trào, một tình cảm khó tả bùng lên từ đáy lòng, không nhịn nổi đồng thanh quát lớn : « Giết !! »

Vài ngàn người đồng thanh quát lớn như tiếng sấm động ầm ầm quét qua.

Đám tu giả Thiên Thủy giới vốn ngo ngoe muốn ra tay lúc này nghe tiếng quát không ai không kinh hãi, cái đầu vừa nóng lên lập tức lạnh lại. Thanh thế bá đạo uy mãnh như vậy trước giờ bọn chúng chưa từng thấy trên bất cứ đội ngũ nào.

Thành chủ Kim Ô và Bách Hoa minh có tư oán không phải là bí mật gì ở Thiên Thủy giới. Từ khi thành chủ Kim Ô dẫn theo vài vạn người xông khỏi Tiểu Sơn giới đã lập tức rơi vào tầm mắt những thế lực lớn rồi. Thành chủ Kim Ô lai lịch thần bí, bọn chúng đã nghe ngóng một thời gian mà vẫn không tìm hiểu được gì, song năm chiếc thuyền vận nô có trên trăm biểu tượng của Bách Hoa minh khiến bọn họ có rất nhiều suy đoán.

Bọn chúng vừa thèm thuồng đống của cải của thành chủ Kim Ô. Vốn đã nghe nói trên năm chiếc thuyền vận nô chứa lượng lớn pháp bảo và tài liệu hiếm có, giá trị cực cao. Mà sau khi đánh bại Bách Hoa minh, chiến lợi phẩm càng dồi dào tới mức kinh người, khiến bọn hắn tim đập không ngừng.

Mà một phương diện khác là tu giả Thiên Thủy giới bài xích tu giả Tiểu Sơn giới, nhất là những thế lực lại càng có địch ý với những kẻ có thể lay động tới căn cơ của mình.

Đang lúc những thế lực này đối mặt nhìn nhau, định thảo luận một phen, đột nhiên thần sắc bọn chúng đều chấn động, ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trời.

Chỉ thấy từ chân trời xuất hiện vô số điểm đen, đám người còn chưa kịp thấy rõ, ánh kiếm do toàn lực thôi động phi kiếm phí hành đã chiếu rọi cả bầu trời, khiến bọn chúng không khior nheo mắt lại.

"Thành chủ!"

"Ha ha! Là thành chủ!"

Tiếng hô không ngừng vang lên như thủy triều cuốn tới.

Những tu giả Tiểu Sơn giới tới chi viện thần sắc đều kích động tới khó hiểu. Tu giả còn sống sót ra khỏi Tiểu Sơn giới đều là ngưng mạch kỳ, đa số họ đều đã hơn bốn năm mươi tuổi, đã thấy quen chuyện chìm nổi của cuộc đời. Song những người này cũng không ai giữ được bình tĩnh, Phí Sơn cũng không ngoại lệ, hắn phát hiện bản thân thậm chí không cách nào bình tĩnh lại.

Hắn đột nhiên nhớ tới những trận chiến kinh thế hãi tục ở thành Kim Ô, chúng đã in sâu vào trong đáy lòng hắn. Hắn vẫn nhớ rõ tâm tình của mình lúc đó, nhất là lúc thành chủ cùng mọi người mắng Minh Tiêu lão tổ, hắn không chút do dự tưởng tượng, nếu có thể chiến đấu dưới tay thành chủ Kim Ô là chuyện vui sướng tới mức nào. Không ngờ thật sự lại có ngày như vậy, hắn hưng phấn khó tả.

Thành chủ Kim Ô nhìn qua chưa tới hai mươi, giữa những tu giả ngưng mạch năm sáu mươi tuổi bình thường, tuổi tác hắn có phần hơi quá trẻ. Song chính thiếu niên trẻ tuổi này trên người lại phảng phất như có một lực lượng khó tả khiến người ta không tự chủ được mà tin phục, nguyện vì y mà chiến đấu!

Đám tu giả Thiên Thủy giới đang đứng xem lập tức kinh sợ, vội vã đạp ánh kiếm bỏ trốn.

Trong phút chốc, giữa Bách Hoa cốc lớn như vậy mà lại không còn một tu giả Thiên Thủy giới nào. Chuyện này biến hóa quá nhanh, một số tu giả Tiểu Sơn giới quá mức hưng phấn, đang chuẩn bị đuổi theo lại lập tức bị đồng bọn keo lại.

“Nhao nhao lên làm gì! Nghe lời thành chủ! Các ngươi ai có năng lực hơn thành chủ?”

“Toàn bộ nghe lời thành chủ!”

Một số thủ lĩnh của thế lực nhỏ trong đám tu giả liên tiếp mở miệng, những tiếng nhốn nháo ồn ào kia lập tức im lại. Luận về chỉ huy, thật sự không ai dám tranh cướp với Tả Mạc.

Tả Mạc lúc đầu còn có phần khó hiểu, đến lúc biết những tu giả kia đều là do nghe hắn gặp nguy hiểm mới chạy tới chi viện, lập tức ngạc nhiên, trong lòng cũng cực kỳ cảm động. Nói thực ra, khi hắn chiến đấu với Minh Tiêu lão tổ vốn không nghĩ tới đám người này, hắn chẳng qua cũng chỉ vì mình.

Vì vậy trước nay hắn không hề nghĩ tới những người này sẽ nhớ tới nhân tình đó.

Trong lòng hắn ấm áp, cơn buồn bực vì Bách Hoa minh trong lòng đã bị quét sạch, cảm giác bầu trời phảng phất như trong sáng hơn nhiều, hắn cúi người nói: “Tại hạ cảm tạ các vị!”

Đám tu giả này lập tức xôn xao.

“Thành chủ làm vậy làm gì?”

“Thành chủ đã cứu chúng ta một mạng, cũng nên vậy, cũng nên vậy thôi.”

"Đúng vậy đúng vậy. . ."

Đám người mồm năm miệng mười liên tiếp đáp lễ.

Đứng thẳng người lại, Tả Mạc nhìn khắp xung quanh, cười nói: “Chúng ta hạ xuống nghỉ ngơi chứ!”

MỌi người đồng loạt đáp ứng, rồi từ từ hạ xuống một chân núi Bách HOa cốc.

Mọi người gặp nhau, phần lớn đều thân thiết tụ lập lại cùng nhau, vô cùng náo nhiệt. Khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười bừng bừng sáng, một số kẻ nói nhiều thậm chí đã bắt đầu tụ tập tán gẫu.

Còn một số thủ lĩnh của các thế lực trong đám người này đã vây lấy Tả MẠc thương lượng.

“Thành chủ, ta vừa nhận được tin. Vân Thần môn và Mộc Kiếm môn tụ tập hơn mười môn phái nhỏ, dứ tính ngày mai sẽ rat ay với chúng ta.” Một lão đại lo âu nói. Có thể làm lão đại tất nhiên có chỗ hơn người. Chỉ trong thời gian ngắn đã có thể bố trí người do thám ở thành Minh Thủy, năng lực của lão đại này cũng không thể coi thường.

Thấy rất nhiều người không cử động, hắn vội vàng giải thích địa vị của Vân Thần môn và Mộc Kiếm môn ở Thiên Thủy giới, giải thích xong, đám người đều hít một hơi lạnh.

Tả Mạc sắc mặt như thường, chắp tay với lão đại này: “Còn chưa thỉnh giáo danh tính vị đại ca này.”

Vị lão địa này có phần hoảng sợ nói: “Thành chủ đừng đề cao tại hạ như vậy, tại hạ Trịnh Uy, hai chữ đại ca vừa rồi, thành chủ ngàn vạn lần đừng nói lại.”

Tả Mạc khẽ cười: “Trịnh lão đại có thể kể tỉ mỉ cho chúng ta được không?”

Trịnh Uy lập tức vội vàng nói lại tỉ mỉ những tin tức mình vừa thu được, kể cả về những môn phái này cũng giới thiệu hết. Sauk hi nghe xong, mọi người lại im lặng, thực lực của đối phương vượt xa sự tưởng tượng của bọn hắn.

Nếu thực sự có nhiều người như vậy…

Ánh mắt mọi người lại nhìn về phía Tả Mạc.

Tả Mạc cũng không tự chủ được nhíu mày, tin tức này khiến hắn kinh hãi. Nếu quả thực dưới tình huống khác thu được tin này hắn sẽ lập tức mang theo mọi người chạy trốn.

Nhưng…

Hiện giờ hắn không thể trốn. Hắn dám khẳng định nếu giờ hắn trốn, những tu giả Tiểu Sơn giới khác sẽ lập tức trở thành đối tượng trút giận. Tu giả Thiên Thủy giới sẽ nhân cơ hội này ra sức làm suy giảm thực lực của tu giả Tiểu Sơn giới, cho tới khi bọn chúng xác định tu giả Tiểu Sơn giới không còn tạo thành uy hiếp với bọn chúng nữa.

Trước đó không cảm giác được những tu giả kia có quan hệ gì tới mình, song hiện giờ hắn biết mình không thể đi được.

Đột nhiên, bầu trời bay tới rất nhiều hạc giấy, liên tiếp bay vào trong đám người.

“Ha ha, Lý lão tứ buổi tối mới đến được!”

“Ta biết bọn hắn không nhịn được mà, ha ha, Dương lão đầu mang theo huynh đệ của mình, đang liều mạng bay tới đây!”

. . .

Có vài con hạc giấy bay vào trong tay Trịnh Uy, Trịnh Uy xem xong lập tức vui mừng kích động nói: “Thành chủ, bọn họ tới rồi! Bọn họ tới rồi!”

Khuôn mặt Công Tôn Sai khẽ ửng hồng, mặt cười càng ngại ngùng, đôi mắt lại sáng lên dị thường. Thúc Long bên người Tả Mạc vẫn đứng thẳng song tiếng hít thở dồn dập lộ ra chiến ý trong lòng hắn.

Tâm tình Tả Mạc kích động khó bình ổn lại, hắn bỗng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía thành Minh Thủy.

“Vậy cứ đánh chúng một trận!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK