Mục lục
[Dịch]Thế Giới Tu Chân- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể La Ly đang dần hư hóa bỗng hiện ra một ngọn lửa. Thân thể hư hóa như gỗ mục tẩm dầu nhanh chóng bừng cháy.

Ngọn lửa dọc theo xiềng xích lan tới phía Ngã Ly.

Ngã Ly bỗng quay đầu nhìn về phía La Ly đang bị ngọn lửa bao phủ.

Đôi mắt đẹp nhưng lạnh lẽo bỗng trở nên nhu hòa hơn, rất nhanh liền trở nên kiên cường.

Từ khi được sáng tạo ra nàng đã biết nàng chính là kiếm của hắn. Kiếm, cần phải kiên cường, cần phải sắc bén, chỉ có như thế mới có thể bảo vệ được hắn.

Nàng biết được suy nghĩ và quyết tâm của hắn và cũng hiểu rõ tâm trạng của hắn.

Đồng sinh đồng tử, không rời không vứt bỏ.

Nàng là kiếm của hắn, nàng phải giúp đỡ hắn hoàn thành trách nhiệm của bản thân mình.

Ngọn lửa dọc theo xiềng xích nhanh chóng lan tới người nàng. Nàng vì hắn mà sinh ra, đối mặt với ngọn lửa do hắn tạo ra trái tim nàng vô cùng bình tĩnh.

Ngọn lửa tiến vào trong người nàng, thần lực cường đại giống như núi lửa phun trào không ngừng sinh ra trong cơ thể nàng.

“La Ly!”

Môi anh đào khẽ mở, tiếng gọi nỉ non hiện rõ nhu tình. Bóng người trong ngọn lửa đang ngày càng nhạt đi dường như cũng nghe được tiếng gọi nỉ non của nàng, cả người khẽ run lên.

Ngọn lửa hừng hừng cháy càng ngày càng ảm đạm, xiềng xích cũng bị đốt thành tro tàn, ngọn lửa cuối cùng cũng đã tiến vào trong người nàng. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong cơ thể mình, hắn chưa bao giờ bỏ đi.

“Không rời không vứt bỏ!”

Gương mặt Ngã Ly kiên cường trở lại, nàng là kiếm, nàng phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của hắn!

Tâm nguyện của hắn chính là tâm nguyện của nàng!

Trách nhiệm của hắn chính là trách nhiệm của nàng!

Đồng sinh đồng tử, không rời không vứt bỏ!

------------------------------

Một bóng người nữa lại bay lên.

Đại trưởng lão khẽ ồ một cái, vậy mà lại là một kiếm linh! Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kiếm linh ngưng thực sinh động như vậy, càng khiến hắn ngạc nhiên chính là kiếm linh trước mặt lại không khác gì người đang sống.

Điều này sao có thể!

Ngay cả Côn Luân cũng không thể làm kiếm linh chuyển sinh giống như người sống thế này. Kiếm linh là do kiếm quyết sáng tạo ra, không ai có thể sáng tạo ra con người, ngay cả cường giả thần cấp cũng tuyệt đối không thể làm được!

Đám gia hỏa Mạc Vân Hải này đúng là một đám quái thai!

Đại trưởng lão không ngạc nhiên lắm về Tằng Liên Nhi, trên người Tằng Liên Nhi có truyền thừa đầy đủ của nguyệt lượng thần lực, điều đó sớm đã không còn là bí mật. Rất nhiều môn phái có chủ ý với Tằng Liên Nhi, muốn đoạt được truyền thừa nguyệt lượng thần lực đầy đủ trên người nàng. Nhưng cuối cùng vẫn do thực lực của Mạc Vân Hải quá cường đại mà phải bỏ qua ý đồ này.

Nguyệt lượng thần điện mặc dù không mạnh mẽ như thái dương thần điện nhưng truyền thừa kéo dài không dứt, ở bất cứ thời đại nào cũng duy trì được truyền thừa, điều này đã nói lên sự cường đại của bọn họ.

Thoáng nhìn qua bầu trời, trong lòng đại trưởng lão không khỏi dậy sóng.

Mặt trời, mặt trăng, huyết không (trời máu), tất cả tạo nên một cảnh tượng cực kì quỷ dị, ngay cả đại trưởng lão cũng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tương tự.

Lần này phiền to rồi!

Trong lòng hắn hơi thấy hối hận, lúc nãy nên sớm rời đi mới phải.

Bây giờ bị sáu người vây quanh, mặc dù đối phương không đạt tới thần cấp thế nhưng ai trong bọn họ cũng chỉ cách thần cấp một bước chân mà thôi.

Một hai người đại trưởng lão đương nhiên không sợ nhưng chỉ trong giây lát đã có tận sáu người, hơn nữa sức mạnh họ có vô cùng quái dị làm đại trưởng lão cảm thấy áp lực cực lớn.

Huống hồ…

Khóe mắt đại trưởng lão bỗng nhìn về một góc xa không làm cho người ta chú ý tới.

Đám người Côn Luân kia đang muốn thừa nước đục thả câu sao?

Đại trưởng lão vừa bước vào thần cấp đã phát hiện đám người Côn Luân đang ẩn nấp trong bóng tối, khí tức mà thái cổ thần kiếm trong tay Lâm Khiêm phát ra quá mạnh. Nếu như có thể nhân cơ hội này mà giết chết Lâm Khiêm thì ngày sau Thiên Hoàn sẽ độc bá thiên hạ, không ai có thể ngăn cản.

Nhưng thanh kiếm trong tay Lâm Khiêm lại khiến đại trưởng lão vô cùng kiêng kị. Người bình thường có lẽ không biết nhiều về thanh kiếm này nhưng đại trưởng lão sao có thể không biết chứ? Thái cổ thần kiếm sau khi có được hồn của chưởng môn Côn Luân đời trước thì uy lực của nó đã đạt tới một mức độ vô cùng kinh khủng, dù là cường giả thần cấp cũng bị thanh kiếm này uy hiếp.

Trong lòng đại trưởng lão chợt động, một ý nghĩ tuyệt diệu hiện ra trong đầu.

Giam cầm đồng thời kích nổ Ương Thổ Nguyên, Lâm Khiêm dù có thể dựa vào sức mạnh của thái cổ thần kiếm mà thoát đi thì cũng phải trả một cái giá không nhỏ. Những người khác chỉ còn một con đường chết.

Lâm Khiêm bị thương trở về Côn Luân tất sẽ phải bế quan vài năm mới có thể khôi phục như cũ.

Mấy năm này đủ để hắn dẫn dắt Thiên Hoàn quét sạch tứ phương.

Nhưng trước mắt hắn phải sống sót rời khỏi nơi này.

Đại trưởng lão luôn cảnh giác với Lâm Khiêm trong bóng tối.

Lâm Khiêm với thái cổ thần kiếm trong tay như rắn độc, chỉ cần lộ ra chút sơ hở lập tức sẽ bị con rắn độc này cắn, sau đó kịch độc sẽ lan ra khắp cơ thể kẻ thù.

Trong mắt đại trưởng lão, Lâm Khiêm chính là kẻ nguy hiểm nhất. Đám người Mạc Vân Hải kia chắc chắn phải chết, mục tiêu của hắn chính là Lâm Khiêm!

Vì thế dù cho bị đám người Mạc Vân Hải quấn lấy nhưng tâm thần của đại trưởng lão vẫn đặt trên người Lâm Khiêm, lúc nào cũng đề phòng hắn đánh lén. Thế nhưng mấy tên gia hỏa của Mạc Vân Hải lại khiến đại trưởng lão giật mình.

Hắn đột nhiên phát hiện hắn không thể bình tĩnh đối phó với sáu người này như trước nữa.

Nếu trong vòng năm cánh giờ hắn không thể rời đi thì Ương Thổ Nguyên chính là mồ chôn của hắn.

----------------------------

Sáu người Tả Mạc đương nhiên không biết ý định của đại trưởng lão, bọn họ đều đang rơi vào trạng thái điên cuồng.

Toàn thân Tả Mạc bốc lửa, như sư tử phẫn nộ điên cuồng tấn công. Biển lửa trong người dâng trào sức mạnh khiến hắn như dã thú không biết tới mệt mỏi.

Nếu không phải Tả Mạc đã mất đi lý trí thì chỉ cần một mình hắn cũng khiến đại trưởng lão cảm thấy áp lực vô cùng lớn.

Tả Mạc giống như mặt trời vậy, trong cơ thể phát ra ánh sáng và nhiệt lượng vô tận. Càng khiến người ta đau đầu chính là Tả Mạc không biết làm sao có thể cảm ứng được mặt trời trên cao làm nó thiêu đốt càng thêm mãnh liệt, dưới ánh mắt trời uy thế của Tả Mạc tăng vọt.

Thí thần huyết kiếm đã chiếm giữ cơ thể Vi Thắng, sát ý ngập trời ngủ vùi mấy vạn năm, kinh nghiệm chiến đấu của nó phong phú hơn Vi Thắng rất nhiều, máu tươi của những cường giả thần cấp kia cũng ẩn chứa bản năng chiến đấu của bọn họ.

Tùy ý vài chiêu đều phát ra uy lực kinh người.

Ẩn dưới mùi máu tươi nồng nặc là một sức mạnh vô cùng kinh khủng.

So với Tả Mạc đã mất đi thần trí thì Vi Thắng nguy hiểm hơn nhiều.

Đại trưởng lão vừa tránh được một thanh thái dương thần phủ thì ba đạo kiếm ý như nước lũ, như ba con mãng xà mang theo thanh thế kinh người từ ba phương gào thét đánh tới.

Nếu bị bất cứ đạo kiếm ý nào đánh trúng thì dù có thần văn hộ thể cũng sẽ rất chật vật.

Quan trọng hơn chính là sau đó sẽ rơi vào thế bị động.

Thần văn dưới chân chợt lóe lên rồi biến mất, đại trưởng lão cũng biến mất theo.

Cách đó ba trăm trượng, hắn vừa hiện ra thì ánh trăng chiếu xuống khẽ run lên, đại trưởng lão cũng nhận ra điều này, thần văn dưới chân lại sáng lên. Cả người vừa biến mất thì một mảnh trăng như đao đột nhiên chém qua vị trí hắn vừa đứng.

Thân hình đại trưởng lão vừa mới hiện ra thì công kích của A Quỷ lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện ở phía sau lưng hắn.

Bị ép tới mức chật vật, trong lòng đại trưởng lão vô cùng tức giận. Khẽ hừ lạnh một cái, vô số thần văn đột nhiên hiện ra sau lưng hắn, nhanh chóng bao phủ A Quỷ.

Bất tử thần phạt đúng là rất phiền phức nhưng cũng chỉ là phiền phức mà thôi.

Sát ý cuồn cuộn trong lồng ngực đại trưởng lão, hắn phải cho mấy kẻ này biết đâu mới là cao thủ thần cấp!

Thần văn giống như dây leo sinh trưởng một cách quỷ dị, trong nháy mắt đã bao trọn lấy A Quỷ. Những thần văn màu xanh sẫm này vô cùng cứng cỏi, đao xương trong tay A Quỷ mặc dù có thể chặt đứt chúng nhưng tốc độ sinh trưởng của chúng còn nhanh hơn thế! Trong nháy mắt, A Quỷ đã bị vô số thần văn bao phủ giống như một quả cầu dây leo vậy.

Kiếm quang của Ngã Ly đã đánh tới trước mặt đại trưởng lão.

Sắc mặt đại trưởng lão khẽ biến hóa, lui lại phía sau.

Kiếm kiếm quang nhìn qua có chút vẩn đục này là do mười đạo sinh tử khí quấn quanh tạo thành! Đây là lần đầu tiên đại trưởng lão gặp phải kiếm ý cổ quái như thế, giống như thời khắc sinh tử, tầng tầng lớp lớp hư thực. Không ngờ trên đời này lại có kiếm ý cổ quái như vậy!

Đại trưởng lão điểm vào hư không một cái.

Một khỏa thần văn bỗng chia thành hai, một cái là hố đen tối tăm không thấy đáy, một cái là khe nứt hư không vô tận!

Kiếm ý của Ngã Ly tiến vào trong hư không vô tận liền biến mất không còn chút tăm hơi.

Đại trưởng lão thở phào một cái, dù cho là sinh tử hư thực bị hút vào trong hư không vô tận cũng chỉ có thể sụp đổ.

Một lần nữa cảm giác cản trở quanh người lại xuất hiện, thân hình đại trưởng lão chỉ hơi ngừng một cái thì suýt nữa bị kiếm ý của Vi Thắng quét qua, mồ hôi lạnh ứa ra.

Hàn mang trong mắt đại trưởng lão lóe lên, chỉ thấy mặt đất dưới chân Tông Như không hề có dấu hiệu báo trước bỗng nứt ra, ầm, một dòng dung nham nóng bỏng từ trong khe nứt phun ra mãnh liệt, nham thạch nóng chảy lập tức nuốt chửng Tông Như.

Dung nham phun cao tới mấy trăm trượng, giống như một con hỏa long thật lớn!

Ngay sau đó hỏa long ầm ầm rơi xuống, nện vào lòng đất. Dung nham trong lòng đất như có linh tính, bao quanh Tông Như không ngừng chìm xuống địa tâm.

Mắt đất nứt ra một lần nữa khép lại.

Trên đầu, mặt trời, mặt trăng và huyết không làm cho đại trưởng lão cảm thấy rất không thoải mái. Hừ lạnh một tiếng, không thấy hắn có bất cứ động tác nào, sông hồ biển trên Ương Thổ Nguyên như bị đun sôi, vô số hơi nước bốc lên. Những hơi nước này hóa thành mây mù không ngừng tập trung trên bầu trời.

Một lần nữa mây đen bao phủ bầu trời.

Ánh trăng bị ngăn cách, lửa mặt trời không ngừng thiêu đốt tầng mây nhưng tầng mây càng ngày càng trở nên dày đặc, cuối cùng thành công ngăn cách mặt trời và mặt trăng, thế giới một lần nữa chìm vào trong bóng đêm.

Trong mây đen, ngân xà cuồng vũ, so với lúc trước thì càng mãnh liệt hơn.

Mắt đại trưởng lão bỗng nhìn về phía Vi Thắng, sát ý trong lòng dâng lên, thí thần huyết kiếm thì sao chứ? Vạn năm trôi qua ngươi còn tưởng rằng đây là vạn năm trước sao?

Quá ngây thơ!

Hắn bỗng xòe tay ra nghênh đón kiếm ý màu đỏ.

Đùng đùng đùng!

Trong giây lát, mấy ngàn tia sét từ trong tầng mây tập trung vào lòng bàn tay đại trưởng lão, bàn tay đại trưởng lão như có một tầng ngân dịch, tầng ngân dịch này rực sáng làm người ta không thể nào nhìn thẳng được.

Bàn tay đại trưởng lão khẽ chuyển động, theo động tác của hắn ngân dịch từ cánh tay bắt đầu rút ngắn lại, rút tới mức chỉ còn bằng đốt ngón tay.

Mấy ngàn tia sét ngưng tụ thành một ngân cầu tròn vo sáng rực hiện ra trên ngón tay đại trưởng lão.

“Đi!”

Đại trưởng lão cong tay búng một cái, ngân cầu phát ra khí tức vô cùng kinh khủng bay đi nghênh đón kiếm ý đang bay tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK