Mục lục
[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Lan vừa mới bắt đầu ngủ thì liền cảm giác được ý thức của mình lại lần nữa bị kéo vào học tập không gian, dù sao bây giờ Lăng Lan cũng đã có thói quen với loại tình huống này, ai bảo mấy đạo sư trong không gian học tập lúc nào cũng thích dùng chiêu này tìm đến cô.

Lúc này đây, đập vào mắt cô không phải là vẻ lãnh liệt của Nhất hào, cũng không phải nụ cười biến thái của Ngũ hào mà là người có khí chất thanh cao Cữu hào.

"Cửu hào đạo sư." Lăng Lan kích động xông đến, thật sự rất lâu rồi cô không gặp Cửu hào đạo sư, cô thật sự rất nhớ rất muốn gặp Cửu hào, những chuyện gặp giáo viên nào không phải do cô quyết định, tất cả phụ thuộc vào sự định đoạt của học tập không gian.

Vừa ôm lấy Cửu hào một cái cô liền cảm giác được độ cong uốn lượn 3 vòng trên người của Cửu hào, trong lòng Lăng Lan vừa hâm mộ vừa ghen ghét, suy nghĩ đến tương lai không biết mình có thể giống như Cửu hào hay không?

Nhưng nghĩ tới việc bây giờ mình đang phải giả nam trước mặt mọi người cô liền thương tâm, cô từng nghe mẹ của mình nói, khi nào tới thời điểm cô phát dục thì phải sử dụng loại châm phong bế, để ngăn chặn lại sự phát triển của cơ thể. Hay nói cách khác, nếu cô không thể khôi phục lại thân phận con trai thì mãi mãi, ngực của cô chỉ có thể bằng phẳng như sân bay.

Cửu hào nhìn biểu cảm kích động của Lăng Lan trong lòng cũng mềm mại một mảnh, quả thật trong khoảng thời gian này cô cũng không gặp Lăng Lan, cũng có chút nhớ cô bé. Bất quá Cửu hào dù sao cũng là Cửu hào, cảm tình chỉ biểu lộ trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục thành bộ dạng kiên cường, thanh cao.

Cô vỗ vỗ bả vai Lăng Lan rồi mới buông ra, sau đó cô nói: "Lăng Lan, có phải tinh thần của em gần đây xuất hiện vấn đề phải không?”

Lăng Lan nghe thấy câu hỏi này nhất thời ủ rũ: "Đúng vậy, hóa ra Cửu hào đạo sư cũng biết."

"Ừm, tinh thần của em xuất hiện giao động bất thường, làm một người được ghép vào, chúng ta đều nhận ra.” Cửu hào nói nguyên nhân bọn họ có thể phát hiện, đương nhiên Cửu hào cũng không nói vế sau cho Lăng Lan biết, đó là trừ khi người ghép vào phá hủy quy tắc của học tập không gian, dùng hết sức mạnh cảu mình mới có thể cảm thụ được tình huống của ký chủ. Có thể nói để phát hiện ra sự dao động dị thường này Cửu hào cũng phải trả giá không ít.

Đây là những hạn chế mà học tập không gian quy định đối với người ghép vào, cũng là sự bảo vệ đối với ký chủ, nếu không phải Cửu hào sợ Lăng Lan bị Ngũ hào dạy hư thì cô cũng không làm ra hành vi bất quy tắc như vậy.

Nhìn cảm xúc Lăng Lan sa sút, trong lòng Cửu hào cũng sốt ruột, cô trực tiếp hỏi: "Em có biết vì sao loại tình huống này xuất hiện sao?"

Lăng Lan nghĩ nghĩ, không xác định nói: "Có phải bởi vì khóa huấn luyện Ngũ hào đạo sư gây ra cảm giác tiêu cực? Ảnh hưởng đến cảm xúc của em?”

"Không là." Cửu hào quyết đoán trả lời.

Lăng Lan nhìn thấy nguyên nhân mà mình luôn tâm niệm là lỗi bị Cửu hào bác bỏ thì mê mang: "Không phải vì vậy thì là vì sao?"

"Là do tâm của em do dự và hoang mang." Cửu hào trực tiếp đem đáp án công bố.

"A?" Lăng Lan không thể tưởng được đáp án lại là do mình do dự và hoang mang khiến tâm lý của cô bị vặn vẹo, thậm chí không khống chế được, có thể sao? Cảm giác đầu tiên là Lăng Lan cảm nhận chính là Cửu hào đang đùa cô.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cửu hào, Lăng Lan liền không xác định .

"Lăng Lan, tuy rằng tôi không biết vì sao khả năng nhẫn nại của em lại quá mức như vậy, thậm chí có thể nói có chút biến thái, cho nên khi em dựa vào bản năng của mình để sống qua những khảo hành và tra tấn trùng trùng của Ngũ hào tinh thần lực của em đã nhanh chóng phát triển mạnh lên, thậm chí đã va chạm vào cửa lớn của đạo."

"Đạo?" Lăng Lan càng hoang mang , cô nhớ mình đang ở thế giới khoa học kỹ thuật hiện đại chứ không phải thế giới tu tiên ở cổ đại mà.

"Ùm...cái này em không cần phải biết, chính là tôi muốn nói với em sở dĩ tinh thần em xuất hiện dị thường như vậy vì trong lòng em không có mục tiêu để trở nên mạnh hơn. " Cửu hào biết khả năng nói chuyện của mình cũng không tốt, cô nhanh chóng trả lời.

"Mục tiêu?" Lúc này hai mắt Lăng Lan đã tròn ra, bị lời nói của Cửu hào làm cho hôn mê.

"Đúng vậy, em nhận sự huấn luyện từ chúng tôi, đau khổ nhẫn nại cuối cùng là vì cái gì?”

Lăng Lan đỡ lấy đầu đang choáng váng đầu, liều mạng tìm kiếm đáp án để trả lời vấn đề này.

Cửu hào ngăn cô lại: "Đừng nhanh chóng trả lời câu hỏi này, em hãy trở về cẩn thận suy nghĩ, nghĩ xem tương lai em muốn là gì, như vậy em mới có thể biết mục tiêu của mình, chỉ cần như thế thì những dao động trong tâm trí em sẻ không xuất hiện nữa.”

Cửu hào nói xong liền đem Lăng Lan đuổi ra ngoài không gian huấn luyện của mình.

Lăng Lan cứ như vậy đi tới đại sảnh của không gian học tập, lúc này tiểu Tứ đang ở chính giữa đại sảnh nằm trên đất vẻ vả cái gì, căn bản không để ý Lăng Lan đã đến.

Lăng Lan ngồi lại bắt đầu nhớ những điều Cửu hào đạo sư vừa nói nói, Cửu hào đã mang đến cho cô một thông tin rất tốt đó là những dao động trong tinh thần của cô sẽ không xuất hiên nữa, nhưng mà với điều kiện tiên quyết là cô có thể trả lòi cho câu hỏi mục đích biến cường của mình.

Nhưng mà cô do dự và hoang mang cái gì? Lăng Lan lại lần nữa mê mang.

Tiểu Tứ rốt cục hoàn thành tác phẩm của bản thân khi chuẩn bị đứng thẳng dậy để thưởng thức nó thì vô tình nhìn thấy Lăng Lan đang đứng ở trước mặt mình.

Oành một tiếng, tiểu Tứ trực tiếp té ngã trên đất, phản ứng đầu tiên là đem những thứ trên tay dấu ra sau.

Tiếng động lớn này cũng làm Lăng Lan bừng tỉnh, cô ngẩng đầu nhìn tiểu Tứ đang ngồi dưới đất, vẻ mặt hoảng sợ, nhịn không được nhíu mày hỏi: "Tiểu Tứ, ngươi đang làm gì ?"

Tiểu Tứ ngay lập tức khôi phục khuôn mặt nịnh nọt nói: “Lão đại, sao cô lại tới đây." Nó vung tay lên không, một cái đệm liền xuất hiện trong tay nó, nó dè dặt cẩn trọng đem đệm đặt xuống bên người hướng về phía Lăng Lan lấy lòng "Lão đại, có mệt không, mau ngồi bên này."

Cùng lúc đó, ở nơi Lăng Lan nhìn không tới, tiểu Tứ đem cánh tay trái ở lưng vung lên, những thứ mà nó vừa vẽ lúc nãy nhanh chóng biến mất sạch sẽ không còn dấu vết.

Tâm tư Lăng Lan cũng không đặt trên người tiểu Tứ nên khi nghe tiểu Tứ trả lời qua loa, cô cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngồi xuống bên cạnh tiểu Tứ thở dài một hơi.

Biết bí mật của bản thân không bại lộ, tiểu Tứ nhất thời an tâm, nhìn thấy Lăng Lan ưu sầu, lo lắng, nó - người lập chí muốn trở thành tiểu đệ số một của Lăng Lan đương nhiên vì lão đại nhà mình giải quyết sầu não , vì thế quyết đoán mở miệng dò hỏi: "Lão đại, vì sao cô lại thở dài? Nói thử xem, có lẽ tiểu Tứ có thể giúp đỡ cô đấy."

"Hây... Cửu hào đạo sư nói trong lòng ta có do dự và hoàng mang, cũng không có mục tiêu để mình biến cường." Lăng Lan đương nhiên không xem câu “có thể giúp” của tiểu Tứ thành sự thật, nhưng mà có thể nói ra phiền não trong lòng cũng tốt, cho nên cô buồn rầu chia sẽ suy nghĩ của mình với tiểu Tứ.

Tiểu Tứ thật kinh ngạc, nó cảm thấy đây hoàn toàn không phải là vấn đề gì: "Lão đại, cái này thì có gì mà phiền não, nếu không có, thì bây giờ cô lập một cái cũng được mà.”

"Như vậy cũng được sao?" Lăng Lan sửng sốt, chẳng lẽ là do cô nghĩ phức tạp sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK