Lăng Lan lặng lẽ lẻn vào bên trong thôn trang, trong thôn lúc này đã sớm hóa thành biển máu, trở thành địa ngục của trần gian, không ít thôn dân bị giết trên đường hoặc bị giết nơi cửa nhà, ai cũng mắt mở to, trừng trừng, chết không nhắm mắt. Bọn họ có sợ hãi, có tuyệt vọng, càng có một loại bi phẫn không thể nói, có lẽ bọn họ thống hận vì sao nơi yên bình của mình lại gặp phải khung cảnh đáng sợ như vậy.
Lăng Lan ngồi xổm xuống, từ từ khép mắt cho những người mà mình gặp, ánh mắt cô không còn cảm xúc gì nữa, bình tĩnh như nước, một cỗ hàn khí đáng sợ tràn ra xung quanh cô.
Thấy bất cứ tên giết người nào trên đường Lăng Lan liền quyết đoán thanh lý sạch sẽ sau đó yên lặng rời đi, tiếp tục xử lý những tên giết người ở nơi khác. Có lẽ bị cảm giác giết người kích thích nên những tên giết người khác không hề phát hiện đồng bọn của mình đang ngày càng ít dần.
Khi Lăng Lan lại lần nữa xử lý xong một đám giết người thì lại vô tình mắc một sai lầm chết người, cô không để ý có một tên giết người đang đứng ở góc chết.
Lúc phát hiện sai sót, Lăng Lan ngay lập tức phóng dao ra đâm vào yết hầu của đối phương, đáng tiếc vẫn bị chậm một bước, một tiếng thét chói tai vang lên giữa địa ngục trần gian.
Lăng Lan nhịn không được hô một tiếng đáng tiếc, những cô cũng không quá băn khoăn, tuy những tên giết người đã nhận được tin báo nguy của đồng bọn khiến chúng cảnh giác hơn, nhưng như vậy cũng chỉ gây khó khăn cho Lăng Lan hơn một chút thôi.
Cô cười lạnh, trò chơi giết người này cũng nên kết thúc thôi.
Lăng Lan chậm rãi biến mất ở đây, khi những tên giết người khác tới thì ở đây chỉ còn là những xác chết bị một đao đoạt mạng mà không còn dấu vết của hung thủ.
Chuyện này rất nhanh được truyền tới tai của đại thủ lĩnh, hắn ta ra lệnh cho thủ hạ phải nâng cao tập trung; đồng thời tiếp tục lùng sục bắt thêm con tin. Hắn nghĩ tới cao thủ mới xuất hiện này rất có thể có liên quan đến người trong thôn.
Lăng Lan vừa đi trên đường, vừa tiếp tục giết người giải cứu con tin, nhưng cô cũng không rãnh thời gian đi dẫn dắt cho những ngươi dân trong thôn đó, sau khi giết những tên giết người, cô lại nhanh chóng bỏ chạy.
Tuy không rõ ràng lai lịch của Lăng Lan nhưng thôn dân trong làng cảm kích cô rất nhiều, thậm chí có không ít thanh niên quyết định không bỏ chạy mà cầm vũ khí lên, hợp lại thành đoàn, đi giải cứu cho những người khác.
Mà ở bên ngoài cửa thôn, sau khi tìm được vị trí an toàn cho những người già, phụ nữ, trẻ em lẫn trốn, những người thanh niên, trai tráng vẫn còn khả năng chiến đấu bắt đầu cầm vũ khí của những tên giết người kia lên rồi cùng tiến vào làng muốn giúp Lăng Lan.
Một đường này đi máu chảy thành sông, thôn dân cũng những tên giết người trực tiếp đối chiến lẫn nhau, những thôn dân dùng máu của mình và kẻ thù để hiến tế cho những con người đã vô tội đã chết, để cứu những người vẫn có thể còn sống trở về.
Khi đám giết người không thể không tập trung về một chỗ thì tên thủ lĩnh mới nhận ra, nơi mà hắn hắn nghĩ rằng mình là vua có thể giết bất kỳ người nào lại chính là nơi mà mình đã mất đi hai phần ba thủ hạ, hắn nổi điên.
“Là ai? Đi ra, đi ra cho tao...” Đau đớn khi mất đi nhiều thủ hạ, hắn ý bảo thủ hạ của mình đem một người lôi ra sau đó la lớn “Nếu không ra, tao sẽ giết nó.”
Nếu như đã vì người của thôn này mà đến thì nhất định sẽ quý trọng những sinh mạng yếu ớt này, hắn muốn bức cho đối phương phải xuất hiện.
Một phút trôi qua, bốn phía vẫn im lặng như cũ, tên thủ lĩnh vẻ mặt âm ngoan hô: “Giết.”
Một thôn dân bị tên thủ hạ trực tiếp chém chết, máu chảy đầy đất khiến cho những người dân khác hoảng sợ thét chói tai.
“Tôi không phải là thánh mẫu, cũng không phải người hành động theo cảm xúc, tôi chỉ biết, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể hoàn thành việc tôi muốn làm.” Lăng Lan cầm chặt vũ khí trong tay, hai mắt lạnh như băng nhìn một màn huyết tinh trước mặt.
Đúng vậy, cô muốn giết sạch đám cầm thú cặn bã đó.
Tên thủ lĩnh nhìn cách làm của mình không hiệu quả thì ra lệnh cho thủ hạ bắt thêm ba người nữa, lần này trong số 3 người còn có một đứa trẻ vẫn còn nằm trong tả lót.
Đồng tử Lăng Lan co rụt lại, cô thống khổ nhắm mắt, phải nhẫn nại sao? Thực sự muốn đợi đợi cho bọn chúng giết người tới mệt, phân tâm rồi mới xuất thủ sao? Chết tiệt, tôi không muốn như vậy.
Ngũ hào đạo sư, những bài huấn luyện biến thái của người chẳng có tác dụng gì lớn cả, bằng không vì sao tôi vẫn không thể lãnh huyết được??? Vì sao tôi lại không thể nhìn một đứa trẻ vô tội chết trước mặt mình, chẳng lẽ đây chính là giới hạn của mình sao?
Hẳn đây chính là nhược điểm của con người, theo cách nói của các vị đạo sư nếu mình có thể vượt qua bước này thì mình nhất định sẽ trở nên càng mạnh hơn, mình không thể bị chỗ mềm lòng này đánh bại, mình phải khắc chế nó.
Lần đầu tiên trong tâm Lăng Lan xuất hiện rối rắm, tâm kiên định bắt đầu có chút dao động...
Trong không gianf của Nhất hào, Ngũ hào và Cửu hào không mời tự đến.
Một mình đứng thẳng trên không trung, Nhất hào trầm tư nhìn những người khách không mời mà tới có chút không vui, anh ta lạnh lùng nói: “Các người tới đây làm gì?”
“Em muốn biết Lăng Lan sẽ lựa chọn đạo gì.” Cửu hào vẻ mặt lo lắng, nếu lựa chọn đạo không thích hợp thì Lăng Lan rất có thể sẽ không phát triển được.
Ngũ hào vẻ mặt cười quỷ dị nói: “Tôi hi vọng Lăng Lan có thể đi vô tình đạo, hoặc là sát đạo càng tốt.” Đây là một loại đường tắt, tuy rằng bình chướng ở hậu kỳ khó khăn hơn những đạo khác một chút, nhưng đây là chuyện của tương lai, Ngũ hào tin chắc dưới sự giúp đỡ của mình thì điểm khó khăn đó nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng. Hơn nữa có thể nhờ sự khó khăn đó mà năng lực được tăng lên một bậc thì cái gì cũng đáng giá.
Vì thế trong quá trình huấn luyện, anh ta có ý đem tính cách, hành vi của Lăng Lan đi theo hướng của hai con đường này, nếu như Lăng Lan có thể nhanh trí thì việc đi trên 2 đạo này cũng rất có khả năng.
“Tôi không đồng ý!” Cửu hào cả giận nói, “Lăng Lan tâm thoạt nhìn rất cứng rắn, làm chuyện gì cũng thật quyết đoán, khả năng nhẫn nại siêu cường, nhưng tôi biết nội tâm Lăng Lan là lửa nóng, ôn nhu ... Lăng Lan là có tình, thích hợp đi tình đạo hoặc là nhân đạo.”
“Tôi chỉ biết Lăng Lan đang chịu khảo nghiệm của vương đạo.” Nhất hào đem tình huống trước mắt của Lăng Lan nói cho bọn họ.
“Cái gì?” Ngũ hào và Cửu hào đồng thời khiếp sợ, bọn họ chưa từng nghĩ tới Lăng Lan sẽ đi vào khảo nghiệm của vương đạo, Lăng Lan không có ý trở thành vương giả, như vậy làm sao có thể thông quá cái khảo nghiệm này.
Nhìn biểu cảm sợ hãi, kích động của hai người khiến Nhất hào hừ lạnh nói: “Tiến vào khảo nghiệm của vương đạo cũng không có nghĩa nhất định phải đi đạo này.”
“Nhưng người bình thường rất khó nhảy ra quy định của khảo nghiệm tự nghĩ ra một đạo mới.” Cửu hào không tin chuyện này, theo cô biết từ trước đến giờ không có một người nào có thể thực hiện được chuyện này.
Cửu hào nhắc nhở khiến Nhất hào và Ngũ hào đều trầm mặc, bọn họ cũng biết là rất khó.
“Có lẽ Lăng Lan thật sự có thể đi con đường vương đạo này, cũng không phải mỗi người ngay từ đầu đều có ý trở thành vương giả ... Ha ha a!” Ngũ hào nói xong cũng không có biện pháp tiếp tục lừa mình dối người, chỉ có thể giả cười để đối phó với ánh mắt sắc lạnh như đao của Nhất hào và Cửu hào.
Quả thật không phải ai sinh ra cũng muốn trở thành người đứng đầu nhưng những người đi trên con đường này trong lòng đều có chút tham niệm, ví dụ như những đứa trẻ thích làm thủ lĩnh, tài trí hơn người, thích biểu hiện, thậm chí thích làm lão đại lãnh đạo linh tinh ... Mà mấy chuyện này thì Lăng Lan rất lười làm.
“Tôi tin Lăng Lan không phải là người bình thường.” Nhất hào trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói ra những lời này, anh ta tin tưởng cho dù có thích hợp hơn hay không thích hợp với con đường vương đạo thì Lăng Lan nhất định sẽ hoàn thành khảo nghiệm này, tìm đạo của chính mình.
Trong không gian nhiệm vụ, Lăng Lan từ từ nhắm hai mắt trầm mặc, khi nghe tên thủ lĩnh đếm ngược đến 1, chỉ cần cô không ra mặt, ba sinh mệnh cứ như vậy mà kết thúc, trong đó còn có một đứa trẻ vừa mới ra đời không lâu.
“Giết!” Tên thủ lĩnh ra lệnh làm bừng tỉnh Lăng Lan, cô theo bản năng bước tới một bước, lộ ra bóng dáng của mình.
“Mày rốt cục xuất hiện ...” Tên thủ lĩnh cười điên cuồng, ba tên đàn em cầm nắm chặt con tin của mình như một cách để bảo vệ.
“Xúc động là ma quỷ, kết quả thật không tốt đẹp.” Lúc này trong mắt Lăng Lan rốt cuộc không còn dao động nữa, “Mềm lòng quả nhiên là sai lầm, nhưng nhẫn nại càng sai lầm hơn, như vậy thà lựa chọn huyết chuyến, ăn miếng trả miếng còn hơn.”
Vì sao lại khắc chế? Vì sao lại băn khoăn?
Kỳ thật đáp án rất đơn giản, không cần làm thánh mẫu gì, chỉ cần có thể đảm bảo tính mạng của chính mình thì mới có thể làm những việc khác, nếu chần chờ thì người gặp nguy hiểm cũng chính là chính mình.
Tên thủ lĩnh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Lan đang vọt qua thì ý bảo thủ hạ lôi thêm năm sáu thôn dân làm tấm chắn hô to: “Đừng nhúc nhích, bằng không tao liền giết bọn chúng.”
“Giết đi, ta sẽ vì bọn họ báo thù.” Tốc độ của Lăng Lan càng trở nên nhanh hơn, hung ác xông vào, hướng về phía kẻ đang đứng gần mình nhất.
Nhìn người đột nhiên lao về phía mình không quan tâm đến tính mạng của thông dân, tên thủ lĩnh hổn hển hô:“Giết cho tao, giết hết cho tao.”
“Giết đi, tôi cũng sẽ giết sạch các ngươi.” Giờ phút này ánh mắt Lăng Lan lạnh như băng, hai tay nhanh như chớp, đến chỗ nào thì nơi đó chỉ còn máu và thi thể, Lăng Lan cũng không tránh những dòng máu đang văng về phía mình, khuôn mặt nhỏ bị máu tươi nhuộm đỏ trong tích tắc giống như quỷ từ địa ngục thoát ra, đi gặt những sinh mệnh ở nơi này.
“Mày đến cùng là ai?” Phát hiện dù có giết những thôn dân ở đây cũng không thể ngăn cản Lăng Lan giết thủ hạ của mình, tên thủ lĩnh hoảng sợ. Thủ pháp giết người của Lăng Lan rất quyết đoán, cực kỳ có hiệu suất, một lần vung tay là lại một sinh mệnh ra đi, chỉ trong một lúc ngắn ngủi mà đã có mười mấy người chết.