Edit: Phi Nguyệt
“Bành!” Lại một tiếng vang thật lớn, con mãng xà vừa đánh tới lần thứ hai.
Lăng Lan điều khiển cơ giáp nhảy lên cao, chi sau đạp mạnh về phía trước, mãng xà bị lực lượng mạnh mẽ đập vào tiếp tục bắn ra xa, hai bên vừa chạm vào nhau đã phân ra hạ xuống phía đối diện, tiếp tục thế giằng co.
“Cảnh báo, chân sau bị sử dụng quá tải, mức độ hư hại 7%, yêu cầu cẩn thận khi sử dụng, hãy yêu quý cơ giáp của bạn.” Trong khoang điều khiển của cơ giáp vang lên tiếng cảnh báo của quang não, kháng nghị người điều khiển vừa làm ra hành vi dã man.
Cú va chạm vừa rồi tuy đá văng con mãng xà ra xa nhưng thể tích và trọng lượng của con mãng xà quá lớn nên cũng gây ra phản chấn hệ số cao đối với cơ giáp, khiến cơ giáp bị hư hao một phần nhất định.
“Ặc, đá như vậy cũng không được?” Lăng Lan vốn muốn lợi dụng lực công kích cận chiến của cơ giáp để bù đắp vấn đề thiếu hụt vũ khí, nhưng xem ra không dễ làm như cô nghĩ. Lăng Lan buồn bực vỗ lên bảng điều khiển: “Chân của cái cơ giáp thực tập này thật… con mẹ nó, quá yếu đuối rồi.”
Tiểu Tứ không nhịn được phải đưa tay lên lau mồ hôi, phong cách sử dụng cơ giáp đánh nhau kịch liệt của Lăng Lan luôn khiến nó đau đầu. Còn nhớ những lần sử dụng cơ giáp trước đây, bởi vì cô luôn dùng quá tải khiến cơ giáp hỏng liên tục, phải kiếm rất nhiều điểm vinh dự chữa trị cho cơ giáp mới không khiến cơ giáp vỡ vụn. Cho nên Tiểu Tứ biết, dù có đưa vào tay Lăng Lan một cơ giáp rắn chắc hơn cũng không khá hơn là bao, vì Lăng Lan luôn nghĩ ra cách để sử dụng cực hạn chiến lực của cơ giáp, thậm chí còn vượt quá cả cực hạn, dưới cách sử dụng phá gia đó cơ giáp không bị hư hao mới lạ.
Sửa Chữa Cơ Giáp lau vệt máu bên mép, cố nén sự khó chịu đang cuồn cuộn trong ngực, anh điều khiển cơ giáp đứng dậy, màn hình trong khoang cơ giáp đã sớm hiện lên mức độ tổn hại sau cú đá mãnh liệt vừa rồi. Sửa Chữa Cơ Giáp nhanh chóng đưa vào mệnh lệnh sửa chữa cấp thấp, trong thời gian ngắn cơ giáp của anh ta đã được chữa trị hoàn hảo.
Trong lúc thực hiện động tác này anh ta vẫn theo dõi chiến trường cách đó hơn ba mươi mét. Khi phát hiện cơ giáp hình thỏ chỉ còn một cây dao ngắn, trong lòng Sửa Chữa Cơ Giáp không khỏi cảm thấy lo lắng vì anh ta biết nếu cơ giáp hình thỏ không xử lý được con mãng xà to lớn này, e rằng hai người bọn họ sẽ phải bỏ mạng tại đây.
“Không, thật vất vả mới tìm được một cao thủ như vậy đưa mình đi thành Tín Dương, mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc giữa chừng, chết ở chỗ này được!”
Sửa Chữa Cơ Giáp đương nhiên không thể đứng chờ chết, anh ta điên cuồng mở khoang hành lí của mình tìm xem có loại vũ khí lạnh nào có thể đưa cho cơ giáp hình thỏ dùng hay không. Lúc này anh ta thầm cảm thấy may mắn vì mình đang đánh nhau ở khu vực bên ngoài mà không phải trong một trận cách đấu, theo quy định trong phòng cách đấu không cho phép đổi vũ khí.
Khi Sửa Chữa Cơ Giáp nhìn thấy thanh vũ khí màu đen, anh ta sững người: “Chẳng lẽ phải dùng đến nó?”
Sửa Chữa Cơ Giáp nhìn thanh vũ khí mình đã cải tạo ở trấn Tam Dương, hình dạng nó như một thanh đao thời kì viễn cổ, nhưng lưỡi đao không giống như bình thường mà lõm vào, uốn lượn kéo dài từ mũi đao đến chuôi đao.
Toàn bộ thanh đao có màu sắc đen xỉn, không sáng loáng khiến người khác phải chú ý như những binh khí bình thường khác, nhưng vô hình trung lại khiến nó tản ra một loại sát khí mơ hồ làm người nhìn vào cũng có cảm giác nó không phải là một thanh đao thông thường. Đương nhiên đó cũng chỉ là cảm giác, kẻ chân chính biết chỗ đáng sợ của thanh đao này ngoại trừ người chế tạo ra nó, thì chỉ có người sử dụng nó biết mà thôi.
Thứ vũ khí này là do Sửa Chữa Cơ Giáp dùng toàn bộ những nguyên liệu tốt khi anh ta còn quanh quẩn ở trấn Tam Dương làm ra. Nhờ chế tạo thành công nó mà anh từ một kĩ sư lắp ráp cơ giáp thực tập nhảy qua hai cấp lên làm kĩ sư lắp ráp cơ giáp cao cấp. Lúc đó anh ta còn suy nghĩ đơn giản, không ngờ tới đạo lý cây to đón gió lớn nên đắc ý quá đem tên họ của mình khoe khắp nơi, cũng vì thế mà để Lôi Vương chú ý đến anh ta. Sau đó cho dù là ở bên ngoài hay trong thế giới ảo, Lôi Vương đều dùng thế lực của hắn ép buộc anh ta phải vào tổ chức.
Tất nhiên Sửa Chữa Cơ Giáp không chịu khuất phục, hậu quả là từ đó về sau anh ta bị đối phương hạn chế ở trấn Tam Dương, không thể đi đâu nửa bước. Nếu như năm nay Sửa Chữa Cơ Giáp còn không thể thông qua khảo nghiệm đến thành Tín Dương thì sẽ bị đuổi khỏi trường đệ nhất nam sinh quân đội. Lôi Vương ra tay ác độc, bất kể người nào không phục tùng hắn, hắn thà tiêu diệt chứ không để cho ai có được.
Sửa Chữa Cơ Giáp chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ bán đi thanh đao này, tuy cũng có một ít cao thủ bởi vì hiếu kỳ với nó mà ra giá mua cao, anh ta cũng biết bán nó đi có thể làm tăng thêm hi vọng rời khỏi trấn Tam Dương, nhưng nếu còn chưa đi đến bước đường cùng anh ta tuyệt sẽ không bán nó. Bởi vì thanh đao này ngoài ý nghĩa vinh dự, nó còn là thứ nhắc nhở anh ta trước đây đã từng ngây thơ, cuồng vọng, nhỏ bé, nhục nhã và bất khuất như thế nào.
“Tôi gọi nó là thanh đao Bất Hối vì muốn nhắc nhở mình không bao giờ hối hận với những gì mình đã lựa chọn, đồng thời cũng mong muốn món vũ khí này có thể được phát huy một cách cao nhất ở trong tay người xứng đáng sử dụng nó, và chủ nhân của nó đã xuất hiện!” Sửa Chữa Cơ Giáp nhìn bóng dáng mạnh mẽ của cơ giáp hình thỏ ở phía trước, anh cắn răng, quyết đoán lấy ra thanh đao có ý nghĩa sâu nặng với mình này.
Thanh đao Bất Hối vừa xuất hiện đã khiến khu rừng âm u càng trở nên lạnh lẽo, Sửa Chữa Cơ Giáp cũng phải rùng mình một cái.
Sửa Chữa Cơ Giáp lưu luyến sờ lên mặt đao, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh ta càng thêm kiên định. Anh ta biết rõ, nếu Lăng Thiên Nhất Tuyến thực sự giữ lời hứa dẫn anh ta tới thành Tín Dương, chắc chắn sẽ đắc tội với Lôi Vương. Tuy Lăng Thiên Nhất Tuyến còn chưa hoàn thành nhiệm vụ nhưng trong lòng Sửa Chữa Cơ Giáp đã có một loại tín nhiệm với cô. Chỉ ở chung với nhau trong thời gian ngắn nhưng anh ta biết đối phương mặc dù là một người lạnh lùng hà khắc nhưng tuyệt đối là một người có trách nhiệm.
Vì thế anh ta tin tưởng, ở trong tay Lăng Thiên Nhất Tuyến, thanh đao này sẽ phát ra ánh hào quang chói lọi, anh ta càng hy vọng một ngày nào đó Lăng Thiên Nhất Tuyến sẽ dùng chính thanh đao Bất Hối này đối đầu với Lôi Vương…
Hai mắt của Sửa Chữa Cơ Giáp như lóe ra vô vàn ánh sáng, anh hô to: “Lăng Thiên Nhất Tuyến, nhận đao!”
Sửa Chữa Cơ Giáp cố sức điều khiển cơ giáp ném vật đang ở trong tay lên phía trước, Lăng Lan chỉ nhìn thấy một vệt bóng mờ bay qua, cô tỉnh táo điều khiển tay phải của cơ giáp hình thỏ vươn lên bắt lấy, cảm giác thứ vũ khí trong tay rất nặng khiến cô chưa kịp chuẩn bị nên hơi lảo đảo. Nhưng năng lực ứng biến của Lăng Lan rất mạnh nên chỉ nháy mắt sau đã mở ra động cơ phía bên phải, dùng trợ lực giúp cơ thể ổn định lại.
“Đây là thứ vũ khí gì nặng vậy?” Lăng Lan hiếu kì xem xét thanh đao lạ kỳ trong tay mình, giống kiếm nhưng không phải kiếm, nó khiến tay của cơ giáp cũng không chịu nổi trọng lượng, chắc chắn là một món vũ khí không tầm thường.
Nhưng hoàn cảnh lúc này không cho phép Lăng Lan ngẫm nghĩ lâu, con mãng xà to lớn phát động công kích tiếp theo, lực lượng hai chi trước của cơ giáp hình thỏ yếu hơn nhiều so với chi sau, Lăng Lan sợ cơ giáp của mình không thể khống chế được thanh vũ khí nặng nề này, cô điều khiển cơ giáp cầm thanh đao bằng cả hai tay sau đó hung hăng chém một nhát về phía con mãng xà.
“Bành!” một tiếng vang thật lớn! Thân đao va chạm kịch liệt với răng nanh của con mãng xà.
Chi~! Hàm răng chắc khỏe sản sinh một lực ma sát mãnh liệt với thanh đao phát ra một trận âm thanh bén nhọn.
Phanh! tiếng vang thanh thúy, một chiếc răng nanh bị bật ra cắm phập vào thân cây đại thụ cách đó không xa.
Thanh đao này thoạt nhìn có bề rộng lưỡi đao quá hẹp nhưng lại rất rắn chắc, có thể đánh bật cả răng nanh của mãng xà biến dị, việc này chứng minh cây đao này vô cùng sắc bén.
“Bò trở lại cho tao!” Lăng Lan cao giọng quát, động cơ của cơ giáp cùng động lực phụ trợ được mở ra hết cỡ, hai chân sau của cơ giáp đạp mạnh xuống đất lấy lực lao lên, hai tay cầm kiếm tiếp tục gia tăng lực lượng một lần nữa quét thanh đao về phía con mãng xà.
Bịch! Cơ thể con mãng xà đập xuống mặt đất, lúc này nó thống khổ giãy dụa, ngửa mặt lên trời gào thét.
Thì ra một kích vừa rồi không chỉ làm gãy thêm một chiếc găng nanh mà còn để lại một vết thương lớn trên mặt nó, máu chảy ồ ạt từ miệng vết thương.
“Oa oa, cây đao này thật sắc bén!” Tiểu Tứ hô lên trong đầu của Lăng Lan. Vũ khí lạnh của cơ giáp thông thường để duy trì độ bền mà hay bỏ qua sự sắc bén, cho nên rất nhiều loại vũ khí lạnh được chế tạo dưới hình dạng thương có đầu nhọn hoặc kiếm vừa có độ dày kiên cố vừa có mũi nhọn để công kích.
“Không chỉ sắc bén, trình độ bền bỉ cũng tốt vô cùng, lưỡi đao mỏng hẹp nhưng độ rắn chắc so sánh được với kiếm, không, có khi còn bền hơn.” So với sắc bén, Lăng Lan còn coi trọng độ bền hơn, điều này quan hệ mật thiết tới tuổi thọ sử dụng của vũ khí, cho dù món vũ khí có sắc bén đến đâu nhưng thiếu độ bền bỉ thì chỉ sử dụng một hai chiêu đã bị gãy rồi, chẳng có tác dụng gì.
“Thế giới cơ giáp này thật thú vị, lại có thể làm ra loại vũ khí này...” Tiểu Tứ cảm thấy dữ liệu của thế giới cơ giáp ảo không hoàn toàn tương đồng với thế giới hiện thực, điều này làm nó cảm thấy hứng thú muốn tìm ra bí mật của thế giới cơ giáp ảo.
“Có thanh đao này, mình không cần phải lãng phí thời gian nữa rồi.” Lăng Lan cuối cùng cũng được thả tay tấn công, cô vung thanh đao lên tiếp tục đánh về phía con mãng xà.
“Á, thế nào mà chưa làm quen với vũ khí đã trực tiếp công kích rồi? Có phải anh ta không muốn sống nữa không?” Sửa Chữa Cơ Giáp khẩn trương muốn chết, cơ giáp sĩ phải quen thuộc với vũ khí trong tay mới có thể sinh ra chiến lực lớn nhất, nếu chưa quen thuộc với vũ khí đã sử dụng trái lại có thể xuất hiện sai lầm mà phản hiệu quả khiến chiến lực giảm mạnh, đây cũng là nguyên nhân chính Sửa Chữa Cơ Giáp lo lắng cho Lăng Lan.
Con mãng xà vẫn đang thủ thế đột nhiên thấy đối thủ chủ động công kích, cảm giác mình bị mạo phạm nên nhất thời tức giận, nó không để ý cơn đau trên mặt mà nhào tới đối thủ, chuẩn bị cho tên kiến hôi trước mắt này một bài học sâu sắc, làm cho đối phương biết tôn nghiêm của vương gia không cho phép bị mạo phạm.
Hai bên va chạm, lúc này đây Lăng Lan không còn cố kỵ gì nữa, cô dùng toàn bộ năng lượng của cơ giáp hình thỏ chiến đấu với đối phương, điều này khiến Tiểu Tứ thương tâm mãi không thôi, càng làm cho khoang điều khiển của cơ giáp phát ra tín hiệu cảnh báo chói tai: “Cảnh báo, động lực của động cơ vượt quá 120%, vận hành cơ giáp bị quá tải, cơ giáp xuất hiện tổn hại, 5%, 7%, 10%...”