Mục lục
[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Lan trở về Học viện quân sự nam sinh số 1 với niềm vinh quang vô hạn, điều này làm cho danh vọng của cơ giáp đoàn Lăng Thiên và bản thân Lăng Lan tăng đến đỉnh điểm. Lăng Lan cũng được các học viên năm dưới coi là thần tượng. Tại Học viện quân sự nam sinh số 1, sau Kiều Đình, Lăng Lan lại trở thành thần tượng của toàn học viện quân sự, có điều từ trước tới giờ Lăng Lan luôn sống rất ẩn dật, hơn nữa cả người luôn tỏa ra khí lạnh khiến người ta không dám đến gần, bởi vậy việc này cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của Lăng Lan.

Cùng với việc nhóm học viên năm năm như Kiều Đình chuẩn bị gia nhập vào các quân đoàn lớn để thực tập, các cơ giáp đoàn lớn đang trong tình trạng suy giảm mạnh thực lực cũng không còn đủ tự tin để đối kháng với cơ giáp đoàn Lăng Thiên đang chói sáng như mặt trời ban trưa màn thể hiện của cơ giáp Lăng Lan tại giải đấu khiến họ hiểu rõ, không có thực lực át chủ bài trở lên, hoàn toàn không thể đối phó lại cậu ta.

Cho dù rất nhiều cơ giáp đoàn đều thèm muốn vị trí thế lực đứng đầu này, hiện tại cũng chỉ đành tạm thời từ bỏ, yên lặng đợi ngày khác. Mọi người đều ăn ý không khơi mào mâu thuẫn, để Học viện quân sự nam sinh số 1 khôi phục lại sự yên tĩnh thanh bình.

Rất nhanh sau đó, ngày mà các học viên năm 5 phải rời khỏi Học viện quân sự nam sinh số 1, bước vào thực tập tại các quân đoàn lớn đã đến… Tất cả các cơ giáp đoàn đều xúc động bùi ngùi, lưu luyến không rời lần lượt tiễn đàn anh của mình lên quân hạm của các quân đoàn.

Tại bến cảng, có tổng cộng hai ba chiếc quân hạm đang dừng ở đây, lần lượt là quân hạm của hai ba quân đoàn trực thuộc Liên Bang, tuy có vài quân đoàn, số lượng học viên thi đỗ của Học viện quân sự nam sinh số 1 chỉ là mấy người nhưng để thể hiện sự tôn trọng của mình với Học viện quân sự nam sinh số 1, họ vẫn cẩn thận điều quân hạm tiêu chuẩn tới chào đón.

Lăng Lan nhìn một dãy quân hạm có kiểu dáng y hệt nhau, chỉ khác phần đánh số và ký hiệu quân hạm, lòng hoài nghi không biết đây có phải là kết quả của việc tranh đấu nội bộ giữa 23 quân đoàn hay không.

Nhưng bất kể ra sao, người được lợi là Học viện quân sự nam sinh số 1 họ, được đi thẳng tới quân đoàn, không cần chịu khổ, dù là công dân bình thường cũng biết, xét về độ thoải mái và tính an toàn, quân hạm cao hơn không biết bao nhiêu lần so với tàu chở khách hạng thường.

Không phải chỉ có một mình tiểu đội Lăng Lan tới tiễn, toàn thể cơ giáp đoàn Lăng Thiên đều tới đây, phần lớn đều là cơ giáp đoàn Lăng Thiên do các học viên năm 1-2 tạo thành, vô cùng nhiệt tình tiễn các đàn anh của mình lên đường. Lăng Lan nhìn thấy một đống đoàn viên của cơ giáp đoàn Lăng Thiên đứng ở cửa vào quân hạm quân đoàn số 23, mặt mày tối sầm lại, cô gần như có thể nhìn thấy cảnh tượng các thầy hướng dẫn giáo trình gào thét giận dữ khi bắt gặp những lớp học trống huơ trống hoác. Thôi bỏ đi, nể tình bọn họ quay về sẽ bị các thầy hướng dẫn chà đạp vô tình, hôm nay cô sẽ tốt bụng buông tha cho họ.

Lần này cơ giáp đoàn Lăng Thiên chỉ tiễn có ba người vào quân đoàn. Không còn cách nào khác, năm nay cơ giáp đoàn Lăng Thiên vừa mới thành lập chưa được mấy tháng, ngoại trừ việc đã điều động nội bộ cho Lý Lan Phong, Lý Thì Du và Triệu Tuấn từ năm 1 ra, những học viên năm 5 khác ngay từ đầu hoàn toàn không hề xem trọng cơ giáp đoàn nhỏ bé mới thành lập này, đợi khi Lăng Thiên trỗi dậy, họ lại cần chuẩn bị thi vào quân đoàn, cũng không còn tâm trí gia nhập cơ giáp đoàn mới nữa.

Nhưng nhìn người, cần xem trọng phẩm chất chứ không cần số lượng, tuy rằng Lăng Thiên chỉ có ba học viên năm năm nhưng ba học viên năm năm này đều là những nhân tài xuất sắc ở mỗi lĩnh vực. Lý Thì Du là thủ khoa ngành nghiên cứu quân y, tư liệu ứng tuyển vừa được gửi tới quân đoàn số 23 đã được đại tướng Lăng Tiêu đích thân phê chuẩn miễn thi, làm vô số người cực kỳ hâm mộ và ghen tị.

Sau giải đấu cơ giáp, Triệu Tuấn và Lý Lan Phong cũng tiến cấp át chủ bài, tuy rằng cấp át chủ bài của Lý Lan Phong còn chưa ổn định nhưng không ai có thể phủ nhận rằng, chỉ cần cho anh ta thời gian, Lý Lan Phong sẽ vững vàng tiến vào cấp át chủ bài.

Có điều, so với Triệu Tuấn dự thi vô cùng suôn sẻ, Lý Lan Phong lại gặp không ít khó khăn. Tuy rằng khả năng khống chế cơ giáp trời ban của Lý Lan Phong khiến các giáo quan của quân đoàn số 23 vô cùng tán thưởng nhưng cơ thể không khỏe mạnh của anh ta lại là bước cản rất lớn, nếu dốc hết sức mình điều khiển cơ giáp, cũng chỉ có thể kiên trì mười mấy phút, điều này làm các giáo quan rất do dự, từng có lúc muốn từ bỏ. Dù sao cuối cùng quân đoàn cũng phải lên chiến trường, một thiên tài chỉ kiên trì được hơn mười phút, cho dù có thiên tài hơn nữa, cũng không đủ để họ lãng phí một suất dự cho người định sẵn sẽ nằm lại chiến trường.

Tuy rất tàn nhẫn nhưng giám khảo buộc phải có trách nhiệm với quân đoàn của mình, họ kiểm tra và đánh giá thực lực của thí sinh nhưng đồng thời cũng phải suy xét tới khả năng phát triển trong tương lai của họ.

Nhưng, phá vỡ được điều này trong chiến đấu, Lý Lan Phong lại khiến họ nhìn thấy một khả năng khác trong tương lai, các giám khảo không thể thống nhất ý kiến, cuối cùng lựa chọn anh ta là trường hợp đặc biệt, gửi đến bộ tham mưu quân đoàn số 23, để bộ tham mưu suy xét vấn đề này.

Khi Triệu Tuấn và Lý Lan Phong dự thi, Tiểu Tứ đã phát sóng trực tiếp tình hình dự thi của họ, khó khăn Lý Lan Phong gặp phải, Lăng Lan không hề can dự vào, tuy rằng Lăng Lan cũng hy vọng Lý Lan Phong có thể gia nhập vào quân đoàn số 23, dù sao sau này cô chắc chắn sẽ bước vào quân đoàn này, một người bạn có thể thổ lộ tâm sự ở bên cạnh mình dẫu sao vẫn tốt hơn.

Nhưng đây là con đường của Lý Lan Phong, cho dù thành công hay thất bại, Lý Lan Phong đều cần tự mình trải qua, nếu Lý Lan Phong dự thi thất bại, không hề đồng nghĩa với việc Lý Lan Phong không còn khả năng bước chân vào quân đoàn số 23 nữa, chỉ là con đường tương lai sẽ càng thêm khó khăn gian khổ, anh ta sẽ buộc phải tham dự tuyển chọn binh sĩ gia nhập vào quân đoàn số 23 như bao công dân bình thường khác, chậm chạp bò từ vị trí một binh nhì ở tầng lớp thấp nhất lên trên, chứ không giống như bây giờ, vừa bước chân vào quân đoàn số 23 đã mang hàm thiếu úy.

Lý Lan Phong có vào được quân đoàn số 23 hay không, Lăng Lan lựa chọn phó mặc, cô không muốn chỉ vì tình bạn mà can thiệp vào con đường của Lý Lan Phong, cho nên cũng không để Tiểu Tứ xâm nhập vào hệ thống của quân đoàn số 23 tìm hiểu tình hình.

Có điều, có vài chuyện không phải bạn không muốn thì nó sẽ không tới, vài ngày sau đó, Lăng Lan nhận được một cuộc điện thoại từ Hà Húc Dương:

- Lan thiếu, đã lâu không gặp.

Nhìn thấy gương mặt tươi cười xuất hiện trên màn hình video mô phỏng, huyệt Thái Dương của Lăng Lan co giật mấy cái, lẽ nào cha già nhà mình lại làm ra chuyện gì?

Dường như Hà Húc Dương cảm giác được suy nghĩ của Lăng Lan, anh ta lập tức lên tiếng giải thích cho đại tướng nhà mình:

- Lan thiếu, hôm nay tôi liên lạc với cậu không hề liên quan đến đại tướng.

- Ồ?

Lăng Lan cau mày, cô thật sự không biết ngoại trừ cha già ra, mình còn quan hệ gì với tham mưu trưởng bên cạnh cha già nữa.

Hà Húc Dương ngượng ngùng cười cười, khoảng thời gian trước đây đúng là anh ta liên lạc với Lan thiếu chỉ để truyền đạt đủ loại quan tâm của đại tướng đến Lan thiếu. Đại tướng thật sự quá bận nhưng lại sợ chểnh mảng đứa con duy nhất của mình, bởi vậy dặn dò Hà Húc Dương phải luôn giữ liên lạc với Lăng Lan, đảm bảo mọi an toàn của cậu ta.

Có điều, dù sao Hà Húc Dương cũng là tham mưu trưởng bên cạnh Lăng Tiêu, da mặt đã được tôi luyện dày phịch từ lâu, nháy mắt sau anh ta đã nói chuyện bình thản như không:

- Lan thiếu, chuyện là thế này, chỗ tôi vừa nhận được một phần báo cáo thành tích mới nhất đến từ Học viện quân sự nam sinh số 1, các giám khảo vòng đầu không thể thống nhất ý kiến với nhau về một thí sinh. Cuối cùng phần báo cáo này được gửi về chỗ chúng tôi, để chúng tôi quyết định.

Lăng Lan thầm hiểu trong lòng, cô biết chắc thí sinh này là Lý Lan Phong, cũng chỉ có Lý Lan Phong mới khiến giám khảo muốn từ bỏ lại không nỡ, thể lực luôn ngấp nghé mức đạt nhưng lại có thể đột phá át chủ bài vào năm thứ 5, không nghi ngờ gì nữa, khả năng điều khiển cơ giáp của Lý Lan Phong là cực kỳ kinh khủng, bởi vậy anh ta mới có thể phá vỡ sự giam cầm của cơ thể, đột phá hết lần đến lần khác.

- Là ai?

Lăng Lan nói vô cùng bình thản, tựa như cô không hề để ý chút nào.

Hà Húc Dương cười:

- Lý Lan Phong!

Lăng Lan im lặng không nói, chờ đợi Hà Húc Dương nói câu tiếp theo.

- Tôi biết Lý Lan Phong là người của cơ giáp đoàn các cậu, có thể còn là người của chiến đội cậu nữa.

Hà Húc Dương nói tiếp, tuy rằng danh sách tên của tiểu đội Lăng Lan chưa từng công bố chính thức nhưng đến trình độ như Hà Húc Dương, cho dù không nhìn danh sách chính thức vẫn có thể đoán ra dựa vào những sắp xếp của Lăng Lan trong hỗn chiến phạm vi lớn.

- Đúng.

Đương nhiên Lăng Lan hiểu rõ điều này, dứt khoát thừa nhận.

- Chắc cậu rất hiểu Lý Lan Phong, tôi chỉ muốn hỏi xem, Lý Lan Phong có thể hay không.

Hà Húc Dương không hề vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề của anh ta.

Lăng Lan hiểu câu hỏi hiện tại của Hà Húc Dương, anh ta hỏi tương lai Lý Lan Phong có khả năng tiếp tục đột phá hay không, quân đoàn tiếp nhận những thí sinh từ các học viện quân sự không phải là để gia tăng số lượng binh sĩ mà là để đào tạo thành phần cốt cán cho quân đoàn. Một quân đoàn thực sự, những sĩ quan cốt cán đều là do quân đoàn tự mình đào tạo. Sĩ quan như thế sẽ có cảm giác mình thuộc về quân đoàn này, độ trung thành cũng cao nhất.

Những quân đoàn có sự thừa kế dài nhất ở Liên Bang là quân đoàn số 1, quân đoàn số 2 và quân đoàn số 3, mỗi một quân đoàn trưởng nhậm chức ở đây đều sẽ trở thành ba đại nguyên soái của Liên Bang, đây chính là sự thừa kế. Mỗi một nguyên soái mới nhậm chức đều là người được ba quân đoàn lớn này tự mình đào tạo, đây là cũng là lý do tại sao ba quân đoàn lớn này luôn luôn trở thành ba quân đoàn lớn mạnh nhất Liên Bang.

Đào tạo một sĩ quan cốt cán sẽ tiêu phí vô số tài nguyên của quân đoàn, đây cũng là nguyên nhân vì sao quân đoàn phải cân nhắc và quan tâm về mọi mặt của thí sinh đến từ các học viện quân sự, họ không thể lãng phí một suất dự được.

Lăng Lan im lặng hơn mười giây mới nói:

- Tại sao lại hỏi tôi? Đây không phải là chuyện của quân đoàn số 23 các người ư?

- Thật ra, anh chàng Lý Lan Phong này, theo lý phải bị loại bỏ.

Hà Húc Dương nói tiếp:

- Nhưng anh ta là người của cậu, bởi vậy mới khiến tôi hơi do dự.

Đôi tay buông thõng của Lăng Lan siết chặt lại, hàng lông mày cau lại lạnh lùng:

- Sao nào, anh ta là người của tôi thì khác ư?

- Phải!

Hà Húc Dương nói vậy càng làm sự tức giận trong lòng Lăng Lan tăng lên, cô cảm thấy bị sỉ nhục, cho bản thân cũng là cho Lý Lan Phong, chẳng lẽ vì Lăng Lan cô là “con trai” của Lăng Tiêu, nên nhất định được hưởng đặc quyền? Lẽ nào vì Lý Lan Phong là người của cô nên phải tiếp nhận loại ban tặng bố thí này?

- Ha, Lan thiếu, cậu tưởng là tôi muốn cho Lý Lan Phong một đặc quyền đấy à?

Hà Húc Dương cảm giác được suy nghĩ của Lăng Lan từ sự lạnh lùng tỏa ra từ hàng lông mày của cô.

- Lẽ nào không phải?

Lời Hà Húc Dương nói làm Lăng Lan nhất thời bình tĩnh lại, đầu mày cũng khôi phục sự thản nhiên.

Đôi mắt Hà Húc Dương xẹt qua một chút tán thưởng, Lăng Lan nhìn qua tưởng như lạnh lùng vô tình, thực tế lại rất trọng tình trọng nghĩa, cực kỳ coi trọng người bên cạnh, không cho phép bất kỳ ai coi nhẹ xem thường.

Trước đây Hà Húc Dương đã hiểu rõ điều này, cho dù vô cùng bất lực với sự quan tâm thái quá của Lăng Tiêu nhưng mỗi lần Lăng Lan nói chuyện với anh ta đều sẽ rất kiên nhẫn nghe hết những lời anh ta cần truyền đạt, đây là sự kính trọng và lòng yêu thương của Lăng Lan với cha mình, dù không hề nói ra bằng lời nhưng đã để lộ qua cử chỉ hành vi.

- Đương nhiên không phải.

Hà Húc Dương nói rất dứt khoát:

- Lan thiếu, tôi hiểu cậu, người được cậu coi trọng sẽ không đơn giản, Lý Thì Du như vậy, Triệu Tuấn thế, vậy thì Lý Lan Phong đó chắc cũng sẽ giống vậy, tuy rằng hiện giờ cậu ta nhìn có vẻ như không có tương lai nhưng có thể khiến cậu thu người vào dưới trướng mình, chắc hẳn cậu ta phải có chỗ nào đó xuất sắc thu hút cậu, còn tôi lại muốn biết, cậu ta xuất sắc ở đâu, có đáng để quân đoàn số 23 chúng tôi đầu tư và đào tạo hay không.

Lăng Lan chậm rãi nói:

- Tại sao, tôi phải nói cho anh?

- Đôi bên cùng có lợi! Đừng nói với tôi, tương lai cậu không muốn vào quân đoàn số 23, nếu thật như thế, cậu cứ đợi đại tướng Lăng Tiêu lái cơ giáp IN truy sát vạn dặm đi.

Hà Húc Dương uy hiếp ác liệt, nói:

- Dốc hết sức mình bảo đảm tính vẹn toàn của chiến đội sẽ vô cùng có lợi cho sự phát triển trong tương lai của cậu Lan thiếu, nếu Lý Lan Phong thật sự có giá trị đào tạo, đương nhiên quân đoàn số 23 không thể bỏ lỡ, có được thêm một vị hổ tướng dù sao cũng là chuyện tốt. Lan thiếu, đừng quên, quân đoàn số 23 chính là quân đoàn của đại tướng Lăng Tiêu cha cậu.

- Chẳng lẽ không sợ tôi vì việc riêng mà cho anh tình báo giả?

Lăng Lan nhíu mày nói.

- Nếu Lan thiếu là người như thế, vậy thì không phải là Lan thiếu chúng tôi biết rồi.

Hà Húc Dương nói như cười như không.

Lăng Lan im lặng hồi lâu, cuối cùng mới nói:

- Cho anh ta thời gian. Anh ta sẽ tiến lên cấp hoàng!

Ánh mắt Hà Húc Dương sáng rực nhưng điều này còn chưa đủ, quả nhiên Lăng Lan nói tiếp:

- Còn nữa, anh ta sẽ là một quân sư xuất sắc.

Hà Húc Dương thỏa mãn ngừng cuộc điện thoại với Lăng Lan, viết một đoạn nhận xét lên phần báo cáo kia, sau đó ký tên mình lên.

“Phê chuẩn Lý Lan Phong gia nhập quân đoàn số 23, định quân hàm: Thiếu úy!”

So với với quân hàm đại úy của Lý Thì Du và Triệu Tuấn, quân hàm của Lý Lan Phong thật sự không cao lắm. Quân hàm thiếu úy, chỉ cần là cơ giáp sư cao cấp đều có thể đạt được. Tuy rằng đẳng cấp sư sĩ át chủ bài của Lý Lan Phong còn chưa ổn định nhưng chỉ dựa vào đẳng cấp của sư sĩ đặc cấp cũng có thể nhận được quân hàm trung úy, bởi vậy có thể nói, tuy Lý Lan Phong được Hà Húc Dương thu vào quân đoàn số 23 nhưng Lý Lan Phong vẫn chịu áp lực. Đây là thử thách Hà Húc Dương dành cho Lý Lan Phong, vì Lăng Lan, cuối cùng Lý Lan Phong cũng lọt vào mắt Hà Húc Dương.

Lăng Lan tỉnh lại khỏi hồi ức, không khỏi cười khổ một tiếng trong lòng, tuy cô không muốn nhúng tay nhưng cuối cùng vẫn can dự vào rồi. Chỉ không biết, điều này là tốt hay xấu với Lý Lan Phong, chuyến này tới quân đoàn số 23, Lý Lan Phong chắc chắn không dễ sống.

Lăng Lan xua tan suy nghĩ, nhìn về phía ba người đang mặc quân trang của quân đoàn, khẽ nói:

- Quân đoàn số 23 vừa mới thành lập, về cơ bản đều là những binh sĩ lâu năm dày dặn kinh nghiệm, có rất ít những người mới như các anh, lần này qua đó nhất định sẽ bị dày vò một hồi. Nhưng đây cũng là cơ hội của các anh, quân đoàn số 23 cái gì cũng thiếu, chỉ cần thể hiện tốt, sẽ không phải tranh giành chức vụ như ở các quân đoàn khác, muốn thăng chức cũng không cần phải tiêu phí thời gian xét lý lịch, có lẽ đợi khi chúng tôi lên năm thứ 5 gia nhập vào quân đoàn số 23, các anh đã là trưởng quan của chúng tôi rồi.

- Yên tâm đi sếp, cho dù thế nào cậu vẫn là sếp của chúng tôi.

Triệu Tuấn nói không hề để ý.

Lý Thì Du lại hừ lạnh nói:

- Đợi các cậu đến đó, cho dù bị huấn luyện đến mức chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, tôi cũng sẽ làm cho các cậu sống lại ngay lập tức.

Lý Thì Du nói rất ác độc nhưng có thể ngầm hiểu rằng, anh ta nhất định sẽ chiếm được một vị trí trong quân y, để họ không cần lo trước lo sau.

Biết Lý Thì Du đã nghiện lại còn ngại, đám người Lạc Lãng, Tề Long cúi đầu cười trộm. Khoảng thời gian trước đây Lý Thì Du đã hiểu ra mình bị Lăng Lan lừa bịp, lòng vô cùng ảo não, mỗi lần gặp được Lăng Lan chưa bao giờ tươi cười, có điều, dù anh ta có làm mình làm mẩy thế nào, một khi chạm phải gương mặt lạnh lùng như tượng băng vạn năm không đổi của sếp Lan, cũng đều sụp đổ…

- Ừ, đừng làm mất mặt thủ khoa chuyên ngành học viện quân sự anh.

Lăng Lan chỉ nói một câu đã mạt sát Lý Thì Du, làm cho gương mặt trắng nõn như ngọc của Lý Thì Du hết xanh lại đỏ, sếp Lan đáng ghét này…

Nhìn người anh em nhà mình lại bị đập cho tan tác lủi thủi quay về, Lý Lan Phong thầm thở dài một hơi, anh nhìn về phía Lăng Lan, nói rất nghiêm túc:

- Thỏ con, tôi nhất định sẽ hoàn thành khóa huấn luyện kia, đợi khi cậu đến quân đoàn số 23 sẽ nhìn thấy một Lý Lan Phong không còn khuyết điểm.

Nhớ lại mấy ngày trước, Lăng Lan đích thân đưa cho anh một bản kế hoạch huấn luyện và ba bộ thể thuật cơ bản, nói với anh, chỉ cần hoàn thành nó thì có thể giải quyết triệt để vấn đề thể lực của anh, điều này khiến Lý Lan Phong kích động vô cùng, cũng rất cảm động.

Bản kế hoạch huấn luyện này của Lăng Lăn, nhìn qua có vẻ như chỉ giải quyết vấn đề thể lực của Lý Lan Phong, chỉ một mình Lý Lan Phong mới hiểu, Lăng Lan đã cho anh một cuộc đời mới, để anh có cơ hội thay đổi số phận.

Bến cảng vang lên âm thanh thông báo các học viên chuẩn bị lên quân hạm, gương mặt ba người sắp rời khỏi học viện quân sự để bước vào quân đoàn hiện lên vẻ lưu luyến, nhớ lại năm năm tại học viện quân sự, lại chỉ có một năm cuối cùng rực sáng đáng nhớ, đều là do người trước mắt mang lại.

- Học trưởng, giúp chúng em thăm dò tình hình ở quân đoàn số 23 nhé, sau này mọi người đều dựa vào các anh đấy.

Người của cơ giáp đoàn Lăng Thiên nhìn thấy ba người sắp rời đi, đua nhau hét.

- Học trưởng, cố lên nhá!

- Học trưởng, ba năm sau, chúng ta lại gặp!

Đây là học viên năm 2, sau gần một năm sớm chiều bên nhau, bọn họ rất luyến tiếc ba người đàn anh đối xử cực tốt với họ này.

- Bốn năm, còn chúng em nữa!

Đây là học viên năm 1, họ vừa mới gia nhập vào nơi này, còn chưa xây dựng tình cảm với ba con người tài hoa thì họ đã bước vào quân đoàn số 23, điều này khiến các học viên năm 1 vô cùng nuối tiếc. Lúc này, cũng không cần biết ba người Lý Lan Phong có nghe thấy hay không, có ấn tượng gì về họ hay không, tất cả đều thi nhau hét lên.

Sự nhiệt tình của các đoàn viên cơ giáp đoàn làm ba người cảm động trong lòng, khóe mắt Lý Thì Du đỏ lên, tuy anh ta gia nhập vào Lăng Thiên là do bị Lăng Lan lừa gạt nhưng một năm này bên nhau không rời, anh ta đã coi mình là người của Lăng Thiên, tình cảm này khiến anh ta càng thêm lưu luyến.

- Thôi được rồi.

Lăng Lan lên tiếng.

Một tiếng này làm khung cảnh yên lặng hẳn đi, tất cả đoàn viên đều nhìn về phía Lăng Lan, đợi sếp Lan của họ mở lời.

- Các anh cần nhớ rõ, tuy rằng các anh chỉ có ba người nhưng các anh đại diện cho cơ giáp đoàn Lăng Thiên chúng ta, đại diện cho Lăng Lan tôi. Nếu ở trong quân đoàn số 23 thật sự bị người khác bắt nạt, đừng làm mất mặt Lăng Thiên.

Lăng Lan lạnh lùng nói.

Mắt Triệu Tuấn sáng rực, chẳng phải có nghĩa là, nếu thật sự xảy ra việc gì, có sếp đây gánh. Anh ta hớn hở gật đầu nói:

- Hiểu rồi, sếp!

Cái kiểu này của Triệu Tuấn làm hai bên trán Lăng Lan hơi đau đau, cô vội vàng nhìn về phía Lý Lan Phong, nói bổ sung:

- Càng không được bắt nạt người khác.

Phải rồi, người cô nên lo lắng là các binh sĩ quân đoàn số 23, chứ không phải là ba tên trước mắt này. Lý Lan Phong giảo hoạt, Lý Thì Du thủ khoa quân y, cộng thêm Triệu Tuấn mặt ngốc nghếch lòng nham hiểm, bọn họ định sẵn sẽ không bị người khác bắt nạt, con mẹ nó đúng là cô quan tâm quá hóa loạn mà.

Lý Lan Phong vất vả nhịn cười. Lần đầu tiên nhìn thấy thỏ con phải bó tay, trông dáng vẻ đau đầu của đối phương, tâm trạng buồn bã luyến tiếc cũng đỡ đi rất nhiều:

- Biết rồi. Tôi nhất định sẽ trông chừng Triệu Tuấn thật tốt.

Triệu Tuấn nghe thế cũng không giận, anh ta cười ha ha nhìn về phía Lý Lan Phong, trao đổi ánh mắt chỉ hai người mới hiểu.

Mặt Lăng Lan vẫn lạnh như băng, cô phát hiện tìm Lý Lan Phong trông chừng Triệu Tuấn nhất định là sai lầm, cô có thể khẳng định, Triệu Tuấn gây chuyện, Lý Lan Phong nhất định sẽ bày mưu tính kế cho anh ta…

Thôi bỏ đi, muốn sống tại quân đoàn số 23 thế nào là chuyện của họ, điều cô có thể làm được chỉ là giúp đỡ họ thu dọn mọi việc khi họ thật sự gây chuyện.

Lăng Lan xoa xoa bên trán, chỉ vào quân hạm nói:

- Các anh lên quân hạm được rồi đấy.

Còn nói tiếp nữa, cô nhất định sẽ ra tay đánh mấy tên này một trận, mẹ nó, cô tìm đội viên kiểu gì thế này, không có tên nào khiến cô bớt lo hết.

Ánh mắt ba người Lý Lan Phong nghiêm túc trở lại, liếc mắt nhìn nhau rồi đồng thời giơ tay kính chào đám người Lăng Lan, sau đó quay đầu đi vào quân hạm…

Bóng dáng ba người Lý Lan Phong biến mất tại cửa quân hạm, Lăng Lan vừa định rời khỏi đây lại nhìn thấy một người quen đi tới.

Người đó nhìn thấy Lăng Lan, ánh mắt hơi sáng lên.

- Cậu tới tiễn người?

Lăng Lan còn là học viên năm 2, bây giờ còn chưa đến lượt cậu ta vào quân đoàn số 23.

Lăng Lan cau mày:

- Nhiếp học trưởng, đã lâu không gặp.

Nhiếp Phong Minh bình thản trả lời:

- Đã lâu không gặp. Cậu tới tiễn người của cơ giáp đoàn mình à?

-?

Lăng Lan kinh ngạc.

- Nếu không cậu không thể nào xuất hiện ở đây.

Nhiếp Phong Minh nhìn quét một vòng, gần như toàn bộ cơ giáp đoàn Lăng Thiên đều xuất động, người được tiễn không phải là người của cơ giáp đoàn thì còn là ai.

Anh ta nghiêng đầu ngẫm lại danh sách thí sinh thi đậu năm nay, lòng đã hiểu ra:

- Chắc là Lý Lan Phong, Lý Thì Du, Triệu Tuấn ba người này rồi.

- Đúng vậy, Nhiếp học trưởng.

Lăng Lan nhìn quân phục trên người anh ta, có ký hiệu của quân đoàn số 23:

- Chúc mừng Nhiếp học trưởng, anh cũng thuận lợi vào được quân đoàn số 23.

Nhiếp Phong Minh im lặng nhìn Lăng Lan, đột nhiên nói:

- Lăng Lan, một năm trước, tôi cực kỳ hận cậu. Tranh tài trên đấu trường, cậu ra tay ác độc khiến tôi bị thương nghiêm trọng, bỏ lỡ dự thi năm đó, hại tôi vào quân đoàn số 23 muộn một năm.

Lăng Lan gật đầu nói:

- Tôi biết nhưng tôi không hối hận, nếu thời gian quay trở lại, tôi vẫn sẽ ra tay mạnh như vậy.

Muốn hủy hoại anh em của cô, ăn miếng trả miếng đã là đòn báo thù nhẹ nhất rồi.

- Tôi biết, cậu không sai, trải qua một năm nghĩ kỹ, tôi đã bình tĩnh lại, hiểu rằng điều này là do tự tôi gây ra.

Nhiếp Phong Minh tự giễu nói:

- Dù tôi biết tôi sai rồi nhưng thù này tôi không thể không báo, nếu không lòng tôi không thoải mái nổi.

Nhiếp Phong Viễn vỗ thật mạnh lên ngực mình, nằm yên bảy tháng trời trong không gian chật hẹp kín mít của thuyền trị liệu thiếu chút nữa đã khiến anh ta ngộp thở phát điên, anh ta chống đỡ đến bây giờ đều là nhờ nỗi hận trong lòng, nếu anh ta không thể tự tay kết thúc nỗi hận này, cả đời anh ta cũng không được yên ổn, sẽ không thể nào tiến cấp được.

- Sếp của anh Hoắc Chấn Vũ đã hẹn với tôi, ba năm sau, tính toán mối hận này tại quân đoàn số 23.

Lăng Lan bình thản nói ra lời hẹn của cô và Hoắc Chấn Vũ.

Nhiếp Phong gật đầu nói:

- Ý của sếp cũng là ý của tôi, ba năm sau, tôi đợi cậu ở quân đoàn số 23.

Nói xong, Nhiếp Phong Minh lại nhìn Lăng Lan thật sâu, nói tiếp:

- Nhưng, tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn.

Lăng Lan kinh ngạc, cô ra tay nặng khiến anh ta bỏ lỡ một năm thời gian quý giá, tại sao Nhiếp Phong Minh còn muốn cảm ơn cô?

- Nếu không nhờ cậu, sếp Hoắc sẽ không thay đổi ý định sát giờ, dự thi vào quân đoàn số 23, chiến đội chúng tôi có thể sẽ chia năm xẻ bảy, còn hiện giờ, chiến đội chúng tôi đều đã thi vào quân đoàn số 23, có thể tiếp tục chiến đấu cùng những người anh em của mình, tôi, phải cảm ơn lúc đầu cậu đã ra tay thật nặng, cho nên, cảm ơn!

Nhiếp Phong Minh chân thành nói lời cảm ơn, nói xong, anh ta không quay đầu lại mà đi thẳng qua Lăng Lan, bước lên quân hạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK