Edit: Phi Nguyệt
Đối mặt với sự chất vấn của đồng bạn, Lâm Chí Đông không hề tức giận, trái lại còn tỉnh táo trả lời: “Đừng nóng, cứ an tâm đi!”
“Đúng thế, chúng ta đều là người của Lôi Đình, có chuyện gì từ từ nói. Mộc Anh, cậu đừng gấp, không bằng nghe Chí Đông giải thích đã.” Một người trẻ tuổi ngồi bên cạnh Lâm Chí Đông ôn tồn khuyên bảo Mộc Anh đang giận dữ, đồng thời ném cho Lâm Chí Đông một ánh mắt, ý nói hắn mau chóng giải thích.
“Nếu không phải đoàn trưởng Kiều đang bế quan thì tôi cũng định kiến nghị để đoàn trưởng tự mình ra mặt đi thu phục những người đó.” Lâm Chí Đông không giải thích mà nói ra ý nghĩ của hắn.
“Tại sao anh phải vội vã như vậy? Từ từ thu phục bọn chúng không được sao? Anh có biết những hành động này của anh đã làm xấu đi hình tượng của Lôi Đình không?” Mộc Anh lại nhảy dựng lên, ngón tay đang chỉ thẳng của anh ta suýt đụng vào mũi Lâm Chí Đông.
Lâm Chí Đông bắt lấy ngón tay đang chỉ vào mũi mình và đẩy ra xa, hắn quay đầu nói với những người khác: “Các cậu cũng cho là như vậy?”
Cậu thanh niên trẻ tuổi ôn hòa vừa rồi cũng cười khổ, nói: “Chí Đông, hành động mấy ngày nay của cậu thực sự hơi quá phận. Trước khi đoàn trưởng bế quan đã nói nếu muốn làm gì, mấy người chúng ta đều phải hợp nghị vào thương lượng, nhưng cậu trực tiếp bỏ qua chúng tớ, tự mình khiêu khích đối phương…” Anh ta đảo mắt qua một lượt những người ở xung quanh, rồi tiếp tục. “Khiến chúng tớ cảm thấy rất bị động.”
Khóe miệng Lâm Chí Đông hơi nâng lên, nhìn thấy trong mắt những người khác có sự bất mãn không hề che giấu, hắn lạnh lùng nói: “Không phải tôi không muốn nói với các cậu, mà tôi sợ nói ra, bí mật này sẽ bị tiết lộ, khi đó Lôi Đình chúng ta không chỉ bị tổn thất một, hai phần thôi đâu.”
Mộc Anh tức giận: “Anh không tin chúng tôi?”
“Đúng vậy, tôi không tin các cậu.” Lâm Chí Đông không khách khí trả lời.
“Anh…” Lời nói của Lâm Chí Đông khiến tất cả mọi người có mặt phải biến sắc, ai cũng nghĩ lời này đang vũ nhục bọn họ.
Cậu thanh niên ôn hòa kia thấy thế bèn vội nói: “Chí Đông, sao cậu có thể nói như vậy, chúng ta làm việc bên nhau đã nhiều năm, chẳng lẽ một chút tín nhiệm cũng không có?”
Sắc mặt Lâm Chí Đông bắt đầu hòa hoãn lại: “Không phải tôi không tin các cậu, mà là không tin những người bên cạnh các cậu, phải biết rằng càng nhiều người biết bí mật đó càng dễ bị tiết lộ, mà chuyện này có liên quan đến việc muốn thống nhất các thế lực trong trường của Lôi Đình chúng ta.”
“Là như thế nào?” Rõ ràng lời nói của Lâm Chí Đông đã tác động đến mọi người.
“Các cậu phải thề bằng lực lượng tinh thần là sẽ giữ bí mật này, nếu không tôi sẽ không nói.” Thái độ của Lâm Chí Đông rất kiên quyết khiến những người khác cảm thấy tức giận, rục rịch muốn bỏ đi.
Cậu thanh niên ôn hòa một lần nữa phải mở miệng xoa dịu: “Chí Đông, thực sự cần làm như vậy sao, dùng lực lượng tinh thần để thề không phải là một chuyện nhỏ…”
Lâm Chí Đông lạnh lùng trả lời: “Tôi muốn nói một bí mật có quan hệ trọng đại tới Lôi Đình, tôi tin rằng đoàn trưởng nếu biết cũng sẽ tán thành cách làm của tôi.”
Mộc Anh là người thứ nhất đứng ra: “Thề thì thề, có điều Lâm Chí Đông này, nếu bí mật của anh đến phân chó cũng không bằng thì tôi nhất định sẽ báo cáo đoàn trưởng khai trừ anh ra khỏi Lôi Đình.”
Lâm Chí Đông ngạo nghễ nói: “Nếu các cậu nghĩ bí mật này không đáng dùng tinh thần lực để thề, thì không cần nói với đoàn trưởng, chính tôi sẽ tự động từ chức, rời khỏi thế lực.”
“Được, Lâm Chí Đông, anh nói phải giữ lời đó!” Sau khi nói xong, Mộc Anh cũng là người đầu tiên dùng tinh lực phát thệ, mấy người khác thấy Mộc Anh đã làm, đành bất đắc dĩ làm theo.
Thấy mọi người đều đã thề, lúc này Lâm Chí Đông mới lấy từ trong người ra một tập tư liệu đưa cho người thanh niên ôn hòa bên cạnh.
Cậu thanh niên đó vừa mở ra nhìn, sắc mặt hơi biến đổi, anh ta cố nén kích động truyền tập tư liệu cho người kế tiếp, vẻ mặt của người thứ hai cũng biến đổi, rất nhanh tập tư liệu đã được mọi người truyền tay nhau một vòng, khi về đến tay Lâm Chí Đông, hắn trực tiếp ném phần tư liệu vào máy chuyển hóa năng lượng đã được bật sẵn gần đó, chuyển hóa phần tư liệu thành một đám khí năng lượng rồi bị hút vào một khối cầu năng lượng chính.
Lâm Chí Đông lạnh lùng nói: “Tất cả đều đã thấy được, đây chính là lý do vì sao tôi không nói trước với mọi người mà lựa chọn đi khiêu khích đối phương.”
“Nhưng điều này sao có thể?” Gương mặt Mộc Anh hiện lên vẻ không thể tin, “Một, hai người tôi còn tin, nhưng cả một phi thuyền học sinh mới thì quá khoa trương rồi.”
Đối mặt với nghi ngờ của Mộc Anh, sắc mặt Lâm Chí Đông trầm xuống. “Lẽ nào các cậu không tin vào năng lực hack của tôi?”
Một người trong đó lúng túng nói: “Chí Đông là hacker có thành tích tốt nhất trong trường, chúng tôi đều tin phục năng lực của cậu, chỉ là nội dung trong tư liệu thực sự có điểm hơi quá khiến chúng tôi cảm thấy nghi ngờ.”
“Có phải bọn họ gian lận không?” Có người hỏi, “Hoặc có thể Chí Đông bắt được tư liệu giả?” Suy cho cùng thì bọn họ vẫn chưa tin có loại thành tích như thế xuất hiện.
Đồng bạn không tín nhiệm khiến sắc mặt Lâm Chí Đông trở nên cực kì khó coi, hắn cố nén tức giận, cười lạnh: “Tài liệu này tôi lấy được trong khu vực bảo mật cấp S ở trung khu đầu não trường quân giáo, nếu cấp S mà cũng có tư liệu giả thì tôi cũng không biết tư liệu thật sẽ nằm ở đâu? Chẳng lẽ muốn đặt ở khu bảo mật cấp S của liên bang?”
“Gian lận? Các cậu tin tưởng lý do này sao?” Giọng nói Lâm Chí Đông mang theo sự trào phúng, “Những người giám sát khảo hạch đều là chiến sĩ đã trải qua vô số máu lửa trên chiến trường, các cậu nghĩ bọn họ sẽ để chúng ta gian lận sao? Tôi không biết phải trả cái giá lớn như thế nào mới đả động được bọn họ đấy. Lại nói, cứ cho là gian lận đi, gian lận mà còn làm được quang minh chính đại như thế sao? Học sinh trên phi thuyền đó đều ưu tú như vậy à? Không một ai thất bại?”
Lời nói của Lâm Chí Đông khiến tất cả bình tĩnh lại, chính xác, khu vực bảo mật cấp S của trường quân giáo tuyệt đối không thể có tư liệu giả, Chí Đông đã nói là cấp S thì chắc chắn không thể nhầm, hàng năm cậu ta vẫn vào khu vực cấp S để lấy tư liệu của những học sinh mới, làm việc này đã quá quen thuộc rồi. Hơn nữa, nếu những học sinh đó thực sự gian lận thì bọn họ cũng quá ngu ngốc rồi, lấy thành tích vượt xa người khác như vậy chắc chắn sẽ khiến nhà trường để ý và dùng nhiều cách để kiểm chứng kết quả, không ai đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy cả.
“Tôi tin chắc chẳng bao lâu nữa, hacker của các thế lực khác sẽ tìm được phần tư liệu này, khi đó chúng ta muốn chiêu dụ những người kia sẽ khó hơn nhiều.” Lâm Chí Đông quét mắt một vòng, tiếp tục nói. “Các cậu là người biết rõ tiêu chuẩn thu người của đoàn trưởng Kiều, cậu ta chỉ lấy những tân sinh có thành tích khảo hạch đạt tiêu chuẩn trở lên, đặc biệt là những người có thành tích xuất sắc thì dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào cậu ta cũng sẽ không bỏ qua. Chúng ta không thể bỏ lỡ những nhân tài ưu tú này trong thời gian đoàn trưởng Kiều đang bế quan được.”
Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc, bọn họ biết rất rõ tác phong của Kiều Đình, nếu Kiều Đình biết thành tích khảo hạch của những học sinh mới này, chắc chắn sẽ vận dụng mọi thủ đoạn để đưa được họ vào trong túi.
“Nhưng nếu bọn họ ưu tú như vậy, sợ rằng rất khó để thu phục.” Ai cũng thích nhân tài, nhưng những người này đều có lòng tự tôn rất cao, khó lòng chịu cúi đầu một cách đơn giản.
“Vì thế tôi mới xếp đặt thế cục này, dùng sự hung hăng lớn lối để khiến họ phải tiếp nhận chiến thư của chúng ta, sau đó định ra đánh cược khiến họ thua cuộc và phải đầu nhập vào thế lực Lôi Đình của chúng ta.” Lâm Chí Đông đã nghĩ ra cách làm chu toàn cho việc này rồi.
“Nếu bọn họ sợ không dám nhận chiến thư thì sao?” Dù sao Lôi Đình cũng là thế lực đứng đầu trường quân giáo, sợ rằng những học sinh mới này vừa nghe thấy tên bọn họ đã nhũn cả hai chân rồi.
Lâm Chí Đông cười lạnh: “Như vậy càng tốt, chúng ta sẽ đe dọa bọn chúng phải gia nhập vào Lôi Đình, nếu không sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, nếu chúng dám nghĩ đến chuyện vào thế lực khác, chúng ta cứ gặp lần nào đánh lần đó, phong tỏa mọi hướng đi của chúng trong thế giới cơ giáp ảo, nếu chúng ta không dùng được thì thà hủy đi.” Cho dù đối phương có thái độ nào thì hắn cũng sẽ không để bọn họ thoát khỏi lòng bàn tay, hắn nhất định phải làm thật tốt chuyện này trước khi đoàn trưởng bế quan xong.
“Nếu muốn quyết đấu với đám tân sinh, chúng ta chỉ có thể dùng cách đấu thể thuật theo quy định của trường học, mà những học sinh kia đến từ Doha, Doha là nơi rất coi trọng cách đấu thể thuật, sợ rằng chúng ta không chiếm nhiều ưu thế trong trận đấu này.”
“Cho dù cách đấu thể thuật của bọn chúng có mạnh thì cũng mới chỉ là học sinh năm nhất, như chim non chân ướt chân ráo bước ra từ học viện đồng quân. Chúng ta đều là những thanh niên năm tư, năm năm, luôn dùng cơ giáp để tiến hành cách đấu, thể thuật của chúng ta chắc chắn đủ ngược bọn chúng thê thảm rồi.” Lâm Chí Đông cười khẩy, “Cho dù thiên phú thể thuật của chúng ta có kém hơn thì khoảng cách ba năm cũng đủ để bù đắp sự chênh lệch, các cậu cho rằng bọn chúng sẽ có cơ hội?”
Mọi người đều gật đầu. “Cậu nói cũng phải.” Tuy mấy năm nay bọn họ vẫn đặt trọng tâm vào cách đấu cơ giáp nhưng những lúc rảnh rỗi vẫn đi đấu thể thuật cho đã nghiền, tất nhiên bọn họ đều biết tác dụng to lớn của cách đấu cơ giáp đối với thể thuật. Nếu phải đấu, trong nháy mắt bọn họ có thể nhìn thấy sơ hở của đối phương, thể thuật của bọn họ rõ ràng tiến bộ rất nhiều so với lúc mới vào trường.
“Chẳng lẽ các thế lực khác sẽ không nhúng tay? Nếu bọn họ cũng biết tư liệu của đám tân sinh này thì nhất định sẽ không để chúng ta nuốt một mình.” Có người đưa ra vấn đề mới.
“Danh sách hacker trong trường chúng ta cũng không nhiều, chỉ có bốn thế lực đứng đầu mới thu phục được, nhưng các cậu đừng quên tôi là người đầu tiên lấy được tư liệu đó, để kéo dài thời gian, tôi đã làm vài thủ thuật nhỏ, chắc chắn bọn họ phải tốn không ít công phu mới phá được. Tuy tôi không biết bao giờ họ phá được, nhưng tôi vẫn luôn theo dõi tiến độ của họ, đến thời điểm đó sẽ biết ngay, cho nên chuyện này không thể chậm trễ được, nếu bọn họ phá xong rào cản thì rất có thể những việc chúng ta đang làm sẽ thành công dã tràng…” Lâm Chí Đông giải thích, “Chúng ta phải mau chóng hạ thư khiêu chiến cho đoàn Tân Sinh, giải quyết nhanh việc này, đến khi chúng ta thu phục thành công, dù bọn họ có biết được chân tướng cũng không sao, lúc đó đoàn trưởng đã xuất quan, tin chắc bọn họ không dám đắc tội với chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi, xem ra chúng ta phải mau chóng gửi thư khiêu chiến…” Những người ngồi đây cuối cùng cũng đi đến ý kiến thống nhất, bắt đầu bàn bạc xem lúc nào nên gửi thư khiêu chiến cho đoàn Tân Sinh.