Thời gian lướt qua như bay, mới đó mà 5 tháng đã trôi qua. Lúc này không khí của học viện đồng quân trung tâm học bắt đầu khẩn trương lên, cuộc thi quyết định số phận của học sinh trong 6 tháng tiếp theo chuẩn bị bắt đầu.
Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Lăng Lan cũng không gặp trở ngại gì, bình thường không quá nổi bật cũng không quá im hơi, lặng tiếng. Chẳng qua, sau trận đấu khiêu chiến của Lâm Trung Khanh, cô liền không bao giờ cùng người khác công khai giao thủ nữa, cho dù là trong lớp luyện tập thể thuật, cô cũng không tham gia.
Đương nhiên, trong vòng 1 tháng kể từ ngày khai giảng, Lăng Lan vẫn cùng Tề Long, Lạc Lãng, Hàn Kế Quân tiến hành luyện tập đối kháng, nhưng loại luyện tập này cũng không duy trì lâu, trong một lần luyện tập, Lăng Lan đã mất khống chế đánh cho Tề Long bị trọng thương. Từ sau chuyện đó, Lăng Lan liền không chịu ra ray nữa, kiên quyết để ba người bọn họ tự luận bàn với nhau.
Kỳ thực, Lăng Lan cũng không phải không muốn cùng mọi người trao đổi về thể thuật, nhưng từ sau khi chịu sự tra tấn đặc biệt của Ngũ hào, tinh thần lực của cô bắt đầu xuất hiện những dao động dị thường, thời gian dần dần trôi, những dao động này càng ngày càng mãnh liệt, cô luôn lo lắng phần dao động dị thường này sẽ làm cho cô thay đổi, ảnh hưởng đến bản thân nhưng rất may dị trạng đó cũng không ảnh hưởng gì, cô cũng từ từ an tâm hơn.
Nhưng dần dần cô phát hiện, mỗi khi cô tiến vào trạng thái chiến đấu, nhất là lúc công kích thì cô rất dễ sa vào một cảm giác phấn khích, điên cuồng, muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Ngay từ đầu cô còn có thể đem loại dục vọng này ép xuống, cô cho rằng bản thân có thể chiến thắng loại cảm xúc tiêu cực biến thái do huấn luyện mang lại này. Nhưng theo thời gian trôi qua, cô càng ngày càng khó khống chế loại cảm xúc tiêu cực này, thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi trên mặt tinh thần của bản thân có phải xuất hiện vấn đề hay không.
Mà sau khi đánh cho Tề Long bị thương, Lăng Lan liền xác định mình đã không thể khống chế tinh thần lực. Xem ra những bài huấn luyện biến thái, tra tấn đã hủy hoại vô số thiên tài của Ngũ hạo đã khiến tinh thần của Lăng Lan xuất hiện vấn đề.
Cho nên, Lăng Lan không dám ra tay nữa, cô sợ nếu như mình thật sự lỡ tay giết chết Tề Long thì chắc chắn đó sẽ là nỗi ám ảnh theo cô cả đời.
Mấy người Tề Long, Lạc Lãng cũng biết nguyên nhân Lăng Lan không ra tay, cho mỗi khi có bạn học nào muốn khiêu chiến với Lăng Lan, hai người Tề Long Lạc Lãng đều thay phiên nhau đứng trước nói, nếu muốn khiêu chiến với lão đại của bọn họ thì nhất định phải thử sức với 2 đàn em là họ trước.
Thật ra cũng có người không phục, ví dụ như người học sinh đứng thứ 3 trong cuộc thi đầu vào, khi cậu ta hò hét lớn tiếng chỉ đích danh Tề Long ra khiêu chiến, thì Tề Long không nói hai lời liền đáp ứng.
Hình thức của lần khiêu chiến này vẫn lựa chọn như cũ, quyết đấu công khai. Điều này khiến cho toàn bộ học sinh trong học viện đều chú ý. Khai giảng chỉ mới diễn ra không lâu mà học sinh năm 1 đã 2 lần quyết đấu công khai, điều này khiến cho những học sinh cấp lớn đều cho rằng, những học sinh năm nhất năm nay đều là những phần tử bạo lực. Đương nhiên cũng có người rất mong chờ cuộc chiến này. Bọn họ muốn biết danh sách top đầu của đặc cấp ban 1 khối 1 năm nay có bị thay đổi lệch trời biến đất hay không? Nếu như chuyện ấy xảy ra thật thì đây chính là sự kiện đầu tiên được ghi lại trong lịch sử của học viện đồng quân trung tâm. Dù sao trước đây danh sách của đặc cấp giáp ban gần như luôn ổn định không thay đổi .
Tề Long và người bạn học kia khổ chiến một thời gian, rồi thành công dành chiến thắng ở những giây phút cuối cùng. Điều này chứng minh, ý chí càng mạnh thì sức chịu đựng càng tốt.
Kết quả này khiến cho những học sinh có khác có ý định rục rịch liền im hơi lặng tiếng. Dùng đầu gối để nghĩ, đến người đứng thứ 3 trong học viện cũng đánh không lại, còn muốn khiêu chiến gì... vẫn là luyện tập nâng cao năng lực của mình trước rồi lại nói.
Tề Long biểu hiện xuất sắc cũng giúp Lăng Lan có được mấy tháng yên tĩnh, cũng để cô có thời gian giải quyết vấn đề về tinh thần. Nhưng cuộc thi đấu giữa học kỳ đã tới gần mà Lăng Lan vẫn chưa nghĩ ra biện pháp gì để giải quyết vấn đề của mình, điều này khiến một người lạnh nhạt như cô cũng bắt đầu nôn nóng lên.
Dù sao trong cuộc thi xếp lớp giữa năm này cô không thể không ra tay, trừ phi lựa chọn bỏ đi thành tích của mình, trở thành một học sinh phổ thông.
Kết quả này là điều Lăng Lan không thể chấp nhận. Có thể nói, sau khi hưởng qua tất cả lợi ích, ưu việt mà đặc cấp mang lại, Lăng Lan không ngốc mà buông bỏ những thứ đó. Đúng vậy, Lăng Lan quả thực không muốn làm chim đầu đàn, nhưng cũng không muốn là một kẻ yếu ớt, cô vẫn khống chế cuộc đời của chính mình, trở thành một người tự do.
"Nhất định phải giải quyết vấn đề này." Lăng Lan mạnh nắm chặt tay lại.
Lăng Lan biết nếu không giải quyết vấn đề này, cô căn bản không thể ra tay đấu thể thuật, học viện đồng quân trung tâm tuyệt đối không cần một kẻ cuồng giết người tồn tại.
Vấn đề không khống chế được mình của cô đang trở nên rất nghiêm trọng, thậm chí bây giờ nếu cô ra tay thì chắc chắn khắp xung quanh máu sẽ chảy thành sông, xác chết sẽ nằm la liệt. Lăng Lan còn nhớ rất rõ nguyên nhân mà mình thất bại trong lần tiếp nhận nhiệm vụ gần đây nhất của không gian học tập là như thế nào.
Lần đó, nhiệm vụ mà cô được giao là giải cứu con tin, nhưng cuối cùng, cô lại đem tất cả mọi người ở nơi đó đều giết hết, kể cả con tin mà cô cần cứu. Vì thế đó là lần đầu tiên mà Lăng Lan bị không gian học tập trừng phạt.
Lăng Lan rùng mình, cái cảm giác đó thật sự đáng sợ, dòng điện lưu chuyển chạy khắp nơi trên cơ thể không biến mất khiến cho cô biết cái gì gọi là muốn chết mà chết không được, muốn sống lại sống không xong, thống khổ vô tận. Nó thật sự cũng không khác mấy với những đòn tra tấn biến thái của Ngũ hào, khiến cô tuyệt đối không muốn nếm thử lần nữa.
Bây giờ Lăng Lan đã hiểu rõ, cái gọi là không gian học tập kia căn bản không phải là bàn tay vàng của cô ( trừ tiểu Tứ ), nó tuyệt đối là độc thủ của cô, là vì tra tấn cô mà tồn tại.
Lăng Lan bên ngoài đang sốt ruột, rối rắm thì bên trong không gian học tập, vị đạo sư mà Lăng Lan tôn kính nhất, Nhất hào đang nổi giận đem không gian huấn luyện của Ngũ hào đạo sư xé mở.
Đang ngồi thiết kế chương trình mới cho Lăng Lan, Ngũ hào ngay lập tức nhìn thấy đất rung núi chuyển, thế giới sắp vỡ tan, biết tình huống không ổn, anh ta lập tức nhổm dậy định chạy trốn, nhưng đúng lúc này một bàn tay to trực tiếp túm cổ anh ta nắm lại.
"Ngũ hào, tôi chi ho phép cậu huấn luyện cho Lăng Lan nâng cao khả năng thừa nhận mà không phải hủy cô bé, cậu dám không nghe lệnh của tôi." Nhất hào mắt lạnh nhìn chằm chằm Ngũ hào, trong mắt có tia phẫn nộ không thể che dấu.
Nhất hào là một người tin tưởng vào thủ hạ, anh em của mình mười phần, đã quyết định để Ngũ hào huấn luyện Lăng Lan thì anh cũng hoàn toàn buông, không nhúng tay vào, cho nên khi tinh thần Lăng Lan xuất hiện dị thường anh cũng hoàn toàn không biết gì.
Nếu không phải Cửu hào luôn luôn chú ý Lăng Lan, phát hiện Lăng Lan bất thường mà trình báo thì có lẽ lúc Lăng Lan hoàn toàn nhập ma anh mới biết cái chân tướng này.
Đối mặt với Nhất hào đang phẫn nộ, Ngũ hào vẫn lạnh nhạt như cũ, Ngũ hào bất đắc dĩ nói: "Nhất hào, tôi cũng không hủy Lăng Lan, chỉ là lúc này con bé đang gặp "đạo thôi."
Nhất hào biến sắc: "Làm sao có thể nhanh như vậy? Theo tính toán của tôi thì phải tới 4 năm nữa mới đạt được trình độ này mà. "
Nhất hào tựa hồ nghĩ tới cái gì. Vẻ mặt càng lãnh liệt, anh phẫn nộ nói: "Ngũ hào, có phải cậu làm trái ước định với tôi dùng ,bài huấn luyện cực hạn địa ngục hay không ?"
Ngũ hào nở nụ cười, trong mắt có đắc ý. Lúc này Nhất hào cũng đã rõ ràng, anh phẩn nộ không lưu thủ nữa, trực tiếp đem Ngũ hào đánh xuống mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ "Oành", không gian huấn luyện của Ngũ hào lại lần nữa đất rung núi chuyển. Cả người của Ngũ hào đã bị lún xuống mặt đất, chỉ còn lại cái đầu ở trên.
Toàn bộ lực này giáng xuống cũng không dễ chịu chút nào, khuôn mặt Ngũ hào vặn vẹo, dữ tợn, đau đớn kịch liệt khiến anh ta không thể tiếp tục duy trì tươi cười nữa, nhưng Ngũ hào cũng không muốn nhận thua, khóe miệng anh ta co rúm lại có nén đua nặn ra một nụ cười nói: "Nhất hào, đừng trách tôi, ai bảo con bé đó lại là một tài liệu sống tốt đến như vậy, tôi cũng không muốn dùng ngục luyện đâu nhưng mỗi lần tôi thiết kế ra biến thái nhiệm vụ mới nào thì con bé đều nhịn xuống, hoàn thành thực tốt. Anh không biết mỗi khi thấy nó hoàn thành một nhiệm vụ mới thì tôi lại hưng phấn lên một chút, tôi cũng không tưởng tượng được trong vòng nữa tháng trừ ngục luyện, nó đã hoàn thành toàn bộ những kế hoạch, bài huấn luyện biến thái của tôi. Con bé đều sống mà qua.”
Ngũ hào vẻ mặt có chút điên cuồng : "Cái loại nhẫn nại này thật sự yêu nghiệt, tôi chưa từng gặp quá. Cho nên trong lúc kích động và phấn khởi ..."
"Cho nên, cậu liền trái với quy định, cho con bé đi vào cực hạn địa ngục, cậu không biết nếu làm vậy sẽ hủy con bé sao? " Nhất hào đau lòng nói.
Lăng Lan là người đầu tiên mà anh ta muốn bồi dưỡng thành người thừa kế, không nghĩ tới những sắp xếp của mình lại bị Ngũ hào phá hủy hết. Một người không bao giờ biết hối hận là gì như anh ta, lần đầu tiên nếm trải cảm giác này.
"Không có, tôi không có hủy con bé, Nhất hào, anh có biết hay không con bé thật sự thông qua huấn luyện cực hạn địa ngục, người duy nhất còn tỉnh táo qua cửa. Chỉ là con bé đang lâm vào mê đạo thôi." Ngũ hào càng nói càng hưng phấn, trên mặt càng hiện lên c xúc tên thành công điên cuồng.
"Thông qua? Cậu nói Lăng Lan thông qua ?" Nhất hào không dám tin.
"Đúng vậy, thông qua, điều tiếc nuối duy nhất là con bé vẫn chưa tìm thấy đạo của mình." Ngũ hào lộ vẻ tiếc nuối, theo ý kiến của anh ta thì những người có thể thông qua huấn luyện cực hạn địa ngục chỉ cần tỉnh táo đi ra liền có thể trở thành một người đi trên con đường cường giả, cường giả đạo. Nhưng Lăng Lan lại là một người kỳ ba, cô tỉnh táo thông qua nhưng lại không tìm được đạo thích hợp cho chính mình, cuối cùng lâm vào mê mang.
"Vì sao lại như vậy?" Nhất hào cũng không hiểu.
"Tôi đoán có thể là vì cô bé không có ý tưởng biến cường." Ngũ hào thần sắc có chút quái dị, mấy tháng ở chung khiến anh ta ẩn ẩn cảm giác được ý tưởng của Lăng Lan, rất mâu thuẫn, muốn biến thành cường giả, nhưng lại không muốn trở thành chim đầu đàn, gánh nặng nhiều trách nhiệm nhiều. Nhưng cô cũng không muốn trở thành kẻ yếu, không thể kiểm soát vận mệnh của chính mình.
Loại mâu thuẫn và do dự này khiến tinh thần lực của cô dù đã chạm vào cánh cửa lớn của đạo nhưng vẫn không thể mở ra nó.
Phải biết rằng một người có thể có năng lực nắm giữ đạo thì năng lực của tất cả các phương diện đều tăng lên, cho dù sau này muốn làm cái gì, học cái gì thì tốc độ tiến triển cũng rất nhanh chóng, thậm chí một môn học có khi phải mất tới 10 năm mới có thể hoàn thành thì sau khi có đạo, chi cần 2 đến 3 năm là có thể hoàn thành xong.
"Cậu nói Lăng Lan có khả năng tiến vào đạo gì nhất?" Nhất hào thần sắc ngưng trọng hỏi, tình huống của Lăng Lan, Ngũ hào là người rõ ràng nhất, anh (Nhất hào) cần phải biết chuyện này để còn có thể trợ giúp cho Lăng Lan lựa chọn chính xác đạo của mình.
"Sát đạo! Khoảng thời gian trước, trong 1 lần giải cứu con tin, con bé đã thất bại trong nhiệm vụ giải cứu con tin, nguyên nhân chính là con bé đã đem tất cả mọi người ở đó giết sạch, kể cả người con tin cần giải cứu.” Ngũ hào cười nói, cho dù bọn họ mặc kệ không quản thì chuyện Lăng Lan đi vào sát đạo chắc chắn là kết cục đã định trước.
"Không được, sát đạo quá máu tanh, tính cách Lăng Lan không thích hợp." Nhất hào trực tiếp phản đối đạo này, sát đạo kỳ thực cũng là một cái đạo vô cùng tốt, nhưng những người đi trên con đường đó đều là những kẻ máu lạnh, không có nhân tâm, Lăng Lan không thích hợp.
Ngoài mặt Lăng Lan có chút lạnh lùng với người khác, nhưng trong lòng cô lại rất nặng tình. Cho nên cô mới có thể vì Lam Lạc Phượng nguyện ý ủy khuất mình giả trai, vượt qua các loại phiền toái, hay cũng sẽ cam chịu khi đám người Tề Long tự bò lên nhận cô làm lão đại, thậm chí khi biết rõ Lâm Trung Khanh là có mục đích mới tiếp cận nhưng Lăng Lan vẫn như cũ lựa chọn ra tay giúp cậu ta một phen.
"Ma đạo cũng có khả năng." Ngũ hào sặc cười, anh ta kỳ thực rất rõ ràng Lăng Lan cự tuyệt đi vào sát đạo, như vậy cô rất dễ sinh ra tâm ma, chỉ cần tâm ma thuận lợi trưởng thành, thì sau này cho dù không muốn thì Lăng Lan vẫn phải đi trên con đường ma đạo này.
Nhất hào lạnh lùng liếc mắt nhìn khiến Ngũ hào đổ mồ hôi lạnh, Ngũ hào biết ý tứ của Nhất hào, rõ ràng là căm giận anh làm bậy, khiến Lăng Lan sinh ra tâm ma, có khả năng sẽ đi lên con đường mà Nhất hào ghét nhất.
Kỳ thực dựa theo an bày của Nhất hào, bốn năm sau Lăng Lan sẽ tự nhiên đi vào cánh cửa lớn của đạo, sau đó thuận lý thành chương đi lên con đường vương đạo hoặc là thánh đạo không có trở ngại gì. Đây là con đường bằng phẳng nhất, rộng mở nhất mà Nhất hào lựa chọn cho Lăng Lan.
Đáng tiếc Ngũ hào lại nhúng tay vào, tuy có thể giúp Lăng Lan chạm tới cánh cửa lớn với tốc độ khủng bố, nhưng cũng bởi vậy mà tâm lý của Lăng Lan xuất hiện lỗ hổng, gây ra hậu hoạn vô cùng.
"Xem ra, cần phải nhanh chóng báo với Lăng Lan để con bé mau chóng tìm ra mục tiêu để mình trở nên cường đại, nhưng mà ai sẽ đi đây? " Nhất hào thở dài, anh thật sự không am hiểu việc giải quyết về vấn đề tâm lý này.
"Tôi đi." Một giọng nói thanh lãnh từ sau lưng Nhất hào vang lên.
Chỉ thấy Cửu hào vẻ mặt sát khí nhìn về phía Ngũ hào, nếu ánh mắt có thể giết người thì Ngũ hào chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây. Ngũ hào ngẩng đầu nhìn trời, làm bộ cái gì cũng không thấy . Giờ phút này, anh ta căn bản không dám chọc giận con cọp mẹ chuyên bao che người khác như Cửu hào.
Nhất hào vẻ mặt buông lỏng nói: "Được, Cửu hào, chuyện của Lăng Lan lần này giao cho cô."
Cửu hào gật gật đầu, sau đó liền biến mất.
Ngũ hào lúc này mới cười khổ nói: "Cuối cùng cũng đi rồi. Nhất hào, hiện tại có thể đem để tôi đi lên không. "
Nhất hào lạnh lùng nhìn Ngũ hào, sau đó quyết đoán giơ chân đánh mạnh xuống đỉnh đầu Ngũ hào, trực tiếp đem Ngũ hào lún xuống đất hoàn toàn, thật sự chân chính chôn sống Ngũ hào, sau đó lạnh lùng biến mất trong không gia luyện tập của Ngũ hào.
Không bao lâu Ngũ hào kỳ dị từ dưới đất bò lên, vẻ mặt anh ta vẫn thoải mái tươi cười như cũ, cười cười nói: "Không chỉ có Cửu hào có cảm tình, ngay cả Nhất hào cũng bắt đầu có tình cảm của con người. Thí nghiệm lần này quả nhiên thành công, trên người Lăng Lan quả nhiên có thứ gì đó có thể ảnh hưởng đến những sinh mệnh trí tuệ, cũng không biết năng lực này đối với những sinh mệnh trí như mình là tốt hay là xấu? "
"Nhưng mà, lần này Lăng Lan thật sự rất nguy hiểm ... Có phải mình đã làm hơi quá đáng hay không? Nếu Lăng Lan thật sự xảy ra vấn đề, không phải mình sẽ đánh mất một niềm vui sao? Không được, mình còn 1 phần tài liệu cần số liệu nghiên cứu từ người sống, mình phải nghĩ biện pháp để con bé vượt qua nguy cơ này mới được....." Ngũ hào khổ tâm suy nghĩ, giờ phút này anh ta căn bản không phát hiện, một người không thèm để ý số phận của tư liệu sống sẽ sống hay chết như anh ta vậy mà cũng sẽ vì Lăng Lan mà phí thời gian