Edit: Phi Nguyệt
Không ngờ Hàn Kế Quân lại cực lực phản đối ý kiến của hai người.
Hàn Kế Quân cho rằng trong tình huống chưa biết rõ ràng đã manh động, ngược lại dẫn đến việc đánh rắn động cỏ, có khả năng tình thế sẽ chuyển biến xấu hơn. Nếu làm đối phương lo lắng, đem Lạc Lãng chuyển tới một địa điểm khác thì càng bất lợi cho bọn họ trong việc tìm kiếm, chỉ cần đối phương thành công giấu Lạc Lãng trong khoảng thời gian một tháng, coi như tương lai của Lạc Lãng cũng bị hủy hoại, nếu đã như vậy chi bằng hãy kiên nhẫn chờ Lan lão đại xuống rồi mới quyết định.
Các kỳ khảo hạch ở trường quân giáo hàng năm đều vô cùng nghiêm ngặt, chỉ cần nghỉ học không lý do trong vòng một tháng là đã bị tước mất tư cách dự thi rồi. Rất nhiều thế lực vì để tranh cướp nhân tài mà dùng một ít thủ đoạn hèn hạ, trong đó có cả loại thủ đoạn bắt giữ người này, nhưng rất hiếm khi xảy ra vì mọi hoạt động trong trường đều được giám sát chặt chẽ. Ngoại trừ những kẻ tự tin mình có thể ra tay không để lại bất cứ dấu vết nào, còn các thế lực khác sẽ không bao giờ chọn dùng cách này.
Mọi người trong đoàn Tân Sinh đều có cùng suy nghĩ Lạc Lãng bị ép buộc, chỉ không biết việc này do một người làm hay do một thế lực làm ra…
Sự việc xảy ra khiến tâm trạng của những người trong đoàn Tân Sinh rất tệ, bọn họ đều là những thiên chi kiêu tử trong học viện đồng quân trung tâm, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thuận lợi trong cuộc sống và học tập, dưới sự hướng dẫn của Lăng Lan, hầu như không ai gặp phải khó khăn nào quá lớn. Dù vừa vào trường quân giáo đã bị bức phải đánh một trận đấu lớn nhưng họ vẫn vượt lên và đánh bại đoàn cơ giáp Lôi Đình.
Qua sự kiện đó, bọn họ bắt đầu kiêu ngạo, tự tin cho rằng không có bất kỳ thế lực nào có thể chống đối lại sự vươn lên của đoàn Tân Sinh, nhưng khi không ai đề phòng nhất, Lạc Lãng lại mất tích một cách khó hiểu. Chuyện này như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào người họ, để họ rõ ràng nước trong trường quân giáo còn rất sâu, muốn lên mặt vẫn hơi sớm đó!
“Cộp! Cộp! Cộp!...” Từ cầu thang truyền đến tiếng bước đi mạnh mẽ và có quy luật, tiếng động này giúp những kẻ đang hoảng loạn phía dưới bình tâm lại. Cả đám đồng thời cùng đứng lên, quay đầu nhìn về phía cầu thang, một bóng người quen thuộc bước xuống, ánh mắt tất cả đều sáng ngời hy vọng.
Lăng Lan lạnh lùng đi từ cầu thang xuống, thấy mấy người ở bên dưới liền ra chỉ thị: “Vũ Cảnh, các cậu ở chỗ này chờ tôi, có chuyện gì cũng không được manh động…” Dù giọng nói của Lăng Lan vẫn bình tĩnh như lúc thường, nhưng mỗi người đều cảm nhận được luồng sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ cô.
Lan lão đại tức giận rồi! Mọi người đều hiểu thái độ của cô lúc này là gì.
Vũ Cảnh sửng sốt, cậu ta hiểu ra rất nhanh, lập tức nói: “Đã biết, Lan lão đại!”
Hàn Kế Quân khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên sự lo lắng: “Lan lão đại, cậu định hành động một mình ư?”
“Đúng vậy, tớ đã tìm được hành tung của Lạc Lãng, nhưng nơi đó không thích hợp để hành động nhiều người, một mình tớ tới đó sẽ dễ dàng cứu Lạc Lãng hơn.” Lăng Lan giải thích.
“Đối phương là ai?” Tạ Nghị đột nhiên hỏi, hai mắt tràn đầy lửa giận.
“Đoàn cơ giáp Thiên Cơ!” Lăng Lan rít từng chữ qua kẽ răng, cô đang nén lửa giận đang trực bùng phát trong lòng. Không nhịn được cô vỗ một chưởng lên tay vịn cầu thang, lập tức chiếc tay vịn vỡ thành hai đoạn.
Thấy thế, sắc mặt Hàn Kế Quân tái đi: “Lan lão đại, lẽ nào Lạc Lãng đã xảy ra chuyện?”
Câu hỏi của Hàn Kế Quân cũng khiến sắc mặt những người khác thay đổi, ánh mắt ai cũng tràn ngập lửa giận, chờ đợi đáp án từ Lăng Lan.
Lăng Lan cắn răng: “Bây giờ chưa sao, nhưng cũng không còn nhiều thời gian nữa, cho nên tớ phải mau chóng đi đến đó…”
Lăng Lan nhìn lướt qua những người có mặt trong phòng, bắt đầu dặn dò: “Vũ Cảnh, Kế Quân, ở đây giao cho các cậu, cho dù có phát sinh bất cứ chuyện gì các cậu cũng phải thủ vững cho tớ. Nhớ kỹ, đoàn Tân Sinh chúng ta cái gì cũng không biết, cũng không có bất cứ ai đi ra ngoài… Còn Lạc Lãng, chỉ là tới trung tâm nghiên cứu quân y để kiểm tra sức khỏe thôi.”
Giao lại câu này, Lăng Lan cũng không quay đầu mà bước nhanh ra khỏi biệt thự, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Vũ Cảnh thu hồi ánh mắt nhìn theo Lăng Lan, cậu ta hoang mang quay đầu về phía Hàn Kế Quân: “Hàn Kế Quân, cậu nói xem Lan lão đại có chủ ý gì?”
Hàn Kế Quân ra hiệu cho mọi người đến ngồi trên ghế salon trong phòng khách, sau đó cậu ta nói Lâm Trung Khanh đi tìm một bộ bài đến để tiêu khiển, xong việc mới trả lời: “Lần này đoàn cơ giáp Thiên Cơ xong rồi…”
“A?” Vũ Cảnh chỉ đoán được Lăng Lan muốn đơn độc đi cứu người, nhưng cậu ta không hiểu vì sao Lăng Lan lại không muốn cho người khác biết việc đoàn cơ giáp Thiên Cơ đã bắt cóc Lạc Lãng.
Hàn Kế Quân chỉ lắc đầu mà không giải thích thêm, phản ứng này càng làm cho Vũ Cảnh thêm bất an, không còn lòng dạ đâu để ý đến chuyện đánh bài.
Tạ Nghị cũng không hiểu lắm, nhưng cậu ta biết mình phải làm gì nên không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa, cuối cùng vẫn là Lâm Trung Khanh mủi lòng, nhắc nhở: “Không có ai biết Lạc Lãng bị đoàn cơ giáp Thiên Cơ bắt đi cũng có nghĩa không thể chứng minh người phá hủy tổng bộ đoàn Thiên Cơ là Lan lão đại của chúng ta…”
Ánh mắt Vũ Cảnh lập tức sáng ngời: “Thì ra là thế.” Nhưng cậu ta nhanh chóng ỉu xìu, chỉ ra lỗ hổng trong việc này. “Nhưng mọi ngóc ngách trong trường quân giáo đều có camera theo dõi mà…”
Hàn Kế Quân cười nhạt: “Cậu cũng biết ít nhiều thủ đoạn của Lan lão đại rồi, nếu cậu ấy đã muốn cậu làm như vậy thì cứ làm thôi, không sai đâu.”
Vũ Cảnh đột nhiên nghĩ tới chuyện trên phi thuyền lúc trước, Lan lão đại từng thành công khống chế thiết bị đầu não của phi thuyền, ánh mắt cậu ta một lần nữa sáng lên, miệng hô to: “Tớ hiểu rồi!”
Tiếng hô này kéo tới vài cái liếc xéo của ba người còn lại, Hàn Kế Quân khinh bỉ: “Nếu hiểu rồi thì nhỏ giọng lại cho tớ, lẽ nào cậu muốn hấp dẫn nhiều người đến đây để họ biết chuyện Lan lão đại không có ở trong này sao?”
Vũ Cảnh bị Hàn Kế Quân cảnh cáo cũng không tức giận, nỗi hoang mang trong lòng đã có đáp án, cậu ta cũng an tâm để đánh bài rồi.
Quay trở lại với Lăng Lan. Vừa bước ra khỏi biệt thự cô đã trao đổi với Tiểu Tứ ở trong đầu mình: “Đi hướng nào tới tổng bộ của Thiên Cơ?”
Tiểu Tứ ném luôn cho cô một tấm bản đồ, trên đó có ghi chú vị trí cô đang đứng và một cây cờ màu đỏ được cắm ở mục tiêu chỉ định cần đến, nhìn qua là hiểu được ngay. Tiểu Tứ nói: “Tôi kiến nghị cô nên ngồi xe bay, rồi xuống xe ở một địa điểm gần đó, như vậy có thể tiết kiệm được một ít sức lực.” Tiểu Tứ biết chuyến này Lăng Lan muốn làm gì, cho nên nó triệt để giảm thiểu việc tiêu hao sức lực cho cô, muốn phá hủy tổng bộ của một thế lực rất phí sức, phải biết tiết kiệm.
Lăng Lan quyết định nghe theo ý kiến của Tiểu Tứ, cô nhún người bật nhảy lên cao trăm mét, chỉ hai bước nhảy đã đến trạm xe bay gần ký túc xá. Dù muốn tiết kiệm sức lực nhưng thời gian vẫn là thứ quan trọng nhất, cô không hy vọng mình đến trễ để Lạc Lãng bị người ta ức hiếp.
Xe bay tới rất nhanh, Lăng Lan bước vào trong xe, không cần cô thao tác, Tiểu Tứ đã tự động nhập vào một lộ trình tới trạm xe cách địa điểm cần đến khoảng một cây số, sau đó thằng bé nhanh chóng che giấu mọi dấu vết mình vừa làm ra.
Ở trong bộ phận trung khu đầu não trường quân giáo, nơi theo dõi toàn bộ hoạt động của trường chỉ hiện lên một chiếc xe bay không người đang du đãng không mục đích, mà hình ảnh của đoạn thời gian Lăng Lan bước lên xe cũng bị sửa lại, Tiểu Tứ làm việc vô cùng hoàn mỹ, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra vết tích sửa đổi của nó.
Cứ như vậy, không có ai, cũng không có thiết bị nào chứng minh được việc Lăng Lan đã từng rời khỏi khu ký túc xá.
Trong một gian phòng ở tổng bộ đoàn cơ giáp Thiên Cơ, gã thanh niên mặc đồng phục trắng cố nén cơn đau trong người, uống viên thuốc chữa trị đặc biệt vừa được đưa tới.
Một tên đàn em mặc đồng phục xanh da trời lo lắng hỏi: “Anh Hi, không sao chứ?”
“Mẹ kiếp! Không ngờ thằng nhóc Lạc Lãng kia lại có lực lượng tinh thần mạnh mẽ như vậy, có thể phản kháng được năng lực của tao.” Gã thanh nhiên mặc đồng phục trắng nghiến răng, tức giận nói, “Không chỉ có thế, nó còn cắn trả được tao, khiến tao bị thương.”
Rõ ràng thằng nhóc Lạc Lãng đó đã buông lỏng cảnh giác mà tin lời của gã, vì sao chỉ một nhoáng lại thanh tỉnh? Nếu không phải gã cố chịu đựng cơn đau thì chỉ sợ đã bị thằng nhóc đó nhìn ra kẽ hở rồi, mà cũng bởi vì gã mạnh mẽ nhịn lực lượng cắn trả kia mà bị nội thương thêm ba phần.
“Chờ thương thế của tao lành, nhất định tao phải dày vò thằng nhóc đó thật tốt.” Trên mặt gã lộ ra biểu tình âm ngoan độc ác, khiến gương mặt vốn tuấn tú bị hủy hoại không còn một mảnh.
“Chúc mừng anh Hi, không chỉ có được người đẹp mà còn là một người đẹp có tố chất thể thuật thiên tài, kỳ này đoàn cơ giáp Thiên Cơ của chúng ta có thêm trợ lực lớn rồi.” Gã Lỗ Vĩnh Quang đứng bên cạnh chân chó chúc mừng làm tâm tình gã thanh niên mặc đồng phục trắng rất tốt, vẻ âm ngoan trên mặt biến mất không ít, giúp khôi phục lại một phần tuấn tú chính trực thường thấy.
Gã thanh niên mặc đồng phục trắng rất cao hứng, bắt đầu khen thưởng công thần: “Biểu hiện của chú em lần này rất tốt, lát nữa đến phòng tài vụ lĩnh một phần tài nguyên cấp hai, chờ một chút anh sẽ chuyển lệnh xuống dưới.”
“Cảm tạ anh Hi, cảm tạ anh Hi!” Vĩnh Quang vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ rối rít cám ơn, vốn hắn nghĩ chỉ cần một phần tài nguyên cấp ba cũng tốt, không ngờ lần này anh Hi lại thưởng bộn cho hắn.
Một tên mặc đồng phục màu xanh da trời đứng bên cạnh Vĩnh Quang tựa hồ cảm thấy có chút không thỏa đáng, đang muốn mở miệng nhắc nhở thì bị đồng bạn bên cạnh kéo lại, ý bảo đừng nên nói nhiều. Vị lãnh đạo cấp cao này của bọn họ là một người vô cùng bảo thủ, không có sự chính trực như đoàn trưởng đại nhân nào đó đang bế quan.
Gã thanh niên mặc đồng phục trắng thoải mái hưởng thụ màn vỗ mông ngựa của Vĩnh Quang, gã bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt trở nên khẩn trương, gã hỏi dồn: “Chú mày đã xóa hết cách dấu vết chưa? Xác định không ai có khả năng tìm tới nơi này chứ?”
Vĩnh Quang tự hào trả lời: “Anh Hi yên tâm, tất cả em đã làm xong rồi, cho dù là hacker số một Lâm Chí Đông cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn tìm ra dấu vết.” Hắn cười rồi nói tiếp, “Đoàn Tân Sinh này đúng là muốn chết, lại đi đắc tội với thế lực Lôi Đình, vậy anh nghĩ Lâm Chí Đông còn muốn ra tay giúp đỡ bọn họ không? Chắc chắn sẽ không. Còn những người khác… em tin tưởng không ai có thể phá được tay nghề của em.”
Những lời này của Vĩnh Quang giúp gã thanh niên mặc đồng phục trắng yên tâm nở nụ cười. Nếu điều gã lo lắng đã không xảy ra thì chỉ cần cho gã đủ thời gian, gã nhất định sẽ dạy dỗ người đẹp kia thành công, cả thể xác và tinh thần đều sẽ thần phục gã…
Gã có tự tin như vậy là bởi vì năng lực tinh thần biến dị của gã chính là thuật thôi miên, gã có thể dễ dàng khiến người khác cảm thấy có ấn tượng tốt với mình. Nếu gã muốn đối phương một mực khăng khăng thích mình thì chỉ cần cho gã đủ thời gian, gã sẽ thành công. Giống như mấy người tình hiện tại của gã cũng đắc thủ nhờ thế, tất cả bọn họ đến bây giờ vẫn còn cho rằng là mình cam tâm tình nguyện đến với gã đấy.