Tề Long và Lạc Lãng nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của Lăng Lan rồi nhìn nhau, hai người lập tức lao ra cùng lúc.
Tốc độ của Tề Long so với Lạc Lãng thì nhanh hơn một chút, cậu là người đầu tiên ra quyền, bạo nộ ra một tay.
Một quyền này lực đại thế chìm, tiếng gió gào thét làm cho giám khảo biến sắc, nâng tay chắn đỡ.
Anh ta liền cảm thấy cánh tay đang thủ của mình nóng bỏng rát, lực lượng cùng tốc độ thằng nhóc này vậy mà lại tăng thêm một tầng... Giám khảo chợt phát hiện Tề Long rõ ràng là loại người điên cuồng, nhìn thấy đồng bọn của mình biểu hiện cố gắng thì bản thân cũng càng thêm hưng phấn.
Giám khảo còn chưa biến chiêu đem Tề Long đánh lui, thì Lạc Lãng ở bên kia đã lao tới, hướng dưới chân mà công kích.
Lạc Lãng rõ ràng biết năng lượng của bản thân không nhiều, mà nấm đấm của mình cũng không uy hiếp được mấy phần tới giám khảo vậy nên lần này cậu thay đổi phương hướng công kích , dùng đùi phải hung hăng quét về phía giám khảo.
Lựa chọn của Lạc Lãng không thể nghi ngờ là chính xác , nhìn thấy một cước đang hung ác lao đến giám khảo không thể không thừa nhận, bản thân tính sai rồi. Nguyên bản là người yếu nhất không uy hiếp quá nhiều giờ phút này lại phát huy tác dụng của khiến anh ta ( giám khảo ) phải phân tâm để ứng phó.
Giám khảo thập phần bất đắc dĩ, đám tiểu hài tử này vì sao chả giống con nít 6 tuổi nhỉ, khinh xuất một chút không tốt sao? Làm gì mà thông minh quá vậy, còn hiểu cách biến chiêu nữa chứ?
Anh ta đành phải dùng một cánh tay để bắt lấy cái chân hung ác đang lao tới của Lạc Lãng, vừa muốn dùng sức để đem hất cái chân đó qua một bên thì....
Nguy rồi!
Giám khảo cảm giác nguy cơ từ phía dưới lao lên, ngay lập tức anh ta liền thảtay đang bắt cổ chân Lạc Lãng ra, cấp tốc lui về phía sau.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc này Lăng Lan ở phía dưới đang tấn công lên trên —— Liêu Âm Túc!
Không biết từ lúc nào Lăng Lan đã xuất hiện ở hiện phía dưới chân của anh ta, chỉ thấy thân thể cô bán ngồi, hai tay chống đỡ ra sau, chân phải trực tiếp hướng lên trên.
Mà cái phương hướng đó... Tuyệt đối là địa phương mà đàn ông sợ bị thương nhất..
May mắn giám khảo bừng tỉnh kịp thời, chật vật tránh thoát một cước khủng bố này.
Ặc, quá độc rồi!
Lúc tiếp đất trong lòng anh ta phát lạnh, hạ thể cũng run rẩy một trận, nhìn thấy vẻ mặt không biểu cảm gì chỉ đứng thẳng người, ánh mắt đảo qua phía dưới của mình, trong mắt tựa hồ có điểm tiếc hận. Điều này làm cho giám khảo nhịn không được lại lui ra phía sau ba bước nữa, kéo ra khoảng cách cùng với đám Lăng Lan, lúc này mới cảm thấy an toàn một chút.
Giám khảo không thể không sợ, chỉ xem một cước này cũng biết độ mạnh yếu.của nó thế nào, nếu thật sự bị đá trúng, anh ta tuyệt đối sẽ tuyệt tử tuyệt tôn. Trong lòng anh ta có chút hối hận, bản thân làm gì mà nhiều chuyện hiếu kỳ như vậy? Thấy một đám nhỏ làm mình yêu thích thì cứ thích chọc vào, giờ thì hay rồi,một đám trẻ trở thành một đám sói, không đánh mình thì không thôi.
Mấy đứa trẻ này thật không đáng yêu chút nào, quả thật chính là một đám sói con giả bộ ngoan hiền mà. Giám khảo khóc!
Bất quá —— anh ta thích!
Giám khảo nhìn biểu cảm khác nhau của 3 đứa trẻ trước mắt nhỏ, hoặc điên cuồng ( Tề Long ), hoặc phẫn nộ ( Lạc Lãng ), hoặc bình tĩnh ( Lăng Lan ), vô luận là loại này, đều không thể che giấu bất khuất trong lòng cùng với bản tính hung ác của bọn nhỏ. Khóe miệng anh ta ý cười càng đậm, không một quân nhân nào khi phát hiện ra một mầm non ưu tú trong tương lai mà không vui sướng .
"Ha ha, giám khảo phòng 072 này muốn hỏng rồi." Giám khảo theo dõi xem đến đây thì nhịn không được nhẹ giọng chê cười, làm sao mà anh có thể nhìn không ra tình huống chật vật của đồng đội mình lúc vừa rồi.
Vị sĩ quan đại úy giám sát gian phòng vừa đúng lúc đi ngang qua, rất không khéo nghe được lời này, anh ta tức giận nhìn qua, là sĩ quan vừa mới thông báo về phòng 72, nguyên vốn có chút giận lúc này cũng chạy mất phân nửa. Dù sao cũng người này thông báo nên anh mới biết được tin tức về người thừa kế của Thiếu tướng Lăng Tiêu, vì thế anh ta thấp giọng cảnh cáo: "Yên tĩnh, làm gì mà nói lớn đến như vậy?"
Người sĩ quan đang theo dõi ngẩng đầu theo bản năng thì phát hiện người đại úy đứng bên cạnh, anh ta cười hì hì đứng lên, làm một động tác quân lễ, sau đó vừa nhỏ giọng báo cáo vừa chỉ chỉ vào màn hình ý bảo ngươi đại úy nhanh tới gần để xem: "Đội trường, mời anh nhìn cái này, ở đây có chút vấn đề."
Người đại uý hồ nghi nhìn một cái, lúc này mới hơi hơi cúi người, nhìn trong màn hình, ba đứa trẻ đồng thời cùng lao lên, một người đánh ở trên, một người phụ trách dưới, người còn lại thì tận dụng mọi thời cơ, đánh ở đâu cũng được, 3 đứa trẻ tiến công cực kỳ ăn ý khiến cho người giám khảo kia không thể làm gì ngoài việc chống đỡ.
"Kỳ quái, giám khảo ở phòng 072 làm gì vậy, trực tiếp đưa bọn họ đánh ra là được mà." Người đại uý vô pháp lý giải, ở trong tiềm thức của anh ta, một người quân nhân đối phó với 2,3 đứa trẻ 6 tuổi là chuyện vô cùng dễ dàng.
"Đội trưởng à, anh cẩn thận xem động tác của mấy đứa nhỏ này thì sẽ biết ngay.” Sĩ quan theo dõi bởi vì đã xem được một thời gian nên nhìn ra vấn đề.
Người đại uý biết cấp dưới của mình sẽ không nói lung tung, vì thế liền nghiêm cẩn xem.
Mà ở trong phòng 072, Lăng Lan càng đánh càng thuận tay, nguyên bản ý thức cùng thân thể còn có chút tách rời, bây giờ cũng đã đồng nhất, tuy hơi chậm so với mong muốn nhưng vẫn có thể đánh được với giám khảo, có điều vẫn bị giám khảo phát hiện. Nhưng mà trải qua một phen đánh nhau, cô cảm giác thân thể minh bắt đầu linh hoạt hơn, ý thức cũng bắt đầu hoà hợp với thân thể.
Đương nhiên, Lăng Lan cảm giác tốt thì giám khảo bên kia liền cảm giác khó chịu , nguyên bản còn lưu tay cũng dần dần không cần lưu thủ nữa, nếu không hết sức cố gắng ứng phó công kích của bọn Lăng Lan, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ bị Lăng Lan đánh trúng.
Đánh tới bây giờ anh ta cũng hiểu đám nhỏ này muốn gì, bọn chúng muốn thừa cơ lúc anh ta phòng thủ thì đánh vào mặt hay tay chân gì đó để lưu lại chút dấu ấn. Thật sự là một đám nhỏ thù dai mà...Anh ta bất đắc dĩ thầm nghĩ. Không phải chỉ mới nói vui mấy câu sao, vậy mà bọn trẻ vẫn đánh anh cho tới bây giờ mà không ngừng nghỉ.
Giám khảo đành phải cùng bọn họ tiêu hao sức lực dần dần , chẳng lẽ thực hạ ngoan tay đánh cho bọn nhỏ bị thương? Cho dù quân bộ không xử phạt thì anh ta cũng luyến tiếc a, mấy đứa nhỏ trước mắt này toàn là mầm tốt không đó.
Bất quá anh ta cũng không nóng nảy, nhẫn nại chính là một trong những phương thức chiến đấu trên chiến trường, mà anh ta lại là lão bịnh lăn lộn từ đó mà ra, chẳng lẽ còn thiếu nhẫn nai sao. Vả lại mấy đứa nhỏ nguyên bản thể lực cũng đã tiêu hao gần hết,, anh ta tin tưởng bao lâu bọn chúng sẽ ngã xuống vì hết sức, thời điểm đó để xem chúng còn làm được gì.
Quả nhiên, giống như giám khảo dự đoán, đám Lăng Lan cũng không duy trì thêm được bao lâu, đầu tiên là Lạc Lãng hao hết thể lực bị giám khảo bắt được cơ hội đánh văng ra ngoài, cả người ngã sấp xuống đất, nằm ở giữa đám trẻ đang ở bên ngoài hô hào, không đứng lên được. Đương nhiên anh ta cũng tính toán cẩn thận để Lạc Lãng không bị thương thêm chỗ nào, chỉ mệt quá nên nằm vậy thôi.
Bây giờ chỉ còn lại hai người Tề Long và Lăng Lan cùng giám khảo quyết đấu. Không có Lạc Lãng che dấu, Lăng Lan liền không thể tiếp tục đánh lén, thấy vậy cô dứt khoát liền thôi, bắt đầu thay đổi chủ ý bắt đầu tấn công.
Lăng Lan cũng không quên Nhất hào từng nói, những gì học tập được phải dùng cho thực tế, đương nhiên tốt nhất chính là thực chiến, tuy cùng giám khảo đánh nhau không đạt được hiệu quả thực chiến, nhưng có cơ hội vận dụng vào thực tế thì Lăng Lan cũng không muốn bỏ lỡ.
Hơn nữa đánh lâu như vậy Lăng Lan cũng biết giám khảo không muốn làm bọn họ bị thương, đây cũng là nguyên nhân cô lớn mật tấn công, nếu giám khảo chỉ có thể thủ thế, như vậy không bắt lấy cơ hội tấn công thì đợi đến khi nào?
Lăng Lan bên này hung ác đánh, Tề Long kia thấy vậy cũng hung ác theo. Tề Long là một đứa trẻ kỳ ba, cậu ta không suy nghĩ nhiều, tính cách lại tùy tiện nhưng cũng không thể ngăn được sự lợi hại của bản năng. Bản năng của cậu ta khiến cho cậu ta lựa chọn cách làm thích hợp nhất cho mình, Lăng Lan bên này muốn tiến công, Tề Long bên kia liền thấy được vì thế cũng lên theo
Hai người đánh thật điên cuồng khiến giám khảo trong lúc nhất thời bị vây ở thế hạ phong, người ở bên ngoài nhìn vào là thấy được giám khảo chỉ có thể chống đỡ mà không thể tiếp tục tấn công.
Những đứa nhỏ bên ngoài tiến tục cổ vũ cho Tề Long, Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân và thật Lạc Lãng mới vất vả ngồi dậy vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ cũng không thừa nhận loại công kích này củaTề Long và Lăng Lan có thể đối phó được với giám khảo.