Bởi vì vài câu nói của Lăng Lan làm cho Lăng Tiêu quyết đoán sử dụng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn bắt đầu rửa sạch lại Quân đoàn 23 từ trong ra ngoài một lần, tống cổ hết đám người hay dao động và các phần tử có tâm tư xấu đi, lại đưa một ít quân nhân mưu hại chiến hữu lên tòa án quân sự.
Chỉ trong thời gian ngắn mà không khí trong Quân đoàn 23 trở nên trong sạch hơn nhiều, khiến cho những quân nhân yêu thích Quân đoàn 23 càng thêmtrung thành tận tâm với quân đoàn và Lăng Tiêu.
Mà hành động chỉnh đốn lại tác phong quân nhân lần này của Lăng Tiêu cũng giải cứu đám người Lý Lan Phong, để bọn họ thở phào nhẹ nhỏm một hơi. Bọn họ luôn biết ở trên có người đang nhắm vào mình, cũng có chuẩn bị tâm lí phòng bị rồi, nhưng mà cho dù có cẩn thận cỡ nào thì cũng có lúc sẽ bị lọt vào tính kế của người khác. Cũng giống như cái nhiệm vụ hộ tống kì này vậy, nhìn bề ngoài thì đơn giản nhưng thật chất lại là một nhiệm vụ nguy hiểm vô cùng. Nếu không phải bọn họ còn giữ lại át chủ bài thì kết quả không chỉ là Triệu Tuấn bị trọng thương thôi đâu, có lẽ cả ba người bọn họ và các thành viên của chiến đội lâm thời đều sẽ trở thành thức ăn cho lũ dã thú kia rồi.
Đương nhiên nói như vậy cũng không có nghĩa Quân đoàn 23 đã đoàn kết như sắt thép. Nước quá trong thì sẽ không có cá, Lăng Tiêu cũng biết làm chuyện gì cũng không thể làm đến quá tuyệt tình. Những cái đinh nhỏ của các quân đoàn khác cùng với những quân nhân có lập trường khác nhau, dưới điều kiện không nguy hại đến Quân đoàn 23 cùng với chiến hữu của bọn họ thì Lăng Tiêu vẫn có thể nhịn được.
Người ngồi vào vị trí này thì cũng đều phải biết nhượng bộ, nếu như biến Quân đoàn 23 thành quân đội của nhà mình thì Liên Bang chắc chắn sẽ bất an. Mà cho dù là Lăng Tiêu ông cũng không muốn ở thành cái gai trong mắt của cả quân bộ Liên Bang đâu.
Đương nhiên nếu như chỉ để lại mấy người đó thì cũng chẳng đáng sợ ghì, dù sao thì thái độ của quân bộ đối với các đại tướng thần cấp sư sĩ như ông đều là giao cho trọng trách rồi lại luôn phòng bị, ông cũng không quan tâm bị nhìn nhiều hơn một chút. Chỉ là bây giờ ông còn có Lan Lạc Phượng và Lăng Lan, đây là hai bảo bối quý giá nhất của ông, ông không muốn hai người chịu bất cứ thương tổn nào hết, đây cũng là nguyên nhân khiến ông không thể không nhượng bộ những người đó.
Quân đoàn 23 đang oanh oanh liệt liệt bắt đầu rửa sạch người, còn bên Lăng Lan lại an tĩnh mà chào đón một ngày mới.
Buổi chiều, cả học viện quân sự gần như trống rỗng, không có học sinh nào đi lại hết. Toàn bộ học sinh hoặc là đi vào hội quán cơ giáp chung với bạn bè mình để ngồi coi phát sóng trực tiếp, hoặc là trở về phòng của mình đang nhập vào thế giới cơ giáp để tự mình thể nghiệm tầm nhìn chiến đấu của hai đội.
Lần này thì học viện quân sự cũng không dùng thủ đoạn gì để cho tất cả quân giáo sinh xem trận đấu, nhưng mà thắng bại của trận đấu sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai phát triển của các thế lực trong học viện quân sự, cho nên dù không phải là học sinh khoa cơ giáp cũng sẽ xin nghỉ để theo dõi trận đại chiến quyết định hướng đi tương lai cả học viện này. Các giáo viên nhìn thấy số đơn xin nghỉ càng lúc càng nhiều kia, lại nhìn mấy đứa học sinh le que trong lớp thì cũng chỉ đành cười khổ mà cho cả lớp cùng nghỉ, nguyên nhân thứ nhất là vì trong lớp chả có được bao nhiêu học sinh để mà dạy, còn nguyên nhân thứ hai chính là thật ra các giáo viên cũng rất hứng thú muốn xem trận đấu này.
Các giáo viên thật sự muốn biết xem Lăng Thiên có thể thống nhất tất cả các thế lực trong học viện quân đội hay không, nếu như bọn nhóc đó thành công làm được chuyện này thì đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử của học viện quân đội, mà bọn họ chính là những người chứng kiến lịch sử được hình thành đó.
Một trận đấu cơ giáp nhìn như vô cùng bình thường, nhưng mà lần này, sự yên tĩnh của phòng quan sát cuộc đại chiến ở trong thế giới cơ giáp lại bị đánh vỡ, đã có không ít giáo viên và thành viên cao tầng của ngồi ở đây. Chỉ vài phút đã ngồi đầy bảy tám phần rồi.
Khi Đường Ngọc vào phòng thì nhìn thấy một đống người quen biết và không quen biết đều ngồi ở đây, bọn họ ngồi theo từng nhóm nghị luận sôi nổi, nói lên ý nghĩ của mình và suy đoán về kết quả của trận đấu hôm nay.
Đường Ngọc lập tức nhìn thấy hiệu trưởng, ông ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, không biết vì sao mà luôn có người chạy lại thăm hỏi ông nhưng hàng ghế bên cạnh vị hiệu trưởng này vẫn luôn để trông, không có một ai ngồi bên cạnh ông cả.
Đường Ngọc cười cười đi lại, chào hỏi hiệu trưởng:
- Hiệu trưởng, ngài hảo, đã lâu không gặp.
Nếu như tính tính thì cũng gần bảy tám tháng không gặp vị hiệu trưởng này rồi.
Hiệu trưởng thấy Đường Ngọc đến, nụ cười khách sáo trên mặt cũng trở nên chân thành tha thiết hơn, ông vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình nói:
- Tới tới tới, Đường Ngọc, lại đây ngồi cạnh tôi này, chờ một lát nữa thì giải thích chi tiết trận đấu cho tôi nghe nữa.
Câu nói này làm cho những người ở không xa lộ ra ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, Đường Ngọc cũng không khách sao, trả lời:
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Nói xong thì lập tức ngồi xuống chỗ hiệu trưởng vừa chỉ, cho dù ông không ngẩng đầu nhìn thì cũng cảm nhận được những tầm mắt xung quanh.
Đường Ngọc cũng không cảm thấy gì, năm ngoái, sau khi ông và hiệu trưởng theo dõi cuộc đấu của Lăng Thiên và Lôi Đình, hai người lại cùng nhau phát hiện được bí mật của Lăng Lan cho nên ông cũng đã trở thành đồng minh của hiệu trưởng rồi. Trong một năm này, ông gần như đã gắn nhãn tâm phúc của hiệu trưởng, cho nên cũng đã quen với những ánh mắt kiểu này, có thể bình tĩnh tự nhiên coi như không có gì.
Đường Ngọc ngồi xong thì tùy tiện nói chuyện với hiệu trưởng. Thời gian càng lúc càng gần giờ thi đấu, nhóm người vốn không ngừng đi lại trong phòng quan sát cũng đã yên lặng ngồi xuống,kiên nhẫn chờ đợi trận đấu chính thức mở màn.
Hiệu trưởng thấy không ai quấy rầy mình nữa thì mới thò người lại gần Đường Ngọc nhỏ giọng hỏi thăm:
- Đường Ngọc, ông nói coi, Lăng Thiên lần này có nắm chắc phần thắng hay không?
Đường Ngọc thấy giọng trả lời lại:
- Hiệu trưởng, chỉ cần Lăng Lan không phạm sai lầm gì lớn thì kết quả chắn chắn sẽ không ngoài dự tính của thằng nhóc đó đâu.
Tên nhóc này đến cả ông cũng chưa chắc đánh bại được, hơn nữa bây giờ Lôi Đình cũng không có người nối nghiệp cùng cấp bậc với Kiều Đình, cho nên Đường Ngọc nghĩ, trận này cho dù Lăng Lan ngủ gật thì cũng chưa chắc là sẽ thua.
Đương nhiên Lăng Lan sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp đó... Lăng Lan còn ác và lạnh lùng hơn Kiều Đình nhiều. Ông hoàn toàn không nghĩ ra Lôi Đình sẽ dùng cách nào để đánh bại một người gần như không có nhược điểm nào như Lăng Lan, cho dù Lôi Đình muốn làm lại kế hoạch tự bạo giống Lăng Lan đã từng làm hồi năm ngoái, thì chỉ sợ bọn họ còn chứ tới gần Lăng Lan thì đã bị đánh bại rồi, hoàn toàn không có khả năng gây thương tổn gì cho Lăng Lan hết.
- Hiệu trưởng, thiên phú điều khiển cơ giáp của Lăng Lan là nghịch thiên nhất trong những người mà tôi nhìn thấy.
Đường Ngọc cảm thán.
Trong thời gian một năm ông dạy cho Lăng Lan, có thể nói ông cũng được lợi không ít, hai người tuy nói là quan hệ giữa thầy giáo và hoc sinh, nhưng mà thật ra càng giống như hai người bạn vong niên của nhau, hai vị tri kỷ có địa vị ngang hàng với nhau hơn.
Đường Ngọc cũng không ngờ rằng việc đối chiến với Lăng Lan hơn một năm trời lại có thể làm cho tốc độ tay vẫn luôn trì trệ có cơ hội đột phá, mà chút đột phá này làm cho ông mừng như điên. Phải biết ông đã dừng lại ở cấp bậc vương bài tinh anh mười mấy năm trời rồi, theo tuổi tác ngày một cao thì hi vọng đột phá Hoàng cấp của ông càng lúc càng nhỏ, thậm chí từ mấy năm trước, Đường Ngọc đã có suy nghĩ muốn từ bỏ rồi, ai mà ngờ được hạnh phúc lại đến đột nhiên như vậy chứ...
Hiệu trưởng nghe Đường Ngọc nói như vậy thì ý cười trên khóe mắt càng đậm hơn, ông cố tình hỏi:
- Vậy so với Lăng Tiêu thì sao?
Trong lòng Đường Ngọc hơi chững lại một xíu, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ. Câu nói vừa rồi của ông giống như muốn nói đến cả thần cấp sư sĩ đại tướng Lăng Tiêu cũng kém hơn Lăng Lan. Nhưng mà Đường Ngọc cũng hiểu rõ, Lăng Tiêu và hiệu trưởng chính là bạn vong niên của nhau.
Ông vội vàng chữa cháy:
- Đại tướng Lăng Tiêu là ngoại lệ, ngoại lệ.
Hiệu trưởng lại xua tay nói:
- Không cần khách sáo với tôi, tôi thật sự muốn biết, nếu như thiên phú của Lăng Lan còn cao hơn thì sợ là lần này tên Lăng Tiêu kia chắc là sẽ vui tới điên luôn.
Hiệu trưởng giống như đang tưởng tượng đến chuyện gì đó, đột nhiên cười ha hả.
Đường Ngọc thấy vậy thì sửng sốt, đột nhiên linh quang chợt lóe, Lăng Tiêu, Lăng Lan, hai người bọn họ đều là học Lăng, không lẽ là cha con? A không, không, không, chắc là ông nghĩ nhiều rồi, Đường Ngọc lập tức bác bỏ cái suy nghĩ này.
Mọi người đều đã nhận định thiên phú đời sau của thần cấp sư sĩ sẽ cực kì bình thường trong vòng mấy trăm năm, định luật này mấy ngàn năm qua chưa từng xuất hiện sai lầm nào, ý nghĩ vừa rồi của ông tuyệt đối là nghĩ bậy rồi. Vậy không lẽ là đệ tử của Lăng gia? Đường Ngọc lại thử nghĩ tới một lhả năng khác, nhưng mà cũng cảm thấy không đúng. Ông vẫn còn nhớ rõ mười chín năm trước lúc đại tướng Lăng Tiêu “hi sinh” thì người Lăng gia có ý định xâm chiếm quân công của đại tướng, chọc giận người nhà của Lăng Tiêu khiến cho quan hệ giữa bọn họ cũng quyết liệt lên.
Nếu như Lăng gia thật sự xuất hiện một đệ tử thiên tài như vậy, thì cho dù lòng dạ Lăng Tiêu bao dung không để ý đến chuyện cũ nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng sẽ mừng điên như hiệu trưởng nói đâu! Đường Ngọc nghĩ mãi không ra.
Nhìn thấy vẻ mặt Đường Ngọc rối rắm không thể nghĩ ra nguyên nhân của Đường Ngọc, hiệu trưởng cũng vừa lòng. Nhớ hồi lúc khi ông biết Lăng Lan là con trai của Lăng Tiêu xong, lại nghĩ tới năng lực điều khiển cơ giáp không chế vào đâu được của Lăng Lan thì ông cũng nghi ngờ vô cùng, ông thậm chí còn gọi diện hỏi Lăng Tiêu thử xem, Lăng Lan có phải là là Lăng Tiêu nhặt được từ chỗ nào về không nữa kìa? Cũng là lần đó hiệu trưởng mới biết được, thì ra Lăng Tiêu phát điên lên thật sự rất khủng bố...
Hiệu trưởng rùng mình, mau mà lúc trước ông chỉ gọi điện qua chứ không trực tiếp giáp mặt hỏi, nếu không bây giờ chưa chắc ông có thể ngồi ở đây xem thi đấu đâu. Từ đó có thể thấy được Lăng Lan chính là nghịch lân của Lăng Tiêu.
Thuyết minh thêm: Lăng Tiêu mặt bánh bao đang cắn khăn tay nhỏ, trong lòng ủy khuất vô cùng:
- Bị người ta nghi ngờ tới như vậy còn có thể không giận sao, có thể không giận sao...
Hiệu trưởng vẫy đầu đuổi hình ảnh đáng sợ của Lăng Tiêu đi, thiện tâm nhắc nhở:
- Đường Ngọc, đừng để mấy cái lí luận suông kia gò bó suy nghĩ của mình.
Đường Ngọc khiếp sợ ngẩng đầu, ông há miệng thở dốc một hồi mới phun ra dược một câu:
- Thật, thật sự là cha con?
Chỉ sáu chữ ngắn gọn nhưng hiệu trưởng cũng biết Đường Ngọc đã hiểu rõ ý mình rồi, ông trả lại cho Đường Ngọc một ánh mắt khẳng định.
Thân thể Đường Ngọc kích động tới run lên, săc mặt cũng ửng đỏ, nếu như hỏi người ông bội phục nhất là ai thì nhất định chính là đại tướng Lăng Tiêu. Không ngờ ông còn có cơ hội có thể dạy dỗ cho con trai của đại tướng, hơn nữa đứa con đó còn là một thiếu niên kinh tài tuyệt diễm như vậy nữa chứ.
Đường Ngọc kích động xong thì bắt đầu bình tĩnh trở lại, ánh mắt ông hoang mang vô cùng nhìn hiệu trưởng, ông thật sự muốn hỏi, vì sao con trai của đại tướng Lăng Tiêu có thể đột phá khỏi định luật huyết mạch kia được chứ?
Nhưng Đường Ngọc và hiệu trưởng cũng không biết thật ra Lăng Lan là con gái chứ không phải con trai, mà nghiên cứu của quân bộ chỉ nhắm vào con trai đời sau của thần cấp sư sĩ mà thôi... Định luật huyết mạch kia vốn đã không thể áp dụng lên người kỳ ba như Lăng Lan.
Hiệu trưởng lắc đầu:
- Cái này thì tôi cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là do đột biến gen cũng nên. Tóm lại thì đây cũng là một chuyện tốt.
Mặt hiệu trưởng đầy vẻ tươi cười. Dù sao thì bọn họ đều là là người bên phe Lăng Tiêu, cho nên việc Lăng Tiêu có được một đứa con trai xuất sắc yêu nghiệt đương nhiên tốt hơn một đứa con trai bình thường nhiều.
Đường Ngọc nghe xong cũng cảm thấy hiệu trưởng nói không sai, đây đúng là một chuyện tốt, mà nếu đã tốt thì cần gì phải tìm hiểu nguyên nhân đến cùng làm chi.
Lúc này, có người trong phòng hô lên:
- Thi đấu của hai đội bắt đầu rồi.