Mục lục
[Dịch] Nam Nhân Tương Lai Không Dễ Làm (Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương) - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- A... Không ngờ đội trưởng vậy mà lại là tử sĩ.

Tất cả mọi người nhịn không được hô lên, ở đây có mấy người vốn xuất thân từ đại gia tộc, đương nhiên hiểu rõ tử sĩ đại biểu cho cái gì, đó chính là người sống vì chủ nhân chết vì chủ chân, cả đời chỉ sống trong hắc ám hoàn toàn không được tiếp xúc với ánh sáng.

- Nhưng mà tử sĩ không phải chỉ có thể ở lại trong gia tộc, không được phép đi đến học viện quân đội sao?

Dịch Thiên Ca hỏi ra điều làm mọi người hoang mang,

- Bởi vì tôi được Lan thiếu cho phép được đến trường quân đội.

Trên gương mặt lạnh lùng của Lăng Dật lộ ra một nụ cười cảm kích khiến cho hắn trở nên ôn hòa đi nhiều.

- Ân chuẩn? Không lẽ vị Lan thiếu kia đã cầu tình với gia chủ giúp cậu?

Dịch Thiên Ca nhíu nhíu mày, cậu ta hiểu rất rõ tầm quan trọng của một tử sĩ đối với gia tộc, đó là tồn tại bí ẩn nhất của gia tộc, các gia tộc thông thường đều nghiêm cấm tử sĩ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, sợ bọn họ sẽ sinh là tâm tư khác. Nếu như một gia chủ có thể tùy tiện đồng ý lời thỉnh cầu của một tiểu tử thì gia tộc đó cũng sắp sửa bị diệt tộc rồi.

- Không phải, Lan thiếu chính là gia chủ của Lăng gia chúng tôi.

Câu trả lời của Lăng Dật làm cho mọi người khiếp sợ vô cùng, Lăng Dật học ở Học viện Đồng Quân ngay từ đầu chứ không phải là nửa đường nhảy ra, nói cách khác thì trước khi Lăng Dật sáu tuổi thì đã có được sự cho phép được đi học rồi. Như vậy có thể khẳng định thời gian Lăng Lan làm gia chủ ở trong khoảng đó hoặc cũng có thể sớm hơn nữa. Nói cách khác thì Lăng Lan chỉ mới khoảng sáu, bảy tuổi gì đó đã lên làm gia chủ của một gia tộc rồi sao? Vậy thì chỉ sợ rằng đây chính là gia chủ nhỏ tuổi nhất rồi.

Phải biết là bây giờ khi các gia tộc lựa chọn gia chủ đều có yêu cầu là đệ tử trực hệ ít nhất ba mươi tuổi, nếu như trong lúc đó không có ai đạt yêu cầu thì sẽ chọn từ những chi thứ một người thích hợp nhất để tạm thời nhận chức vị này, chờ đến khi đệ tử trực hệ đạt đến ba mươi tuổi thì lại chọn lựa gia chủ một lần nữa. Sở dĩ làm chuyện này là bởi vì tránh cho gia chủ còn quá nhỏ mà bị những người hầu xung quanh lừa gạt điều khiển, gây họa lớn cho gia tộc ảnh hưởng đến truyền thừa sau này.

- Người kia không phải là con rối chứ?

Dịch Thiên Ca khoa tay múa chân tạo thủ thế.

Lăng Dật tức giận trừng mắt nhìn cậu:

- Đương nhiên không phải rồi, Lan thiếu chính là gia chủ danh chính ngôn thuận, ngài ấy từ lúc còn nhỏ đã rất mạnh rồi, không có ai dám vi phạm mệnh lệnh của Lan thiếu cả.

Dịch Thiên Ca nghe vậy, lại nghiêm túc mà nhìn Lăng Dật một hồi mới nặng nề vỗ vai hắn:

- Lăng Dật, bây giờ tôi rốt cục cũng yên tâm giao hơn trăm cân thịt của tôi cho cậu rồi. Có thể tôn kính một vị gia chủ nhỏ tuổi như vậy mà không hề tính toán tới việc đoạt quyền, người trong gia tộc các cậu thật sự rất đáng để tin tưởng.

- Biến đi!

Lăng Dật cạn lời đẩy Dịch Thiên Ca sang một bên, người của Lăng gia đương nhiên phải chính trực dũng cảm rồi, nếu không thì làm sao có thể bồi dưỡng được một đại tướng Lăng Tiêu chứ.

Trong lòng Lăng Dật vô cùng kiêu ngạo nghĩ nhưng mà hắn cũng biết chuyện của Lăng Tiêu không thể tùy tiện nói ra. Mấy năm nay những lúc Lăng Tần liên lạc với hắn đều luôn nhắc nhở, bởi vì muốn bảo vệ sự an toàn của Lan thiếu cho nên tuyệt đối không thể để cho ai biết được chuyện Lan thiếu là con trai của Lăng Tiêu. Lăng Dật áy náy nhìn các đội viên đứng cạnh mình, nhưng mà chỉ giây lát sau liền trở lại vẻ mặt lạnh lùng. Hắn là tử sĩ của Lan thiếu, cho nên cho dù chuyện này là hắn có lỗi với các anh em nhưng hắn nhất định phải để bí mật này ở trong lòng.

- Nhưng mà tử sĩ được cho ra ngoài ánh sáng thì không còn là tử sĩ nữa rồi, làm sao cậu còn có thể trở về bên cạnh người đó được nữa chứ?

Dịch Thiên Ca lại hỏi ra một vấn đề tàn khốc khác, cậu của không tin Lăng Dật không nghĩ tới vấn đề này.

Trong mắt Lăng Dật chợt lóe lên vẻ chần chờ, nhưng mà ngay lập tức lại kiên định trở lại:

- Lan thiếu đã từng nói qua, chỉ cần tôi mạnh lên thì ngài ấy sẽ gọi tôi trở về.

Kí ức về lời thề năm ấy đối với hắn vẫn còn vô cùng mới mẻ, hắn đã từng nói qua hắn sẽ tiếp nhận lại vị trí của Vũ tiểu thúc, sẽ trở thành đội trưởng đội tử sĩ của Lan thiếu, sẽ là tử sĩ trung thành nhất của Lan thiếu. Hắn nói được thì nhất định sẽ làm được! Đôi tay buông lỏng của Lăng Dật nắm chặt lại, giống như chỉ có khi làm như vậy mới có thể làm tăng lên sự tin tưởng của bản thân mình.

Trong lòng Dịch Thiên Ca than thầm, cậu đối mắt với hai người Dung Tự Nhược và Ngôn Vô Ưu, trong mắt của ba người đều hiện lên vẻ hiểu rõ, nhìn thấy Lăng Dật còn đang ảo tưởng một ngày nào đó sẽ được trở về bên người Lan thiếu cho nên họ cũng không nói thêm lời đả kích Lăng Dật nữa.

Tử sĩ vốn căn bản không được tiếp xúc với ánh sáng, không cho phép có liên hệ gì với thế giới bên ngoài, đương nhiên càng không thể có được chiến hữu đồng bọn như Lăng Dật bây giờ. Tử sĩ chỉ tồn tại vì chủ nhân mà thôi, tình trạng bây giờ của Lăng Dật thì còn không phù hợp với điều kiện thấp nhất của một tử sĩ nữa là. Dịch Thiên Ca nghĩ, lúc Lăng Dật còn bé xíu kia chắc là đã bị Lan thiếu lừa mất rồi.

Tâm tình của Lăng Dật cũng bình phục, trở lại thành một thiếu niên lạnh lùng, hắn nhìn thoáng qua các đồng đội cùng lớn lên với mình này, trong lòng nháy mắt liền tràn đầy tin tưởng và dũng khí, hắn lớn tiếng la:

- Đi, chúng ta đi báo danh.

Lăng Dật là người đầu tiên bước chân đi đến trạm xe gần nhất kia, đám người Dịch Thiên Ca vui vẻ nhìn nhau, một Lăng Dật tràn ngập nhiệt tình như vậy mới chính là đội trưởng của bọn họ, vì vậy tâm tình của mấy thiếu niên cũng tốt theo.

Lan thiếu, Lăng Dật tôi đã đến rồi đây!

Tại tổng bộ của thế lực lớn nhất đoàn cơ giáp Lăng Thiên, Diệp Nhứ đang dẫn theo các đội viên đi vào đại sảnh. Diệp Nhứ mới đi được vài bước đã cảm thấy chỗ này hình như hơi khác với thường ngày, hắn còn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe thấy có một người ở phía sau hô lên:

- Diệp học trưởng, xin đợi một lúc.

Diệp Nhứ quay đầu nhìn lại, là một học đệ làm vị trí tiếp tân trong đại sảnh, cậu ta đang đi nhanh về phía này, vẻ mặt vô cùng kinh hỉ.

- Có việc gì sao?

Diệp Nhứ tò mò hỏi.

Học đệ năm hai có chút ngượng ngùng nói:

- Diệp học trưởng, có phải anh đi đến chỗ Võ đoàn trưởng không?

- Đúng vậy.

Diệp Nhứ đã không tới tổng bộ thì thôi, nếu đã tới thì luôn đi tìm đội trưởng nhà mình bàn bạc một chút chuyện liên quan đến chiến đội. Từ khi Võ Quỳnh phụ trách các công việc ở tổng bộ thì việc sắp xếp kế hoạch huấn luyện cho chiến đội liền rơi xuống đầu đội phó Diệp Nhứ, chuyện này cũng làm hắn vội đến chân không chạm đất.

- Vậy xin Diệp học trưởng chuyển giúp em thứ này cho Võ học trưởng.

Đối phương đột nhiên khom lưng chín mươi độ, cung cung kính kính mà đưa lên một cái thẻ nhớ nhỏ.

Diệp Nhứ cũng bị tư thế cung kính của đối phương làm cho sợ hết hồn, theo bản năng hắn lùi lại về phía sau một bước:

- Em đứng thẳng dậy nói chuyện đàng quàng coi, làm cái bộ dạng này làm gì chứ.

Sau đó lại chỉ chỉ thứ học đệ đó đang cầm:

- Còn có, trong đây có cái gì?

- Đây là đơn xin gia nhập của tân sinh năm nay, làm phiền Diệp học trưởng đưa cho Võ đoàn trưởng.

Vị học đến năm hai cũng không có đứng thẳng người lên mà càng cúi thấp đầu xuống.

- Anh vốn tiện đường giúp em đưa cái này đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng mà em đột nhiên ân cần như vậy, có chuyện gì đã xảy ra sao?

Diệp Nhứ nhìn thấy đầu người ta thiếu chút nữa đụng tới sàn nhà luôn nên có chút không đành lòng, bước lên cầm cái thẻ nhớ đi, nhưng mà trong miệng vẫn khó hiểu hỏi lại.

Học đệ năm hai thấy hắn cuối cùng cũng chịu cầm lấy nên thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười may mắn sống sót sau tai nạn. Cậu ta nghe thấy Diệp Nhứ hỏi, nên nhìn nhìn xung quanh một hồi mới đến gần bên người Diệp Nhứ thấp giọng nói:

- Hôm nay lão đại tới đây.

Dứt lời liền chỉ chỉ lên phía trên, ý muốn nói lão đại đang ở chỗ Võ đoàn trưởng.

Không biết từ khi nào mà các đoàn viên không gọi Lăng Lan là đoàn trưởng nữa mà đổi thành gọi lão đại rồi.

Nghe vậy Diệp Nhứ cũng hít sâu một hơi, hắn theo bản năng mà nhìn cái thẻ nhớ trong tay, vừa định trả trở lại cho cậu ta thì...

- Chạy đâu mất tiêu rồi?

Diệp Nhứ ngạc nhiên nhìn nhìn, hồi nãy cậu ta còn cung kính đứng trước mặt mình mà sao giờ nhoáng một cái đã không thấy đâu rồi. Diệp Nhứ vậy mà không biết tên học đệ đó đã trốn đi lúc nào.

Theo bản năng Diệp Nhứ định tìm người khác, nhưng mà hắn đột nhiên lại phát hiện ra, đại sảnh vốn phải ồn ào náo nhiệt đã trống rỗng không còn một bóng người, khó trách hồi nãy khi hắn đi vào cảm thấy là lạ, thì ra là do quá yên tĩnh.

- Đám tiểu tử chết bằm này, sao trong lúc huấn luyện không thấy tụi nó chạy lẹ như vậy chứ? Tới lúc này thì chạy nhanh không ai bằng được.

Diệp Nhứ cầm cái thẻ nhớ oán hận nói.

Diệp Nhứ quay đầu lại nhìn những đội viên đang đứng phía sau, đội viên nhìn thấy ánh mắt của hắn thì nhanh chóng lùi xa ra sau, còn có một tên ôm bụng mình mình mặt đau đớn nói:

- Đội phó ơi, bụng em đau quá à, em đi nhà vệ sinh một xíu ha.

Cậu ta không muốn đi gặp lão đại đâu.Diệp Nhứ thò tay túm người đó lại, ánh mắt đầy vẻ cành cáo nhìn mấy đội viên đang ngo ngoe rục rịch:

- Đứa nào dám bỏ trốn thì anh nhất định sẽ xin lão đại huấn luyện đặc biệt cho tên đó một tuần.

Lời uy hiếp này thật sự quá khủng bố, các đội viên sôi nổi dừng chân kêu rên, một tên đội viên cầu xin:

- Đội phó à, anh tha cho tụi em một con đường sống đi mà, cho dù tụi em đi theo anh thì cũng đâu có giúp được gì đâu...

- Đúng đó, đúng đó, đội phó, tha cho tụi tui đi.

- Muốn bỏ tôi lại một mình đi gặp lão đại hả, không có cửa đâu, muốn chết thì cũng phải cùng chết.

Diệp Nhứ không mềm lòng chút nào. Hắn nghĩ nếu như đi nhiều thêm vài người thì lão đại chắc là sẽ có chút áp lực đi ha, mà nếu như không thì có người đi chịu nạn chung với hắn thì tâm lý hắn cũng đã cân bằng rồi.

Vậy là, tên Diệp Nhứ không muốn chết một mình kia, vô tình túm các đội viên còn lại đi vào thang máy.

Đi tới cửa văn phòng của Võ Quỳnh, các đội viên khác đã trốn ở tuốt đằng sau, đẩy Diệp Nhứ lên đầu, nếu như mà được thì bọn họ hoàn toàn không muốn đi tới chỗ này.

Diệp Nhứ do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn ngoan tâm ấn chuông cửa. Chết sớm siêu sinh sớm.

- Vào đi!

Loa nhỏ bên cạnh chuông cửa truyền ra giọng nói của Võ Quỳnh, tiếng nói vừa dứt thì cửa phòng cũng mở ra.

Diệp Nhứ hít sâu một hơi, vẻ mặt thấy chết không sờn mà đi vào.

Văn phòng của Võ Quỳnh rất lớn, bên trong có một dãy sô pha thật to vòng quanh một cái bàn trà lớn, thật ra mặt pha lê của bàn trà đó là một cái màn hình, nếu như lúc mọi người thương lượng gì đó cần lên thế giới ảo để tra tư liệu hay xem video thì sẽ sử dụng nó. Nhưng mà ở đại đa số thời gian thì cái bàn trà này cũng chỉ làm chức năng của một cái bàn trà, dùng để để một ít ấm trà ly tách gì đó mà thôi.

Phía sau phòng khác là cái bàn làm việc thật lớn của Võ Quỳnh, nhưng mà lúc này anh ta cũng không có ngồi ở phía sau bàn làm việc mà là ngồi trên một cái ghế sô pha hướng mặt về phía cửa, anh ta thấy được đi vào thì cười hỏi:

- Diệp Nhứ cậu đã đến rồi đấy à?

Diệp Nhứ nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, nhưng mà không nhìn thấy bóng dáng của Lăng Lan đâu, cậu thở phào nhẹ nhõm:

- Thì ra lão đại không có ở chỗ này.

Võ Quỳnh nhướng mày:

- Cậu tới tìm lão đại?

Diệp Nhứ đột nhiên lắc đầu:

- Không có, không có, hồi nãy tôi nghe mấy người ở bên dưới nói lão đại đang ở trên chỗ cậu.

Không có áp lực đè nặng, Diệp Nhứ bắt đầu suy đoán lung tung lên:

- Không lẽ lão đại đi văn phòng đoàn trưởng của cậu ta sao? Hay là đi tĩnh thất để bế quan? Cũng có khi là đi ngược bọn Tề Long...

Vẻ mặt Võ Quỳnh quái dị vô cùng, anh ta nhanh chóng đánh gãy lời nói của Diệp Nhứ:

- Nếu không tìm lão đại thì cậu đến đây làm gì

Diệp Nhứ giơ cái thẻ nhớ lên, oán trách luôn miệng:

- Còn không phải là tại đám tiểu tử ở dưới kia sao, bọn nó tưởng lão đại ở trong phòng cậu nên mới đưa phần danh sách tân sinh muốn gia nhập đoàn cho tôi, sau đó lại thừa dịp tôi không chú ý mà chạy mất tiêu, chứ nếu không thì tôi cũng không dám đi lên đâu đâu, bọn nó sợ lão đại thì tôi cũng sợ mà.

Diệp Nhứ vừa cúi đầu lẩm bẩm vừa mở danh sách tân sinh ra xem, thử xem trong đây có được tân sinh nào đáng gây chú ý hay không.

- Sợ cái gì?

Một giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên.

Diệp Nhứ đang coi tư liệu còn tưởng là Võ Quỳnh hỏi hắn cho nên kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:

- Hả? Đội trưởng cậu nói giỡn đi, đừng nói với tôi là cậu không sợ, tôi không tin đâu. Cái ánh mắt lạnh băng của lão đại mà nhìn lại cái thôi, đó chính là ánh mắt chết chóc, có thể trực tiếp đóng băng người ta luôn đó. Còn thêm vào khí thế trên người lão đại nữa chứ, bá đạo tới làm cho người ta hít thở không thông. Ở chung với lão đại cũng y chang như ở kế bên Tử Thần vậy.

Diệp Nhứ càng nghĩ càng sợ vỗ vỗ lồng ngực mình:

- Tôi cũng không muốn tuổi xuân chết sớm như vậy đâu.

Vẻ tươi cười của Võ Quỳnh đã đổi thành cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Nhứ càng lúc càng có vẻ thương hại. Tiểu tử này không ngờ lại có thể phản xạ chậm tới mức độ này, muốn tìm chết cũng không cần phải tích cực như vậy chứ.

- Diệp Nhứ, xem ra là do cậu rèn luyện chưa đủ đi, không thấy đám Tề Long ở bên cạnh tôi luôn bình an vô sự sao?

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên lần nữa.

Sắc mặt Diệp Nhứ đại biến, cả khuôn mặt đều suy sụp rồi, liếc mắt nhìn Võ Quỳnh lên án:

- Đội trưởng, cậu hại tôi rồi!

Võ Quỳnh nhún nhún vai dùng khẩu hình nói hai tiếng:

- Ngu ngốc!

Tới giọng nói của lão đại còn không nghe ra được, không ngu ngốc thì là gì nữa đây?

Diệp Nhứ vô cùng khổ não mà quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, thấy Lăng Lan đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía cửa, hai tay ôm ngực lạnh lùng nhìn hắn.

- Lão đại, lão đại, nhìn thấy cậu ở đây tui vui quá chừng luôn.

Diệp Nhứ đột nhiên nhào tới, dang hai tay ra làm bộ muốn ôm Lăng Lan.

Lăng Lan nâng đùi phải lên, dùng chân chống ngực của Diệp Nhứ:

- Không cần làm bộ làm tịch, nói chung, tôi vì muốn huấn luyện lại lá gan của cậu, cuối tuần, cậu cùng tôi huấn luyện bảy ngày, nếu như vẫn chưa được thì tiếp tục huấn luyện, luyện tới chừng nào gan của cậu lớn hơn thì ngừng.

- Không cần đâu lão đại ơi!

Diệp Nhứ khóc thét lên, hắn quay đầu nhìn Võ Quỳnh, trong ánh mắt đều truyền đạt lại một tin tức: “Mau tới cứu mạng tôi đi!”

Trong lòng Võ Quỳnh buồn cười vô cùng, anh lập tức lên tiếng giải vây cho đội phó nhà mình:

- Lão đại, lá gan của Diệp Nhứ đúng là cần phải huấn luyện lại, nhưng mà bây giờ đoàn cơ giáp còn cần sức lao động của cậu ta, hồi nãy không phải có danh sách tân sinh muốn gia nhập đưa tới đây sao, cho nên bây giờ cần phải có người đi kiểm tra, chờ chừng nào vội xong chuyện này thì tôi lại đem cậu ta tới chỗ cậu để cậu huấn luyện lại cho tốt.

Đội trưởng à, cậu thiệt là đội trưởng tốt của tôi mà! Diệp Nhứ rơi lệ đầy mắt, quả nhiên lúc trước gia nhập chiến đội của Võ Quỳnh là hành động vô cùng sáng suốt mà. Chỉ cần qua được thời gian này, lão đại lại luôn rất bận rộn, qua một đoạn thời gian thì hắn sẽ tự nhiên tránh được một kiếp này.

Lăng Lan hừ lạnh, đùi phải dùng lực đạp Diệp Nhứ ngã ngồi sang sô pha bên cạnh:

- Nếu đội trưởng nhà cậu đã nói như vậy thì tôi tạm thời thả cho cậu một con ngựa (*).

Lăng Lan nhìn về phía Võ Quỳnh nói tiếp:

- Nếu như thiếu người kiểm tra thì tôi sẽ kêu bọn Tề Long lại đây giúp một chút.

Ánh mắt Võ Quỳnh sáng ngời:

- Vậy thì tốt quá rồi, có bọn Tề Long gia nhập là đủ để ứng phó với đám tân sinh này rồi.

Tuy rằng còn chưa được coi danh sách cụ thể nhưng mà Võ Quỳnh cũng đã sớm biết, có hơn một nửa tân sinh muốn xin vào đoàn cơ giáp Lăng Thiên của bọn họ. Từ đó có thể thấy được việc Lăng Lan dẫn dắt Học viện quân sự nam sinh số 1 đạt được thành tích huy hoàng ở giải thi đấu cơ giáp đã có được ảnh hưởng lớn như thế nào. Nếu không thì một đoàn cơ giáp vừa mới thành lập được hai năm của đám bọn họ không thể nào làm cho đám tân sinh xua như xua vịt như bây giờ.

***

(*) Thả cho một con ngựa: Tha cho, bỏ qua cho.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK