Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng sự tình đi tới nông nỗi này, Tống Thiên Húc đương nhiên không chịu buông tay, nói:

- Tống gia là gia tộc đầu tiên quy phục hắn, nếu bị ngươi tiêu diệt mà Tùy tiên sinh vẫn còn thờ ơ, sau này còn ai dám đi nhờ vả hắn? Huống chi ngươi thật sự nghĩ đến, Tùy tiên sinh chỉ là một tiểu tốt luyện khí kỳ vô danh sao? Tông Mệnh Nguyên, ngươi quá ngây thơ rồi! Ngươi xem xem nơi này…

Ánh mắt Tông Mệnh Nguyên nhìn tới địa phương Tống Thiên Húc chỉ qua.

Chỗ kia, đá núi rạn nứt, một hố sâu thật lớn kéo dài tận trong lòng núi.

Đây là…tam thánh phong của Tống gia!

Đối với pháp bảo này, Tông Mệnh Nguyên không xa lạ gì, hắn từng đánh chủ ý với pháp bảo kia, nhưng bởi vì thứ này rất nặng nề, mặc dù với tu vi của hắn chỉ có thể miễn cưỡng thúc giục mà không thể vận chuyển linh hoạt. Huống chi Tống gia trên danh nghĩa cũng là thành viên phường hội, cũng ngượng ngùng cưỡng bức chiếm đoạt.

Nhưng nhìn tình huống này tam thánh phong rõ ràng bị người sử dụng qua, hơn nữa mới cách đó không lâu.

- Đây là…thủ bút của tiểu tử kia?

Tông Mệnh Nguyên cau mày nói.

Tống Thiên Húc cười nhẹ, nói:

- Ngươi nghĩ thế nào đây? Dù sao hiện tại Tống gia không ai có thể di chuyển đại gia hỏa kia, đừng nghĩ muốn dùng làm vũ khí sử dụng. Tông Mệnh Nguyên, ngươi thật sự có thể diệt Tống gia chúng ta, nhưng cũng nên chuẩn bị thừa nhận lửa giận của Tùy tiên sinh.

- Thật can đảm! Ngươi dám uy hiếp bổn tôn sứ!

Tông Mệnh Nguyên quát.

Tống Thiên Húc nói:

- Vươn đầu hay lui đầu đều là một đao, sự tình đi tới trình độ này chẳng lẽ ngươi còn trông cậy chúng ta quỳ xuống cầu xin tha thứ sao!

- Chẳng qua hợp một trận tử chiến!

Tống Văn Hiên quát.

Quyền uy đã bị khiêu khích, Tông Mệnh Nguyên chỉ hận không thể lập tức chém giết ba người của Tống gia dưới kiếm, nhưng nghĩ đến kết cục của Bùi gia, nghĩ tới thủ đoạn của tiểu tử kia, không khỏi có chút do dự. Đích xác, xử lý người của Tống gia đối với hắn thì dễ dàng, nhưng làm sao thừa nhận lửa giận của Tùy Qua cùng thế lực sau lưng của hắn, Tông Mệnh Nguyên không có nửa điểm nắm chắc.

Người tu hành trúc cơ kỳ ngự kiếm phi hành, lấy đầu người ngoài ngàn dặm như lấy đồ trong túi, nhưng ở trước mặt cao thủ càng cường đại, tỷ như kết đan hay nguyên anh, họ bất quá chỉ là con kiến, chỉ một đầu ngón tay của đối phương là có thể làm cho hắn tan thành mây khói.

- Tống Thiên Húc, xem ra các ngươi thật sự đã quyết tâm phản bội phường hội sao?

Tông Mệnh Nguyên hừ lạnh nói.

Tuy rằng sát khí vẫn còn, nhưng đã bỏ qua ý niệm ra tay trong lòng.

Hiển nhiên lời nói của Tống Thiên Húc đã nổi lên tác dụng.

Tông Mệnh Nguyên thật không dám đem mạng của mình xem thành trò đùa.

- Phản!

Tống Thiên Húc thật rõ ràng nói:

- Tông Mệnh Nguyên, hãy bớt nói nhiều đi, nếu ngươi muốn động thủ thì cứ đến!

- Tống Thiên Húc, xem ra các ngươi thật sự là ăn gan báo!

Tông Mệnh Nguyên nói:

- Đợi ta trở về bẩm báo nguyên lão hội, sẽ hoàn toàn diệt sát đám hèn mọn nhãi nhép các ngươi!

Nói xong Tông Mệnh Nguyên lập tức ngự kiếm phá không mà đi.

Lúc rời đi, một đạo kiếm quang chém qua, một tảng đá lớn trên ngọn núi bị kiếm khí xoắn thành bụi phấn!

Nhìn thấy Tông Mệnh Nguyên rời đi, lúc này Tống Thiên Húc mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Trong khoảnh khắc sinh tử.

Vừa rồi chỉ cần Tông Mệnh Nguyên vừa ra tay, lập tức sẽ lấy mạng ba người bọn họ.

Những người khác của Tống gia càng không cần phải nói.

Tống Văn Hiên lẩm bẩm:

- Không thể tưởng được Tống Văn Hiên này suýt nữa trở thành người đắc tội gia tộc. Vừa rồi nếu không phải cháu nhắc tới vị Tùy tiên sinh kia, chỉ sợ ba người chúng ta đã chết không nơi táng thân.

Lúc này Tống Văn Hiên rốt cục đã hiểu rõ tình cảnh của Tống gia.

- Ngài thật sự là bế quan lâu đến hồ đồ!

Trong lòng Tống Lập Hào thầm nghĩ.

Tống Lập Hào vốn thật ghen ghét Tùy Qua, nhưng vì truyền thừa gia tộc, vì mạng nhỏ của mình hắn đều lựa chọn thần phục Tùy Qua. Hơn nữa vốn đã làm tốt quan hệ, ai biết vị “bát gia” này vừa xuất quan chưa hiểu rõ trạng huống đã gây rối, đắc tội tiểu tử Tùy Qua kia. Người phường hội lập tức giết tới cửa, nếu không nhờ Tống Thiên Húc miệng lưỡi xảo diệu, liều mạng kéo Tống gia dựa vào Tùy Qua, chỉ sợ hiện tại Tống Lập Hào đã biến thành ma quỷ.

Thậm chí ngay cả tư cách thành quỷ hồn cũng không có!

Nghe đồn có người tu hành thậm chí có thể đem hồn phách của người giam cầm luyện chế thành pháp bảo.

- Bát thúc, việc đã đến nước này, biện pháp duy nhất là nhanh chóng đi chữa trị quan hệ với Tùy tiên sinh. Nếu không để cho phường hội biết chúng ta trở mặt với Tùy tiên sinh, chỉ sợ Tông Mệnh Nguyên sẽ không bỏ qua chúng ta.

- Ai, cũng chỉ có thể như thế! Vô luận tiểu tử kia muốn cái gì, đều cho hắn đi, dù sao vẫn tốt hơn bị diệt tộc.

Tống Văn Hiên thở dài, nghĩ nghĩ, nói:

- Bỏ đi, sự tình do ta dựng lên, hãy để cho ta tự mình đi bồi tội. Vì cả Tống gia, cho dù cúi đầu nhận sai cũng sẽ không tiếc!

- Cũng tốt.

Tống Thiên Húc nói:

- Bát thúc, cũng chỉ có ngài tự mình đến mới bình ổn tức giận của hắn. Lập Hào, con cùng đi với bát gia gia, tất yếu lấy được sự thông cảm tha thứ của Tùy tiên sinh.

Nói tới đây Tống Thiên Húc ra dấu bằng mắt với Tống Lập Hào.

Tống Lập Hào liền hiểu được, biết vị bát gia này có chút thẳng tính, cha mình lo lắng hắn tiếp tục chọc giận Tùy Qua, cho nên dặn mình cùng đi, cũng hi vọng có cơ hội xoay chuyển quan hệ.

- Chờ con đem các y điển phương thuốc qua nhiều đời của Tống gia sửa sang xong lại mang đi.

Tống Lập Hào nói, nhanh chóng đi thu thập đồ vật chuẩn bị đưa tới trước mặt Tùy Qua.

Buổi trưa Tùy Qua về tới Đông Giang.

Đương nhiên hắn không phải “ngự kiếm” trở về, mà ngồi xe quay trở lại.

Niếp Không Thảo mặt ngoài nhìn thật ngưu bức, có thể giúp người trôi nổi trên không trung, tựa hồ còn trang bức hơn cả ngự kiếm phi hành, nhưng trên thực tế thứ này chỉ là một đầu hổ giấy mà thôi, nhưng có thể dùng hù dọa được người. Công hiệu của Niếp Không Thảo cũng chỉ giúp người trôi nổi trên không trung, ngoài ra không còn tác dụng gì khác, hơn nữa sau khi trôi nổi trên trời tốc độ phi hành xa xa không bằng ngự kiếm phi hành, cho nên phi thường gân gà.

Nhưng có thể dùng hù dọa người của Tống gia, như vậy đủ rồi.

Tuy rằng Tùy Qua trở lại Đông Giang, nhưng hắn không thông tri Nhãn Kính rút khỏi. Bởi vì hắn tin tưởng, Tống gia rất nhanh sẽ chủ động tới cửa van cầu hắn tha thứ, vừa rồi “phẫn nộ” rời đi chỉ là lấy lui làm tiến mà thôi. Tùy Qua tin tưởng Tống gia tuyệt đối không dám đánh mất sự bao che của hắn, cho nên hắn có thể đào móc lợi ích lớn hơn nữa từ phía Tống gia.

Ai bảo lão gia hỏa Tống gia làm cho hắn khó chịu đây?

Không hung hăng gõ đối phương một số, trong lòng hắn đương nhiên không cam tâm.

Lần này Tùy Qua đoán không sai, ngay khi hắn quay về hiệu khu Phát Phong không lâu, Tống Lập Hào cùng Tống Văn Hiên chạy tới.

Dù sao Tống Lập Hào lái Rolls-Royce, mà Tùy Qua lại ngồi xe lửa.

- Kháo! Rolls-Royce huyễn ảnh!

Lúc này trên ban công phòng 403, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK