- Không có. . . Không có gì.
Ninh Ngọc Trân đột nhiên nhớ tới tám viên dược hoàn Tùy Qua đưa cho nàng, kể từ khi nàng dùng nó, liền cảm giác thân thể tốt lên rất nhiều, rất hiển nhiên là dược vật cực kỳ trân quý. Lúc trước, Ninh Ngọc Trân còn có chút hoài nghi dụng tâm của Tùy Qua, nhưng hiện tại, nàng thấy bảo bối này thậm chí còn quý giá hơn tấm thẻ chi phiếu kia.
- Thật không có?
Trong mắt Sử Vạn Hào hàn quang chợt lóe:
- Xem ra ngươi thật sự không muốn nhìn thấy con trai của mình nữa.
Vừa nói, Sử Vạn Hào phất phất tay về phía chiếc xe tải, người trên xe nhất thời kéo cửa xe, tựa hồ sắp sửa rời đi.
- Đừng....tôi nhớ ra rồi! Là dược hoàn!
Ninh Ngọc Trân vội vàng nói.
- Đúng là nữ nhân không biết điều!
Sử Vạn Hào hừ lạnh một tiếng, sau đó đè nén kích động trong lòng nói:
- Dược hoàn gì, lấy ra đây!
Ninh Ngọc Trân không thể làm gì, đành phải lấy cái hộp gỗ Tùy Qua đưa cho nàng. Vừa cầm trên tay, bàn tay của Sử Vạn Hào liền nhanh như tia chớp vung tới, lấy chiếc hộp gỗ.
Mở cái hộp ra.
Một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, vừa nhìn đã biết tuyệt đối không phải dược hoàn bình thường.
- Ha ha! ~
Sử Vạn Hào đột nhiên ngửa mặt lên trời, cười to một trận, sau đó kích động không thôi nói:
- Tốt! Thứ tốt! Dược hoàn này, quả nhiên là đồ tốt. Thật không ngờ, tiểu tử kia lại có thánh dược như vậy! Sau khi sử dụng, sẽ cố bản bồi nguyên, không chừng có thể làm cho tu vi của ta tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới truyền thuyết trong võ học, hắc, càng không ngờ, tiểu tử kia lại có thể đưa thánh dược này cho ngươi.
Ninh Ngọc Trân vừa nghe, lúc này hối hận muốn chết.
Sớm biết dược hoàn này linh hiệu như thế, lúc trước nàng nên cho nhi tử dùng một viên, đều do lòng nghi ngờ của nàng quá lớn, hiện tại thật sự hối hận không kịp.
Nghĩ tới đây, Ninh Ngọc Trân chưa từ bỏ ý định cầu khẩn Sử Vạn Hào nói:
- Sử lão, van xin ngài phát từ bi, lưu lại hai hạt cho nhi tử của tôi.
Sử Vạn Hào cười lạnh nói:
- Ngươi dùng một viên, đã là phần số của ngươi rồi. Nhưng, nếu không phải ta ngửi thấy mùi vị thánh dược trên người ngươi, lại thấy trạng thái thân thể, tinh thần của ngươi hoàn toàn khác biệt như vậy, liền biết nữ nhân ngớ ngẩn như ngươi có được kỳ ngộ. Hừ, cho ngươi dùng loại linh dược này, quả thực chính là tận diệt mọi vật!
Trong lòng Ninh Ngọc Trân sớm đã mắng chửi tám đời tổ tông Sử Vạn Hào bao nhiêu lần, nhưng nàng biết Sử Vạn Hào công phu cao cường, chỉ có thể thấp giọng cầu khẩn:
- Sử lão, dược hoàn ngài cũng lấy rồi, van xin ngài thả chúng tôi ra.
- Đúng là đã lấy đươc dược hoàn, nhưng phương thuốc còn chưa lấy được.
Sử Vạn Hào âm hiểm cười một tiếng:
- Ta còn dùng đến ngươi.
Hoàng hôn.
Tùy Qua từ trường học ra ngoài, khi đi qua cổng trường, nhìn thấy Tiểu Vũ và mẹ nàng đang nướng thịt, liền tính toán đi tới chào hỏi.
Tiểu Vũ hôm nay mặc đồng phục học sinh, hiển nhiên đã trở lại trường học.
- Tùy ca ca, tới đây ăn thịt nướng đi, tôi sẽ nướng cho anh mấy xâu thịt sườn anh thích ăn nhất, có được không?
Từ xa Tiểu Vũ đã nhìn thấy Tùy Qua, cao hứng gọi hắn.
Tùy Qua sải bước đi tới, cười nói:
- Được. Nhưng vẫn quy củ cũ, tiền vẫn phải trả, chọn thịt dày một chút.
- Tùy huynh đệ, làm sao chúng tôi có thể lấy tiền của cậu.
Lâm mẫu vội vàng nói:
- Cậu là đại ân nhân nhà chúng tôi.
- Ai nói ân nhân ăn thì không phải trả tiền.
Tùy Qua cười nói.
- Mẹ, cứ làm như Tùy ca ca nói đi, bằng không sau này hắn sẽ không chiếu cố tới làm ăn của chúng ta nữa.
Lâm Tiểu Vũ vừa chọn thịt, vừa nói.
- Nha đầu này, sao con lại nói như vậy!
Lâm mẫu nhẹ nhàng quát lớn.
- Không sao. Thấy Tiểu Vũ quay lại đi học, sức khỏe của dì bình phục, tôi cũng rất vui mừng.
Tùy Qua nói.
Tiểu Vũ chọn lấy mấy xâu thịt nướng cho Tùy Qua, sau đó nói:
- Tùy ca ca, làm sao gần đây tôi không thấy cô giáo Đường lão sư? Lần trước anh nói sức khỏe của cô ấy có vấn đề, không biết cô ấy đã khỏi hay chưa?
- Nha đầu ngốc, Tùy huynh đệ y thuật cao minh như vậy, cô giáo Đường nhất định sẽ khôi phục khỏe mạnh .
Lâm mẫu nói.
- Đúng, nhất định như vậy.
Tùy Qua gật đầu nói.
Qua một hồi, mùi thịt bốc lên, Tiểu Vũ đã nướng chín xiên thịt nướng.
Tùy Qua trả tiền, cầm lấy xâu thịt hướng đi về nhà, vừa ăn vừa đi, nhưng có loại cảm giác thực sự không biết mùi vị.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đều khiến trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an, hắn không biết có phải có liên quan đến bệnh tình của Đường Vũ Khê hay không.
Lúc này, điện thoại của Tùy Qua chợt vang lên.
Là một số lạ gọi tới.
Sau khi thoáng do dự, Tùy Qua nhận điện thoại.
- Tùy tiên sinh, là tôi. . . Tôi là Ninh Ngọc Trân, chính là người buổi sáng đã tới tìm cậu.
- Thì ra là Ninh đại tẩu, tôi vẫn nhớ.
Tùy Qua hơi có chút kinh ngạc nói:
- Ninh đại tẩu tìm tôi có chuyện gì?
- Tôi ở dưới chân ngọn núi phía sau trường học của cậu, có một chuyện quan trọng muốn nói chuyện với cậu.
- Nhất định phải gặp mặt nói chuyện sao?
Tùy Qua thoáng kinh ngạc nói.
- Ừ, tôi ở đó chờ cậu.
Sau khi cúp điện thoại, Tùy Qua nhanh chóng ăn hết xâu thịt nướng trên tay, sau đó bước về phía Tê Hà sơn.
Ninh Ngọc Trân lại có thể biết hẹn hắn ở dưới chân núi, điều này làm cho Tùy Qua thật sự có chút kinh ngạc.
Dựa theo suy đoán của Tùy Qua, lúc này Ninh Ngọc Trân có lẽ phải trở về nhà mình rồi mới đúng, rút cuộc là nguyên nhân gì, làm cho cô ta tiếp tục ở lại thành phố Đông Giang, chẳng lẽ cô ta thật sự có bí mật quan trọng muốn thổ lộ với mình?
Mang nghi ngờ trong lòng, Tùy Qua đi tới dưới chân Tê Hà sơn.
Lúc này đã là cuối thu đầu đông, trời tối rất nhanh, cho nên lúc này trên Tê Hà sơn đã rất ít người qua lại.
Mặc dù sắc trời đã có vẻ tôi, nhưng nhãn lực của Tùy Qua lợi hại như vậy, cách rất xa, đã nhìn thấy Ninh Ngọc Trân đứng dưới một cây đại thụ, dựa vào thân cây, lo lắng chờ đợi hắn.
Tùy Qua bước nhanh tới.
Khi cách Ninh Ngọc Trân hơn mười thước, trong lòng Tùy Qua đột nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
Đây chính là chỗ tốt khi linh giác mở ra.
Linh giác, có chút tương tự như giác quan thứ sáu, khi nguy hiểm tới gần, linh giác nhất thời giống như đốm sao lóe sáng, làm cho lòng người sinh cảnh giác.
- Chẳng lẽ Ninh Ngọc Trân lại nổi lòng xấu xa, muốn hãm hại mình hay sao?
Tùy Qua thầm cười lạnh một tiếng, nếu như Ninh Ngọc Trân quả nhiên là người bất thông tình lý như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Nghĩ tới đây, Tùy Qua đưa mắt nhìn kỹ vẻ mặt Ninh Ngọc Trân.
Vẻ mặt Ninh Ngọc Trân thoạt nhìn có chút khẩn trương, thậm chí còn có mấy phần hoảng sợ, nhưng lại không có vẻ oán hận giống như lúc trước tập kích Tùy Qua. Xem ra, nàng cũng không phải muốn đối phó Tùy Qua, nhưng loại cảm giác nguy hiểm này rút cuộc là đến từ đâu?
Tùy Qua bước chậm lại, từ từ đi về phía Ninh Ngọc Trân, nói:
- Ninh đại tẩu, có chuyện gì tỷ nói đi.