Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy đại hán sắp túm lấy lồng ngực Tùy Qua, đột nhiên từ bên cạnh xông tới một người, phi lên trời, đạp một cái vào lồng ngực đại hán, đá hắn ra xa hai ba thước.

Tên đại hán vạm vỡ nặng nề đập xuống đất, dạ dày chấn động kịch liệt, khiến hắn phun sạch bữa cơm tối qua.

Tùy Qua thầm than một tiếng đáng tiếc, vốn định hiển lộ một chút phong phạm võ lâm cao thủ trước mặt Đường Vũ Khê, ai ngờ lại bị người ta giành trước rồi.

Chẳng qua là, người thấy việc nghĩa xông vào này rút cuộc là người nào?

Tùy Qua định thần nhìn lại, bị vị "hiệp sĩ" bên cạnh này dọa hết hồn.

Người này Tùy Qua cũng không xa lạ gì, chính là Thiết Long.

Thiết Long mặt đầy "chính khí" nói với ba người Tưởng Vĩ:

- Ba người các ngươi mắt chó đui mù sao, lại dám quấy rầy Tùy ca ăn cơm. Khốn khiếp, ngươi lại dám động thủ với Tùy ca, có tin lão tử lột da các ngươi không!

Mặc dù Tưởng Vĩ không biết Thiết Long có địa vị gì, nhưng nhìn bộ dạng, giọng nói của Thiết Long, rõ ràng là người trong giới xã hội đen. Tưởng Vĩ cho mình đường đường là trợ lý tổng giám đốc, là thành phần tri thức cao cấp, đương nhiên không đáng liều mạng với loại người như Thiết Long, cho nên hắng giọng nói:

- Vị huynh đệ này, ông chủ tôi là Phùng Thiên Minh, anh không nên nhúng tay vào chuyện này, sau này chúng tôi đương nhiên sẽ thăm hỏi anh.

Thiết Long hơi chút do dự, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, sau đó hắn kiên quyết nói:

- Cút đi! Chuyện hôm nay, tôi quản rồi!

Tưởng Vĩ hừ lạnh một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho hai tên đại hán vạm vỡ, ý bảo bọn họ tiến lên liều mạng với Thiết Long, ai ngờ hai người này cũng thuộc dạng nhát gan, thấy Thiết Long vô cùng dũng mãnh, lập tức kinh sợ, nào dám tiến lên liều mạng với Thiết Long.

Tưởng Vĩ thấy thế, mắng một tiếng "Phế vật", sau đó lên xe bỏ trốn mất dạng.

Lúc này Thiết Long mới xoay người, nói với Tùy Qua:

- Đúng là bọn không biết sống chết, lại dám tìm Tùy ca gây phiền toái, quả thực chán sống!

Vừa nói, Thiết Long vừa kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tùy Qua.

Thiết Long lấy lòng như vậy, Tùy Qua đương nhiên cũng không nên đá người ta ra, chẳng qua cau mày nói:

- Thiết Long ca đúng không, chuyện vừa rồi, thật là làm phiền anh.

- Thiết Long, ngài gọi tôi là Thiết Long được rồi.

Thiết Long vội vàng nói, hắn là thủ hạ của Sơn Hùng, mà Sơn Hùng hiện tại lại xưng huynh đệ với Tùy Qua, Thiết Long nào dám để Tùy Qua gọi là "ca".

- Vậy cũng được, Thiết Long, anh ăn thịt nướng không?

Tùy Qua hỏi.

- Không. . . Tôi không đói bụng.

Thiết Long cũng biết lúc này không thích hợp làm kẻ quấy rầy:

- Tùy ca, lần trước tôi không cẩn thận, mạo phạm ngài, ngài đại nhân đại lượng, hãy tha thứ cho tôi?

- Nếu chỉ là hiểu lầm, nói vậy là được rồi.

Tùy Qua xem thường nói.

Đối với bẫy rập lần trước do Thiết Long và Chu Xử Nhất bố trí, Tùy Qua thật ra cũng không tức giận, bởi vì bọn họ lại đem vưu vật Thẩm Quân Lăng tới bố trí bẫy rập, coi như là "Dụng tâm vất vả". Huống chi, Thẩm Quân Lăng và hắn cũng không có tổn thất gì, ngược lại Thiết Long và Chu Xử Nhất gặp phải đại hạn, bị người ta quay video xấu hổ, mất sạch thanh danh.

- Thật sao. . . Tùy ca, ngài tha thứ cho tôi?

Thiết Long vui vẻ nói:

- Vậy anh có thể nói với Hùng ca một tiếng, cho tôi quay về Cuồng Hùng bang được không?

Thì ra vì chuyện này, Thiết Long bị Sơn Hùng đá ra khỏi Cuồng Hùng bang.

Mất đi bang phái che chở, cộng thêm Thiết Long trước kia gây thù hằn không ít, cuộc sống của hắn thật sự khó khăn.

- Được.

Tùy Qua gật đầu nói:

- Nhưng, sau này làm ít chuyện vi phạm pháp luật một chút.

- Được...được....

Thiết Long gật đầu lia lịa.

- Này! Tiểu nha đầu, nói với cô bao nhiêu lần rồi, nếu muốn mở hàng phải xa cổng trường một chút, cô làm vậy sẽ ảnh hưởng đến làm ăn của chúng tôi, biết không?

Lúc này, một thanh niên trẻ đội mũ trắng, trông giống như người Hồi lớn tiếng nói với Lâm Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ ủy khuất nói:

- Tôi mở cách cổng trường đã rất xa, nếu xa nữa thì không thể buôn bán.

- Đừng nói nhảm!

Người thanh niên hừ lạnh nói:

- Nếu cô không dọn ra xa thêm, tôi sẽ khiến cô sau này không buôn bán gì được nữa!

Nhìn thấy màn này, Đường Vũ Khê thật sự rất đau lòng, nàng không ngờ, cuộc sống của một tiểu cô nương lại gian khổ như vậy, không chỉ phải gánh chịu áp lực trong gia đình, hơn nữa bên ngoài còn bị người ta khi dễ.

Tùy Qua thấy Đường Vũ Khê đỏ hoe mắt, hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ người.

Lúc này công phu nhìn mặt đoán ý của Thiết Long rất đúng chỗ, vừa thấy sắc mặt Tùy Qua và Đường Vũ Khê tỏ ra khó chịu, lập tức xông tới, túm lấy tên thanh niên, tát cho đối phương một cái nổ đom đóm mắt:

- Cẩu vật! Ngay cả một tiểu cô nương ngươi cũng khi dễ, quả thực không bằng súc sinh! Người ta mở cửa hàng dễ dàng lắm sao? Còn nữa, ngươi rõ ràng là người Hán, cần phải mang cái mũ giống người Hồi vậy không, ngay cả tổ tông ngươi cũng không cần sao. . . Quầy hàng của ngươi ở đâu, ở cổng trường đúng không, sau này nhường chỗ đó cho vị tiểu cô nương này. Dám nói một chữ không, quả đấm của Thiết Long ca này sẽ không nhân nhượng đâu! Cút!

Không thể không nói, loại này hung ác như Thiết Long có lực uy hiếp tương đối mạnh với một số thanh niên trẻ tuổi.

Nghe Thiết Long nói, vị thanh niên trẻ tuổi sợ hãi, vội vàng bỏ chạy.

- Đại. . . Ca ca, cám ơn anh.

Tiểu Vũ nói vớiThiết Long.

Trên khuôn mặt hung ác của Thiết Long lại nặn ra nụ cười cứng ngắc, vội vàng nói:

- Không cần khách khí. Chẳng qua. . . gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ. Tiểu cô nương, sau này ai dám khi dễ cô, cô cứ nói tên Thiết Long này ra.

Thiết Long hiển nhiên không quen làm người tốt, sau khi nói với Lâm Tiểu Vũ mấy câu liền bỏ đi.

Dù sao, mục đích hôm nay của Thiết Long đã đạt được, chỉ cần có thể trở lại Cuồng Hùng bang, sau này hắn lại có thể sống thoải mái rồi.

Sau khi Thiết Long rời đi, ánh mắt Đường Vũ Khê sáng quắc nhìn Tùy Qua, giọng nói bình tĩnh:

- Cậu đang hoạt động giang hồ sao?

Từ vẻ mặt và giọng nói của Đường Vũ Khê, cũng biết nàng không có ấn tượng tốt.

- Tôi không lăn lộn.

Tùy Qua cười nói:

- Sinh viên đại học đa tài như tôi, nếu cũng lăn lộn giang hồ, vậy sự nghiệp giáo dục của quốc gia tổn thất lớn rồi.

- Không cho cười!

Sắc mặt Đường Vũ Khê lạnh như băng:

- Tôi muốn nghe lời nói thật.

Tùy Qua không ngờ Đường Vũ Khê lại nghiêm túc như vậy, đành phải thu liễm nụ cười, kể lại câu chuyện kết thù kết oán với đám người Chu Xử Nhất, Thiết Long, Cuồng Hùng. Dĩ nhiên, Tùy Qua trực tiếp bỏ qua câu chuyện mập mờ giữa hắn và Thẩm Quân Lăng.

Nghe được Tùy Qua dùng một cái cuốc đánh tan đám người Sơn Hùng, Đường Vũ Khê thấy buồn cười, nói:

- Cậu thật biết nói khoác.

- Không, những lời tôi nói đều là thật.

Tùy Qua buồn bực, hắn không ngờ khi nói thật, lại không ai tin tưởng.

- Được, tôi tin tưởng cậu không hoạt động giang hồ, bởi vì với bản lãnh của cậu, đại khái cũng không cần đi kiếm tiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK