Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Cái này. . . Tiên sinh, bọn lính đánh thuê này đều là nhân vật không sợ chết, muốn tạo ra ảo ảnh ảnh hưởng đến bọn chúng còn được, nếu muốn khống chế là rất khó.

Lý Nghệ Cơ có vẻ khó xử nói.

- Đồ vô dụng, thời điểm mấu chốt lại không thể sử dụng.

Tùy Qua nói:

- Vậy cũng không cần chế tạo huyễn tượng gì nữa. Tiểu Ngân Trùng, nuốt cho ta!

Theo mệnh lệnh của Tùy Qua, Tiểu Ngân Trùng đột nhiên từ dưới đất chui lên, trở nên to lớn dị thường, vừa há miệng, đã nuốt đám đánh thuê còn chưa kịp phản ứng vào trong bụng.

Sau đó, bên trong bụng Tiểu Ngân Trùng phát ra mấy tiếng kêu muộn hưởng, chắc là lựu đạn của đám lính đánh thuê nổ tung.

Nhưng, Tiểu Ngân Trùng lại có vẻ không việc gì, từ trong miệng phun ra một ngụm khói thuốc súng, sau đó đột nhiên thu nhỏ lại, chui vào trong mặt đất.

Cũng không ai biết, quái thú kinh khủng này từ chỗ nào chui ra.

Phương Thiếu Đằng vốn định dùng ống phóng rốc-két oanh kích Tùy Qua, nhưng nhìn thấy trận chiến này, quả thực bị dọa cho gần chết.

- Ngươi. . . Ngươi rút cuộc có lai lịch gì!

Mặc dù Phương Đông Trạch biết chuyện về Tiên Thiên cao thủ, nhưng lại chưa từng nghe nói về chuyện linh thú, vì vậy đột nhiên thấy Tiểu Ngân Trùng xông ra giết người, đã cảm thấy vật yêu quái này, quả thực còn đáng sợ hơn Tiên Thiên kỳ cao thủ.

- Ta không rảnh đi giải thích với các ngươi.

Tùy Qua lạnh lùng nói:

- Phụ tử các ngươi tự động thủ, hay là ta động thủ?

- Ài, đến lúc rồi.

Phương Đông Trạch đột nhiên than một tiếng, sau đó nói với Mục Ngọc Giao:

- Mục Ngọc Giao, đừng tưởng ngươi rất cường thế, Phương Đông Trạch ta là ai, cuối cùng ta vẫn có thể bắt được chỗ xương sườn mềm của ngươi! Ngươi nhìn xem, người kia là ai!

Phương Đông Trạch ném một cái điện thoại di động cho Mục Ngọc Giao.

Mục Ngọc Giao vừa nhìn, chỉ thấy trong điện thoại đang phát hình một cô gái bị bắt cóc, cô gái này rất giống Mục Ngọc Giao, đang giãy dụa trên ghế, nhưng căn bản không làm được chuyện gì.

- Mục Ngọc Giao, có lẽ ngươi biết cô ta?

Phương Đông Trạch nói:

- Cô ta là tỷ tỷ của ngươi. Làm sao, ngươi không chào hỏi tỷ tỷ của mình sao.

- Phương Đông Trạch, lão thất phu nhà ngươi! Ta không có muội muội là lưu manh, lão già kia, lại dám bắt cóc quân nhân quốc gia. . .

Trong điện thoại, Mục Ngọc Thiền đang chửi rủa Phương Đông Trạch, như vậy cũng rất phù hợp với tính cách ghét ác như cừu của nữ nhân này.

Nhưng, Phương Đông Trạch không để ý đến những thứ này, tiếp tục nói:

- Mục Ngọc Giao, ta biết tình cảm tỷ muội của các ngươi không tốt, nhưng máu mủ tình thâm. Ta nghĩ, ngươi sẽ không trơ mắt nhìn cô ta vì ngươi mà bị những nam nhân thô tục làm vấy bẩn, sau đó bị quay phim chụp hình. Ta nghĩ, cuộn phim “nữ sĩ quan quân nhân chịu hành hạ”, bất luận là phát hành trên thị trường trong hay ngoài nước đều sẽ được hoan nghênh.

- Ngươi muốn thế nào?

Mục Ngọc Giao lạnh lùng nói.

- Nhìn xem. . . Đây chính là chỗ xương sườn mềm của ngươi đúng không.

Phương Đông Trạch đột nhiên mỉm cười, rất lớn lối nói:

- Tùy Qua, mặc dù ngươi thông minh, phái cao thủ đi bảo vệ người nhà bằng hữu của ngươi. Đáng tiếc chính là, Mục Ngọc Giao lại không cẩn thận như ngươi, dĩ nhiên, cho dù cô ta cẩn thận cũng vô dụng, ai bảo tỷ muội cô ta không hợp tâm. Nhưng, như vậy lại cho ta cơ hội lợi dụng. Mục Ngọc Giao, ngươi kêu Tùy Qua mang theo người của hắn cút đi, sau đó ngươi ở lại làm con tin cho ta, ta sẽ thả Mục Ngọc Thiền. Hắc, tới lúc đó, ta sẽ làm một thúc thúc tốt yêu thương ngươi, tự mình làm mẫu, nắm tay nhau quay một cuộn phim hay, cho ngươi hiểu được, thúc thúc ngươi còn chưa già, còn chưa tới phiên ngươi soán vị. . .

- Đủ rồi!

Mục Ngọc Giao lạnh lùng nói:

- Ngươi nói lời giữ lời?

- Mục Ngọc Giao, nữ nhân ngớ ngẩn này, lời nói của lão hồ ly này ngươi cũng có thể tin?

Bên kia điện thoại, Mục Ngọc Thiền quát lên:

- Ngươi đúng là ngu đến bất trị! Mau giết chết lão hồ ly này đi, đừng nói gì nữa!

- Ài, thật là tỷ muội tình thâm.

Phương Đông Trạch nói:

- Nếu tỷ muội các ngươi thích, cùng đi theo ta, ta sẽ không để ý.

- Súc sinh!

Lúc này, Lý Nghệ Cơ đứng bên cạnh Tùy Qua đột nhiên mở miệng mắng.

Phương Đông Trạch nhe răng cười nói:

- Làm sao, tiểu nha đầu nhà ngươi cũng muốn nhúng một tay, chẳng lẽ tiểu tử Tùy Qua không thỏa mãn được ngươi? Hắc hắc. . . Nhưng được rồi, tiểu tử Tùy Qua lợi hại như thế, ta cũng không muốn trêu chọc hắn. Mục Ngọc Giao, đừng ngơ ngác nữa, mau tới đây đi. Cũng đừng có tâm địa gian giảo, ngươi căn bản không biết Mục Ngọc Thiền ở chỗ nào, nếu như ta xảy ra chuyện, đám người như lang như hổ đó sẽ lập tức thay nhau làm thịt tỷ tỷ của ngươi, sau đó ngày mai sẽ có video đưa ra thị trường rồi.

- Được, lão già kia, ngươi thắng rồi.

Mục Ngọc Giao cắn răng nói, tựa hồ sẽ thỏa hiệp.

- Được rồi, được rồi, diễn trò kết thúc.

Tùy Qua ngăn cản Mục Ngọc Giao:

- Ta không có hứng thú xem tiếp. Phương Trạch Đông, ta nghĩ ngươi có thể lấy ra đòn sát thủ gì, không ngờ tới cuối cùng, đòn sát thủ lại vụng về như vậy.

- Chỉ cần là thủ đoạn hữu dụng, chính là thủ đoạn tốt.

Phương Trạch Đông lạnh lùng nói.

- Ừ, mặc dù ngươi rất hèn hạ, nhưng ta đồng ý những lời này của ngươi, cho nên….

Lúc này, Tùy Qua đột nhiên khẽ động, nhưng hắn chỉ giật giật đầu ngón tay, bắn hai hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo lên ngực Phương Trạch Đông và Phương Thiếu Đằng.

Chỉ chốc lát sau, hai người nhận thấy chỗ ngực có cái gì không đúng, vội vàng kéo y phục trước ngực.

Y phục vừa kéo ra, Phương Đông Trạch thoáng cái cả kinh, sợ hãi nói:

- Làm sao. . . đây là thứ quỷ quái gì.

- Ngươi có thể xem nó là cây củ cải.

Tùy Qua bình thản nói, khinh thường nhìn hai cha con Phương Đông Trạch và Phương Thiếu Đằng:

- Nhưng, cây củ cải này cũng không giống củ cải bình thường, bọn chúng biết hấp thực huyết nhục của các ngươi sinh trưởng, cho đến khi hút hai cha con các ngươi thành thây khô!

Khi Tùy Qua nói đến đây, trước ngực hai người đã mọc ra cây non.

Còn Phương Thiếu Đằng, lúc này đã lấy ra một thanh tiêu đao, chuẩn bị dùng dao găm cắt bỏ gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, chỉ có điều dao găm mới vừa đụng vào gốc cây này, Phương Thiếu Đằng lập tức phát ra một tiếng hét như giết heo, đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Phương Đông Trạch vốn cũng định nhổ gốc cây khả nghi này, nhưng nhìn thấy phản ứng của Phương Thiếu Đằng, làm gì còn dám lấy tay nhổ ra, nhưng Phương Đông Trạch dù gì cũng là một hảo thủ công phu, mặc dù trước mặt những người như Tùy Qua, công phu của hắn không đáng nhắc tới, nhưng dù sao nội lực tu vi cũng không kém, cho nên vội vàng dùng chân khí đối phó với gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo này.

Chẳng qua, Phương Đông Trạch cũng không biết, hạt giống linh thảo tiến vào thân thể, đó là chuyện kinh khủng cỡ nào, gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vừa mọc rễ, lập tức gắn kết với mạch máu trong trái tim Phương Đông Trạch, hắn dùng chân khí nhổ gốc cây này, chẳng khác nào là dùng chân khí đốt cháy trái tim của hắn, cho nên thống khổ gặp phải chỉ hơn Phương Thiếu Đằng chứ không kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK