Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Giai nhân, cũng cần tiền.

Cô gái kia thản nhiên nói:

- Xin khuyên anh một câu, tốt nhất làm theo lời Kiệt thiếu!

- Có nghe thấy không? Nhanh chóng phục lạy nhận sai!

Trần Kiệt kêu gào:

- Nhanh chóng! Đợi lát nữa bổn thiếu còn muốn cùng giai nhân đại chiến ba trăm hiệp đâu, cho nên mày tốt nhất không cần quét hứng trí của bổn thiếu, nếu không bổn thiếu cho mày sống không bằng chết!

Tùy Qua hừ một tiếng, bước tới trước.

Cô gái kia quả nhiên ra tay, một cước đá thẳng vào ngực Tùy Qua.

Thiên Biến Tróc Trùng Thủ thật lợi hại, khẽ vươn tay liền bắt được mắt cá chân cô gái, sau đó không chút thương hương tiếc ngọc đem thân thể nàng nhấc lên hung hăng đập qua bên cạnh.

Thân thể cô gái nện mạnh vào một cửa phòng, lực đạo cường đại đánh vỡ cửa phòng thành mảnh nhỏ.

Trong miệng cô gái phun ngụm máu tươi, máu đỏ nhiễm lên quần áo trắng của nàng.

Chỉ một chiêu cô gái liền bị thương.

Đây là đại giới không biết trời cao đất dày.

Mặc dù hiện tại Tùy Qua chưa đột phá tiên thiên kỳ, nhưng chân khí đã tu luyện đến đăng phong tạo cực, Thiên Biến Tróc Trùng Thủ luyện tới lô hỏa thuần thanh. Hơn nữa hắn còn tích lũy thêm thần lực. Có thể nói không chút khoa trương, hiện tại hắn đã có thể quét ngang toàn bộ võ giả từ tiên thiên kỳ trở xuống.

Cô gái kia bất quá chỉ có tu vi luyện khí trung kỳ, sao có thể là đối thủ của Tùy Qua?

Cho nên chỉ một chiêu hắn đã đánh nàng trọng thương.

- Chúng ta đi.

Lúc này Tùy Qua kéo tay Đường Vũ Khê, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

- Vậy là muốn đi sao? Không dễ dàng như vậy đâu.

Thanh âm cô gái kia lại vang lên, trong tay hiện ra hai khẩu súng lục:

- Công phu của anh tuy rằng cao minh, nhưng anh có thể ngăn trở viên đạn sao?

Trần Kiệt mang đến cô gái này, tuy rằng tu vi đến luyện khí trung kỳ, nhưng có hai khẩu súng lục trong tay, nhất thời đủ tạo thành uy hiếp cho Tùy Qua. Ít nhất nàng hoàn toàn có thể uy hiếp được tính mạng của Đường Vũ Khê. Dù Tùy Qua có thể liều mạng giết nàng, nhưng không cam đoan được an toàn của Đường Vũ Khê.

Sát khí từ trên người hắn phóng thích.

- Mẹ nó, xú tiểu tử có thể đánh giỏi sao?

Trần Kiệt thấy cô gái khống chế được tình hình, lập tức càn rỡ:

- Ngu ngốc, mày đánh thắng được viên đạn sao? Tao nói rồi, phàm là chọc tới Kiệt thiếu, cũng không sống dễ chịu. Hiện tại quỳ xuống sám hối đi! Bằng không mày chuẩn bị cái chết!

- Anh dám dùng súng ống giết người lung tung?

Đường Vũ Khê đột nhiên nói, lúc này nàng đã động chân hỏa.

- Giết người thì thế nào?

Trần Kiệt nói:

- Ước chừng cô còn không biết, trong tỉnh Minh Hải sẽ không có chuyện gì mà Trần Kiệt này không thể công bằng! Nhưng cô yên tâm, mỹ nhân như cô bổn thiếu luyến tiếc động thủ. Tiểu tử, còn không quỳ xuống!

- Muốn chết!

Lúc này vang lên tiếng quát phẫn nộ uy nghiêm.

Chỉ một tiếng gầm, đã đem Trần Kiệt chấn lui ra sau vài bước, sau đó một cỗ lực lượng vô hình cường đại đánh úp tới, thân thể Trần Kiệt như mất đi khống chế, hai chân mềm nhũn quỳ trước mặt Tùy Qua.

Sưu! Sưu!

Hai đạo tiên thiên kiếm khí chém ra, hai khẩu súng lục trong tay cô gái kia nhất thời biến thành bốn mảnh.

Tống Văn Hiên rốt cục chạy tới.

- Người hầu như ông thật không xứng chức ah.

- Lúc này chúng ta muốn đi, mày còn muốn ngăn cản sao?

Tùy Qua hỏi.

Trong mắt Trần Kiệt lóe hung quang, ngoài miệng lại nói:

- Hắc, vừa rồi tôi bất quá nói đùa mà thôi, ngài lợi hại như vậy đương nhiên là tôi quỳ xuống cho ngài. Tiên sinh, ngài cùng bạn gái muốn đi bắn…không, là muốn đi lãng mạn sao? Tôi không ảnh hưởng các vị, ngài xem, xem như tôi là một cái rắm, thả cho tôi đi.

- Tùy Qua, chúng ta đi thôi.

Đường Vũ Khê nhíu mày nói, Trần Kiệt nói chuyện vô cùng thô tục, hơn nữa tâm tình nàng đã bị ảnh hưởng, thầm nghĩ nhanh chóng rời đi nơi này.

Vì thế Tùy Qua cũng không nói gì nữa, nắm tay Đường Vũ Khê rời đi.

Ánh mắt Tống Văn Hiên nhìn lên người cô gái kia vài lần, lúc này mới đi theo hai người ly khai.

Mới đi ra khách sạn, Tống Văn Hiên nhìn thấy xe mình bị người kẹp ở giữa bãi xe. Nhưng cũng không làm khó được hắn, hắn đi tới trước dùng hai tay cách không đẩy tới đã đẩy xe rời ra khỏi bãi, sau đó phát hai đạo kiếm khí trực tiếp đem bánh xe hai chiếc xe kẹp hai bên chém vỡ.

- Tùy tiên sinh, đi nơi nào?

Sau khi lên xe, Tống Văn Hiên hỏi. Hắn có chút thấp thỏm, e ngại bị Tùy Qua khiển trách.

Nhưng Tùy Qua không chút phản ứng, nói:

- Quay về trấn Phát Phong.

Tống Văn Hiên gật đầu, cho xe rời đi.

Mà lúc này trong khách sạn, Trần Kiệt cũng không mang cô gái rời đi, lại đi vào một căn phòng khác.

Vừa đóng cửa lại, Trần Kiệt chợt thay đổi sắc mặt, nhìn cô gái lễ độ cung kính nói:

- Sư tôn, biểu diễn vừa rồi của tôi tạm được đi?

- Hừ!

Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người đột nhiên bạo tăng, thậm chí còn bức người hơn cả Tống Văn Hiên!

- Đồ vô dụng!

Cô gái lạnh lùng nói:

- Cho ngươi đi khiêu khích, không phải cho ngươi đi giả ngây giả dại. Nếu không phải nhìn thân phận Minh Hải tứ thiếu của ngươi còn có chút giá trị lợi dụng, ta đã sớm đem ngươi diệt sát!

- Dạ, sư tôn.

Trần Kiệt gật đầu nói, nhưng trong lòng thì đang kêu gào:

- Kinh Nguyên Phượng, bổn thiếu bái ngươi làm thầy chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, chờ một ngày tu vi bổn thiếu siêu việt ngươi, khi đó bổn thiếu nhất định đem ngươi áp trên giường tùy ý chà đạp!

Kinh Nguyên Phượng cũng không thèm nhìn hắn, bấm một số điện thoại:

- Ngu công tử, từ khắp bốn phía thân thể tiểu tử kia không cảm giác được linh khí thiên địa dao động, trước mắt tu vi của hắn hẳn là dừng ở giai đoạn luyện khí hậu kỳ. Nhưng hắn có một người tu hành tiên thiên trung kỳ làm bảo tiêu.

- Hoàn toàn không cảm giác được thiên địa linh khí dao động?

Người bên kia điện thoại nói:

- Điều này sao có thể. Tiểu tử đó thân phận không đơn giản, tại sao chỉ là một luyện khí hậu kỳ?

- Điều này…tôi cũng không rõ ràng lắm.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Chẳng lẽ hắn đã đột phá kết đan kỳ, nguyên khí ngưng kết thành đan, cho nên có thể hoàn toàn khống chế tiên thiên chân khí ngoài cơ thể, hắn cố ý che giấu tu vi?

- Kết đan kỳ? Làm sao có thể!

Người bên kia điện thoại kinh hãi nói:

- Cho dù là bổn công tử cũng chưa đạt tới tu vi kết đan kỳ. Cô tin tưởng khắp bốn phía quanh người hắn không cảm giác được một tia thiên địa linh khí dao động?

- Chẳng những tôi không cảm giác, ngay cả Tham Linh Phù trên người tôi cũng không có chút nào phản ứng.

Kinh Nguyên Phượng nói.

- Nói như vậy chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất là tiểu tử đó cố ý che giấu tu vi. Thứ hai tiểu tử cáo mượn oai hùm, tu vi đích thực của hắn chính là luyện khí hậu kỳ!

- Phải, chính là hai loại khả năng này.

Kinh Nguyên Phượng nói:

- Ngu công tử, bước tiếp theo nên làm như thế nào?

- Tiếp tục thử! Nhưng đừng hiển lộ ra tu vi chân thật của cô cùng thân phận, nếu không sau lưng tiểu tử kia quả thật có một nữ ma đầu làm chỗ dựa, cho dù là phường hội chúng ta cũng chưa chắc trêu chọc được tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK