Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Thế Uyên cự tuyệt đề nghị của Dương Sâm, không phải vì phiêu lưu trong phẫu thuật nhổ trồng khí quan. Trên thực tế, hắn hiểu ra trạng huống bản thân hơn ai khác, sở dĩ hắn cự tuyệt Dương Sâm, chẳng qua vì Dương Sâm đem chuyện này biến thành giao dịch, nếu hắn muốn sống, phải cùng Dương gia hợp tác, làm cho Dương gia thu được càng nhiều ích lợi chính trị.

Đường Thế Uyên cự tuyệt đề nghị của Dương Sâm làm Tùy Qua có chút bội phục.

Chỉ riêng điểm này, Tùy Qua đã cảm thấy mình phải nghĩ biện pháp giúp hắn sống lâu thêm vài năm.

Tuy Tùy Qua không có cách nhổ trồng khí quan cho Đường Thế Uyên, nhưng hắn có biện pháp rót vào sinh cơ cho khí quan của lão nhân gia.

Linh dược có được công hiệu này chính là Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch.

Lúc trước Tùy Qua từng dùng linh dược này chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê.

Hiện tại hắn muốn dùng linh dược tục mệnh cho Đường Thế Uyên.

Nhưng tình huống của Đường Thế Uyên khác với Đường Vũ Khê. Thân thể của hắn đã già cả, không thể hạ thuốc mãnh liệt, trạng huống hiện tại của hắn nếu dùng thuốc quá mạnh chỉ sợ sẽ trái lại, khiến cho tử vong. Cho dù là linh dược cũng thế, nếu hắn không thể thừa nhận dược tính kết quả thế nào liền hiểu được.

Cho nên Tùy Qua phải dựa theo trạng huống thân thể của hắn mà điều chế thuốc, sau đó chậm rãi điều dưỡng giúp hắn khôi phục lại.

Mãi đến buổi tối, Tùy Qua mới tinh luyện ra Ngũ Hành Bổ Thiên Dịch.

Mà lúc này Đường Vũ Khê đến gọi hắn xuống dùng cơm chiều.

Đây là lần đầu tiên Tùy Qua chính thức tham gia tiệc tối gia đình của Đường gia.

Gặp phải trường hợp như vậy Tùy Qua có vài phần khẩn trương, nhất là trước kia từng vì chuyện của Đường Vũ Khê mà mâu thuẫn với Đường gia. Nhưng muốn tránh né hiển nhiên là không được, Tùy Qua đành phải kiên trì tham dự tiệc tối.

Phòng ăn của Đường gia rất lớn, không kim bích huy hoàng nhưng rộng mở sáng ngời, bàn ăn thật lớn, bởi vì người của Đường gia thật không ít.

Trong phòng ăn không có người hầu, bởi vì thức ăn đều do phụ nữ Đường gia đích thân đi làm.

Bởi vì được Tùy Qua dùng chân khí điều dưỡng, tinh thần Đường Thế Uyên tốt hơn mấy ngày trước, vì vậy cũng xuất hiện tại phòng ăn. Đường Hạo Thiên vắng mặt, không thấy Hứa Nhan Hâm. Nhưng anh của Đường Hạo Thiên là Đường Hạo Vũ, vợ chồng tứ đệ Đường Hạo Thi cũng có mặt. Mặt khác trong đời thứ ba của Đường gia, ngoại trừ Đường Vũ Khê cùng Đường Vân, còn có nhiều huynh đệ tỷ muội khác. Người em gái nhỏ nhất còn là học sinh tiểu học, khuôn mặt nhỏ nhắn béo đô đô, nhìn qua thật giúp như búp bê.

Bởi vì có mặt Đường Thế Uyên nên không khí bàn ăn thật yên tĩnh. Nghe Đường Vũ Khê nói đây là thói quen của Đường gia, vì Đường Thế Uyên không thích nói chuyện trong lúc ăn cơm, vô luận là việc nhà hay việc công.

Đột nhiên Tùy Qua thật hoài niệm thời gian cùng dùng cơm với Hứa Hành Sơn. Tuy khả năng nấu nướng của hắn thật kém cỏi, nhưng lúc ăn cơm cho người cảm giác tự do, thậm chí là ấm áp của gia đình.

Tuy phụ nữ Đường gia nấu ăn thật ngon, nhưng không khí bàn cơm làm người ta thật khó thể thích ứng.

Đường Thế Uyên cùng dùng cơm cũng chỉ là hình thức, chỉ uống được một chút canh. Nhưng ai cũng cảm giác được lão gia tử thật sự đại nạn buông xuống.

Sau khi ăn xong, Đường Thế Uyên chưa quay về nghỉ ngơi mà cho người đưa mình ra phòng khách uống trà.

Hắn cũng gọi Tùy Qua đi theo.

- Có phải cảm thấy bữa cơm chiều của Đường gia ăn không ngon?

Đường Thế Uyên hỏi, tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Tùy Qua.

- Không phải, thức ăn ngon lắm.

Tùy Qua đáp.

- Cậu nên hiểu tôi không phải đang nói thức ăn.

Đường Thế Uyên nói:

- Tôi biết bầu không khí trong bữa cơm của Đường gia không tốt lắm. Nhưng tôi vẫn cho rằng “ăn không nói ngủ không nói” thật ra là một truyền thống tốt đẹp của Hoa Hạ chúng ta. Tiếc nuối chính là hiện giờ không ai kiên trì truyền thống này, hiện tại chỉ thói quen nói chuyện trong khi dùng cơm, nhưng còn ăn thật nhiều, thậm chí rất nhiều người cho rằng trong bàn rượu mới là địa phương nói chuyện chính sự, đây không phải lẫn lộn đầu đuôi sao? Còn dùng danh nghĩa là “văn hóa bàn rượu”, đây là văn hóa cái rắm gì!

- Đường lão, tuy rằng tôi cảm thấy bầu không khí bữa cơm của Đường gia có chút quạnh quẽ, nhưng tôi đồng ý quan điểm của ngài. Nhưng gọi là văn hóa bàn rượu đối với dân chúng bình thường mà nói thật ra quá xa xôi. Tiểu nhân dân chúng tôi, chỉ cầu trên bàn cơm có thịt là được.

- Phải, là có một số ngừi đem thật nhiều đồ vật thay đổi hương vị mất rồi.

Đường Thế Uyên thở dài:

- Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép con cháu Đường gia làm những trò đường ngang ngõ tắt này!

Khi nói ra lời đó, biểu tình Đường Thế Uyên như đinh đóng cột.

Lúc này Tùy Qua mới ý thức được cách nhìn của hắn đối với Đường Thế Uyên có chút phiến diện. Có lẽ hắn có chút độc tài, nhưng ít ra hắn là người chính trực, là một người biết làm việc vì nước vì dân.

- Ngày mai tôi muốn tham dự một hội nghị trọng yếu.

Đường Thế Uyên lại nói:

- Cậu có thể làm cho tôi thần thái sáng láng tham gia không?

Tùy Qua gật đầu, sau đó lấy ra Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch mới phối chế xong:

- Nhưng ngài cần phối hợp sự trị liệu của tôi.

Ngày kế, mưa tuyết đã ngừng, trong mắt trắng xóa một mảnh.

Sáng sớm Tùy Qua cùng Đường Thế Uyên lên xe đến quân khu.

Bởi vì dùng qua Ngũ Tạng Bổ Thiên Dịch, tinh thần cùng thể lực Đường Thế Uyên đã khá hơn một chút, dưới sự kiên trì của hắn, đã không cần ngồi xe lăn, chỉ chống quải trượng.

Sau khi xe tiến vào quân khu, chạy tới trước một tòa lầu màu đen.

Xe dừng ổn, lập tức có hai binh sĩ mở cửa xe.

Tùy Qua giúp đỡ Đường Thế Uyên xuống xe, sau đó đưa quải trượng, cuối cùng buông lỏng cánh tay của hắn.

Tùy Qua biết Đường Thế Uyên là một lão nhân kiên cường lại quật cường, hắn tuyệt đối không cho phép binh lính của mình nhìn thấy bộ dáng yếu ớt của hắn.

Cầm lấy quải trượng, Đường Thế Uyên thẳng sống lưng đi vào tòa lầu.

Tùy Qua cũng đi theo.

Nhưng khi tiến vào cửa, nơi này có kiểm tra thân phận người vào.

Tùy Qua vốn có chút bận tâm, nhưng sau khi hắn trình giấy tờ thì hệ thống chứng minh thân phận lại nhảy ra quân hàm thiếu úy lục quân, căn bản không cần Đường Thế Uyên nói gì đã thuận lợi thông qua.

Hội nghị cử hành trong phòng họp tầng cao nhất, bởi vì quân quy nên Đường Thế Uyên cũng không lộ ra tin tức gì với Tùy Qua.

Trên thực tế sở dĩ Đường Thế Uyên mang theo Tùy Qua đến nơi này, chẳng qua bởi vì hắn muốn Tùy Qua giúp hắn thuận lợi tham gia hội nghị, khiến cho người khác biết hắn vẫn chưa già, cũng không phải “gần đất xa trời” như trong lời đồn đãi.

Sau khi Đường Thế Uyên vào phòng họp, hội nghị rất nhanh bắt đầu.

Mà Tùy Qua đang ở trong văn phòng của Đường Thế Uyên chờ đợi.

Vừa ngồi xuống, liền thấy một tiểu thư ký xinh đẹp bưng lên một ly trà sữa nóng.

Nhìn thấy tiểu thư ký, Tùy Qua bỗng nhiên nhớ tới Mục Ngọc Thiền, lần đó Mục Ngọc Thiền thiếu chút “hại” hắn, sau đó Tùy Qua lại “hại” nàng một lần, thông qua “thổi đầu gió” với Đường Vũ Khê, để Đường Vân điều nàng đến một ngành khó khăn gian khổ, nhưng không biết nàng bị điều đi nơi nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK