Mục lục
[Dịch] Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Van xin cậu. . . Đừng đánh nữa, sau này tôi sẽ không bao giờ ... ngã vào củ cải nữa. . .

Hạng Đại Mao biết hôm nay gặp phải cao thủ, vội vàng xin tha.

- Còn dám nói cây củ cải, ta tát!

Bốp! Bốp! Bốp~!

Người vây xem thấy đám người quản lý trật tự đô thị bị đánh, cũng cảm thấy rất hả giận, chỉ có điều nghe thấy lời nói của Tùy Qua...cảm thấy rất khó hiểu.

Chẳng lẽ tiểu tử này rất thích ăn củ cải?

Hay là hắn mê mẩn gì đó?

Két!!!!

Đột nhiên, có thêm một chiếc xe của bên quản lý trật tự đô thị chạy đến, chắc là viện quân của đám người này.

Tùy Qua cười lạnh, nhìn đám củ cải bị ném hư đầy đất, hắn thật sự rất đau đớn. Những cây củ cải này là hắn chuẩn bị dùng để đào tạo thành linh thảo, hiện tại dập nát hết cả, hắn có thể không tức giận sao. Cho nên, thấy viện quân của đám trật tự đô thị chạy tới, hắn thầm kêu một tiếng tốt, trong lòng tự nhủ, lão tử vừa trút giận trên đám người các ngươi.

- Người chấp pháp đánh người! Cố tình vi phạm!

- Thật là quá đáng, ta không nhịn được nữa rồi, ta đánh chết đám khốn kiếp các người!

- Đánh chết đám thổ phỉ này đi!

- . . .

Tùy Qua đang muốn động thủ, lại thấy quần chúng xung quanh rốt cục không kềm nén được, toàn bộ xông tới, đánh đám trật tự đô thị vừa chạy tới té ngã hết xuống đất.

Sau khi đánh toàn bộ đám quản lý trật tự đô thị thành gấu mèo, quần chúng vẫn chưa hết giận, cũng không biết người nào la lên " Đập xe của bọn hắn", sau đó chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", chiếc xe bị ném xuống đất, kính xe văng đầy đất.

Lực lượng của quần chúng, thật là cường đại!

Nhìn đám quản lý trật tự đô thị nằm la liệt trên mặt đất, trong lòng Tùy Qua không khỏi cảm khái, vứt Hạng Đại Mao xuống mặt đất, sau đó rất khí phách nói với Hạng Đại Mao:

- Nhớ kỹ cho tôi, sau này đừng ngã vào củ cải nữa!

Khi nói lời này, cả người Tùy Qua phát ra một loại khí bá vương, độc tôn thiên hạ.

"Linh thảo tứ chẩn thuật", ngoại trừ có thể chẩn đoán được tập tính, dược tính và bản tính của một gốc cây thực vật, còn có thể chẩn đoán linh tính.

Linh thảo sở dĩ trân quý, là vì linh tính được thiên nhiên ưu ái, vượt xa cỏ dại, dược thảo. Nhưng cỏ dại, dược thảo đồng dạng cũng có linh tính, cho nên mới có dược thảo lột xác thành linh thảo, chỉ có điều chút linh tính của cỏ dại, dược thảo bị trọc khí trong thiên địa làm ô nhiễm, đưa đến tốc độ hấp thu thiên địa linh khí thua xa linh thảo.

Còn "linh thảo tứ chẩn thuật" có thể chẩn đoán được linh tính cỏ cây, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, dùng thủ đoạn đặc biệt loại bỏ dơ bẩn, tạp chất tồn tại trong cỏ dại, dược thảo, kích thích phóng ra linh tính, biến những cỏ dại, dược thảo đầy đủ linh tính thành Tiên Thiên linh thảo.

Sửa dở thành hay, chính là như thế.

Đây mới là chỗ lợi hại chân chính của "linh thảo tứ chẩn thuật".

Nhưng "linh thảo tứ chẩn thuật"cũng không phải vô năng, đầu tiên phải thúc đẩy loại cỏ dại hoặc dược thảo đó thành Tiên Thiên linh thảo, loại thực vật này nhất định phải có linh tính đầy đủ, đồng thời còn có một ít "Huyết mạch" của Tiên Thiên linh thảo.

Cây củ cải mà vị lão nhân này bán, không chỉ có linh tính đầy đủ, hơn nữa có "huyết mạch" của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, vì vậy chỉ cần bồi đắp thích đáng, cộng thêm được "linh thảo tứ chẩn thuật" phụ trợ là có thể làm cho củ cải lột xác thành linh thảo, kết xuất hạt giống của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo.

Tam Nguyên Kinh Dịch thảo là Tiên Thiên linh thảo chân chính.

Cũng chỉ có Tiên Thiên linh thảo, mới có thể phối trí ra linh dược chân chính.

Có thể nghĩ, trong cảm nhận của Tùy Qua, những cây củ cải này trân quý đến mức nào.

Ai ngờ, lũ tiểu tử dã man này lại dẫm nát bảo vật, hơn nữa còn khi nhục lão nhân, Tùy Qua đương nhiên không thể ngồi yên.

Lúc này, lão đầu tử lưng còng từ từ bò dậy, nói với Tùy Qua:

- Tiểu tử, cám ơn cậu đã bất bình giùm cho tôi. Cậu nhanh đi đi, tránh cho bọn họ gọi cảnh sát bắt cậu ngồi tù. Ài, lão đây già rồi, cũng không phải sợ, dù sao cũng không sống thêm mấy ngày nữa. Tiểu tử, cậu rất thích ăn củ cải sao? Phía dưới cái sọt còn một cây củ cải chưa bị dập, chỉ hơi nhỏ một chút.

- Còn một cây củ cải sao?

Nghe lời này, trong lòng Tùy Qua rất vui mừng, hỏa khí tiêu hơn phân nửa. Quả nhiên, lão đầu tử lôi ra một cây củ cải lớn bằng nắm tay, mặc dù hơi nhỏ, nhưng rất tròn, giống như đèn lồng. Lá cây đã bị đạp nát, may mắn vẫn còn lại hai chiếc lá non nhỏ bằng ngón tay, rễ cây cũng không hề hấn gì.

- Lão nhân gia, cây củ cải này của ngài, có phải là "Đèn lồng đỏ của núi Vũ Di"?

Tùy Qua nhận ra chủng loại của cây củ cải này, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, lại còn người trồng loại cổ xưa này, giống củ cải này, vừa vặn có linh tính tương cận với Tam Nguyên Kinh Dịch thảo. Cũng khó trách Tùy Qua những ngày qua ăn không ít rau dưa, các loại củ cải cũng ăn không ít, nhưng vẫn chưa tìm được một loại thích hợp bồi dưỡng làm linh thảo.

- Đèn lồng đỏ gì chứ? Tôi cũng không biết đâu.

Lão đầu tử nói:

- Tổ tiên nhà chúng tôi vẫn trồng loại củ cải này. Hiện ở trong thôn có rất nhiều người trồng giống của Mỹ, của Nhật, nói là sản lượng cao, tôi nghĩ chủ nghĩa đế quốc trước kia xấu như vậy, chiếm đất của chúng ta, giết người của chúng ta, tôi mới không trồng giống cây củ cải đó. Cho nên cũng chưa đổi giống cây, cũng chỉ trồng loại này. Cậu thích ăn, thì cứ lấy đi, sau này tôi trồng nhiều hơn một chút, không lấy tiền của cậu.

Lão đầu tử là người mộc mạc, nhưng rất biết lễ nghĩa như vậy, thật sự khiến Tùy Qua sinh lòng kính nể.

- Không thể không trả tiền được.

Tùy Qua nói:

- Ông cần tiền chữa bệnh cho người nhà, số tiền này ông cầm lấy, cháu cũng không thể lấy không cây củ cải của ông.

Vừa nói, Tùy Qua lấy trong túi quần hơn bảy nghìn đồng, nhét hết vào tay lão đầu tử. Người bàng quan thấy thế, rối rít khen ngợi Tùy Qua là tiểu phú có dũng khí, có chính nghĩa.

Nếu không phải là "tiểu phú", có người nào bỏ mấy ngàn đồng mua một cây củ cải như vậy?

Lam Lan đứng bên cạnh thấy tình hình này, càng thay đổi ấn tượng với Tùy Qua. Mặc dù cử động lần này của Tùy Qua có chút cảm giác khoe của, nhưng nếu khoe của vì việc thiện, Lam Lan cũng vô cùng đồng ý.

Lúc này, tiếng còi xe cảnh sát đột nhiên vang lên.

Lam Lan đưa mắt ra hiệu cho Tùy Qua, ý bảo: chuồn đi!

Dù sao, ngoại trừ đám quản lý trật tự đô thị bị đánh, chắc chắn không có ai tố giác Tùy Qua. Nhưng, lần này Lam Lan đưa chuyện bọn họ chấp pháp ra ánh sáng, bọn họ tự lo còn không xong, đương nhiên cũng không tâm tình đi truy cứu trách nhiệm của Tùy Qua.

Có lẽ là vận mệnh cho phép, chú định "cỏ dại ca" trở thành nhân vật truyền kỳ của Đông Đại.

Kể từ khi đánh Chu Xử Nhất, Cẩu Vĩ Thảo của Tùy Qua cũng "đột nhiên biến mất", trên Forum của trường rút cuộc cũng yên tĩnh mấy ngày. Tin đồn về cỏ dại ca, trong lúc nhất thời cũng giảm bớt không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK