• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi muốn ăn trưa càng nhanh càng tốt, nhưng Haruhi đang đứng chống nạnh trước cửa lớp, báo trước việc ngồi nhai cơm trưa hôm nay là điều không thể xảy ra. Đây là số phận ư? Không lẽ tôi có thể nhìn thấu nhân quả?

Vừa trông thấy tôi, Haruhi gầm lên:

“Nãy giờ cậu lẩn đi đâu vậy hả? Tôi còn chưa được ăn trưa vì phải đứng đây chờ cậu đấy!”

Trông nhỏ giống mấy đứa con gái đang cố che bớt sự lúng túng hơn là đang giận dữ la hét. Chịu, tôi có cảm giác vậy thôi.

“Đừng có đứng đó! Theo tôi!”

Haruhi khóa cứng cổ tay tôi lại và cứ thế lôi tôi xềnh xệch lên cái nơi tăm tối kia.

Tôi đói!

“Tôi vừa hỏi thầy Okabe trong phòng giáo vụ, mọi người chỉ được báo việc Asakura đã chuyển đi hôm nay. Sáng sớm có người tự xưng là ba của nhỏ gọi vào trường và nói vậy. Cậu biết họ đi đâu không? Canada! Không lý nào! Chắc chắn có gì đáng ngờ trong vụ này!"

“Ờ …”

“Sau đó tôi bảo tôi là bạn thân của Asakura và hỏi mấy ông thầy lo sổ sách học sinh rằng tôi muốn giữ liên lạc khi nhỏ tới Canada.”

Toàn là Asakura Ryouko tự thân bắt chuyện rồi để cô xỉ vả nhỏ thôi cô nương!

“Cậu biết mấy ổng nói gì không? Mấy ổng không biết! Không phải bình thường khi chuyển trường người ta hay để thông tin liên lạc sao? Đúng là đáng ngờ!"

“Ờ … không?”

“Vì vậy tôi bèn hỏi địa chỉ cũ của nhỏ khi còn ở đây. Tôi sẽ đến đó sau khi tan học để kiếm thêm đầu mối.”

Thiệt tình, cô chịu lắng nghe ý kiến của người khác được không?

Mà thôi, tôi cũng chẳng quản nhỏ làm chi, đứa bị mất thời gian vào thứ tầm phào này chẳng ai khác ngoài Haruhi.

“Cậu cũng đi với tôi.”

“Lý do?”

Haruhi hít vào một hơi thật sâu, như một con rồng cái khạc ra lửa, nhỏ thét lên với âm vực siêu cao, đủ để làm vỡ toàn bộ cửa kính của trường:

“VÌ CẬU LÀ THÀNH VIÊN CỦA ĐOÀN SOS!”

Đầu ong lên như vừa vỡ màng nhĩ, tôi không dám từ chối thêm lời nào nữa. Tôi tới trụ sở để báo với Nagato rằng hôm nay tôi và Haruhi sẽ không đến và nhờ nhỏ nhắn lại với chị Asahina và Koizumi y như vậy. Song, tôi lo là cô nàng ngoài hành tình này sẽ làm mọi chuyện rối lên nên đành chụp lấy một tờ rơi của Đoàn SOS và viết lên mặt sau: “Hôm nay câu lạc bộ không hoạt động – Haruhi.” và dán lên cửa ra vào; để chị Asahina khỏi phải thay bộ hầu gái thôi.

Tiếng chuông trường đổ báo hiệu tiết năm bắt đầu trước khi tôi có được một hột cơm vào bụng. Haiz … chờ đến lúc nghỉ giữa tiết vậy.

À, sẽ là lời nói dối trắng trợn nếu tôi chưa từng mơ được sóng vai với một bạn gái từ trường về nhà như trong mấy cảnh thường có của các bộ phim tình cảm rẻ tiền. Tuy giấc mơ đó đã thành hiện thực, nhưng sao tôi chẳng có cảm giác tẹo nào thế này?

“Cậu vừa nói gì hả?”

Phía bên trái tôi là Haruhi đang bước đi hào hứng, tay cầm theo một mảnh giấy để ghi chú. Chắc là do dư âm của tiếng thét ban nãy, theo phản xạ có điều kiện, tôi liền cho rằng câu nhỏ vừa hỏi ám chỉ “Cậu có vấn đề gì hả?”

“Không, không có gì.”

Chúng tôi đi tà tà dọc xuống đồi rồi tản bộ theo đường ray xe lửa. Thêm một chút nữa là tới nhà ga Koyouen.

Thoạt tiên tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ đến nhà Nagato, ai ngờ Haruhi lại phăm phăm lao tới khu chung cư mới xây to đùng đó thật.

“Asakura ở phòng 505”

“Hèn chi …”

“Hèn chi gì?”

“Không có gì. À mà sao mình vào được? Cửa bị khóa rồi kìa.”

Tôi chỉ vào dãy phím số trên tường.

“Cậu cần phải bấm đúng mã nó mới cho vào. Cậu biết cách nào không?”

“Không, tất cả những gì ta cần làm là chờ thôi.”

Chờ cái gì mới được? Ngay khi tôi nghĩ chắc tôi phải chờ tại đây đến rục cả xương thì một quý bà tầm tuổi trung niên mở cửa bước ra ngoài, trông có vẻ sắp đi mua sắm. Điều kì lạ là bà ta chỉ nhìn lướt qua hai đứa tôi đang thập thò ngoài cổng như chuẩn bị ăn trộm rồi tiếp tục rảo bước. Haruhi phóng nhanh tới cánh cửa kiếng tự động đóng lại rồi chen một chân vào để nó không khóa được.

Lố bịch làm sao!

“Lẹ lên!”

Tôi đành bất đắc dĩ theo nhỏ vào sảnh đường và chui tọt vào thang máy đang mở. Chúng tôi yên lặng nhìn dãy số cứ lên dần, lên dần …

“Nhỏ Asakura …”

Có vẻ như Haruhi là ngoại lệ trong việc giữ im lặng khi dùng thang máy.

“ … có nhiều thứ khác khả nghi lắm. Nhỏ cũng không theo học một trong bốn trường cấp hai tại đây nữa.”

Tất nhiên rồi.

“Tôi đã điều tra và phát hiện rằng nhỏ chuyển đến trường Phương Đông từ thành phố khác. Quá bí ẩn! Cái trường xập xệ này đâu có nổi tiếng gì lắm cho cam. Tại sao nhỏ lại bỏ công dời nhà để học tại nơi xa lạ này?”

“Chịu.”

“Đã vậy nhỏ còn có nhà ở gần trường. Khu này phải đặt cọc bằng tiền mặt chứ đùa à? Giá cắt cổ đấy! Không lẽ mỗi lần bước khỏi cửa là nhỏ đi lại bằng tàu điện?”

“Tôi không có biết!”

“Ta càng phải xem xét nơi nhỏ ở kỹ càng hơn!”

Thang máy dừng lại khi nút số năm lóe sáng. Chúng tôi đứng nhìn trân trân phòng số 505. Bảng tên trống trơn, ý chỉ không ai đang thuê căn này; Haruhi thử vặn nắm đấm cửa, nó bị khóa.

Haruhi khoanh tay suy nghĩ cách lách vào căn hộ này để điều tra trong khi tôi đứng kể nhỏ mà than ngắn thở dài. Mất thời gian quá!

“Kiếm ông bảo vệ.”

“Tôi không nghĩ ông ta sẽ mở cửa đâu.”

“Không, kiếm ổng để biết xem Asakura bắt đầu sống tại đây từ khi nào.”

“Thôi đi về! Biết cũng để làm gì?”

“KHÔNG!”

Chúng tôi tiếp tục bắt thang máy, xuống tới tầng trệt, tiến thẳng tới phòng bảo vệ được đặt tại sảnh đường. Không có ai. Haruhi bấm chuông inh ỏi, một ông già tóc bạc từ từ hiện ra sau lớp kính chắn ấy.

Không đợi ông hỏi “vì sao con … bấm”, Haruhi liền tuôn một tràng câu hỏi về phía ông già.

“Xin lỗi ông, tụi con là bạn của Asakura. Bạn ấy chuyển trường đột ngột quá nên tụi con không biết cách liên lạc ra sao. Ông có biết bạn ấy đã chuyển đi đâu không? Và, xin ông cho biết bạn Asakura sống ở đây được bao lâu?”

Úi chà, hóa ra nhỏ biết nói chuyện lễ phép gớm. Tuy nhiên, ông già nọ lại có vẻ lãng tai và cứ lặp đi lặp lại “Hả?” hay “Hử?”. Mặc dù vậy, Haruhi vẫn moi ra được thông tin rằng ông già cũng tỏ vẻ ngạc nhiên khi biết việc Asakura chuyển đi (Ông không thấy mấy người bên vận chuyển tới, vậy mà phòng trống trơn, thấy mà ghê.). Và Asakura đã sống tại đây được ba năm. (Ông còn nhớ cô bé xinh xắn ấy tặng ông hộp quà khi vừa chuyển đến đây). Hơn nữa, thay vì trả góp hàng tháng, căn hộ 505 đã được mua đứt trong vòng một lần đóng tiền mặt (Chắc nhà họ giàu lắm!). Nhỏ có năng khiếu làm thám tử đấy chứ.

Trông ông già có vẻ hài lòng khi trò chuyện cùng Haruhi.

“Nghĩ lại mới để ý, ông thường thấy cô bé nhưng chưa lần nào được gặp mặt phụ huynh nhà Asakura cả.”

“Ông nhớ tên cô bé là Ryouko. Một cái tên đẹp.”

“Ông còn muốn cô bé đến đây chào tạm biệt nữa cơ … tiếc thật. À, trông con cũng xinh lắm đấy.”

Khi ông già bắt đầu lan man sang thứ khác, Haruhi quyết rằng nhỏ không thể moi được thêm thông tin nào nữa, nhỏ cúi chào lễ phép:

“Cảm ơn ông rất nhiều.”

Nhỏ ra hiệu rút lui. Không cần phải làm vậy đâu cô nương, tôi đã sẵn sàng theo cô ra khỏi đây từ khi bước vào cơ.

“Nè cậu nhỏ, cô gái kia khi lớn lên sẽ rất xinh đẹp, đừng để vuột mất đó.”

Ông nói gì vậy ông già? Lỡ Haruhi nghe được thì chắc có nước chết. May mà nhỏ chỉ im lặng hướng về cổng, nên thằng tôi đây cũng chẳng dại mà hó hé câu nào. Chúng tôi ra khỏi cổng một chút thì đụng phải Nagato, tay đang mang cặp và vài cái túi ni-lon từ tiệm tạp hóa. Nhỏ ở đây, vậy có nghĩa là nhỏ cũng rời trụ sở sau khi tôi thông báo.

“A! Cậu cũng sống ở khu gần đây à? Trùng hợp vậy!”

Gật gật.

Trùng hợp thế quái nào được?

“Cậu có tin tức gì về Asakura không?”

Lắc lắc.

“Ra vậy. Nếu cậu phát hiện ra điều gì thì nhớ báo cho tôi.”

Gật gật.

Ố là là, trong bao ni-lon là đồ ăn hộp, vậy ra nhỏ có thể ăn!

“À mà mắt kính của cậu đâu?”

Nagato chẳng nói chẳng rằng gì mà lại nhìn chăm chăm về phía tôi. E hèm, ai bị nhỏ nhìn mà không chột dạ cho được chứ? Haruhi có vẻ cũng không trông mong Nagato sẽ trả lời, nhỏ nhún nhún vai rồi đi thẳng, không thèm quay đầu lại. Tôi vẫy tay chào Nagato rồi bám theo nhỏ.

“Cẩn thận.” Nagato nói khẽ khi tôi lướt qua nhỏ.

Gì nữa đây? Tôi định hỏi nhưng phát hiện nhỏ đã lẩn vào cổng nhanh như trạch vậy.

Tôi giữ khoảng cách tầm hai – ba bước sau Haruhi, người đang đi thẩn thơ về phía nhà ga. Tôi hỏi nhỏ định đi đâu, vì đây đã cách nhà khá xa rồi.

“Cứ bước thôi, chẳng định đi đâu cả.”

Tôi nhìn lưng nhỏ, vuột miệng:

“Tôi về nhà được chưa?”

Haruhi đứng sững lại, trông nhỏ như sắp té nhủi tới trước. Nhỏ quay mặt lại nhìn tôi. Trời đất, sao trắng xanh như Nagato rồi vậy?

“Cậu có bao giờ cảm thấy cậu chỉ nhỏ bé như con ốc sên tại cái thế giới này không?”

Nhỏ tiếp tục. “Tôi đã từng, và tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác đó.”

Nhỏ đứng lên đường ray, không, đường đi kế đường ray và tiếp tục.

“Năm tôi lên lớp sáu, ba mẹ tôi dắt tôi đi xem bóng chày. Tôi không thích môn đó cho lắm, nhưng khi đặt chân vào sân vận động, tôi liền bị sốc vì biển người trong đó. Đâu đâu cũng là người, đầy người, và trông họ nhỏ như hạt gạo nếu nhìn từ đầu kia của sân vận động sang. Lúc đó tôi cứ ngỡ rằng toàn bộ dân Nhật Bản đã hè nhau mà chen chân vào đây cho đến khi tôi hỏi và ba trả lời rằng nơi đây chỉ có khoảng năm mươi ngàn ghế ngồi thôi.”

“Sau khi hết trận thì đường đông nghẹt người. Chứng kiến những gì đang diễn ra khiến tôi choáng váng. Đông như thế mà chỉ chiếm một phần nhỏ trong tổng dân số thôi. Hồi đó trong lớp Địa tôi có học rằng tại Nhật lúc đó có khoảng một trăm triệu người, về nhà tôi lấy máy tính ra tính thì số người ấy chỉ được có một phần năm thôi! Choáng! Tôi chỉ là một phần nhỏ trong sân vận động, và cái sân vận động đó chỉ có thể chứa một phần nhỏ dân số Nhật Bản! “

“Trước đó, tôi luôn nghĩ rằng mình rất đặc biệt. Tôi luôn vui vẻ mà chấp nhận gia đình, và luôn cho rằng lớp học của tôi thú vị nhất thế giới. Xem xong trận bóng chày ấy, tôi nhận ra rằng mình đã lầm. Những thứ vui vẻ nhất tại lớp học mà tôi đã trải nghiệm lại trở thành một thứ gì đó bình thường tại toàn bộ các trường học. Đối với cái đất nước này, cái thế giới này thì đó là một chuyện hoàn toàn bình thường! Tôi đã làm gì? Đánh răng - đi ngủ - ăn uống - tới trường; là mấy chuyện căn bản nhất mà con người phải làm!”

“Tệ hơn nữa, mọi thứ tôi từng làm đều là cách mà một người bình thường sống. Tôi từng tự hỏi nếu có nhiều người trên quả đất như vậy thì tại sao người có cuộc sống đặc biệt không phải là tôi?”

“Trước khi tôi tốt nghiệp tiểu học, tôi suy nghĩ mông lung nhiều lắm. Tôi quyết định thay đổi bản thân khi lên cấp hai. Tôi muốn cho thế giới biết rằng có một Suzumiya Haruhi không chỉ biết ngồi đó chờ thời! Tôi luôn tin rằng tôi đã cố hết sức, nhưng mọi thứ vẫn y như cũ! Tuy giờ đã lên cấp ba nhưng tôi luôn tin vậy!”

Haruhi nói liên tục không ngưng nghỉ như đang tham gia thảo luận. Nhỏ hối hận vì đã trót bộc lộ toàn bộ sự việc và ngước nhìn trời một cách bi thống. Nhờ chiếc xe lửa phóng vọt qua mà tôi có thêm thời gian suy nghĩ về việc nên đáp lại lời nhỏ hay không.

Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:



Tôi nhìn chiếc xe lửa chạy đi trong hiệu ứng Doppler(1) và nói:

“Vậy à?”

E hèm, ngay cả tôi cũng thấy bối rối vì chỉ có thể nói một câu ngắn cũn cỡn vậy.

Haruhi giữ mái tóc đang bị thổi tung bay vì gió tạo từ chiếc tàu hỏa kia.

“Đi thôi.”

Đoạn, nhỏ rảo bước hướng về phía ngược lại. Tôi nghĩ bằng hướng này tôi sẽ về đến nhà nhanh hơn nhưng lại thôi vì bóng lưng của Haruhi như đang im lặng mà thét “Khôn hồn thì đừng có đi theo!” Tôi đành đứng yên và nhìn nhỏ đi mất dạng.

Tôi đã làm gì sai chứ?

Khi vừa về đến nhà, tôi lại thấy Koizumi đứng trước cửa.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK