• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn SOS!

“Cứu rỗi thế giới bằng cách mang lại niềm vui: Lữ đoàn Suzumiya Haruhi”, viết tắt là Đoàn SOS.

(Nguyên văn: The SOS Brigade!
The Save the world by Overloading it with fun: Suzumiya Haruhi’s Brigade)

Quý độc giả có thể cười (nếu muốn).

Ước gì tôi cũng có thể làm như vậy vào lúc này.

“Lữ đoàn” là cái quái gì? Ít nhất thì nhỏ cũng phải đặt là “Cứu rỗi thế giới bằng cách mang lại niềm vui: câu lạc bộ Suzumiya Haruhi” mới phải đạo! Cái “đoàn” này thậm chí còn chưa hoàn thành các thủ tục cơ bản để trở thành một câu lạc bộ chính thức; hơn nữa tôi chắc chắn rằng chẳng có ma nào đoán nổi cái nhóm này được lập ra vì mục đích gì!

Dù sao đi nữa, “Đoàn SOS” đã được lập ra dưới sự chứng kiến của bốn đứa chúng tôi.

Miệng chị Asahina méo xệch khi vừa nghe cái tên. Nagato Yuki khi ấy bị tính là người ngoài nên chẳng ai hỏi ý kiến nhỏ cả. Và rồi, với một phiếu đồng ý và ba phiếu trắng, Đoàn SOS chính thức khai trương! Tuyệt quá đi thôi!

Sao cũng được, tôi đang mỉa mai đấy.

Sau khi quẳng lại câu “Nhớ đến đây hằng ngày! Không thì đầu rơi máu chảy!”, Suzumiya Haruhi ra lệnh giải tán. Chị Asahina quỵ xuống rồi thẫn thờ bước ra cửa. Tôi không cam tâm nhìn cảnh này; tôi gọi chị:

“Chị Asahina!”

“Vâng?”

Asahina Mikuru nhìn tôi với cặp mắt ngây-thơ-vô-tội, trông chị còn trẻ con hơn tôi nữa!

“Nếu chị không muốn tham gia cái hội quái gở này thì cứ việc! Chị không cần để ý đến Haruhi đâu; em sẽ tìm cách thuyết phục nhỏ.”

“Không.”

Chị ngừng lại, chớp chớp mắt rồi cười:

“Không sao cả. Mình muốn gia nhập.”

“Nó chán phèo à!”

“Không quan trọng đâu; mà bạn cũng đã vào rồi còn gì?”

Không! Việc tôi tự đâm đầu vào đây không liên quan gì cả!

“Quả nhiên định luật thời gian là bất biến …”

Chị nhìn về một nơi xa xăm nào đó ngoài cửa sổ.

“Ý chị là sao?”

“Hơn nữa, mình rất tò mò về sự hiện diện của bạn Nagato …”

“Tò mò?”

“Ơ? À, không có gì, mình đang nói linh tinh thôi.”

Chị bối rối lắc đầu, làm mấy lọn tóc của đung đưa theo.

Sau đó chị cười lẽn bẽn rồi cúi đầu:

“Có thể mình đã gây ra phiền phức, mong bạn thứ lỗi.”

“Xin đừng làm vậy! Chị đang làm em khó xử đó!”

“Xin bạn từ giờ hãy gọi mình là Mikuru.”

Chị ấy lại cười.

Dễ thương quá!

Ngày hôm sau tôi hỏi Haruhi:

“Tiếp theo là gì?”

“Ai biết! Giờ ta chỉ cần chờ thêm một học sinh bí ẩn chuyển đến là đủ bộ.”

“Định nghĩa?”

“Thì mấy đứa chuyển đến đây sau hai tháng nhập học á! Bọn nó thế nào cũng đầy bí ẩn! Cậu nghĩ sao?”

“Có thể là do công việc của ba mẹ họ chuyển đến đây.”

“Không, chuyện đó quá khập khiễng.”

“Chứ ý cậu là sao?”

“Học sinh bí ẩn sắp xuất hiện rồi!”

“Cậu chẳng bao giờ để ý những gì tôi nói, đúng không?”

Dạo này trong trường đang có tin đồn rằng tôi và Haruhi đang âm mưu chuyện gì đó.

“Này, cả tuần nay cậu cứ kè kè bên cô ả là sao?”

Taniguchi chất vấn.

“Không phải là cậu đang cặp với cô ả đấy chứ?”

Hoàn toàn không! Thú thật là tôi cũng muốn biết tôi đang làm cái gì!

“Đừng có làm gì ngu xuẩn! Đây là trường cấp ba, khác với dưới cấp hai! Họ mà phát hiện hai người vẽ mấy thứ tầm phào là có lệnh đuổi học ngay tắp lự!”

Nếu chỉ có mình Haruhi thì tôi đã mặc xác cô nàng từ lâu; đằng này còn có Nagato Yuki và Asahina Mikuru dính vào nữa, sao tôi bỏ họ cho được? Ôi tôi biết lo cho người khác cơ đấy, Kyon nhà ta năm nay lớn rồi ~

Nhưng tôi chỉ quên một điều, một điều chí tử, rằng, ngay cả trời cũng không cản nổi Haruhi một khi nhỏ lên cơn điên!

“Tôi muốn một cái máy tính!”

Từ khi trụ sở chính của Đoàn SOS xâm lăng câu lạc bộ Văn học, đủ thứ lỉnh kỉnh linh tinh được chất thêm vào căn phòng cũ kĩ ọp ẹp này.

Từ một cái bàn hình chữ nhật, ghế sắt, tủ sách, số lượng đồ đạc đã được tăng lên đáng kể: trong góc phòng giờ đã có thêm cái tủ treo, một bộ trà con con, máy ra-đi-ô, một cái tủ lạnh mi-ni, một cái máy ghi âm, nồi, niêu, xoong, chảo và đủ thứ thập vật khác. Bộ nhỏ định chuyển đến sống ở đây luôn à?

Giờ đây, Haruhi đang ngồi trên cái bàn làm việc mà ở cơ quan người ta thường thấy, chẳng biết nhỏ chôm được từ đâu nữa. Kế bên nhỏ là một vật hình kim tự tháp màu đen có khắc chữ: Thủ lĩnh Đoàn nằm chễm chệ trên góc bàn.

“Ở thời đại bùng nổ thông tin này mà không có máy tính thì đúng là thiếu sót lớn.”

Tình huống căn bản là vậy.

Nói chung là tất cả thành viên đều đã có mặt tại đây. Nagato Yuki vẫn như đó giờ, ngồi đọc một quyển sách bìa đen nói về một tinh cầu xung quanh sao Thổ đã rơi xuống thế nào. Chị Asahina thì đang ngoan ngoãn ngồi yên, gương mặt vẫn còn vương vấn nỗi bàng hoàng từ vụ hôm qua.

Đột nhiên, Haruhi phi thân khỏi cái bàn và tiến thẳng tới chỗ thằng tôi với bộ mặt hung thần ác sát của nhỏ.

“Đi lấy một cái với tôi!” Có vẻ như thợ săn đã xác định được mục tiêu.

“Ý cậu là đi lấy máy tính hả? Đào đâu ra tiền? Đừng có nói với tôi là cậu muốn cướp cửa hàng điện máy!”

“Tôi chưa muốn bóc lịch đâu! Nơi ta sắp đến gần hơn nhiều!”

“Đi!” Chị Asahina và tôi luống cuống nối gót nhỏ ra khỏi phòng, đi xuôi theo hành lang và dừng lại trước Câu lạc bộ Tin học cách trụ sở hai căn phòng.

(nhongcon_pupa: đọc đi đọc lại vẫn thấy bó tay đoạn này)

Thôi rồi!

“Cầm cái này.”

Haruhi đưa cho tôi một cái máy ảnh.

“Giờ thì nghe cho rõ đây! Tôi sẽ nói cho cậu kế hoạch tác chiến, và cậu sẽ phải tuân thủ vô điều kiện! Ta chỉ có một cơ hội duy nhất thôi!”

Haruhi kéo tôi xuống và thì thầm kế hoạch vào tai tôi.

“Cái quỷ gì … Làm vậy sao được!”

“Hay là cậu muốn thế chỗ?”

Tôi chỉ có nước khóc ròng với con bé biến thái này! Tôi cố gắng đánh mắt ra hiệu với chị Asahina.

Đào tẩu ngay khi chị có cơ hội!

Hình như chị ấy hiểu nhầm và đỏ mặt lên! Trời hỡi, tôi không có ý đá lông nheo với chị đâu! Chạy đi!

Ngay vừa lúc tôi nghĩ tới chuyện ôm chị Asahina mà đào binh giữa đương trường thì Haruhi đã đạp mở toang cửa câu lạc bộ.

“Chào buổi chiều ~ Chúng tôi đến để nhận máy đây ~”

Phòng rộng tương đương với trụ sở nhưng lại đầy máy tính làm người khác có cảm giác chật chội. Mỗi bàn đều được trang bị một dàn máy tính với đầy đủ loa và cách thiết bị liên kết. Tiếng quạt gió thổi ù ù trong đám CPU là âm thanh duy nhất hiện hữu trong phòng này.

Bốn cái đầu thò lên từ phía sau màn hình để xem con rồ này muốn gì.

“Thủ lĩnh nơi này đâu?”

Haruhi cười tự mãn. Một nam sinh đứng lên và trả lời.

“Là tôi. Bạn cần gì?”

“Có cần tôi lặp lại không? Như tôi vừa nói: tôi cần một dàn vi tính!”

Mặt vị trưởng nhóm câu lạc bộ Tin học hiện rõ vẻ “Cô-đang-nói-cái-quỷ-gì-vậy?” và lắc đầu thật mạnh.

“Không được đâu bạn à. Những trang thiết bị tại đây đều do chúng tôi tự bỏ tiền túi ra mua vì trường không chi trả cho các câu lạc bộ. Không có chuyện lấy miễn phí đâu.”

“Tôi thấy ở đây có chục cái mà, lấy một bộ cũng đâu có sao?”

“Hả? Mấy người là ai?”

“Tôi là Suzumiya Haruhi, thủ lĩnh Đoàn SOS. Hai người này là cấp dưới của tôi.”

Chờ đã, chúng tôi trở thành thuộc cấp của cô khi nào?

“Tôi, nhân danh Đoàn SOS, ra lệnh: giao cho chúng tôi một dàn máy vi tính ngay lập tức! Miễn chống cự!”

“Tôi không cần biết mấy người là ai, nhưng không và sẽ không có chuyện như vậy xảy ra đâu! Đi mà tự mua lấy!”

“Á à, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”

Mắt Haruhi long lên sòng sọc. Tới rồi đây!

Đột nhiên nhỏ quẳng chị Asahina bay về phía tên hội trưởng nhóm Tin học, đoạn phóng thẳng tới bằng tốc độ mắt thường khó theo kịp, chộp lấy tay hắn ngay khi Asahina Mikuru đáp xuống và ịn thẳng vào ngực chị ấy!

“Ááááááááá !!!!!!!!!!!”

“Cái quỷ-g …”

“Tạch!”

Cùng lúc với hai tiếng thét thất thanh vang lên, tôi mau chóng bấm nút chụp.

Haruhi khóa cứng chị Asahina lại bằng một tay, tay kia vẫn tiếp tục ghịt chặt lấy tay hội trưởng Tin học vào ngực chị ấy.

“Kyon! Tấm nữa!”

“Tạch tạch tạch tạch tạch!”

Tôi xin được gửi lời tạ lỗi chân thành nhất tới chị Asahina Mikuru và vị hội trưởng hội Tin học đáng thương kia. Ngay khi Haruhi định luồn tay của vị này vào váy chị Asahina thì gã vùng ra được.

“MẤY ĐỨA BÂY LÀM CÁI ĐẾCH GÌ VẬY HẢ?”

Haruhi quay một vòng, trông cực kì tao nhã, và chỉ thẳng mặt tay hội trưởng:

“Hô hô hô! Bắt quả tang anh đang cố quấy rối tình dục thành viên nhóm tôi nhé! Nếu anh không muốn mấy tấm hình này xuất hiện trước mặt ban giám hiệu thì khôn hồn mà cống cho tôi dàn máy!

“CÔ ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ?”

Tay hội trưởng gào lên. Tôi hiểu rõ tâm tình bồ lúc này lắm, bồ ạ.

“CÔ SỬ DỤNG BẠO LỰC ĐỂ LÀM CHUYỆN NÀY! TÔI VÔ TỘI!”

“Vậy à? Chẳng ai sẽ tin anh đâu!”

Tôi quay sang và phát hiện chị Asahina nằm bất động trên sàn. Có lẽ chị bị sốc đến mức lăn ra xỉu rồi.

Gã hội trưởng vẫn tiếp tục kháng cự.

“TOÀN BỘ THÀNH VIÊN TIN HỌC SẼ LÀM CHỨNG CHO TÔI!”

“Đúng vậy! Hội trưởng chúng tôi vô tội!”

“Đúng vậy!”

“Chúng tôi sẽ đứng ra làm chứng!”

Đám thành viên còn lại trong câu lạc bộ tin học nhao nhao lên. Thiệt tình, nếu Haruhi chịu thua mấy vụ này thì nhỏ đâu còn là nhỏ nữa.

“Tốt thôi, tôi sẽ báo rằng cả lũ mấy người định h**p d*m tập thể cô ấy!”

Chấn động! Mặt mọi người chuyển sang tái xanh, chị Asahina vừa tỉnh dậy lại muốn lăn ra xỉu lần nữa!

“C-chị Suzumiya … !”

Chị ấy thều thào, tay ôm lấy chân Haruhi một cách yếu ớt, nhưng Haruhi lại rút ra một cách vô tình. Khoan đã, chị lớn tuổi hơn nhỏ mà! Nhỏ xốc chị dậy và chỉ chỉ vào ngực chị ấy:

“Đưa hay không đưa?”

Mặt vị hội trưởng đáng thương chuyển từ tím tái sang trắng nhợt rồi đến đen thui.

Cuối cùng, gã đầu hàng.

“Chọn đại một cái rồi biến đi cho khuất mắt tôi!”

“Hội trưởng!”

“Cố lên hội trưởng!”

Vị hội trưởng câu lạc bộ Tin học đổ gục xuống như con rối bị đứt dây. Trong lòng tôi áy náy lắm chứ!

“Cái nào đời mới nhất?”

Cô có còn là người không vậy Haruhi?

“LẤY CÁI NÀO CHẲNG ĐƯỢC!” Ai đó hét lên.

Haruhi lạnh lùng chỉ vào tôi, chính xác là chỉ vào cái máy ảnh tôi đang cầm.

“Cái đó!”

Haruhi nhìn theo hướng vừa được chỉ. Nhỏ săm soi dãy số sê-ri và tên mẫu máy. Sau đó, nhỏ rút ra một tờ giấy, cũng có thể coi là đòn chí mạng cho cái câu lạc bộ này:

“Hôm qua tôi ra cửa hàng điện máy và hỏi được mẫu đời mới nhất. Không phải cái này.”

Nhỏ lên kế hoạch tỉ mỉ đến mức đáng sợ.

Sau khi dạo qua toàn bộ máy tính trong căn phòng, nhỏ nói:

“Tôi muốn cái này.”

“L-làm ơn! Chúng tôi vừa đặt mua nó tháng trước!”

“Máy ảnh đâu?”

“… Lấy rồi cút đi quân cướp giật!”

À vâng, chúng tôi đúng là những tên cướp giật.

Haruhi tiếp tục phát huy tối đa câu tục ngữ “Lòng tham không đáy” của ông cha ta: sau khi chiếm đoạt thành công cái máy xịn nhất của câu lạc bộ Tin học, nhỏ còn bắt họ nối đường dây cáp quang của trường thẳng sang trụ sở SOS và cài đặt đủ thứ phần mềm đã mua bản quyền nữa.

“Chị Asahina.”

Tôi đỡ chị dậy từ từ, không nỡ nhìn chị quỳ xuống ôm mặt khóc từ nãy giờ.

“Về thôi.”

“Hức hức …”

Haruhi ơi là Haruhi, sao cô không tự lấy ngực mình ra mà xài hả? Đối với người thản nhiên thay đồ giữa một bầy đực rựa như cô thì chuyện này có đáng gì? Tôi vừa dỗ chị Asahina, vừa thắc mắc về việc Haruhi cần một dàn máy tính để làm gì. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK