Sau Tuần Lễ Vàng(1), tôi chầm chậm “leo bộ” đến trường với cái đầu mơ mơ màng màng không rõ hôm nay là thứ mấy. Người tôi sớm đầy mồ hôi vì nắng tháng Năm gay gắt; càng “tuyệt” hơn nữa khi phong cảnh cao vời vợi nơi đây kết hợp với khí trời một cách cực kì hài hòa, làm thằng tôi đây ướt sũng toàn thân. Nóng quá !
“Chào Kyon ~”
Có ai đó vừa vỗ vai tôi.
Cái áo gi-lê của Taniguchi đang nằm vắt vẻo trên vai hắn; áo sơ mi nhăn nhúm và cái cà-vạt thì lệch hẳn sang một bên.
“Nguyên tuần rồi cậu đi đâu vậy?”
“Dắt đứa em về quê thăm ông bà.”
“Chán vậy.”
“Sao cũng được, còn ông?”
“Đi làm thêm thẳng tiến ~”
“Nhìn không ra ông là loại cần cù.”
“Kyon, làm thế quái gì mà cậu lại mang em gái tới thăm ông bà? Ít nhất thì cậu cũng phải ra dáng một học sinh cấp ba chứ?”
Nhân tiện, Kyon là tôi. Dì tôi là người đầu tiên đặt ra cái biệt danh đó. Vài năm trước, bà dì lâu-năm-không-gặp bỗng nói: “Kyon năm nay lớn quá ta!” Em tôi kết cái biệt danh đó và nó bắt đầu gọi tôi là Kyon. Theo dòng lịch sử, mấy thằng bạn trời đánh sau khi nghe được cách xưng hô của anh em nhà tôi thì chúng nó cũng “Kyon ới ời ~”. Kyon nghiễm nhiên trở thành biệt danh của tôi tại trường. Khỉ thật, tôi còn nhớ rõ lúc trước con bé em gọi tôi là anh.
“Ờ thì truyền thống của gia đình tôi là vậy, đi thăm họ hàng trong Tuần Lễ Vàng”.” Tôi trả lời trong khi tiếp tục “leo bộ”.
Mồ hôi làm người tôi ngứa ngáy.
Taniguchi, vẫn nói dài nói dai như mọi khi, khoe rằng hắn đã gặp một số em xinh tươi tại nơi làm thêm và cách hắn lên kế hoạch để hẹn hò như thế nào … Thẳng thắng mà nói, trong từ điển của tôi, những chủ đề như “giấc mơ của tôi đẹp làm sao”, “con vật nhà tôi dễ thương lắm” là một trong những đề tài ngớ ngẩn nhất thế giới.
Trong lúc Taniguchi bận độc thoại về cách hắn lên thời gian biểu trong việc hẹn hò nhiều em cùng một lúc, chúng tôi đã tới cổng trường.
Như mọi khi, Suzumiya Haruhi ngồi phía sau tôi, nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Trên đầu nhỏ có hai cái búi; à, vậy ra hôm nay là thứ tư. Sau khi ngồi xuống – vì một lý do khó hiểu nào đó, có thể do tôi bị say nắng – tôi quay xuống bắt chuyện với Suzumiya Haruhi.
“Ngày nào bạn cũng thay đổi kiểu tóc để người ngoài hành tinh chú ý à?”
Nhỏ từ từ chuyển ánh nhìn trầm trọng sang mặt tôi, trông cứ như là rô bốt vậy.
“Bạn để ý từ khi nào?”
Cô nàng lạnh nhạt trả lời, nghe cứ như là đang nói chuyện với tảng đá vậy.
Tôi ngừng lại một chút để nghĩ.
“Để xem … cũng mới đây thôi.”
“Vậy à.”
Haruhi chống tay lên bàn, trông nhỏ có vẻ cáu.
“Tôi nghĩ rằng mỗi ngày nên thể hiện một hình tượng khác nhau.”
Một câu trả lời đàng hoàng!
“Về màu sắc thì thứ hai sẽ là màu vàng, thứ ba màu đỏ, thứ tư màu xanh, thứ năm màu lục, thứ sáu màu hoàng kim, thứ bảy màu nâu và Chúa Nhật màu trắng.”
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu nhỏ đang nói gì.
“Còn mấy con số? Thứ hai là 0 và Chúa Nhật là 6, đúng không?”
“Ừ.”
“Đáng lẽ thứ hai nên là số một chứ?”
“Có ai hỏi ý kiến của cậu không?”
“… Ừ nhỉ.”
Nhỏ lại bắt đầu cau có. Có thể nhỏ không thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Tôi tiếp tục giữ cái thư thế khó chịu này và ngôi yên.
“Tôi đã từng gặp bạn bao giờ chưa? Cách đây rất lâu rồi ấy?”
“Tôi không nghĩ vậy.”
Vừa lúc đó thì thầy Okabe bước vào, cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc. Mặc dù chẳng có gì đáng ghi nhận nhưng đây có thể là một bước ngoặt lớn.
Cơ hội duy nhất tôi có thể tán gẫu với Haruhi là khoảng thời gian bé xíu trước khi tiết một bắt đầu. Tất nhiên là tôi biết mình chiếm được phần địa lợi: ngồi ngay trước bàn của nhỏ; tôi chắc chắn rằng cơ hội để có thể nói chuyện với nhỏ của tôi lớn hơn bất kì thằng nào.
Mặc dù vậy, tôi vẫn còn sốc khi nghe Haruhi trả lời tôi một cách đàng hoàng. Ban đầu tôi cứ tưởng nhỏ sẽ “Ngậm mồm lại thằng đần!” hay “Quay lên cho tôi nhờ!”. Có thể tôi cũng quái chẳng kém nhỏ, chỉ bằng vào việc tôi cố nói chuyện với nhỏ mỗi ngày.
Vào ngày hôm sau, khi tôi vừa vào lớp và phát hiện mái tóc của nhỏ đã trở nên ngắn cũn cỡn, từ độ dài ngang eo nay đã trở thành ngang vai, thì tôi thực sự cảm thấy lúng túng. Ý tôi là, mặc dù để tóc như vậy hợp với nhỏ hơn, nhưng không phải vì mấy câu hôm qua mà nhỏ xén cả bộ tóc đấy chứ? Thật đáng ngờ!
Khi tôi hỏi nhỏ về việc này,
“Chẳng liên quan.”
Nhỏ trả lời với vẻ cáu kỉnh thường ngày, không hề lộ ra một biểu hiện đặc biệt nào cả. Nhỏ cũng chẳng có ý định giải thích.
Không sao, tôi cũng phần nào đoán được tình trạng này.
“Có phải lúc trước bạn tham gia hết các câu lạc bộ trong trường?”
Kể từ ngày đó, trò chuyện qua loa với nhỏ trước tiết một trở thành một thói quen thường ngày của tôi. Hiển nhiên là nếu tôi không bắt chuyện thì nhỏ cũng chẳng buồn chủ động mà nói. Một điều đáng chú ý khác nữa là nếu tôi bắt đầu lan man qua những chủ đề như “chương trình TV tối qua thế nào” hay “thời tiết hôm nay đẹp quá hén” – những chủ đề mà cô nàng đánh giá là ngu ngốc – thì Haruhi hoàn toàn phớt lờ tôi. Vì vậy, tôi thường phải chọn lọc ra những chủ đề thú vị hơn, chẳng hạn như:
“Cậu thấy câu lạc bộ nào vui nhất? Tôi đang định tham gia vài cái đây.”
“Chả có cái nào”. Haruhi trả lời dứt khoát. “Hoàn toàn không.”
Nhỏ lặp lại điều này một lần nữa rồi thở ra nhè nhẹ. Nhỏ đang thở dài à?
“Cứ tưởng lên cấp ba thì sự tình sẽ khá hơn. Suy cho cùng thì hệ thống này cũng chỉ là giáo dục bắt buộc. Chẳng có gì thay đổi hết! Xem ra tôi vào nhầm trường rồi!”
Nè cô nương, những tiêu chuẩn mà cô đặt ra để vào một trường là gì?
“Câu lạc bộ thể thao hay văn hóa gì cũng như nhau hết. Phải chi có một cái gì đó đặc biệt trong trường …”
“Mà cậu cũng đâu có quyền để phán một câu lạc bộ là bình thường hay không đúng không?”
“Ngậm mồm lại. Nếu tôi thích câu lạc bộ đó, nó đặc biệt; còn không thì miễn.”
“Ừ. Tôi đoán rằng cậu sẽ nói vậy.”
“Xì!”
Nhỏ giận dữ quay mặt đi, đánh dấu chấm hết cho cuộc đối thoại hôm đó.
Nhỏ giận dữ quay mặt đi, đánh dấu chấm hết cho cuộc đối thoại hôm đó. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Vào một ngày đẹp trời khác:
“Nghe đồn rằng cậu đã đá hết tất cả bồ bịch của cậu?”
“Cậu có quyền gì mà chất vấn tôi?”
Nhỏ vuốt tóc rồi nhìn thẳng mặt tôi bằng đôi mắt đen láy. Thiệt tình, mấy hôm nay, vẻ mặt cau có này thường xuất hiện hơn bất cứ khi nào hết.
“Taniguchi nói vậy với cậu hả? Thật tình không thể ngờ được là tôi lại bị xếp chung lớp với thằng đần đó bốn năm nay, ngay cả khi tôi đã tốt nghiệp cấp hai. Có phải nó là một thằng bám đuôi biến thái không?”
“Tôi không nghĩ vậy.” Tôi nghĩ.
“Tôi không quan tâm cậu đã nghe những gì, nhưng đúng là như vậy.”
“Không có anh chàng nào mà cậu muốn hẹn hò nghiêm túc sao?”
“Không.”
Có lẽ bác bỏ hoàn toàn là châm ngôn của nhỏ.
“Bọn chúng là một lũ đần, tôi chẳng thể nào nghĩ đến việc hẹn hò một cách nghiêm túc với chúng. Đứa nào cũng như đứa nấy, đều hẹn tôi đến trạm xe lửa vào sáng Chúa Nhật, rồi, chắc chắn rằng, đi xem phim hay đến công viên giải trí hoặc đi chơi bóng, ăn trưa rồi đi uống nước, cuối ngày thì lại nói “mai gặp lại”.”
Làm vậy thì đâu có sai phạm gì đâu, tôi nghĩ thầm. Mà nếu Haruhi nói điều đó có vấn đề, thì ắt hẳn đó là vấn đề của cô nàng.
“Và lần nào cũng vậy, tại sao bọn chúng lại ngỏ lời qua điện thoại chứ? Cái quỷ gì vậy? Những điều quan trọng như vậy thì phải trực tiếp nói với nhau mới đúng!”
Tôi có thể thông cảm với bọn họ. Đối với một quyết định quan trọng như vậy – ít nhất là đối với họ - tỏ tình với người như Haruhi thì làm thế quái nào mà chẳng lo lắng. Tôi dám cá rằng họ đã bắt đầu sa sút tinh thần khi thấy vẻ mặt của nhỏ rồi!
“Ừ, cậu nói đúng. Tôi sẽ trực tiếp mời cô gái đó đi chơi.”
“Ai quan tâm tới cậu chứ!”
… Tôi đã làm gì sai à?
“Vấn đề là, có phải mọi thằng đàn ông trên quả đất này đều là thứ vô dụng không? Tôi vẫn đang thắc mắc điều đó từ hồi cấp hai đây.”
Giờ vẫn vậy!
"Thế cậu thích mẫu người ra sao? Người ngoài hành tinh à?”
“Hoặc là một sinh vật nào đó tương tự. Nam hay nữ gì cũng được.”
“Tại sao cậu cứ cố nhấn mạnh về việc không phải là con người chứ?”
Haruhi nhìn tôi một cách khinh bỉ khi nghe câu hỏi đó.
“Bởi vì làm người không vui chút nào!”
“Cậu … Thôi sao cũng được.”
Ngay cả tôi cũng không thể phản đối tư tưởng của Haruhi: nếu cô nàng siêu xinh này quả thực biến một giống loài khác thì tôi cũng cho rằng điều đó khá hay. Nếu chân tướng của Taniguchi, kẻ đang ngồi gần đây và rình mò Haruhi và tôi, lại là một điệp viên từ tương lai thì điều đó còn hay hơn. Nếu Asakura Ryouko, người nãy giờ nhìn tôi và mỉm cười, có sức mạnh siêu nhiên thì cuộc đời học sinh này còn gì vui bằng.
Dù sao đi nữa, những điều đó không có thật. Mà nếu chúng có thật đi nữa thì chúng cũng sẽ không xuất hiện trước mắt loài người mà nói rằng: “Xin chào, tôi là một người ngoài hành tinh chính hiệu.”
“ĐÓ LÀ VÌ SAO!”
Haruhi đột ngột xô ngã chiếc ghế và đứng phắt dậy, đồng thời khiến mọi người trong lớp tập trung ánh mắt lên cô lần nữa.
‘ĐÓ LÀ VÌ SAO TÔI ĐANG CỐ HẾT SỨC ĐÂY!”
“Xin lỗi mấy đứa thầy tới trễ!”
Thầy Okabe luôn-lạc-quan vội vã bước vào. Khi thầy thấy cả lớp đang nhìn chằm chằm vào Haruhi đang đứng đó, nắm chặt tay, mắt nhìn lên trần, trông thầy cũng ngạc nhiên không kém và đứng yên đó.
“E hèm … Tiết học sắp bắt đầu rồi!”
Haruhi ngồi xuống ngay lập tức và bắt đầu nhìn cái góc bàn. Phù!
Tôi quay người lên trong lúc mọi người lục tục chuyển hướng nhìn lên bảng. Thầy Okabe, rõ ràng là còn bị mất phương hướng do vụ việc vừa rồi, loạng choạng bước lên bục và ho nhẹ.
“Xin lỗi, thầy tới trễ. Vậy, tiết học bắt đầu!”
Cuối cùng không khí lớp học bình thường trở lại – tất nhiên là loại không khí bình thường nhàm chán mà Haruhi ghét nhất!
Có thể đời là vậy chăng?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK