Tiết trời vốn đã sang thu, thế nhưng một chút cảm giác mát mẻ cũng không có; như thể thời tiết trên Trái Đất đang bị xáo trộn, cứ như mùa thu đã bị quên được mang đến Nhật Bản vậy. Cái nóng khốc liệt của mùa hè như được kéo dài đằng đẵng, trừ phi có ai đó đến và cho nó ăn một cú home-run(1) văng đi tít tắp thì việc này may ra mới có hồi kết. Dù sao đi nữa, đến lúc ấy, mùa thu đã sớm bị mùa đông đè bẹp mất tiêu.
"Có lẽ chúng ta trễ mất rồi." Haruhi nói, và chúng tôi liền soạn cặp và phóng ra khỏi trường. Haruhi chạy băng băng về phía sườn đồi. Nhỏ định đi đâu thế nhỉ? Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu chúng tôi hướng về phía Câu lạc bộ Tin học bởi, suy cho cùng, chúng tôi là một câu lạc bộ bí ẩn không hề tiết lộ với bất kỳ ai về chỉ tiêu hoạt động trong vòng sáu tháng qua; bị bắt phải giải tán âu cũng là lẽ thường tình mà thôi.
Chúng tôi xuống hết ngọn đồi và bắt chuyến tàu đi ra ngoại ô thành phố. Sau ba trạm dừng, chúng tôi đã đến khu vực có con đường đầy những cây hoa anh đào trải dài mà chị Asahina và tôi đã cùng sóng bước dạo nào. Khu phố mua sắm và siêu thị nơi đây có quy mô khổng lồ nên hiện giờ cực kỳ tấp nập và chi chít người.
“Ngay đây.”
Haruhi cuối cùng cũng dừng lại và chỉ vào một cửa hàng điện máy.
“Ra vậy,” tôi trả lời.
Có lẽ nhỏ sẽ tìm cách hăm dọa cửa hàng này để đổi lấy dụng cụ làm phim.
Tôi tự hỏi nhỏ sẽ làm gì nhỉ?
“Hai người chờ ở đây trong lúc tôi vào thương lượng.”
Haruhi quẳng cái ba-lô của nhỏ cho tôi, liên tục nhìn vào phần bên trong cửa hàng đang được tỏa sáng bởi những đồ dùng phát quang. Trông nhỏ y hệt một đứa nhóc tì đang đến thăm nhà bạn lần đầu. Khi tôi nhìn nhỏ, đang múa may đôi tay và nói chuyện với ai đó trông như là người quản lý cửa hàng, từ phía sau, sự khát khao được bảo vệ chị Asahina trong tôi bỗng bùng cháy mãnh liệt. Nếu Haruhi định giở trò, tôi sẽ mang chị Asahina bằng chính đôi tay này và đào tẩu ngay tắp lự.
Qua tấm kính, Haruhi đang huyên thuyên còn ngón tay thì trỏ vào mớ dụng cụ, rồi tự chỉ vào nhỏ và rồi chỉ vào người quản lý, đổi lại, người quản lý nọ thì đang gật gù không ngừng. Không biết tôi có nên nói nhỏ với ông ấy rằng đừng dễ dàng tin những lời của nhỏ quá không nữa.
Sau một hồi lâu, Haruhi xoay người lại và chỉ vào bọn tôi - những người đã chuẩn bị tinh thần bỏ của chạy lấy người nếu có điều bất trắc xảy ra. Nhỏ cười một nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay, và rồi tiếp tục đối thoại.
“Bạn ấy đang làm gì thế … ?” Chị Asahina hỏi khi chị đứng sau lung tôi, ló đầu ra một chút rồi lại rụt vào. Ngay cả chị ấy, một du hành gia xuyên thời gian, còn không rõ câu trả lời thì thằng tôi làm sao biết được?
“Chịu, có khi nhỏ đang đòi người ta phải đưa cái máy quay xịn nhất của tiệm miễn phí cũng không chừng.”
Nhỏ là loại người có thể làm những việc như vậy mà không hề nao núng, có lẽ là do nhỏ thực sự tin rằng bản thân nhỏ chính là trung tâm của vạn vật.
“Thật là phiền quá đi mất.”
Ngày trước tôi cũng từng hỏi Nagato về vấn đề trên.
Haruhi luôn tin rằng những tiêu chuẩn và phán đoán của nhỏ là tuyệt đối. Nhỏ hoàn toàn không hiểu cách suy nghĩ của người khác, hoặc nhận ra rằng những ý kiến đó bất đồng với nhỏ, hoặc thậm chí, có khi nhỏ còn không nhận ra rằng lối tư duy của nhỏ hoàn toàn không giống người thường ngay từ thuở ban đầu rồi.
Nếu có người muốn bay quá vận tốc ánh sáng, người ấy chỉ cần đặt Haruhi vào chiếc phi thuyền là đủ rồi. Tôi tin rằng nhỏ không để tâm đến thuyết tương đối đâu.
Khi tôi bày tỏ hết sự tình cho Nagato, cô nàng người ngoài hành tinh luôn trầm mặc này chỉ nói, “Có lẽ ý kiến của cậu chính xác.”
Đối với Nagato, điều này rất có ý nghĩa. Đối với ấn tượng của những người khác, Suzumiya Haruhi chỉ đang làm trò hề mà thôi.
“Ý, có vẻ như họ đã nói chuyện xong rồi.”
Tiếng thì thầm của chị Asahina lôi tuột tôi về thực tại.
Haruhi bước ra khỏi cửa hàng điện máy với vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, tay đang mang một cái hộp giấy. Ở mặt kia của cái hộp còn đính cả tên lẫn nhãn hiệu thương phẩm của cửa hàng. Nếu tôi nhìn không nhầm thì đó chính là một cái máy quay phim đời mới!
Rốt cục nhỏ đã hăm dọa gì với người đàn ông kia?
Hay nhỏ định thiêu rụi cửa hàng? Hay nhỏ định hô hào tẩy chay cả thương hiệu? Hay có khi nhỏ định fax tin rác tới cửa hàng suốt đêm? Hay nhỏ định phát cuồng ngay tại đây? Có lẽ nào nhỏ muốn đánh bom tự bạo cùng với cả tiệm luôn?
“Đừng có ngớ ngẩn như thế! Tôi không phải là loại người chuyên bức hiếp người khác!”
Haruhi đi tung tăng trên phố, bên dưới dãy mái hiên làm bằng kính, cùng với niềm vui phơi phới của nhỏ.
“Giờ thì chúng ta đã hoàn tất bước đầu! Mọi chuyện thật thuận lợi quá đi mà!”
Tôi bị buộc phải mang luôn cả cái hộp chứa máy quay trong lúc theo sau Haruhi. Tôi nhìn mái tóc của nhỏ đang tung bay ra sau gáy và hỏi:
“Làm thế nào mà cậu có thể lấy được thứ đắt tiền này? Có phải cậu phát hiện được nhược điểm của ông chủ nọ?”
Tôi bị buộc phải mang luôn cả cái hộp chứa máy quay trong lúc theo sau Haruhi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Chắc thế, câu đầu tiên vọt ra khỏi cửa miệng của Haruhi khi nhỏ từ trong tiệm bước ra chính là “Lấy được rồi.” Nếu ông chủ tiệm điện máy tặng nhỏ cái máy này vô điều kiện thì tôi tình nguyện đứng xếp hàng cả tuần luôn! Bởi thế làm ơn, ai đó nói cho tôi biết nhỏ đã dùng bùa phép gì thế?
Haruhi xoay đầu lại và thản nhiên cười:
“Không có gì đâu, thật đấy! Tôi chỉ nói là tôi muốn làm phim và cần một cái máy quay, và ổng “ô-kê” luôn. Chẳng có vấn đề gì xảy ra cả.”
Tôi có cảm giác rằng ngay cả khi hiện tại mọi việc diễn ra suôn sẻ như vầy thì sau này chắc chắn sẽ kết thúc không mấy tốt đẹp đâu. Hay là do tôi lo lắng quá mức?
“Đừng có để ý tới những việc nhỏ nhặt, chỉ cần cậu chuyên tâm phục tùng tôi thì mọi việc sẽ ổn thôi!”
Bất hạnh là cho đến nay, kể từ mùa xuân, tâm tình tôi vẫn còn bần thần vì đã lỡ bước chân lên con tàu tên Titanic này. Tôi muốn phát tín hiệu SOS để cầu cứu, nhưng chẳng may thay tôi chẳng biết lấy một mống mật mã Morse, và tôi cũng chẳng phải loại người thích theo hầu người khác nốt!
“Được rồi, thẳng tiến tới cửa hàng tiếp theo!”
Trong đám đông tấp nập, Haruhi vẫy vẫy tay và sải chân tiến về phia trước. Tôi và chị Asahina thoáng nhìn nhau rồi hối hả đuổi theo nhỏ.
Mục tiêu kế tiếp của bọn tôi là một cửa hàng bán đồ chơi và các loại mô hình.
Hệt như lần trước, tôi và chị Asahina chỉ đứng bên ngoài chờ Haruhi vào trong “đàm đạo”. Tôi bắt đầu hình dung ra được nhỏ định làm gì, vì cứ mỗi lần nhỏ chỉ tay về hướng chúng tôi thì y như rằng ngón trỏ của nhỏ luôn hướng về phía chị Asahina. Nếu tôi đoán không lầm thì chắc chắn Haruhi đang dùng chị ấy như một món hàng trong các cuộc trao đổi vừa qua. Chị Asahina vẫn chưa nhận thức được điều đó, chị vẫn tò mò đứng quan sát chăm chú sự việc qua lăng kính cửa sổ.
Vài phút sau, Haruhi khệ nệ mang ra một cái hộp giấy to đùng. Lần này là thứ gì nhỉ?
“Là vũ khí,” Haruhi trả lời, và tống cho tôi cái hộp. Tôi nhìn kỹ, hình như đây là súng làm bằng plastic thì phải. Nhỏ muốn gì ở mấy món đồ chơi này chứ?
“Chúng ta cần thứ này trong các cảnh hành động, điển hình như trong cảnh đấu súng! Một cuộc chiến long trời lở đất chính là yếu tố giải trí cơ bản. Nếu có thể thì tôi còn muốn cho nổ bay một tòa cao ốc nữa cơ. Cậu có biết người ta bán thuốc nổ ở đâu không? Không biết tiệm tạp hóa có bán mấy loại đó hay không nữa.”
Làm thế quái nào mà tôi biết được? Ít nhất thì tôi biết rằng cậu sẽ không thể tìm thấy chúng trong tiệm tạp hóa hay đặt mua trên mạng được đâu. Có lẽ ở những nơi đang khai thác mỏ đá có loại này … Tôi định nói cho nhỏ biết nhưng lại thôi, chủ yếu là vì rất có khả năng con rồ này sẽ tới đó và tìm cách chôm vài quả lựu đạn cũng không chừng.
Tôi hạ thấp hộp chứa vũ khí và máy quay xuống rồi lắc đầu.
“Thế còn mấy cái hộp này thì sao?”
“Cậu đem chúng về nhà đi, mai nhớ mang lên trụ sở. Giờ này muốn đi về trường thì phiền lắm.”
“Tôi á?”
“Cậu chứ ai nữa.”
Haruhi khoanh tay lại và lộ ra biểu tình ta-đây-là-người-tốt. Nói sao nhỉ? Nhỏ hiếm khi cười như vậy mỗi khi trong lớp học, và chỉ có thành viên Đoàn SOS mới có đặc quyền nhìn thấy nụ cười ngàn độ này của nhỏ mà thôi. Tuy nhiên, mỗi khi nhỏ cười thì y như rằng thằng tôi đây sẽ phải gánh lấy hết hậu quả. Rốt cuộc tôi là gì của nhỏ vậy?
“Xin lỗi …”
Chị Asahina lễ phép giơ tay lên.
“Thế mình nên làm gì đây … ?”
“Chị Mikuru không cần phải làm gì đâu. Chị đã hoàn thành công việc cho hôm nay rồi.”
Chị Asahina chớp mắt và ngẩn người ra, trông chị như vừa bị ma nhập vậy. Cũng phải thôi, cả buổi chiều nay chị ấy chỉ việc đi theo tôi và Haruhi một cách mù quán, có lẽ chị còn không hiểu vì sao Haruhi lại bảo chị đi cùng, mặc dù tôi đã lờ mờ đoán ra được ý đồ của nhỏ.
Haruhi hăng hái bước đi trong tư thế như một huấn luyện viên thể dục, tiến thẳng một mạch đến nhà ga. Có vẻ như buổi hoạt động mang tên “Haruhi” đến đây là chấm dứt. Chiến lợi phẩm của nhóm bao gồm một cái máy quay phim và vài khẩu súng đồ chơi. Có lẽ nhỏ đã dùng mấy thứ bàng môn tả đạo hơn là dựa vào tài ăn nói của bản thân để thuyết phục mấy tay chủ tiệm. Tổng mức chi thu cho hôm nay là con số không tròn trĩnh; nói cách khác, hôm nay bọn tôi toàn vớ được hàng miễn phí.
Người ta thường nói, “Không có gì kinh khủng hơn việc không trả tiền”, nhưng vấn đề là Haruhi đã và đang mặc xác câu nói ấy. Nếu quý độc giả biết ai đó đủ trình để khiến nhỏ phát hoảng thì xin nói cho tôi biết nhé.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK