• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông thường, các trường cấp ba sẽ tổ chức một số hoạt động ngoại khóa. Ngôi trường tôi đang theo học cũng không ngoại lệ, vừa cử hành đại hội thể dục thể thao vào tháng trước. Việc Haruhi đề cử Đoàn SOS vào môn chạy tiếp sức, một trong những môn thi đấu vào hôm ấy,đã khiến tôi đã cảm thấy có việc đáng ngờ rồi. Khoa trương hơn nữa, chúng tôi lại thực sự hạ gục hết đội điền kinh cho đến đá văng đội Rugby (1) sang một bên với tốc độ nước rút khủng bố, dành vị trí thứ nhì với khoảng cách tầm mười ba tấm thân ngựa! Với kết quả ấy, Đoàn SOS đã tiến một bước dài từ một nhóm hung thần cực kì bị kiêng dè khi vọt ra khỏi cửa miệng của bất cứ ai (tất nhiên là ngoài tôi ra) thành một hiện tượng gây chấn động toàn trường, như tiếng còi báo cháy đột nhiên rú lên giữa lớp học yên tĩnh vậy. Trách nhiệm đi đầu tất nhiên thuộc về thủ lĩnh Haruhi – nhưng vấn đề lớn nhất lại nằm tại Nagato Yuki. Tôi chỉ có thể hình dung ra mấy chữ dịch-chuyển-tức-thời để miêu tả tốc độ của nhỏ thôi, và tôi sẽ không bao giờ quên nổi cảnh ngày hôm ấy. Trời ạ, ít nhất cậu phải báo cho tôi trước rằng cậu sẽ làm thế một tiếng chứ!

Lúc tôi hỏi nhỏ về trò ma thuật vừa rồi là gì, cô nàng người ngoài hành tinh đội lốt người bèn tuôn một tràng các từ ngữ chuyên môn ra như “chuẩn vị năng lượng”, “độ phân tán lượng tử” rồi một lô một lốc những thứ tương tự nữa. Tất nhiên là đối với tôi thì những điều này không khác gì đàn gảy tai trâu cả, và tôi không thể cũng như không muốn lý giải, vì tôi đã quyết từ bỏ khoa học để theo các môn văn thơ rồi.
Một tháng sau trận cuồng phong mang tên “Đại hội thể dục thể thao” kết thúc, thật không tưởng là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã mon men đến gần từ lúc nào không hay. Đâu đâu cũng là bóng người bận rộn chuẩn bị cho các khâu … Tuy nhiên, các “bóng người” này chủ yếu là các thầy cô giáo, những tên trong Ủy ban chấp hành và mấy đứa trong các câu lạc bộ văn nghệ phải động tay động chân thôi.

Khi mọi người cần đến sự năng động-sáng tạo trong lễ kỷ niệm thì hiển nhiên cái Đoàn-chưa-được-công-nhận này không đươc yêu cầu phải tham gia hoạt động. Thực chất, nếu chúng tôi có thể đóng góp gì đó, thì tôi sẽ chẳng ngần ngại mà nhốt một con mèo hoang vào lồng kín và dán tấm biển “Quái thú ngoài hành tinh” lên đề câu khách làm tiền như trong rạp xiếc đâu. Đây chỉ là ý nghĩ cá nhân của tôi, vì thế nào cũng sẽ có người phản đối, và những tay có khiếu hài hước cũng sẽ cười vào sự rẻ tiền đến mức đáng thương của trò ấy mà thôi. Tương tự như vậy, tôi nghĩ những hoạt động hiện giờ không cần làm quá lên như thế đâu. Dù mọi người có lo lắng, hào hứng hay phấn khởi đến mức nào đi nữa thì sự thu hút khách tham quan trường cũng không tăng hay giảm bao nhiêu đâu. Kỳ thực là vậy. Nếu quý độc giả nghĩ tôi đang đùa, vậy xin mời các vị thử tham gia loại lễ hàng năm như thế này hẵng rõ. Những kiểu cách nhằm thu hút người khác như thế này thường bị xem là thứ cơ bản phải có trong mỗi lễ hội.

Mặt khác, lớp 1-5, lớp của tôi và Haruhi, đang định làm gì nhỉ? Hóa ra lớp lại đảm nhiệm mấy phiếu tờ rơi dùng để tham khảo ý kiến của mọi người. Từ cách trang trí phần bìa, tôi đoán chúng chỉ có công dụng trong sự kiện này mà thôi. Từ khi thủ lĩnh Asakura Ryouko chuyển trường mất dạng, lớp tôi như rắn không đầu. Vì thế, buổi họp lớp vừa qua, với sáng kiến không-sáng-tạo-chút-nào của thầy Okabe, đã kết thúc với kết quả được dự đoán trước: lớp phải gánh lấy phần việc tẻ ngắt này mà chẳng ai buồn đồng ý hay phản đối, chỉ toàn ậm ừ cho qua chuyện. Tờ rơi kiểu quái gì thế này? Ai lại rảnh mà đi phát đống giấy lộn này chứ? Có lẽ là không ai cả, tôi nghĩ vậy, nhưng những vị đáng kính trên kia đã có chỉ thị rồi, thôi thì cố lên mấy bồ nhé!

Cứ như thế, tôi mang bộ mặt như đứa bị chứng lãnh cảm, bước đi một cách vô lực trong lúc hướng về trụ sở. Tại sao à? Vì con sư tử cái đang ở bên cạnh tôi cứ gầm gừ liên tục:

“Tờ rơi tờ rớt gì chứ? Ngu ngốc hết chỗ nói!”

Nhỏ nổi cơn lôi đình đến nỗi cái đầu ấy có thể xịt ra khói bất cứ lúc nào.

“Vui vẻ chỗ quái nào chứ? Tôi chẳng hiểu gì cả!”

Thế sao cô lại không nói năng gì vào lúc ấy đi? Chẳng phải cô cũng ngồi đó, trơ mắt nhìn thầy Okabe trong bộ dạng như đang ngắm ma à?

“Thôi quên đi, tôi cũng chả định tham gia bất cứ hoạt động nào của lớp nữa. Gì đâu mà một điểm vui vẻ cũng không thấy!”

Cậu đã biểu hiện cực kì xuất sắc trong hôm đại hội thể dục thể thao, được thầy xếp vào hàng cống hiến lớn lao cho lớp rồi còn gì. Dù là chạy ở khoảng cách ngắn, trung hay đường trường với cả chạy tiếp sức, không hạng nhất thì hạng nhì đều nằm trong tay cậu hết, trừ phi tôi nhớ nhầm thôi.

“Đó là hai việc khác nhau.”

Khác nhau cái chi mô?

“Lễ hội trường là lễ hội trường, nói cách khác, đây là lễ hội của toàn bộ các cơ sở tại đây. Mặc dù các trường công thường bị gán với tên gọi “cơ sở”, nhưng chẳng có vấn đề gì cả. Suy cho cùng, không phải lễ hội trường là sự kiện quan trọng nhất trong năm sao?”

Thế đấy à?

“Chính xác!” Nhỏ gật một cái thật mạnh, sau đó xoay người đứng đối diện với tôi, tuyên bố, “Đoàn SOS phải làm việc gì đó thú vị gấp mười!”
Haruhi giờ đây ngời lên vẻ quyết tâm như khi Hannibal(2) quyết định vượt dãy An-pơ vào thời thế chiến thứ hai vậy.
Tỏa sáng thì có đấy, nhưng …

Trong vòng sáu tháng qua, nhưng chuyện “thú vị” của Haruhi chẳng bao giờ thú vị đối với tôi cả, rút cuộc thì thằng tôi đây là đứa duy nhất lãnh đủ mà thôi. Ít nhất tôi và chị Asahina phải nhọc xác nhất, vì chúng tôi là người bình thường. Theo những gì tôi được chứng kiến thì Haruhi chẳng bình thường tẹo nào – kéo theo đó là kẻ thờ cúng cô nàng: Koizumi, mức độ tâm thần của tên này cũng thuộc dạng không người bình thường nào có thể sánh được. Còn Nagato ư? Nhỏ còn không phải là con người nữa kia!

Lêu lỏng với một lũ như thế, thử hỏi làm sao tôi có thể sống một cuộc sống bình thường với cái môi trường đầy rẫy điều vô thường này? Thực sự thì tôi đã phát ngấy đến tận cổ rồi. Nội việc hồi tưởng lại những gì đã xảy ra cũng đủ khiến tôi muốn chĩa cây súng vào thái dương, kéo cò một phát cho xong hay tiêu hủy mớ tế bào não chứa đống trí nhớ ấy cho rồi. Không biết Haruhi sẽ phản ứng ra sao khi nhỏ lâm vào tình trạng này nhỉ?

Có lẽ do tôi quá bận tìm cách tự xóa trí nhớ mình nên đã hoàn toàn lờ đi bà chằn đang huyên thuyên kế bên.

“Ê, Kyon, cậu có chú tâm nghe không vậy?”

“Ờ … không, sao?”

“Tôi đang nói đến việc ỷ niệm thành lập trường, kỷ niệm thành lập trường, nghe rõ chưa? Ít nhất thì cậu cũng phải tỏ ra hào hứng lên kia chứ! Cơ hội này chỉ đến mỗi năm một lần thôi!”

“Ừ thì thế, nhưng sao cậu lại quan tâm đến vậy?”

“Tất nhiên là tôi phải quan tâm rồi! Lễ hội trường mà không náo nhiệt thì ra thể thống gì chứ! Chí ít cũng phải hơn mấy cái cơ sở kia!”

“Không lẽ cậu từng làm lớn chuyện ở trường cũ à?”

“Không, một chút cũng không. Vì thế, ta phải chơi hết mình trong lần kỷ niệm thành lập trường này.”

“Vậy thứ gì mới có thể khiến cậu hưng phấn?”

“Thì trong nhà ma phải có ma thật, cầu thang bỗng dưng dài ra, số chuyện kì bí trong trường tăng đột ngột từ bảy lên mười ba chuyện, đầu thầy hiệu trưởng bỗng to ra gấp ba hay trường học ráp lại thành con rô-bốt siêu bự để chiến đấu với thủy quái, hay mùa thu lại nở rộ hoa anh đào …”

Nghe đến đoạn đấy thì tôi quyết định bỏ ngoài tai phần còn lại, nên tôi cũng quên bẵng đi số lượng bậc thang nhỏ muốn chêm thêm là bao nhiêu luôn. Nếu trong số quý độc giả có ai biết là bao nhiêu bậc thì hãy báo tôi biết nhé.

“… Haiz, thôi quên đi, chờ đến khi lên đến trụ sở thì tôi kể hết cho nghe.”

Nhỏ đột nhiên trở nên trầm mặc, triệu chứng thường thấy mỗi khi nhỏ hờn giận điều gì đó, và sải chân ra thật dài hướng về phía cánh cửa. Tấm biển cũ kĩ ọp ẹp với dòng chữ “Câu lạc bộ Văn học” quen thuộc nằm vắt vẻo, nay phía trên có đính kèm theo tờ giấy viết nghuệch ngoạc “cùng Trụ sở Đoàn SOS”.

“Thì ta đã ở đây hơn nửa năm rồi, nhắc đến căn phòng này là đồng nghĩa với việc nhắc đến tên Đoàn SOS; không ai phản đối cả, đúng không?” Haruhi khi ấy đã phán một câu ngang phè như thế, nhỏ còn định gỡ tấm biển cũ kia xuống nữa cơ; may mà tôi ngăn lại kịp thời. Suy cho cùng thì việc thận trọng trong hành động và lời nói là điều tất yếu của một người bình thường!

Haruhi trực tiếp mở tung cửa ra, không thèm gõ cửa hỏi han gì, và bên trong căn phòng ấy là một cô nàng đẹp như tiên khác. Khi tầm mắt của chúng tôi chạm nhau, chị ấy liền nở ra một nụ cười diễm lệ như đóa hoa bách hợp.

“A … xin chào.”

Trong bộ trang phục ấy, cùng với cán chổi chị đang cầm, đây quả là cô hầu gái số một trên thế giới, là niềm kiêu hãnh của Đoàn SOS – chị Asahina Mikuru. Như thường lệ, chị vẫn mang bộ dáng ấy, vẫn cười một nụ cười còn ngọt hơn cả đường để chào đón khi tôi bước chân vào trụ sở. Đối với tôi mà nói thì trông chị như tiên giáng trần hơn là du hành gia xuyên thời gian!

Từ thời Đoàn SOS vừa được hình thành, chị Asahina đã bị thủ lĩnh Haruhi lôi xoành xoạch đến đây với lý do duy nhất: “Chúng ta cần một linh vật”. Sau đó, dưới sự yêu cầu đầy thô bạo của Haruhi, chị bị ép phải mang bộ trang phục này và từ đấy về sau, Asahina Mikuru nghiễm nhiên trở thành cô hầu gái của Đoàn. Mỗi khi tan học, chị liền đến đây và hóa thân thành nàng hầu gái với vẻ đẹp có một không hai. Đây không phải là do thần kinh chị ấy chập mát đâu đó trong đại não, mà là do chị ấy quá ngây thơ và thuần khiết, khiến tôi cảm động muốn khóc ấy chứ.

Chị Asahina đã từng thử qua bộ trang phục thỏ, y tá và đủ loại hóa trang cho Đoàn SOS. Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng chị hợp với bộ hầu gái nhất. Nói một cách đơn giản hơn, chính vì loại trang phục này không hề mang bất kì ý nghĩa hay tượng trưng cho bất cứ điều gì nên tôi luôn mong chị sẽ mặc nó suốt. Có lẽ tôi nên nhấn mạnh điều này luôn: Những hành động của Haruhi thường cóc mang chút nghĩa lý nào.

Mặt khác, chính những hành động ấy lại tác động đến một chuỗi hành động bất thường khác, và chúng thường đặt chúng tôi vào một lô trường hợp cực kỳ phiền toái; vì vậy, cơ bản là tôi nghĩ rằng nếu nhỏ hành động với mục đích chính đáng thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Haruhi-lập-dị hiếm khi nào làm việc gì theo lẽ phải, hay tôi nên nói là việc đúng đắn duy nhất nhỏ từng làm là cho chị Asahina bộ trang phục hầu gái. Đúng là người đẹp một phần nhờ lụa, bộ trang phục ấy quá hợp với chị Asahina, đủ để khiến mấy thằng đực rựa phải tắt thở. Tôi không rõ nhỏ mua nó ở nơi nào cũng như với giá bao nhiêu, nhưng tôi phải công nhận rằng Haruhi rất có năng khiếu khi chọn những bộ quần áo mỹ lệ. Dù thế thì tôi vẫn tin rằng chị Asahina sẽ luôn trông tuyệt vời với bất cứ bộ cánh nào, như một người mẫu thời trang chuyên nghiệp, và bộ ưa thích nhất của tôi vẫn sẽ là bộ hầu gái! Để có thể luôn làm tôi mãn nhãn, tôi dám cá rằng bộ đồ hầu gái đang mang một lý tưởng to lớn nào đó!

"Mình sẽ đi pha trà."

Chị Asahina có một giọng nói nhỏ nhẹ đến mức khiến ai ai cũng phải trìu mến. Chị cất chiếc chổi vào tủ, hối hả đi về phía bộ trà nằm trong tủ búp-phê và bắt đầu mang tách của mọi người ra.

Bụng tôi bỗng lên cơn đau quặn, và khi tôi định thần lại, tôi liền thấy Haruhi đã cho một chỏ vào tôi từ đời nào.

"Nãy giờ cậu lác mắt đủ rồi đấy."

Có lẽ tôi bị cuốn hút vào chuỗi hành động đáng yêu của chị Asahina nên mắt tôi tự động nheo lại thành hai đường thật mỏng. Tôi cam đoan rằng mắt ai cũng sẽ trở nên như thế sau khi trông thấy vẻ tao nhã pha chút ngượng ngùng của chị Asahina.

Haruhi đi thẳng đến chiếc bàn có huy hiệu hình tam giác màu đen đề chữ "Thủ lĩnh", và rút ra một cái băng tay cũng có dòng "Thủ lĩnh" trong ngăn bàn và mang nó vào. Nhỏ bèn dùng một cước sút văng chiếc ghế có khung bằng thép ra và chễm chệ ngồi lên, mắt quan sát cả căn phòng.

Người ngồi trong góc phòng, tay cầm quyển sách dày cui là một thành viên khác của Đoàn.

"..."

Nagato Yuki, năm nhất và cũng là cựu thành viên duy nhất của Câu lạc bộ Văn học, người được Haruhi xem là "chiến lợi phẩm sau khi thành công chiếm cứ căn phòng", đang ngồi yên lặng đọc sách một cách chăm chú.

Sự hiện diện của cô nàng trong căn phòng vốn nhẹ như khí ni-tơ trong bầu khí quyển; tuy nhiên, khi đem so với các thành viên khác của Đoàn thì Nagato Yuki lại là một tồn tại đặc biệt ly kì cổ quái xếp hàng số một, ăn đứt cả Suzumiya Haruhi. Tôi hoàn toàn không biết gì về bối cảnh của Haruhi, nhưng tôi có biết một vài điều về Nagato, và việc ấy chỉ tổ khiến tôi càng hoảng loạn hơn mà thôi. Nếu những gì Nagato từng nói là thật, thì cô nàng tóc-ngắn-kiệm-lời-vô-cảm-xinh-xắn này là một sinh vật có giao diện tương đồng với loài người được tạo ra bởi một tồn tại ngoài Trái Đất. Quả là hoang đường đấy, nhưng do cô nàng đã tự thân nói thế nên tôi cũng không muốn đặt thêm bất kì câu hỏi nào nữa, vì hình như việc ấy là thật. Haruhi không biết về việc này; nhỏ vẫn đối xử với Nagato như "một cô nàng mọt sách khá ngộ nghĩnh."

Nói một cách khách quan thì từ "khá" của nhỏ được xem là nói giảm nói tránh.

"Koizumi đâu rồi?"

Haruhi hướng mắt về phía chị Asahina với tia nhìn sắc lẻm. Chị ấy rùng mình rồi nói:

"Ơ ... C-cậu ấy chưa đến đây, hôm nay cậu ấy đến trễ ..."

Chị Asahina cẩn thận lấy vài túi trà ra khỏi hộp và đặt chúng vào ấm. Tôi vô tình liếc sang giá đồ trong một góc khác của trụ sở. Đang treo trên đó là hằng hà sa số các loại trang phục, cứ y như phòng nghỉ của một nhà hát ấy. Bắt đầu từ bên trái là bộ y tá, rồi đến các bộ cô gái thỏ, hầu gái dùng cho mùa hè, yukata(3), cóc làm bằng len và một dãy trang phục không tên.

Trong sáu tháng qua, những trang phục này đều đã được chạm qua làn da ấm áp của chị Asahina. Để tôi giải thích thêm, chị ấy hoàn toàn không có lý do để thử qua toàn bộ những thứ này, trừ việc chị phải thỏa mãn thú tính của Haruhi mà thôi. Có khả năng nhỏ đã phải trải qua một vài chấn thương tâm lý trong quá khứ chăng? Chẳng hạn như không được mang bộ đồ búp bê nhỏ muốn từ thời thơ ấu, nên giờ nhỏ xem chị ấy như một con búp bê ngoại hạng để chơi đùa? Nhờ thế nên vết thương lòng của chị Asahina ngày càng nới rộng hơn, trong khi kỹ năng soi hàng của tôi cũng ngày càng phát triển, từ đó lại mang đến niềm vui tao nhã của đời tôi. Haiz. Tóm lại, tôi không nghĩ có mấy ai lại được hưởng cái diễm phúc này nên tốt nhất là tôi không nên hé một lời nào cả. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang