• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, chị Asahina không đến.

Haruhi vốn đã nổi tiếng, nay còn thêm vụ án “cô gái thỏ” khiến nhỏ danh chính ngôn thuận mà bước lên đẳng cấp huyền thoại của trường.

Điều đáng trách là cùng với Haruhi, chị Asahina cũng bắt đầu bị đồn thổi thành nhiều giai thoại khác nhau. Và không kể cả tôi, đứa bị dân tình nhìn như sinh vật lạ trong vườn thú, cũng bị vạ lây.

“Ê Kyon, có vẻ như ông đang rất vui vẻ với Suzumiya …”

Taniguchi nói với tôi bằng giọng đồng cảm sau khi tan học.

“Tôi chưa từng nghĩ đến việc ông lại hợp với cô ả đến vậy. Đúng là trên đời này không có gì là không thể.”

Im đi cho tôi nhờ!

“Vụ hôm qua đúng là sốt dẻo! Được nhìn hai em xinh tươi trong bộ đồ thỏ, tôi cứ nghĩ mình đang mơ!”

Kunikida cũng tham gia vào cuộc tán dóc này.

“Đoàn SOS là gì vậy?”

Đi mà hỏi Haruhi! Tôi không biết và cũng không muốn biết. Mà nếu tôi có biết đi chăng nữa, mắc mớ gì phải giải thích cho mấy người?

“Họ bảo bọn mình hãy cung cấp bất kì một đầu mối nào liên quan đến những hiện tượng khác thường nhưng lại không giải thích những hiện tượng đó gồm những gì. Hơn nữa, mấy bạn có ý gì khi nhấn mạnh rằng sẽ không giải quyết những chuyện bất thường bình thường?”

Ngay cả Asakura Ryouko cũng gia nhập hội những người chém gió.

“Trông các bạn vui lắm, nhưng nhớ đừng nhiệt tình quá mà phạm lỗi nhé, không thì mình buộc phải dùng quyền lớp trưởng ra ngăn đấy. Thú thật thì chuyện hôm qua có hơi quá đáng.”

Nếu tôi vượt thời gian được, tôi sẽ không tới trường vào hôm nay!

Cơn thịnh nộ của Haruhi vẫn còn đó. Một mặt, nhỏ điên tiết chuyện bị cản trở trong lúc phát tờ rơi hôm qua; mặt khác, nhỏ giận gấp đôi khi thấy hộp thư điện tử mà nhỏ từng phán “nhiều người gửi e-mail vào quá thì tôi tính sao” trống trơn. Tôi từng đoán rằng sẽ có một vài lá được gửi tới với nội dung tầm xàm bá láp, nhưng hóa ra con người ta văn minh tiến bộ hơn tôi tưởng. Có lẽ không ai dám đụng chạm tới cô nàng để tự chuốc họa vào thân chăng?

Haruhi gầm lên, tay quơ con chuột thật mạnh:

“Tại sao không có ai gửi thư?”

“Từ hôm qua tới giờ rồi.” Tôi cố giải thích, “Có khi vì những người đang trải nghiệm không có lòng tin vào một hội đáng ngờ cũng không chừng.”

Mà ngay bản thân nhỏ đã trải qua một thứ gì tương tự chưa? Rồi. Ôi hay quá kể tôi nghe nào. Ừ thì nó là vầy …

“Không! Chuyện như vậy không xảy ra! Nghe đây, mấy thứ đó chỉ hiện diện trong truyện tranh hay tiểu thuyết thôi. Sự thật rất nghiêm khắc và tàn khốc Haruhi à. Không, hoàn toàn không có những âm mưu hủy diệt thế giới từ cái trường cỏn con này, cũng như sinh vật đột biến gien đi nhan nhản ngoài đường hay tàu vũ trụ ẩn mình trên núi! Cậu đã rõ chưa? Toàn bộ những điều đã xảy vài ngày nay chỉ là cách mà cậu chọn để phóng thích sự phiền muộn của cậu thôi, đúng không? Tỉnh dậy đi! Kiếm đại một thằng bạn trai nào đó hay vào đại một cái câu lạc bộ nào thể thao để tự giải tỏa căng thẳng đi!”

Tôi muốn nói thêm nhưng hai nắm tay đang quơ loạn lên của Haruhi khiến tôi im bặt.



“Nghe nói hôm nay chị Mikuru xin nghỉ?”

“Có khi chị ấy còn không quay lại nữa kìa. Tội nghiệp, mong rằng chị ấy có thể hồi phục lại sau vụ hôm qua.”

“Xì, vậy mà tôi phải tốn công chuẩn bị một bộ mới cho chỉ.”

“Sao cậu không tự mặc đi?”

“Mặc thì được thôi, nhưng không có chị Mikuru thì chán lắm!”

Nagato Yuki đã hòa mình vào trong quang cảnh đến cảnh giới thần sầu quỷ khốc. Kì lạ thật, sao Haruhi lại “quan tâm” chị Asahina nhiều vậy; sao cô không ít nhất thử một lần bắt Nagato mang bộ đồ thỏ và dắt nhỏ theo? Tôi biết nói vậy là không phải, nhưng tôi vẫn muốn biết Nagato mặt-lạnh sẽ trông ra sao với bộ áo đó. Nhỏ sẽ thể hiện hoàn toàn khác với chị Asahina cho mà xem.

Vào một ngày đẹp trời nọ, thành viên thứ năm của Đoàn SOS đã xuất hiện!

Haruhi kể thế trước khi vào học.

“Tuyệt chưa? Cuối cùng thì học sinh chuyển trường bí ẩn cũng tới rồi!"

Haruhi chồm người lên và hào hứng nói. Nụ cười của nhỏ trông như trẻ lên ba vừa nhận được quà từ ông già Noel vậy.

Tôi không biết bằng cách nào nhỏ cập nhật thông tin sớm đến thế, nhưng theo nhỏ thì học sinh mới sẽ được xếp vào lớp 1-9.

“Đúng là cơ hội trăm năm có một. Đúng là tiếc thật khi gã không vào đây, sao cũng được, miễn là trên người tên này có một lô điều bí hiểm là tốt.”

Cô còn chưa đụng mặt cậu ấy hay cô ấy nữa kia mà, vậy làm thế quái nào mà cô biết đó là người cô đang chờ?

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Phần lớn những đứa đột nhiên chuyển sang trường khác lúc giữa học kỳ đều là thứ bất thường.”

Bộ cô không thắc mắc ai đã đưa ra cái thông số “phần lớn” đó sao?

Hơn nữa, nếu những ai chuyển trường lúc giữa tháng Năm là thứ bất thường thì ở Nhật Bản đã có một lô một lốc “học sinh bí ẩn”.

Dù thế nào đi nữa, lối suy nghĩ của Haruhi là một trong những thứ mà quý độc giả không thể xét theo lẽ thường. Sau khi hết tiết một, nhỏ phóng một mạch sang lớp 1-9. Hiển nhiên nhỏ làm vậy không chỉ để chào buổi sáng “vị bí ẩn” nọ.

Ngay khi chuông báo tiết thứ hai bắt đầu vang lên, nhỏ quay lại lớp với một gương mặt choáng váng.

“Vậy đó có phải là một học sinh bí ẩn không?”

“Chậc, có vẻ là không.”

Tất nhiên là không rồi!

“Tôi với hắn có nói chuyện nhưng tôi chưa có đủ thông tin cần thiết. Có khi tên này chỉ giả làm người thường thôi; tôi cho rằng giả thiết đó có xác xuất xảy ra khá cao. Chắc tôi phải qua đó một chuyến nữa.”

Xin đừng! Tôi có thể dễ dàng hình dung học sinh lớp 1-9 đã sợ chết khiếp ra sao khi hung thần trong truyền thuyết, Suzumiya Haruhi, đại giá quang lâm, túm cổ một đứa bất kì để hỏi: “Học sinh mới đến đâu?” trước khi thân chinh vào phòng học. Những câu đối thoại giữa nhỏ và “vị bí ẩn” cũng không khó đoán: Haruhi sẽ tuôn ra một tràng các câu hỏi kiểu: “Ai phái ngươi tới?” “Mục đích của ngươi khi đến đây là gì?” và “vị kia” sẽ tuôn ra … mồ hôi như tắm.

Đúng lúc này, tôi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng không kém:

“Là nam hay nữ?”

“Khá xinh đấy, nhưng hóa ra lại là xinh giai.”

Ặc!

Có vẻ như Đoàn SOS sẽ có thêm một thành viên nam nữa. Theo như phong cách của Haruhi thì ắt hẳn nhỏ sẽ lôi xềnh xệch thằng ku tội nghiệp đến trước trụ sở mà không cần phải lý do lý trấu gì cả. Có thể hắn sẽ không dễ thương như chị Asahina. Liệu nhỏ có kéo hắn nhập bọn được không? Không cần biết Haruhi vững vàng đến đâu, chỉ cần có một đứa có lập trường vững ngang nhỏ thì nhỏ cũng phải chào thua thôi!

Một khi chúng tôi có đủ số thành viên, cái “Cứu rỗi thế giới bằng cách mang lại niềm vui: Lữ đoàn Suzumiya Haruhi” sẽ được thành lập ngay tức khắc. Không cần biết nhà trường có chấp nhận nó hay không, người đứng ra lãnh đủ từ mọi phía: giấy tờ, sức ép về mặt thể chất và tinh thần không ai khác ngoài thằng tôi đây! Hơn nữa, trong vòng ba năm tới, ngoài cái biệt danh Kyon ra, “Tên đồng bọn của Suzumiya Haruhi” sẽ là cách mà mọi người gọi tôi.

Tôi chưa từng nghĩ đến việc này khi tốt nghiệp cấp hai, nhưng tôi có thể hiểu rõ rằng nếu tôi muốn vào được Đại học, tôi phải cẩn thận không gây tì vết gì trong học bạ. Mặc dù vậy, một khi đã trở thành “kẻ đồng bọn” của Haruhi thì việc đó khó có thể xảy ra.

Làm sao đây ôi làm sao? (nhongcon_pupa: mượn trong “Cự ly hai trái tim”, chẳng hiểu sao đang 11 giờ đêm lại có thằng hâm ở khu đối diện mở lớn bài này, thôi thì tiện tay đánh vào luôn vậy.)

Tôi nên thỏ thẻ nguyên nhủ Haruhi rằng nhỏ nên hủy Đoàn SOS đi và sống một cuộc đời học sinh cấp ba bình thường. Tôi cố tìm cho nhỏ một thằng bạn trai và làm nhỏ quên lũ người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian và esper ấy đi. À, tôi sẽ giới thiệu nhỏ vào đội bóng chày nữa.

Biến! Biến hết. Làm như nhỏ sẽ để tôi rảnh rang mà làm mấy thứ đó!

Nếu tôi có thể xuyên thời gian về lúc ấy như chị As-À không có gì, thì dám tôi sẽ liều chết mà làm vậy để kết thúc một loạt sự kiện khó-tin-nhưng-vẫn-phải-tin sau này.

Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Có lẽ là từ lúc tên học sinh bí ẩn được giới thiệu tại trụ sở. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK