• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi dạo phố. Lời đe dọa đẫm máu của Haruhi thì đúng là ớn thật đấy, nhưng tôi không quan tâm. Tôi và chị Asahina dạo quanh các cửa hàng thời trang, cùng ngồi ăn kem một cách vui vẻ và ghé qua quầy lưu niệm tại khu mua sắm … nói chung là những việc thường làm để giết thời gian. Phải chi tôi được nắm tay chị thì hay biết mấy.

Đúng lúc này, chuông điện thoại tôi vang lên; là Haruhi.

“Họp mặt lúc mười hai giờ, chỗ cũ.”

Sau đó nhỏ cúp máy. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay: mười một giờ năm mươi! Làm thế quái nào chúng tôi có thể đến kịp?

“Là bạn Suzumiya à? Bạn ấy nói gì?”

“Nhỏ nói gặp nhau lúc trưa. Giờ mình phải đi nhanh lên.”

Tôi tóm lấy tay chị Asahina và bắt đầu chạy. Không biết Haruhi sẽ như thế nào nếu nhỏ thấy tôi và chị tay trong tay? Chắc là nhỏ sẽ nổi điên lên.

“Có kết quả gì không?” Haruhi hỏi khi chúng tôi vừa tới nơi.

Tôi và chị Asahina đến trễ mười phút, và đó là câu đầu tiên vọt ra khỏi miệng Haruhi. Trông nhỏ có vẻ cáu.

“Hai người có tìm được gì chưa?

“Không có gì cả.”

“Thậm chí cậu có chịu tìm không hay chỉ đi chơi thôi? Chị Mikuru thì sao?”

Nhỏ lắc lắc chị Asahina.

“Vậy bên cậu thì sao?”

Haruhi trở nên im lặng. Koizumi, đứng sau lưng nhỏ, gãi gãi đầu còn Nagato thì đứng như trời trồng.

Bầu không khí phấn khởi ban sáng bỗng trở nên ảm đạm. Haruhi nói như muốn hét lên:

“Đi ăn trưa rồi tiếp tục lục soát.”

Cô vẫn muốn đi nữa à?

Sau khi ăn trưa tại tiệm thức ăn nhanh, Haruhi lôi ra mấy cây tăm xỉa răng với hai cái đã được đánh dấu lúc chúng tôi trong quán nước. Nhỏ vẫn còn giữ chúng à?

Koizumi với lấy một cái ngay lập tức.

“Không có dấu.”

Tên này có đi quảng cáo kem đánh răng không mà cả hàm trắng thế không biết!

“Của mình cũng vậy.”

Chị Asahina đưa tôi xem cây tăm chị vừa rút được.

“Kyon thì sao?”

“Xui ghê, của em có dấu.”

Tâm trạng của Haruhi ngày càng tệ hơn, nhỏ thúc Nagato bốc thăm nhanh nhanh lên rồi xòe tay ra để xem cây cuối cùng.

Rốt cuộc, tôi bắt cặp với Nagato và ba người kia lập thành một nhóm.

“…”

Haruhi bẻ gẫy cây tăm không có dấu trong tay nhỏ, quay sang chì chiết tôi, đứa đang nhồm nhoàm cái ham-bơ-gơ phó mát.

Vì sao nhỏ lại giận dữ vậy?

“Ta sẽ gặp nhau tại đây lúc bốn giờ. Liệu hồn tìm cho ra vết tích gì đó nghe chưa!”

Lần này, chúng tôi đi theo hai hướng Nam – Bắc. Trước khi chia ra, chị Asahina còn giơ cánh tay tí hon lên và vẫy chào tôi nữa. Vui quá là vui!

Giờ thì chỉ còn mình tôi với Nagato đứng trước trạm xe buýt.

“Ta nên đi đâu nhỉ?”

“…”

“… Đi thôi.”

Tôi tiến tới trước một bước và phát hiện nhỏ cũng theo sau tôi đúng một bước.

“Nagato, về chuyện bạn đã kể cho tôi hôm trước …”

“Sao?”

“Tôi nghĩ tôi nên tin bạn.”

“Tốt.”

“…”

Chúng tôi tiếp tục đi lòng vòng quanh nhà ga, với bầu không khí kì lạ này.

“Bạn không có đồ thường à?”

“…”

“Bạn làm gì vào cuối tuần?”

“…”

“Giờ bạn thấy sao?”

“…”

Cuối cùng tôi cũng tìm ra nơi có thể câu giờ cùng với Nagato: thư viện thành phố. Nó vừa được xây gần bãi biển, cùng thời với cái trạm xe lửa này. Tôi chưa từng đặt chân đến nơi đây, đơn giản là vì tôi không thích đọc sách. Tôi cứ đinh ninh rằng tôi sẽ được nghỉ chân sau khi vào được bên trong, nhưng hóa ra toàn bộ chỗ ngồi đều đặc kín hết rồi. Tôi nhìn quanh cái thư viện đông nghẹt người này mà choáng váng, trong khi Nagato lướt tới dãy sách như đang trong cơn mộng du vậy.

Lúc trước tôi cũng ưa đọc này nọ lắm chứ. Hồi còn là học sinh cấp một, mẹ thường mua cho tôi rất nhiều sách hình. Nhà tôi có đủ loại sách, nhưng tôi chỉ có thể nhớ những cuốn tôi đã đọc, chúng rất hay. Tuy nhiên, tôi lại không thể nhớ tên của những quyển ấy. Từ khi nào tôi ngưng đọc sách? Vì sao tôi lại trở nên chán đọc như vậy?

Tôi tùy tiện lấy một quyển từ giá sách này, lật vài trang, để nó lên chỗ cũ và bắt đầu lân la sang kệ gần đó và lập lại y hệt loạt động tác vừa nãy. Trong đống sách này, biết cuốn nào hay để xem đây? Cuối cùng, tôi lang thang len lỏi giữa rừng kệ sách, không biết phải làm gì.

Ồ, Nagato kìa! Tôi đụng phải nhỏ, tay cầm một quyển sách dày cộp, đang đọc sách chăm chú. Hình như sách càng dày thì nhỏ càng thích hay sao á.

Cuối cùng, một người đàn ông trung niên đang xem báo đứng dậy và rời khỏi thư viện, tôi liền nhảy tót vào cái ghế trống duy nhất ấy. Đặt lên bàn quyển tiểu thuyết tôi vớ được từ đâu đó, mắt tôi dần dần híp lại, từ từ gục đầu xuống và chìm vào giấc ngủ trưa. Bỗng nhiên điện thoại trong túi sau của tôi rung lên.

“A!”

Tôi hoảng hồn hét lớn và bật chồm dậy. Xung quanh tôi là một biển người đang tròn mắt nhìn, tôi chợt nhận ra rằng mình vẫn còn đứng trong thư viện. Tôi vội chạy biến ra khỏi thư viện và bắt điện thoại:

“Tên đần kia, sau lâu bắt máy vậy hả?”

Một giọng nữ với âm vực cao đến chói tai đâm xuyên qua hai màng nhĩ tôi làm tôi tỉnh giấc ngay lập tức.

“Cậu nghĩ giờ là mấy giờ rồi?”

“Xin lỗi, tôi vừa thức dậy thô-”

“Cái gì? Tên lười thối tha này!”

Tôi liếc cái đồng hồ: Trời đất, bốn giờ rưỡi rồi!

“Lê cái mông của hai người đến đây ngay lập tức! Tôi cho ba mươi giây!”

Cậu làm ơn đừng có giao một loạt các nhiệm vụ bất khả thi nữa!

Nhỏ cúp máy cái rụp. Tôi liền quay vào thư viện và tìm Nagato. À nhỏ kia rồi! Đứng tại chỗ cũ và tay vẫn cầm quyển sách dày nọ.

Tôi phải tốn thêm kha khá thời gian để dắt Nagato – trông có vẻ đã mọc rễ tại thư viện – đến quầy quản sách và làm cho nhỏ một cái thẻ thành viên. Tất nhiên là điện thoại của tôi rung liên tục, nhưng tốt nhất là cứ mặc kệ nó.

Mãi cho đến khi tôi cùng Nagato tay ôm khư khư quyển sách triết học viết bằng tiếng nước ngoài như báu vật đến được nhà ga, đứng đợi chúng tôi là ba vẻ mặt khác nhau: chị Asahina, trông như vừa hụt hơi, cười với tôi, Koizumi nhún nhún vai còn Haruhi thì đứng la hét ầm ĩ.

“Trễ! Ngũ mã phanh thây!”

Vậy có nghĩa là tôi phải trả tiền đồ ăn nữa à?

Cuối cùng, hoạt động ngoại khóa đầu tiên của Đoàn SOS kết thúc với máu và máu. Máu của ví tiền cùng thằng chủ của nó, đứa bị “trảm” đến ba lần trong một ngày.

“Mình mệt quá! Bạn Suzumiya đi nhanh quá làm mình chạy theo muốn hụt hơi luôn.” Chị Asahina thủ thỉ vào tai tôi “Cảm ơn bạn đã chịu nghe mình.” Chị vẫy tay chào và e thẹn cười.

Những người đến từ tương lai đều cười dễ thương vậy hả chị?

“Vậy ... chào bạn!” Chị Asahina vui vẻ rời đi. Koizumi vỗ nhẹ tôi và nói:

“Hôm nay vui thật đấy! Nỏi sao nhỉ, bạn Suzumiya đúng là rất thú vị. Phải chi hoạt động hôm nay kéo dài hơn, có lẽ lần sau nên thế.”

Thằng này uống lộn thuốc à? Trong lúc tôi đang phân vân không biết Koizumi bị say nắng hay cả ngày nay bị Haruhi xoay như dế rồi cứ thế phát rồ lên, Nagato đã lẳng lặng đi mất dạng khi nào không hay.

Chỉ còn mình tôi với vị hung thần siêu xinh đứng phía sau.

“Cả ngày nay cậu làm gì?”

“Chậc, tôi đã làm gì nhỉ?”

“ĐỪNG CÓ NÓI GIỌNG ĐÓ VỚI TÔI!”

Cơn tam bành của nhỏ cuối cùng cũng bùng nổ.

“Còn cậu thì sao? Có kiếm được gì thú vị không?”

Haruhi cắn chặt môi rồi làm thinh. May mà tôi cản kịp chứ không môi nhỏ đã bật máu rồi.

“Thật tình mà nói thì tôi nghĩ chúng trốn kĩ lắm, không thể ngày một ngày hai tìm ra được ngay đâu.”

Chắc nhỏ biết tôi đang cố làm cho nhỏ bớt giận, Haruhi quay mặt đi.

“Mai ta sẽ làm báo cáo tổng kết cho chuyến đi hôm nay, tại trường.”

Haruhi lẩn mất vào trong đám đông, không thèm nhìn lại.

Với niềm vui cuối-cùng-cũng-được-về-nhà-rồi, tôi trở về vách tường và phát hiện chiếc xe đạp của tôi đã biến mất. Thế vào đó là một tờ giấy thông báo:

Đậu xe sai quy định. Phạt xxx yên(1).

“…”

Thứ Hai đầu tuần tới, mang theo đó là cái ẩm mùa mưa ùa vào trường. Trời nắng nóng và ẩm, thêm vào cái đồi cao vút chết tiệt này khiến lũ nam sinh chúng tôi phải tháo gần hết cúc áo ra để cho mát cái thân . Nếu một tay nghị sĩ nào muốn tranh cử và hứa rằng sẽ cung cấp thang máy cho toàn bộ các trường trên khu vực đồi núi cao, thì tôi sẽ không ngần ngại mà đi lập hội ủng hộ và bầu cho gã.

Trong lớp, tôi ngồi dựa vào tường, đầu thò ra ngoài cửa sổ hết cỡ, tay thì cầm quyển tập mà quạt lia lịa cho bớt nóng. Haruhi, như thường lệ, xuất hiện ngay sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên.

Tay quăng cái cặp lên bàn, nhỏ nói:

“Quạt cho tôi.”

“Đây.” Tôi chìa một cuốn tập khác ra. “Tự xử đi.”

Nhỏ nhăn mặt lại như vừa ngậm phải một hủ muối vậy. Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ cô nàng này đã trở nên dễ thương hơn trước nhiều, Haruhi lại bắt đầu cau có mặt mày.

“Haruhi nè, cậu biết truyện Chim sơn ca hạnh phúc(2) không?”

“Không, nó ra sao?”

“Không có gì.”

“Vậy thì đừng có hỏi.”

Nhỏ liếc xéo tôi một cách bực dọc. Vừa lúc ấy, thầy Okabe bước vào và bắt đầu tiết chủ nhiệm.

Ngày hôm đó, sự buồn chán của Haruhi đã đạt tới mức lô hỏa thuần thanh, tạothành một thứ áp lực đáng sợ như thể nhỏ đang cầm cây đại phủ mà chuẩn bị trảm tôi từ phía sau vậy. Tiếng chuông báo tiết chưa bao giờ dễ nghe đến thế. Như một con chuột đồng bị lửa đe dọa, tôi đành chạy một mạch đến “trại tị nạn” SOS.

Hình tượng Nagato ngồi đọc sách đã trở thành một phần không thể thiếu trong việc trang trí cảnh quan căn phòng. Tôi quay sang Koizumi, người đang xáp lại gần tôi.

“Đừng nói là cậu cũng muốn kể cho tôi nghe mấy mẩu chuyện về Haruhi.”

Hôm nay chỉ có ba chúng tôi. Haruhi đang bận quét dọn lớp theo ca trực, còn chị Asahina chắc cũng thế.

“À, từ khi cậu dùng từ “cũng”, tôi đoán hai quý cô Nagato và Asahina cũng đã nói gì đó rồi đúng không?” Mắt Koizumi bỗng trở nên lạnh lẽo, quét ngang qua Nagato, người đang bận đọc sách. Nụ cười hôm nay của tên này có thêm chút gì đó khó ưa.

“Kiếm chỗ khác nói chuyện thôi. Nhỡ đâu bạn Suzumiya nghe thấy thì phiền lắm.”

Koizumi và tôi đi đến căn tin, nơi tốt nhất để chém gió của mấy thằng đực rựa chúng tôi, cũng là nơi ồn ào nhất, không sợ bị ai nghe thấy. Trên đường tới bàn, Koizumi còn mua một ly cà phê nóng cho tôi nữa.

“Vậy cậu biết được bao nhiêu rồi?”

“Căn bản Haruhi không phải là người thường.”

Lũ này có âm mưu lừa đảo gì tôi không vậy? Trừ Haruhi ra, ba thành viên còn lại của Đoàn SOS hè nhau mà bảo nhỏ không phải là con người. Hay tại dạo này trời nắng nóng cháy tóc, tia cực tím xuyên qua đầu, thẳng vào não nên cả bọn bị hâm cả rồi?

“Đầu tiên, nói cho tôi biết cậu là gì?”

Người ngoài hành tinh và du hành gia xuyên thời gian đã xuất hiện nên tôi cũng đại khái đoán được loại tiếp theo là gì.

“Cậu là esper, đúng không?”

“Không cần phải đặt giả thuyết đâu, cậu nói đúng rồi đó.”

Koizumi điềm đạm cười.

“Không hơn, không kém – tôi là thứ mà cậu gọi là esper, người sở hữu giác quan thứ bảy(3) (nhongcon_pupa: cái này nhộng thêm vào, chứ lặp đi lặp lại “siêu năng lực” thì chán quá).”

Tôi im lặng uống cà phê. Ngọt quá, tay này không biết pha à?

“Tôi vốn không định chuyển trường gấp, nhưng ai đoán được tình huống sẽ thay đổi chứ. Tôi chưa từng nghĩ hai cô nàng kia sẽ tiếp cận được Người nhanh như vậy. Vả lại, trước đây, họ chỉ đảm nhiệm vai trò quan sát thôi.”

Đừng có xem Haruhi như động vật trong sách đỏ!

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Koizumi tiếp tục:

“Bình tĩnh nào. Chúng tôi cũng muốn sự việc tiến triển theo hướng tích cực lắm chứ. Chúng tôi không có ý định làm hại hay xúc phạm ai đâu, chúng tôi còn muốn bảo vệ Người nữa kia.”

“Cậu tự xưng là “chúng tôi”? Vậy có một bầy esper đang nhan nhản ngoài kia à?”

“Không nhiều bằng một đại quân như cậu nghĩ đâu. Với lại tôi thuộc dạng chốt thí nên ngoài một số thông tin hữu dụng thì tôi chỉ biết có mười người khác trong thế giới này. Tất cả đều nằm dưới sự chỉ huy của “Tổ chức”.”

Tuyệt, giờ lại mọc ra thêm một cái “Tổ chức”.

“Tôi cũng không rõ “Tổ chức” có quyền lực bao nhiêu, cũng như số thành viên chính thức trong đó. Chỉ có mấy ông bự mới nắm được mấy thứ ấy thôi.”

“ … Vậy cái nhóm bí mật này, cái “Tổ chức” này, làm gì?”

Koizumi liếm liếm môi.

“Thì như cậu đoán, “Tổ chức” được thành lập từ ba năm trước, và mục tiêu hàng đầu của chúng tôi là quan sát và bảo vệ Suzumiya Haruhi. Nói chung là chúng tôi được tạo ra chỉ để quan sát Người. Tôi nghĩ cậu hiểu rồi, đúng không? Không chỉ mình tôi là thành viên của “Tổ chức” tại trường này. Có một số người đã được cài vào đây trước khi tôi chuyển tới. Mục tiêu ban đầu là tôi chỉ đến tạm thời để giúp đỡ họ.”

Tôi chợt nghĩ đến gương mặt mốc của Taniguchi. Để xem, bốn năm cùng lớp với Haruhi từ cấp hai, đừng có nói với tôi là thằng mê gái này cũng là esper!

“Chắc cậu đang đùa.”

Koizumi lờ câu nói đó và tiếp tục:

“Tuy nhiên, tôi không chắc rằng tất cả bọn họ đều theo phe ủng hộ Người.”

Tại sao tất cả mọi việc đều dẫn tới Haruhi? Một con rồ điển hình luôn làm phiền người khác, không kể là nhỏ quá tự phụ. Nhỏ có đáng để được một tổ chức bí mật xuất hết hầu bao ra mà phục vụ tận tụy không? Có lẽ tôi nên xem xét lại phần nhan sắc của nhỏ.

“Tôi không rõ về chuyện gì đã xảy ra ba năm trước, nhưng tại khoảng thời gian đó, tôi phát hiện rằng bản thân đã có mấy thứ kì lạ này rồi. Tôi sợ phát khiếp; tôi chẳng hiểu gì cả. May là “Tổ chức” kịp nhặt tôi vào, còn không chắc tôi cũng đã tự tử vì khi ấy tôi cứ nghĩ là mình bị điên!”

“Không hẳn, tôi nghĩ chúng ta thường sợ mấy thứ không giải thích được.”

Koizumi uống thêm một ngụm cà phê, gương mặt cậu ta trở nên nghiêm túc.

“Cậu nghĩ thế giới này được bắt đầu từ khi nào?”

“Vụ nổ lớn (nguyên văn: the Big Bang (4)) chăng?”

“Thường thì người ta sẽ nghĩ vậy. Tuy nhiên, đối với chúng tôi, một giả thuyết khác được đặt ra – thế giới này được bắt đầu từ ba năm trước.”

Tôi trợn mắt nhìn Koizumi. Những gì cậu ta đang nói quá khó tin để có thể là sự thật.

“Không thể nào! Tôi có thể nhớ được những gì xảy ra hơn ba năm về trước! Vả lại, ông bà già tôi vẫn còn sống! Nói chung là những kỷ niệm cũ của tôi đều được nhớ rõ. Và cậu giải thích sao về mấy thứ tôi đã học thuộc lòng cho bài kiểm sử hôm nay?”

“Được thôi, vậy cậu làm cách nào mà chắc chắn nhân loại, kể cả cậu, không được tạo ra với ký ức giả? Ba năm trước hay ba năm sau không phải là điều quan trọng ở đây, vấn đề là không có bằng chứng nào có thể phủ định thế giới này được tạo ra từ năm phút trước, vạn vật bắt đầu sự sống từ đây.”

“…”

“Ví dụ như người chỉ có ngũ quan như cậu, những gì cậu thấy, nghe, ngửi, sờ và uống cái cốc cà phê đang cầm đều được truyền tới não bằng những xung điện từ dây thần kinh, từ đó cậu tin rằng những gì cậu đang trải nghiệm là thật. Cái thế giới “thực” này chỉ mỏng manh vậy thôi.”

“… Cứ giả dụ là tôi đồng ý với cái thuyết của mấy người, rằng thế giới được tạo nên từ ba năm trước hay năm phút trước gì cũng được. Cái “Tổ chức” này muốn gì ở Haruhi?”

“Các nhà lãnh đạo của “Tổ chức” tin rằng thế giới này là giấc mơ của một người. Chúng tôi, không, cả Địa Cầu này chỉ là một phần nhỏ trong cái giấc mơ đó. Vì nó chỉ là giấc mơ của người đó, nên việc hủy bỏ và tạo thành một cái mới là việc dễ như trở bàn tay. Và cả hai ta đều biết người đó là ai.”

Có khi tại cách dùng từ của Koizumi, nhưng trông cậu ta cứ như đang tụng kinh vậy.

“Nhân loại gọi những tồn tại có thể sáng tạo và phá hủy thế giới là Thánh.”

… Này Haruhi, cuối cùng cũng có người tôn cậu làm thần rồi đó! Lạy Thánh Haruhi ~

“Đó là vì sao “Tổ chức” rất cẩn trọng trong mọi việc. Nếu Thánh không hài lòng với thế giới này, Người chỉ việc thay thế nó bằng một cái mới. Giống như một đứa trẻ không hài lòng với cái lâu đài cát hiện tại nên quyết định hủy đi và xây một cái khác vậy. Ngay cả khi cậu thấy những mâu thuẫn không thể giải quyết trong thế giới này, nó vẫn còn mặt tốt để nó đáng được tồn tại. Vì lý tưởng đó nên tôi mới chấp nhận gia nhập “Tổ chức”.”

“Sao mấy người không đi mà khấn vái trực tiếp Haruhi? Khấn rằng nhỏ đừng có hủy diệt nơi này, có khi nhỏ chịu nghe đó.”

“Tất nhiên là Người chưa ý thức được sức mạnh tiềm tàng. Mục tiêu chính của chúng tôi là đảm bảo rằng Người sẽ không bao giờ thức tỉnh và sống một cuộc đời bình yên.”

Koizumi bắt đầu cười lại khi nhắc đến điều ấy.

“Ngay tại thời điểm này, Người chỉ là một Thánh chưa hoàn chỉnh. Người chưa thể kiểm soát năng lực của bản thân theo ý muốn. Ngay cả khi vậy, chúng tôi đã nhận thấy được một số dấu hiện thức giấc của Người.”

“Ý cậu là sao?”

“Thử suy nghĩ kỹ đi, Kyon. Cậu nghĩ sao về việc người như tôi hay Asahina Mikuru hoặc Nagato Yuki tồn tại? Bởi vì những sinh vật ấy, gồm cả tôi, là thứ đồ chơi mà Người muốn.”

Nếu bạn là người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian hoặc esper thì hãy đến gặp tôi!

Ngay tức khắc, tôi nhớ lại điều mà Haruhi đã nói trong phần tự giới thiệu hôm khai giảng.

“Như tôi đã nói, Người chưa nhận ra được điều này, cũng như việc điều khiển quyền năng của bản thân vậy. Người chỉ thỉnh thoảng phóng thích chúng trong vô thức thôi. Vậy mà trong vòng gần hai tháng vừa qua, người đã sử dụng năng lực quá mức bình thường, vượt xa những gì con người có thể đảm đương. Cậu cũng biết kết quả rồi đấ: tôi, Asahina Mikuru và Nagato Yuki đều phải gia nhập Đoàn SOS.”

Vậy hóa ra tôi là người ngoài à?

“Không hẳn. Đối với chúng tôi, sự tồn tại của cậu vẫn là điều bí ẩn. Tôi cũng đã nắm được kha khá thông tin về cậu rồi; hi vọng cậu thứ lỗi. Theo như những gì tôi điều tra được thì cậu chỉ là người bình thường, không có năng lực gì đặc biệt cả.”

Tôi nên lấy đó làm lời khen hay nên thất vọng đây?

“Tôi cũng không biết, nhưng vận mệnh của cả thế giới có thể đều nằm trong tay cậu. Vì vậy, cậu cần phải cẩn thận, không để Người cảm thấy sầu muộn tại cái thể giới này.”

“Từ khi mấy người đang thờ cúng Haruhi,” tôi đề nghị, “sao mấy người cứ thỉnh nhỏ về, chụp thuốc mê rồi xem xét não nhỏ làm bằng cái gì? Có khi mấy người có thể khám phá ra bí mật vũ trụ cũng không chừng.”

“Có một vài cá thể trong “Tổ chức” từng nghĩ như cậu.”

Koizumi gật đầu trong khi trả lời.

“Tuy nhiên phần lớn đều nhất trí cho rằng cứ để Người yên là cách tốt nhất. Suy cho cùng thì nếu Người cảm thấy thất vọng về điều này thì cả thế giới tiêu tùng là điều có thể đoán được. Chúng tôi không muốn vậy nên hiển nhiên chúng tôi phải đảm bảo cho Người có được một cuộc sống bình yên.”

“… Vậy mấy người đang định làm gì?”

“Tôi không biết.”

“Lỡ như Haruhi đột tử thì sao?”

“Thế giới sẽ chết theo Người? Thánh là một tồn tại bất diệt? Một vị Thánh mới sẽ thay thế cho Người? Chưa ai biết cả.”

Ly cà phê của tôi đã trở nên lạnh ngắt từ lâu.

“Cậu nói là cậu có năng lực siêu nhiên?”

“Không hẳn, nhưng không sai.”

“Chứng minh cho tôi xem thì tôi sẽ tin. Ờm … ví dụ như hâm nóng ly cà phê này lại đi.”

Koizumi cười xán lạn. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta cười từ tận đáy lòng.

“Xin lỗi, tôi không thể nào làm điều đó. Năng lực của tôi không thể được thực hiện trong điều kiện bình thường. Tôi phải thỏa mãn một số điều trước khi tôi có thể sử dụng nó. Đừng lo, sẽ có ngày tôi chứng minh cho cậu xem.”

“Xin lỗi vì đã làm tốn thời gian của cậu, đến lúc tôi phải về nhà rồi.” Koizumi rời đi với nụ cười ấy trên môi.

Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta cho đến khi khuất mắt. Tôi sờ vào ly cà phê trên bàn.

Quả nhiên nó vẫn lạnh. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK