Ánh mặt trời ấm áp bên ngoài khiến mọi người trong lớp lên cơn buồn ngủ. Giữa lúc tôi đang gật gà gật gù như đang phê thuốc trong cơn ngái ngủ, một lực kéo siêu mạnh tóm lấy cổ áo tôi và giật về phía sau. Hệ quả là gáy tôi đụng mạnh vào cạnh bàn, đau đến nỗi ứa cả nước mắt.
“Cô làm cái quái gì vậy?”
Tôi giận dữ quay đầu ra sau và thấy Haruhi, với một tay còn bám cứng lấy cổ áo tôi, cười một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời vùng nhiệt đới – thực sự thì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhỏ cười! Nếu những nụ cười có thể đo bằng nhiệt độ, thì nụ cười của nhỏ dư sức tranh hàng với độ nóng của mặt trời!
“Tôi hiểu rồi!”
Này này, miểng văng đầy mặt tôi kìa.
“Sao tôi không nghĩ ra sớm hơn chứ?”
Ánh mắt Haruhi sáng tựa ngôi sao Albireo(1). Nhỏ nhìn tôi chằm chằm, nhưng không chút giận dữ trong đó. Tôi miễn cưỡng hỏi:
“Nghĩ ra gì?”
“Nếu nó không tồn tại, tôi chỉ cần lập ra một cái.”
“Lập cái gì?”
“Lập ra một CÂU LẠC BỘ!”
Tim tôi chợt nhói đau, và tôi nghĩ cơn đau này không ăn nhập gì với cú đụng đầu lúc nãy cả.
“Ồ? Ý tưởng tuyệt vời đấy. Bây giờ cậu buông tôi ra được chưa?”
“Thái độ kiểu gì vậy? Cậu nên tỏ vui mừng mới phải.”
“Từ từ rồi tính tới cái ý tưởng kia, giờ thì nhìn xung quanh giùm đi cô nương.”
“Ý cậu là sao?”
“Ý tôi là ta đang đứng ở giữa lớp ĐANG học chứ sao.”
Cuối cùng thì nhỏ cũng chịu buông cổ áo tôi ra. Lấy tay xoa xoa chỗ sưng sau gáy, tôi xoay người lại từ từ. Đồng thời tôi để ý rằng cả lớp đang trong cơn bàng hoàng. Cô giáo dạy môn Tiếng Anh vừa mới ra trường đứng đó, tay vẫn còn cầm viên phấn, nhìn tôi với cặp mắt rơm rớm nước mắt.
Tôi vội ra hiệu cho Haruhi ngồi xuống và nhún nhún vai với cô giáo tội nghiệp:
“Xin cô tiếp tục bài giảng.”
Tôi nghe tiếng làu bàu của nhỏ trong lúc ngồi xuống một cách bất mãn. Cô giáo sau khi vượt qua cơn hoảng loạn bắt đầu tiếp tục giảng bài.
Thành lập một câu lạc bộ mới à?
Chậc chậc.
Đừng nói rằng tôi sẽ bị kéo vào vụ này.
Cơn đau thấu óc như đang phụ họa nỗi bất an của tôi vậy.
Cứ thế, điều vô thường đã tìm đến người bình thường để chào hỏi.
Sau khi tan tiết, Haruhi không bay hơi mất tiêu như mọi khi. Nhỏ chộp tay tôi và phóng vèo ra ngoài, từ hành lang đến cầu thang rồi dừng lại trước cánh cửa dẫn lên sân thượng.
Cánh cửa này thường khi bị khóa, căn gác nằm phía trên tầng bốn được dùng làm kho chứa để đồ dùng cho Câu lạc bộ Mỹ thuật. Những bức tranh sơn dầu khổng lồ, một mớ hỗn độn gồm khung tranh gãy, tượng chiến thần gãy mũi và một mớ bòng bong khác khiến cho phiến không gian của căn gác này đã chật hẹp nay còn chật hẹp hơn.
Cô nàng lôi tôi lên đây làm gì?
“Tôi cần cậu giúp.”
Haruchi phun ra câu này trong khi đang nắm chặt cái cà-vạt của tôi. Với cái nhìn sắc lẻm hướng về phía cần cổ, tôi nghĩ nhỏ đang đe dọa tôi thì đúng hơn.
“Giúp cái gì?”
Tôi giả ngu.
“Giúp tôi lập một câu lạc bộ!”
“Vậy nói tôi nghe xem, tại sao tôi phải giúp cậu hoàn thành cái ý tưởng mà cậu vừa mới nghĩ ra?
“Bởi vì tôi cần phải kiếm được phòng cũng như thành viên cho câu lạc bộ cho nên tôi cần cậu lo vụ công việc giấy tờ cần thiết để giao cho trường.”
Nhỏ còn không thèm nghe tôi hỏi nữa. Tôi gạt phắt tay nhỏ ra.
“Câu lạc bộ của cậu là về cái gì?”
“Việc đó không quan trọng! Vấn đề chính ở đây là lập ra được một cái trước đã.”
Tôi nghĩ nhà trường sẽ không đời nào cấp phép cho một cái câu lạc bộ có hoạt động đáng ngờ đâu.
“Nghe nè! Sau khi tan học hôm nay, cậu đi và tìm hiểu những gì cần phải làm trong khi tôi sẽ đi tìm phòng cho câu lạc bộ, được chứ?”
“KHÔNG!”
Nếu tôi trả lời kiểu đó lần nữa thì dám bà chằn này làm thịt tôi tại đương trường lắm. Đang lúc chần chừ suy nghĩ cách trả lời thì Haruhi đã rời đi, để lại thằng con trai mới lớn đứng trơ trọi giữa một sàn đầy bụi.
“… Tôi còn kịp chưa đồng ý nữa mà …”
Haiz … Đương nhiên trò chuyện với một cái tượng bị gãy mũi chẳng mang lại ích lợi gì. Tôi lê tấm thân tàn tạ về lớp, không ngừng động não kiếm cách giải thích cho lũ bạn trời đánh về vụ vừa rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK