• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào.”

Hôm nay nụ cười của Koizumi trông có chút giả tạo, như thể đang chào cố nhân vậy. Tên này đang hồn nhiên vẫy tay với tôi trong bộ đồng phục trường, tay kia xách cặp, rõ ràng là từ trường đi thẳng đến đây.

“Tôi đến để thực hiện lời hứa hôm trước nên đành chờ trước cửa nhà cậu. Không ngờ cậu về sớm vậy!”

Koizumi tiếp tục cười nói.

“Cậu đi với tôi một chút được không? Tôi muốn cho cậu xem nơi này.”

“Nơi có liên quan đến Haruhi?”

“Nơi có liên quan đến bạn Suzumiya.”

Tôi mở cửa nhà và để cặp sát vách tường. Sau khi nhắn với em gái rằng tối nay tôi sẽ về trễ, tôi liền quay ra và bắt đầu đi cùng Koizumi.

Vài phút sau, Koizumi ngoắc một chiếc taxi vừa chạy đến khu nhà tôi và tiến thẳng đến đại lộ hướng đông, đích đến là một thành phố lớn ngoài quận này. Sẽ rẻ hơn nếu đi bằng tàu điện, nhưng do Koizumi bao tiền xe thì sao cũng được, tôi không quan tâm.

“Nãy cậu có nói thực hiện lời hứa, là cái nào vậy?”

“Không phải cậu muốn xem tôi sử dụng sức mạnh sao? Giờ chính là cơ hội nên tôi sẽ cho cậu mãn nhãn.”

“Có cần phải đi xa vậy không?”

“Tôi chỉ có thể sử dụng năng lực trong một vài điều kiện nhất định thôi. Nơi mà chúng ta đang tới sẽ thỏa mãn những điều ấy.”

“Cậu vẫn tin Haruhi là Thánh?”

Koizumi, cũng ngồi ở băng xe phía sau, nhìn nghiêng qua tôi.

“Cậu có biết nguyên lý vị nhân(1) không?”

“Chưa từng nghe tới.”

Koizumi thở dài rồi lại cười:

“Giải thích ngắn gọn là nguyên lý này bàn về việc “Nếu có một điều là đúng tuyệt đối đối với chúng ta, con người, để tồn tại, thì điều đó luôn luôn đúng bởi vì chúng ta tồn tại.” .

Tôi không hiểu.

“Vũ trụ được cấu thành đơn giản là vì mục đích cho chúng ta quan sát. Nói cách khác, sinh vật bậc cao như loài người biết được sự tồn tại của vũ trụ thông qua quá trình quan sát vũ trụ được hình thành như thế nào bằng cách phát hiện các định luật vật lý. Nếu con người không thể tiến hóa đến mức ngang bằng với hiện tại, vậy thì quy trình theo dõi ấy sẽ không thể thực hiện được, đồng nghĩa với việc chúng ta không thể nhận thức về sự hiện diện của vũ trụ.

Dẫn chứng trên ý chỉ ta không cần biết vũ trụ có tồn tại hay không, đối với con người chưa tiến hóa đầy đủ thì điều ấy không có nghĩa lý gì cả. Vì lý do chúng ta đã tiến hóa đầy đủ nên sự tồn tại của vũ trụ đã được khắp nơi chấp nhận. Đây là cách suy nghĩ từ góc nhìn của con người.”

“Kì quặc! Ý tôi là vũ trụ vẫn tồn tại cho dù con người có bị tuyệt diệt.”

“Chính xác. Đó là nguyên nhân tại sao nguyên lý vị nhân không phải là thuần khoa học, mà chỉ là một lối suy nghĩ triết học thôi. Tuy nhiên, có một vài điều thú vị được phát hiện nếu ta đi sâu vào thuyết này một tí nữa.”

Chiếc taxi dừng lại trước đèn đỏ. Ông tài xế chỉ nhìn thẳng, chẳng buồn quay đầu lại nhìn hai đứa tôi.

“Tại sao vũ trụ lại hình thành trạng thái cân bằng để con người có thể sinh sống? Chỉ cần một thay đổi nhỏ trong trường trọng lực cũng đủ để làm biến dạng cả vũ trụ rồi. Những định luật khác như hằng số Plăng(2) hay tỉ lệ khối lượng của các phân tử nguyên tử cứ như là được tạo sẵn để con người có thể sinh sống tại vũ trụ này! Cậu thấy điều này phi thường không?”

E hèm, sao tên Koizumi này giống như đang dùng mấy từ hoa mỹ để thuyết giáo cho mấy tôn giáo mới lập dựa trên cơ sở lý thuyết thuần khoa học quá vậy?

“Thư giãn đi! Tôi không tin vào sự tồn tại của Đấng Quyền Năng, hay Sáng Thế Thần tạo ra loài người. Nhiều người trong hội cũng nghĩ như tôi. Mặc dù vậy, vẫn còn một điều làm chúng tôi phải băn khoăn.”

Băn khoăn cái giống gì?

“Về những việc chúng tôi đang làm. Liệu những hành động ấy có dại dột như một thằng hề tập đứng bằng một tay trên đỉnh núi cheo leo không?”

Có lẽ gương mặt tôi đang có biểu hiện lạ lắm, nếu không thì Koizumi cũng đâu có cười nắc nẻ như vậy.

“Tôi đang đùa mà!”

“Tôi còn không hiểu cậu đang nói cái quái gì nữa!”

Tôi thật sự muốn gào lên: Tôi không rảnh mà nghe mấy thứ này đâu. Cho tôi xuống xe được không? Bác tài, quay đầu xe lại được không? Nếu được thì tôi sẽ chọn cách số hai.

“Tôi chỉ dùng nguyên lý vị nhân để so sánh thôi. Ta vẫn còn chưa đề cập đến Người cơ mà!”

Sao đám bọn bây: cậu, Nagato và chị Asahina lại mê tít Haruhi vậy?

“Tôi tin rằng Người có khả năng làm lãnh tụ rất tốt. Khoan hãy nhắc tới việc đó, cậu còn nhớ chuyện tôi bảo rằng thế giới này được tạo ra bởi Người không?”

Tôi không thích xu hướng tên này đang nhắm tới, nhưng tôi có nhớ.

“Người có khả năng hiện thực hóa những nguyện vọng của bản thân.”

Đừng cố xác định vấn đề nhanh vậy được không?

“Tôi không thể nghĩ ra nguyên do nào khác, vì ngay lúc này đây thế giới đang thực hiện những điều ước của Người.”

Được à?

“Người luôn tin rằng sinh vật ngoài hành tinh tồn tại, vì vậy Nagato Yuki xuất hiện. Cùng lý do, Người luôn muốn gặp du hành gia vượt thời gian, vì vậy Asahina Mikuru cũng xuất hiện. Tôi cũng thế.”

“Làm cách nào cậu biết được?”

“Ba năm trước …”

Tôi bệnh cái ba năm trước này lắm rồi!

“Tôi bỗng phát hiện được rằng bản thân đang sở hữu siêu năng lực, và bằng một cách nào đó, tôi có thể nhận thức triệt để cũng như điều khiển năng lực này nhuần nhuyễn. Cùng lúc đó, tôi biết rằng giống như tôi, có rất nhiều người khác đã bộc phát sức mạnh tiềm ẩn trong người và những điều này đều được Người ban cho. Tôi không thể giải thích bằng lời, hệt như là bản năng vậy.”

“Được rồi, ngay cả khi tôi tin rằng cậu có siêu năng lực, tôi vẫn không thể tin rằng Haruhi lại có được quyền năng như thế.”

“Tôi đã từng nghĩ giống như cậu. Một cô gái bình thường lại có khả năng thay đổi – à không, có khả năng tạo ra thế giới mới thì đúng hơn. Vấn đề đáng sợ ở đây là cô gái đó đang cảm thấy chán chường với thế giới này.”

“Tại sao?”

“Tôi đã nói rồi, nếu Người có thể tạo ra các thế giới chỉ bằng một ý niệm, thì Người sẽ đào thải thế giới này trong tích tắc và tạo ra một cái mới để thỏa mãn ước muốn của Người. Khi điều đó xảy ra, theo nghĩa đen, thì thế giới này sẽ lâm vào cảnh diệt vong. Chúng tôi không thể xác định giả thuyết này đúng hay sai; ai biết được, thế giới đặc biệt mà chúng ta luôn tin vào có thể được Người dựng nên nhiều lần không biết chừng.”

Ai đó cho tôi biết từ đồng nghĩa với “hoang đường”, nãy giờ tôi lặp đi lặp lại từ này quá nhiều rồi!

“Cứ nói thẳng với Haruhi vậy đi! Cho nhỏ biết rằng esper có thực và đang tồn tại! Thánh của mấy người không chừng vui quá mà hôn mỗi người một phát ý chứ. Có khi nhỏ không muốn thử hủy thế giới này đâu.”

“Vấn đề sẽ càng mở rộng hơn. Nếu Người tin rằng sự tồn tại của các espers là điều bình thường thì điều này sẽ trở nên bình thường. Toàn bộ các định luật vật lý sẽ bị phá vỡ: hằng số phân tử (3), Luật thứ hai của Nhiệt động lực học(4), vân vân … và đoàn bộ vũ trụ sẽ trở nên hỗn loạn.”

“Có vài thứ tôi không hiểu.” Tôi hỏi. “Tôi nhớ là cậu từng nói rằng do Haruhi muốn gặp người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian và espers nên cậu, chị Asahina và Nagato mới xuất hiện tại đây?”

“Đúng.”

“Nếu đó là thật thì tại sao Haruhi vẫn chưa phát hiện? Trong khi đó, ngoài Haruhi ra, bốn người còn lại của Đoàn SOS đều biết chân tướng sự việc. Tại sao?”

“Mâu thuẫn phải không? Không hẳn đâu, thứ thật sự đang bị mâu thuẫn chính là trái tim của Người kìa.”

Ờ … ông không thể nói thứ gì dễ hiêu hơn nữa hả?

“Nói cách khác, Người muốn những sinh vật như chúng tôi xuất hiện, nhưng lý trí của Người lại mách bảo rằng chúng tôi không có thực, và điều này dẫn đến sự mâu thuẫn về mặt nhận thức của Người. Có thể bên ngoài Người chỉ trông như một học sinh cấp ba có hành động và lời nói lập dị, nhưng cách suy nghĩ của người không hề thay đổi. Sự nhiệt tình của Người cũng đã giảm bớt trong vòng vài tháng trước, và chúng tôi đã rất yên tâm khi Người đã tự cân bằng bản thân, cho đến khi sự biến đổi của người bốc lên như một cơn bão.”

“Lý do?”

“Cậu chính là nguyên nhân.” Koizumi cong môi lên. “Nếu cậu không gợi ý cho Người những tư tưởng đó thì giờ chúng tôi vẫn tiếp tục giữ im lặng để quan sát Người.”

“Tôi đã làm gì?”

“Là cậu cung cấp cho Người để tạo ra cái câu lạc bộ đó! Sau khi Người trò chuyện với cậu, ngay ngày hôm sau, Người đã bắt đầu lên kế hoạch tạo ra một nhóm có đầy đủ các chủng loại rồi! Cậu là người phải gánh toàn bộ trách nhiệm! Là cậu mà chúng tôi, những người bị ép làm đại diện của ba thế lực khác nhau, bị bắt phải hiện diện trước mặt Người!”

“… không công bằng chút nào!” Tôi chống trả một cách yếu ớt.

Koizumi có vẻ đã bình tĩnh lại, tiếp tục cười và nói:

“Nhưng đó không phải là lý do duy nhất.”

Cậu ta giữ im lặng sau câu đó. Tôi định thêm vào vài lời nhưng người tài xế đột nhiên dừng xe, nói: “Đến nơi rồi.”

Tôi mở cửa xe bước ra rồi dấn thân vào đám đông đang tấp nập đi thành từng đoàn lớn cùng Koizumi. Mặc dù ông tài xế này không tính phí, tôi cũng không lấy làm lạ.
Nếu người dân tại thành phố này muốn mua sắm, đây sẽ là đích đến của họ. Đây là khu phố chính điển hình, với nhiều đường dây tàu tốc hành liên thông với các thành phố khác cùng rất nhiều loại cửa hàng khác nhau và các dãy cao ốc được thiết kế phức tạp. Khách bộ hành tại hai bên lề đường trở nên rực rỡ trong ánh tà dương khiến con phố sinh động hơn. Khi các ngọn đèn báo hiệu cho người đi bộ chuyển sang màu xanh, ngã tư đường lập tức bị một biển người tràn lên, cuốn lấy chúng tôi, hòa quyện vào nhau rồi lại tách nhau ra. Phải mất một lúc tôi mới tìm thấy Koizumi trong đoàn người phía bên kia đường.

“Cậu muốn cho tôi thấy gì?”

Đi chầm chậm trên vạch dành riêng cho người đi bộ, Koizumi nhìn tôi và nói:

“Giờ cậu vẫn có thể thay đổi ý định đó.”

“Tôi đã ở đây rồi, vào thẳng vấn đề đi.”

Koizumi bỗng chộp lấy tay tôi. Bỏ ra! Kinh quá!

“Xin lỗi, nhưng cậu có thể nhắm mắt lại một chút không? Nhanh thôi.”

Tôi tránh sang một bên để không phải đụng vào chiếu xe buýt. Đèn báo hiệu cho người đi bộ gần tắt.

Kệ, nhắm thì nhắm. Tôi vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân, tiếng động cơ xe, tiếng nói chuyện, đủ thứ tiếng ồn vẫn đập vào tai tôi.

Koizumi bắt đầu dắt tôi đi một bước, hai bước, ba bước rồi đột nhiên dừng lại.

“Cậu có thể mở mắt.”

Tôi mở mắt ra.

Toàn bộ khung cảnh xung quanh biến thành màu xám!

Làm quái gì tối nhanh như vậy được? Tôi ngước nhìn bầu trời. Ánh tà dương đã biến mất hoàn toàn, thay thế vào đó những ánh mây xám đang trôi lập lờ. Là mây thật à? Đường chân trời sau những tòa nhà đã bị bóng đêm hoàn toàn che phủ. Nguồn sáng duy nhất tại đây là thứ đang leo lét trên kia, có lẽ là Mặt Trời, chiếu xuống đây một cách yếu ớt và cực kỳ ảm đạm.

Không một bóng người.

Ngoài tôi và Koizumi đang đứng giữa giao lộ ra, biển người ban nãy cũng như ánh tà dương, bay hơi không còn vết tích. Đèn giao thông cứ tiếp tục chuyển các màu xanh, đỏ, vàng mà không có lấy một chiếc xe quanh đây. Sự im lặng này đủ để khiến tôi tự hỏi: Trái Đất đã ngừng quay rồi sao?

“Ta đang trong một không gian vị diện thứ nguyên (nguyên văn: cross-dimensional faultline), hay còn được gọi là Hiện Thực Kín (nguyên văn: Sealed Reality). Đây là nơi tách biệt hoàn toàn với thế giới ta đang sống.”

“Điểm giao tuyến của khoảng không gian này và thế giới thực là những “bức tường” (nguyên văn: walls) này, vì vậy nó mới được gọi là Hiện Thực Kín.”

Koizumi vươn tay ra và bị cản lại bởi một thứ gì đó lơ lửng trong không gian. Tôi bèn bắt chước cậu ta, giơ tay về phía đó; cảm giác giống như vừa chạm vào rau đông lạnh vậy. Tôi dồn sức vào cánh tay và đè vào bức tường dẻo vô hình đó, nhưng không thể đi quá mười cen-ti-mét được.

“Cái Hiện Thực Kín này có bán kính tầm năm ki-lô-mét. Thông thường thì người ta không thể đi xuyên qua lớp tường đó được. Chỉ khi nào tôi dùng năng lực đặc biệt mới có thể tiến vào.”

Toàn bộ nhà cửa đều không có ánh đèn.

“Đây là đâu?” Không, phải là “Phiến không gian này nằm tại đâu?” mới đúng.

“Tôi sẽ giải thích, giờ thì ta nên đi thôi.” Koizumi bắt đầu nói. “Để giải thích cặn kẽ thì tôi không rõ lắm, nhưng nơi đây không cách xa với thế giới thực lắm đâu … Nói chung là vị diện này nằm chèn lên ngay ngã tư mà tôi và cậu vừa đi qua, và những gì ta đã làm chỉ đơn giản là bước xuyên qua “bức tường”. Tại thời điểm này, thế giới thực vẫn sinh hoạt như bình thường. Như tôi đã nói, người bình thường không thể xâm nhập vào đây được.”

Chúng tôi tiếp tục rảo bước, có vẻ Koizumi biết nên đi đâu.

“Hình ảnh ta đang đứng trong một cái tô bị úp ngược là cách diễn tả nơi này chính xác nhất.”

Chúng tôi đi ngang qua nhiều dãy nhà, vẫn chưa có dấu hiệu của sự sống nào quanh đây cả, một hạt bụi cũng không.

“Những vị diện như thế này thỉnh thoảng lại xuất hiện. Có lần mỗi ngày một cái, có khi thì chỉ có một cái được sinh ra trong nhiều tháng. Tuy nhiên, chúng tôi có thể nắm chắc được một điều …”

Chúng tôi đang leo lên một tòa nhà cao tầng theo lối thang thoát hiểm. Vì không có đèn đóm gì cả nên xung quanh tôi là một màu tối đen, tôi đành phải theo sát Koizumi nếu không muốn bị té.

“… rằng mỗi khi tâm lý của Người người không ổn định, chúng sẽ xuất hiện.”

Cuối cùng cũng tới được sân thượng!

“Khi một Hiện Thực Kín được sinh ra, chúng tôi sẽ cảm ứng được ngay lập tức. Làm cách nào chúng tôi biết à? Chỉ theo bản năng thôi. Chúng tôi chỉ biết thời gian và địa điểm của vị diện mới, cũng như biết cách nào để đi xuyên qua nó.”

Tôi nắm lan can sân thượng và rướn người lên; không có một ngọn gió nào cả.

“Cậu dẫn tôi lên đây để xem cảnh quan thôi à?”

“Không, màn chính sắp bắt đầu rồi.”

Đừng có giỡn nữa! Koizumi lờ đi khuôn mặt đang giận dữ của tôi.

“Năng lực của tôi chỉ là dò ra vị trí của Hiện Thực Kín và giúp người khác có thể tiến vào đây. À, tôi còn có thể nhận định mức cân bằng tâm lý của Người nữa. Nếu ví thế giới này là vết thương tâm hồn của Người, thì tôi là thuốc kháng sinh để chữa vết thương đó.”

“Mấy phép so sánh của cậu khó hiểu quá.”

“Mấy người bạn của tôi đều nói y như cậu. Cậu rất phi thường đấy, cậu có biết không? Cậu không hề tỏ ra hoang mang hay ngạc nhiên khi tận mắt chứng kiến những điều này.”

Tôi bỗng nhớ lại khoảnh khắc Asakura bị phân hủy thành cát bụi và hình ảnh chị Asahina đã trưởng thành: tôi đã có kha khá kinh nghiệm trong vụ này rồi.

Koizumi quay phắt lại và nhìn xa xăm đâu đó.

“Bắt đầu rồi.” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK