Tôi quay lại nhìn và thấy “nó”.
Giờ đây, giữa các cao ốc là một thứ gì đó khổng lồ tỏa ra sắc xanh.
“Nó” cao hơn cả tòa nhà ba mươi tầng, thân thể như bùn nhão màu xanh dương đậm đang chứa lân tinh khiến cả người “nó” phát sáng từ bên trong. Do trời quá tối nên tôi không thể quan sát hết hình dạng bên ngoài trừ cái miệng và đôi mắt là hai chỗ xanh sậm duy nhất trên người “nó”, ngoài ra thì chẳng có gì khác.
Đó là thứ gì vậy?
Sinh vật khổng lồ ấy nặng nề giơ tay lên và bổ mạnh xuống như một chiếc rìu.
Tòa cao ốc gần đó bị phạt ngang còn phân nửa. Như một cảnh phim quay chậm, mảng bê-tông, dây điện, và vô số vôi gạch bong ra, rơi xuống đất, tạo nên những tiếng động rất lớn.
“Chúng tôi tin rằng đây là cách mà Người bộc lộ nỗi sầu muộn của bản thân. Mỗi khi sự mâu thuẫn nội tâm của Người lên đến đỉnh điểm, những tên khổng lồ này sẽ xuất hiện để phá hủy mọi thứ nhằm làm giảm áp lực cho Người, nhưng chúng tôi không thể để chúng xuất hiện tại thế giới thực vì khả năng phá hoại diện rộng như cậu đang thấy. Đây chính là nguyên nhân chính của sự hình thành của Hiện Thực Kín: để giam thứ khổng lồ đó lại.”
Mỗi lần “nó” vung tay lên thì cứ y như rằng các dãy kiến trúc lân cận bị đốn ngã như rạ. Tên khổng lồ cứ tiếp tục dẫm lên đống đổ nát mà thực hiện hành vi phá hoại của công. Tuy rất ồn nhưng tôi không hề nghe tiếng bước chân nặng nề của “nó”.
“Theo các định luật vật lý thì bé bự này không thể nào đứng vững vì sức nặng vượt quá mức bình thường. Vậ cậu nhìn đi, nó đang di chuyển thoải mái mà không hề bị khối lượng của bản thân can thiệp. Hơn nữa, nó có thể phá hủy cả khu trung tâm không chỉ bằng sức mạnh, mà là bằng tính chất trực tiếp bẻ vỡ các liên kết phân tử củađôi bàn tay đó. Quân đội trong thế giới thực không thể ngăn nó đâu.”
“Vậy ta cứ để nó đập phá vậy à?”
“Không, và đây là nguyên nhân vì sao chúng tôi có được sức mạnh. Cậu nhìn đi.”
Koizumi chỉ về phía tên khổng lồ. Tôi căng mắt ra và cuối cùng cũng thấy được vài chấm đỏ nho nhỏ đang bay lượn xung quanh “nó”. Giống như các vệ tinh tí hon di chuyển siêu nhanh, mấy đốm đỏ nhỏ như con thiêu thân đang cố ngăn cái thứ kia đập phá nhà cửa.
“Họ là những người bạn của tôi, những người có được sức mạnh siêu nhiên do Thánh Haruhi ban cho, những chiến binh có nhiệm vụ ngăn cản bọn khổng lồ lại.”
Những chấm đỏ ấy tránh cánh tay của “bé bự” một cách điêu luyện và phối hợp với nhau cực kỳ nhuần nhuyễn, thay phiên nhau công kích “bé”.
Hiển nhiên là “bé” mặc kệ mấy con muỗi đang vo ve đó mà tiếp tục đập phá một cách hăng say.
Không cần biết các chiến hữu của Koizumi tấn công bằng phương thức gì, có vẻ việc họ đang làm không ảnh hưởng mấy tới tên khổng lồ. Họ bắt đầu bắn những tia la-de đỏ rực ra, chịu, xa quá, tôi không thấy rõ, nhưng tôi chắc chắn một điều là mấy tia bé tí đó chẳng bắn thủng được “nó”.
“E hèm, có lẽ tôi nên giúp họ một tay.”
Thân thể Koizumi bắt đầu bốc cháy, rất nhanh chóng sau đó cậu ta biến thành một quả cầu màu đỏ ối.
Quái vãi.
Quả-cầu-Koizumi nhún nhún như đang ra hiệu rồi bắn thẳng lên trời với tốc độ siêu nhanh.
Tính cả Koizumi vào thì bầy muỗi đỏ đó chưa tới mười con. Mấy con muỗi này giờ đây đang chơi trò cảm tử, hè nhau liều mạng bay xuyên qua thân thể “bé bự”. Trông “bé” vẫn còn bình an vô sự chán. Đột nhiên một con muỗi lẻ bầy bay vòng vòng cổ tay “bé” để công kích.
Ngay sau đó thì bàn tay của “bé bự” bị chặt lìa ra. Bàn tay vô chủ ấy rơi xuống mặt đất, vỡ tan ra như thủy tinh rồi tan vào không khí. Hình như cái thứ khói xanh đang trào ra từ miệng vết thương là máu thì phải. Cảnh này đúng là không thể thiếu trong mấy bộ phim giả tưởng.
Mấy tay esper bắt đầu đổi phương thức tấn công. Họ bắt đầu tấn công vào các nơi như vai, cổ. chân. Không lâu sau thì những bộ phận đó cũng theo bàn tay khi nãy mà nói lời từ biệt với khổ chủ, vỡ thành từng mảnh rồi bay hơi mất tiêu, chừa lại cái thân tàn tạ đứng bơ vơ giữa một rừng tàn tích của mấy tòa nhà.
Tôi được tận mắt chứng kiến cảnh này từ đầu chí cuối. Thời điểm mà đầu của tên khổng lồ bay bay trong gió chính là lúc cái mảng to đùng còn sót lại phát ra ánh sáng xanh kia bị phân hủy và tạo nên một cơn mưa bụi màu xanh.
Sau khi chắc chắn rằng nhiệm vụ đã hoàn thành, mấy quả cầu màu đỏ tách nhau ra rồi biến mất, chỉ còn duy nhất một quả đang lao về phía tôi. Tốc độ của nó chậm dần, chậm dần cho đến khi Koizumi từ từ đáp xuống bên cạnh tôi, với mái tóc hơi rối và nụ cười thường lệ.
“Xin lỗi, để cậu phải chờ rồi.”
Trông cậu chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.
“Đây là màn cuối đây.”
Koizumi chỉ tay lên trời. Tôi nghi hoặc nhìn theo và “ố là la!” (nhongcon_pupa: nhộng tự thêm vào.)
Trên bầu trời đã xuất hiện một vết nứt to đùng từ bao giờ. Sau đó vết nứt đó lại lan rộng ra chằng chịt như mạng nhện.
“Hệ quả của việc thứ màu đỏ bị tiêu diệt là Hiện Thực Kín bị tiêu trừ.”
Trong lúc Koizumi đang bận lý giải, những vết nứt ấy lan dài ra cả thế giới này. Chắc câu "lưới trời lồng lộng" trông chỉ giống vậy thôi; có lẽ những đường nét ấy được sinh ra theo cấp số nhân. Xoảng!
À không, tôi chém gió đấy. Chẳng có tiếng động nào cả! Ánh nắng bắt đầu tràn ngập khắp nơi, tưới đầy lên người tôi khi Hiện Thực Kín vỡ nhỏ thành từng mảnh vụn, hệt như mái hiên của sân vận động Tokyo được kéo nhanh ra trong vòng vài giây.
Tiếng động bỗng tràn ngập khắp nơi. Theo bản năng, tôi liền bịt chặt tai lại. Có lẽ là vì tôi đã bị cách ly với âm thanh khá lâu nên tôi phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa để thích nghi với thế giới thực.
Khung cảnh trông vẫn y như cũ.
Không một tòa nhà bị sụp đổ, không bầu trời xám xịt, không có lũ esper bay vèo vèo. Đường vẫn đầy xe và người. Nắng chiều vẫn chiếu xuyên qua các ô cửa kính. Thế giới vẫn ồn ào và nhộn nhịp như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Gió thổi nhè nhẹ qua tóc tôi.
“Giờ cậu đã rõ chưa?”
Koizumi hỏi khi đã yên vị trên chiếc taxi cũ, bằng cách nào đó đã đậu ngay trước cổng, lúc chúng tôi vừa ra khỏi tòa nhà cao tầng.
“Tôi vẫn chưa hiểu.”
“Tôi cũng đoán vậy.” Koizumi cười phá lên. “Mấy con xanh xanh đó được gọi là Avatar, nhưng, như tôi đã nói, chúng được tạo nên từ những mâu thuẫn nội tâm của Người. Một khi Hiện Thực Kín xuất hiện, một khi lũ Avatar bắt đầu hoạt động, chúng tôi sẽ sử dụng được sức mạnh. Chúng tôi chỉ có thể dùng được sức mạnh trong vị diện tương tự; giờ tôi là người thường.”
Tôi im lặng nhìn tay tài xế.
“Tôi không biết tại sao Người lại giao trọng trách này cho chúng tôi, nhưng tôi nghĩ nhân dạng không liên quan gì đến sự chọn lựa của Người. Có lẽ giống với việc trúng số độc đắc hơn. Tôi chỉ là một trong những người bị chĩa mũi dùi vào.”
“Quả thực là xui làm sao!” Koizumi cười trào phúng. Tôi giữ im lặng, biết nói gì bây giờ?
“Chúng tôi không thể để Avatar tự tung tự tác được. Vì sao? Vì càng nhiều lũ đó xuất hiện thì Hiện Thực Kín càng được mở rộng ra. Cái mà cậu vừa thấy chỉ là cỡ nhỏ thôi. Nếu “Tổ chức” để chúng yên thì vị diện thứ nguyên sẽ bành trướng cả đất nước này, và cứ thế cho đến khi thứ nguyên trở thành nhất nguyên, có nghĩa là thế giới màu xám ấy sẽ thay thế thế giới thực của ta hoàn toàn, và trở thành khởi nguyên, là khi thế giới mới được chính thức được sinh ra.”
Tôi không thể không mở miệng hỏi:
“Sao cậu lại biết nhiều đến vậy?”
“Tôi nói rồi, đây là bản năng thôi. Mọi người trong “Tổ chức” đều như vậy. Cái ngày họ được ban cho sức mạnh cũng là ngày họ biết mọi thứ về cách mà Người sẽ thay đổi thế giới như thế nào, đồng thời họ nhận ra rằng với sức mạnh này, họ không thể bỏ mặc Hiện Thực Kín được. Nếu người bình thường cảm nhận được vị diện này thì họ sẽ cố gắng can thiệp vào. Nếu chúng tôi không làm gì, thế giới sẽ trở nên hỗn loạn và cảnh diệt vong là điều không thể tránh khỏi.”
“Và rắc rối là ở chỗ đó.” Koizumi trở nên im lặng sau khi lẩm bẩm những từ này.
Trước khi tôi về đến nơi, chúng tôi chỉ yên lặng mà ngắm nhìn khung cảnh thanh bình qua kính xe.
Taxi dừng lại, tôi bước ra. Koizumi chợt lên tiếng:
“Xin cậu hãy chú ý đến Người. Sự cân bằng trong tâm trí Người giờ đây bị thay đổi nhanh chóng và đang chao đảo. Cũng khá lâu rồi trường hợp này mới xuất hiện.”
Ngay cả khi tôi gần gũi với nhỏ, nhỏ vẫn như vậy mà đúng không?
“Thực tình mà nói, tôi không biết, nhưng tôi nghĩ để cậu lo mọi việc sẽ tốt hơn, vả lại phần đông mọi người trong “Tổ chức” đều đồng ý với hành động này."
Trước khi tôi kịp nói gì, Koizumi đã chui đầu vào xe và dông thẳng. Tôi nhìn chiếc taxi cùng tay tài xế kì lạ kia đi khuất bóng, rồi lại cảm thấy hối hận vì đã làm vậy, tôi quay vào nhà. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK