Mục lục
[Dịch]Ma Ngân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chậm rãi buông hai tay, hai người liền ầm ầm ngã xuống. Sau đó Tiêu Hoằng liền khởi động Linh Xà, bay nhanh về hướng tây bắc, chuẩn bị gặp Mộ Khê Nhi, sau đó mới đại khai sát giới. Dù sao cũng còn ba ngày, thời gian còn đầy đủ.

Trên màn hình chính ở sân thể dục, giờ phút này Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ vẫn tranh đoạt trí thứ nhất. Đúng lúc này hai người chỉ chênh nhau có 1 người, điểm số đang là 29, 28.

Học sinh cấp cao đang xem cũng phải trợn mắt há mồm. Nhớ ngày đó Sài Sương cũng không điên cuồng như vậy. Hai người này đúng là đôi bạn cùng tiến.

Hiện giờ điều kiện thắng lợi đối với hai người này đã không còn quan hệ quá lớn. Bởi vì bọn họ đã hoàn toàn đạt được rồi, chỉ có quyền ưu tiên lựa chọn phần thưởng cùng xác lập ai mới là Vương giả trong học sinh năm hai.

Chỉ tiếc cho đám học sinh năm đầu bất hạnh trở thành lót nền cho thắng lợi của bọn họ.

Tuy nhiên ngay khi hai người đang tiến tới thì một cảnh khiến người ta kinh ngạc đột nhiên phát sinh. Đèn tín hiệu màu xanh lá của Nguyên Thu vốn đang từ thứ hai mươi tiến lên thứ mười đột nhiên biến thành màu đỏ, biểu thị tử vong không thể nghi ngờ gì nữa.

Mọi người vốn tập trung chú ý tới Từ Duệ và Tiết Kinh Nhất thấy thế đều biến sắc. Dựa theo lẽ thường mà nói thi học sinh năm đầu trong mắt mọi người đã biến thành con mồi. Mười người đứng đầu cơ bản đã có thực lực tuyệt đối, cam đoan an toàn bản thân rồi, sao lại có thể bị đánh chết như thế?

Chẳng lẽ học sinh năm đầu đánh lén? Hoặc là vây công sao?

Học sinh năm cao đều suy đoán.

Nhưng sau đó ánh mắt mọi người đều giật giật, thần sắc lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ thấy số 845 vốn xếp thứ 5 trong danh sách của học sinh năm đầu hiện ra, thành công đánh chết Nguyên Thu, thậm chí là hai gã học sinh năm hai khác, vọt từ thứ năm lên đầu tiên, tiến vào ba mươi người đứng đầu.

Có thể nói vốn mọi người đã quên số 845 giở lại tập trung ánh mất vào hắn. Không thể không đề cập tới, An Tiểu Địch lúc trước và Nguyên Thu vừa rồi đều là nhân vật cấp bậc Ngự Giả.

-Thế là thế nào?

-Số 845 kia rốt cục là ai?

-Học sinh bí ẩn của Phân viện sao? Như trong tư liệu không phải biểu hiện chỉ là cấp Ngự Đồ sao? Người này rõ ràng không thể là học sinh bí ẩn của Phân viện mà.

Học sinh trong sân thể dục đều bàn luận như vậy.

Sài Tang trong phòng điều khiển tất nhiên cũng chú ý tới điểm này, hơi nhíu mày. Nếu là bình thường thì thấy biểu hiện của số 845 hắn sẽ cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng có một học sinh năm đầu ra mặt.

Nhưng trước mắt hắn lại không thể cao hứng nổi, thậm chí cảm thấy nguy cơ rất mạnh. Bởi vì số 845 này lại là người của Phân viện.

Là học sinh bí ẩn của Phân viện sao? Sài Tang thầm nghĩ.

-Người theo dõi số 3, cấp đặc tả tọa độ 377:88.

Sài Tang ra lệnh. Nơi đó chính là địa điểm Nguyên Thu bị hạ.

Tuy nhiên vào thời điểm hình ảnh chuyển tới đó thì Tiêu Hoằng đã sớm biến mất không còn bóng dáng. Trong hình ảnh chí còn có trực thăng cứu viện ba người Nguyên Thu. Bọn họ đã bị đào thải rồi.

Có thể rời khỏi hiện trường với tốc độ nhanh như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là sử dụng Phong Văn.

Hay đúng là học sinh bí ẩn của Phân viện thật? Sài Tang thầm nghĩ. Tuy nhiên hắn thật sự không hy vọng học sinh bí ân của Phân viện có biểu hiện gì, nếu không thì chẳng khác nào tát vào mật học viện Tây Tân Ma Văn.

May mà học viện Tây Tân Ma Văn còn có hai đại vương bài là Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ. Bọn họ tuy rằng không chế văn nhưng ở phương diện ngự văn lại không phân cao thấp với Sài Sương. chỉ hy vọng bọn họ có thể liên hợp lại mà đào thải học sinh bí ẩn của Phân viện. Chuyện này theo Sài Tang thấy là vô cũng có thể.

Cùng lúc đó, phía Mộ Khê Nhi lúc này đang ôm Cầu Cầu chạy xuyên qua rừng cây, động tác có vẻ nhẹ nhàng. Đó chủ yếu là tố chất thân thể của Mộ Khê Nhi vốn rất tốt. Tuy nhiên phía trước cũng từng nói là dù Mộ Khê Nhi có chạy nhanh hơn nữa, có thể cắt đuôi truy binh phía sau thì có thể thoát khỏi người đuổi giết từ các doanh trại khác sao?

Rất nhanh khi Mộ Khê Nhi đi về hướng tây, hai bên rừng cây đột nhiên truyền ra những tiếng ào ào, không phải tiếng gió thổi qua tán lá.

Đột nhiên quay đầu lại, Mộ Khê Nhi nhìn thấy hai gã học sinh năm hai đã xuất hiện phía bên phải nàng, rất nhanh chặn nàng lại.

Đúng lúc này phản ứng của Mộ Khê Nhi cũng coi như bình tĩnh, trong đầu nhớ tới lời nói của Tiêu Hoằng, vĩnh viễn không được quay lưng về phía kẻ địch.

Không dừng lại nhiều, bước chân của Mộ Khê Nhi liền nhoáng lên, ôm Cầu Cầu tựa vào một cái thân cây to, đối mặt với hai nam sinh năm hai này.

Ánh mắt nàng lộ chút ác liệt, tuy nhiên cũng không e ngại nhiều.

-Ồ, thì ra là Mộ Khê Nhi nổi tiếng như cồn sao?

Một gã trai tóc dài đứng trước Mộ Khê Nhi, mái tóc vô cùng sạch sẽ, hiển nhiên là rất chăm chút. Kẻ này tên là Văn Long. Bên cạnh hắn là Bạch Duẫn, đều là Ngự Đồ cấp tám, trong đám học sinh năm hai cơ bản là trình độ bậc trung.

-Yên tâm. Nếu là đại minh tinh thì chúng ta cũng không làm ngươi bị thương đâu. Chỉ có điều chúng ta lại hứng thú với linh thú trên tay ngươi. Dù sao thì con mèo béo trong tay ngươi cùng chả có tác dụng gì, giao cho chúng ta tinh luyện ra một chút có giá trị, ngươi đi tìm linh thú có sức chiến đấu cao hơn có phải là càng hay sao? Thừa dịp còn Ngự lực, tốt nhất là làm thế, chứ nếu không đạt tới cấp độ như Miêu Thần Lão đại thì chẳng còn đường đổi linh thú mới nữa.

Bạch Duẫn lên tiếng.

Trong mắt hắn những lời này thật có lý. Ở trình độ trung bình như bọn họ mà muốn như Tiết Kinh Nhất hay Từ Duệ là chuyện không có khả năng. Thế thì nên tìm mấy kẻ dễ bắt nạt mà cướp đoạt một chút còn hơn.

Đương nhiên bọn họ sở dĩ không sợ hãi bởi vì quy tắc Dã Huấn là những người tham gia sau khi kết thúc huấn luyện cũng không được tìm người khác trả thù. Đó chính là hiệp nghị của ba thế lực lớn.

Thế nên trong này dù là con cháu quan lớn ở trong này cùng bị giết như thường. Đây đã là truyền thống, hoặc cũng là một quy tắc trò chơi của Thái Ngô Thành, nếu không phải là thâm cừu đại hận thì bất cứ thế lực nào cũng không muốn phá hoại, nếu không thì Dã Huấn cũng không thể tồn tại nữa.

Đừng thấy Mộ Khê Nhi bình thường nho nhã yếu đuối như vậy. Nhất là trước mặt Tiêu Hoằng, nhưng không có nghĩa là nàng không còn cách nào khác, Cầu Cầu đối với Mộ Khê Nhi mà nói chẳng khác gì con đẻ, mà Tiêu Hoằng là cha của nó. Bất kể sức chiến đấu bao nhiêu thì nàng cũng coi nó là chí bảo trong lòng. Nếu có người muốn cướp đi Cầu Cầu thì Mộ Khê Nhi tuyệt đối không đồng ý.

Lại nhìn Cầu Cầu thể hiện vẻ hung ác, mắt xếch ngược lên, hai răng nanh nhỏ đã lộ ra, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

-Nói dễ nghe như vậy. Không phải là muốn hợp lực cướp của ta sao?

Mộ Khê Nhi lạnh lùng nói.

Gần như ngay tại thời điểm Mộ Khê Nhi nói thì thú giáp trên người Cầu Cầu đột nhiên phát sáng, sau đó nó hé miệng, phóng ra một quả cầu lửa màu da cam.

-Không thể tưởng tượng được còn có món này.

Bạch Duẫn nói khẽ, sau đó cùng Văn Long lui lại phía sau, tránh khỏi quả cầu lửa.

Nhưng đúng lúc này ánh mất của cả hai người đều biến đổi. bởi vì Cầu Cầu trong lòng Mộ Khê Nhi đã biến mất.

-Chạy rồi sao?

Đây là phản ứng đầu tiên của Văn Long.

- Không đúng. Trên đầu ngươi kia.

Bạch Duẫn bỗng nhiên chú ý nhánh cây trên đầu Văn Long có chút bất hợp lý.

Tuy nhiên lời này đã chậm rồi. Ngay sau đó toàn thân Cầu Cầu đã vọt tới trước mặt Văn Long, móng vuốt túm lấy đầu hắn. Đây là một chiêu Cầu Cầu thường xuyên đối phó với Tiêu Hoằng, chẳng qua lúc này Cầu Cầu dùng móng vuốt không phải để ôm mà trực tiếp đâm vào thịt Văn Long.

Trong nháy mắt, Văn Long chỉ cảm thấy đau đớn, theo bản năng đưa tay lên kéo Cầu Cầu xuống. Nhưng đúng lúc này Cầu Cầu liền mở miệng nhỏ, không chút lưu tình phóng ra một luồng hỏa diễm. Văn Long theo bản năng co cổ lại. Tuy nhiên hỏa diễm bắn từ đỉnh đầu xuống, sau khi cắt xoẹt một khoảng tóc liên cháy bùng lên.

Lúc này Văn Long không còn nghĩ tới Cầu Cầu nữa, liên tục vò đầu.

Mà Cầu Cầu bị hất tung, vận mình một cái liền trở về ngực Mộ Khê Nhi. Đúng lúc này phản ứng của Mộ Khê Nhi cũng nhạy bén, quay đầu nhanh chân bỏ chạy.

Đồng thời nàng vừa chạy trốn vừa phát tin cầu cứu Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng vốn vẫn đi về hướng Mộ Khê Nhi lúc này liền nhận được tín hiệu cầu cứu: Cứu muội.

Thấy tin này, Tiêu Hoằng nhíu mày, thần sắc nghiêm túc hẳn, nhanh chóng tiến về phía Mộ Khê Nhi.

Trên đường tuy có gặp chặn đánh nhưng trên cơ bản đều là đám học sinh năm hai kém cỏi, bị hắn trực tiếp giết sạch.

Tuy nhiên đánh chết mấy người như vậy căn bản không thể uy hiếp vị trí của Tiết Kinh Nhất và Từ Duệ.

Trên bảng xếp hạng, lúc này Từ Duệ và Tiết Kinh Nhất đang tranh đoạt tới mức gay cấn, đều đánh chết 35 người rồi.

Cảnh tượng như vậy đám học sinh năm cao của học viện Tây Tân Ma Văn có thể thấy rõ ràng, lập tức sắc mặt đại biến. Trong mắt bọn họ, hai người rõ là thành tinh rồi.

Không hề nghi ngờ gì nữa, dựa theo số lượng này thì chắc không bao lâu là bọn họ có thể vượt qua Sài Sương năm xưa. Mà quan trọng hơn một chút là đây mới là ngày đầu, còn không khoảng thời gian dài mới hết ba ngày thi đấu. Cứ phát triển theo tình hình này thì phỏng chừng bọn họ sẽ đột phá 100 rất nhanh.

Thậm chí trận đấu có thể kết thúc trước thời hạn, bởi vì học sinh năm đầu bị giết sạch rồi.

Giờ phút này, trong phòng điều khiển đã biết tọa độ của số 845. Hắn đang di chuyển nhanh trong rừng, theo phương hướng thì rất nhanh sẽ gặp Từ Duệ và mười đồng bọn của hắn.

Nhìn thấy tình cảnh này, hai mất Sài Tang nhíu lại, tuy rằng có vẻ bình thản nhưng trong lòng đã quay cuồng vô cùng. Từ Duệ cùng mười mấy người tranh thủ xử lý nốt số 845 này là tốt. Xóa bỏ yếu tố bất an trước mắt này. Đây là ý tưởng rõ ràng của Sài Tang.

Tuy rằng hắn còn không xác định số 845 trước mắt có phải là học sinh bí ẩn của Phân viện hay không nhưng cũng rất có khả năng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK