Mục lục
[Dịch]Ma Ngân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên Thiên Hạc Tinh, Tiêu Hoằng đã cưỡi Ma Văn vận binh hạm đi tới trung tâm căn cứ của Quân đoàn thứ 15, giờ phút này, chiến đấu tại đây đã gần như hoàn toàn chấm dứt, binh sĩ của Quân đoàn thứ 15 đang ở trong trung tâm căn cứ quân sự, sửa sang lại các bức tường đổ, trái lại Tập đoàn Thợ Săn quân thì một bộ phận đang áp giải tù binh, những người khác thì đã quay về trong Ma Văn vận binh hạm chờ lệnh.

300 thành viên của Vệ đội Thánh Vực đã bị đeo lên cổ một cái vòng có mang thuốc nổ, bắt quỳ gối trên mặt đất. Bọn họ thấy Tiêu Hoằng mang theo đầu của Vận Trung chậm rãi đi tới, trong lòng không kiềm run lên, cảm thấy sau lưng bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Một điều mà các thánh vực thành viên của Vệ đội Thánh Vực đã có thể khẳng định được, đó là Vận Trung đã chết rất thảm, ngay cả Vận Trung đều bị giết, vậy thì bọn họ có thể làm được gì đây?

Thấy Tiêu Hoằng chậm rãi xuất hiện cách 300 thành viên của Vệ đội Thánh Vực không xa, tất cả thành viên của Vệ đội Thánh Vực đều cùng lúc cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Hoằng.

- Các ngươi đều là tinh anh của Thánh Đàn, cũng là tinh hoa của Gia Đô liên hợp thể, chức trách của các ngươi là thủ hộ Thánh Đàn, nhưng kết quả lại chính là trợ Trụ vi ngược, trở thành con chó săn, các ngươi không cảm thấy thật đáng buồn hay sao?

Đi tới trước mặt các thành viên Vệ đội Thánh Vực còn sống sót, Tiêu Hoằng bình thản nói.

300 thành viên của Vệ đội Thánh Vực không đáp, nói đúng ra, ai dám đáp lại a, những gì mà Tiêu Hoằng đã làm tại Thánh Đàn trước đây, bọn họ cũng không phải là chưa từng thấy.

- Quy củ cũ, Tiêu Hoằng ta cho các ngươi một cơ hội được sống, trước truyền thông của Gia Đô Đế Quốc, mắng to Hắc Trạch Sâm, sẽ được sống!

Tiêu Hoằng nói, đồng thời vươn tay, chỉ về phía truyền thông tiếp sóng hạm đang nơm nớp lo sợ bay quanh bầu trời, giọng điệu lạnh như băng.

Nghe Tiêu Hoằng nói như vậy, các thành viên của Vệ đội Thánh Vực đang quỳ rạp xuống đất không kiềm được nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ do dự.

Trong mắt các thành viên của Vệ đội Thánh Vực này, thì Hắc Trạch Sâm chính là quan chỉ huy tối cao, có một số người còn tự cho rằng, mình vẫn không yếu đuối giống như đám nô tài trên Phạm Cương Tinh kia.

Tuy nhiên vẫn liên tục có thành viên của Vệ đội Thánh Vực chủ động đứng ra, mắng to Hắc Trạch Sâm. Tuy rằng đều là trái lương tâm, nhưng chỉ cần mắng một câu như vậy, thì cũng đã đại biểu cho việc hoàn toàn đối lập với Hắc Trạch Sâm, để mặc cho Tiêu Hoằng nắm thóp.

Đồng thời các thành viên của Vệ đội Thánh Vực mắng to Hắc Trạch Sâm cũng đều được đưa vào trong Ma Văn vận binh hạm, tiến hành giam giữ.

Mười phút trôi qua, trước mặt Tiêu Hoằng chỉ còn lại không đến 50 người, những người này cứ như vậy mà quỳ trên mặt đất, bày ra một bộ dáng khí phách kiên cường, đồng thời đây dường như cũng là biểu hiện cho việc hết dạ trung thành với Hắc Trạch Sâm.

Tiêu Hoằng đứng bên cạnh, chắp tay sau lưng, thấy không có người nào tiếp tục mắng to Hắc Trạch Sâm nữa, hắn liền hơi quay đầu lại, nhìn về phía gần 50 thành viên của Vệ đội Thánh Vực cách đó không xa kia. Lúc này tuy rằng những người này đang quỳ, nhưng trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ bất khuất, khi nhìn về phía Tiêu Hoằng thì đã tràn ngập hận ý.

- Bản thân Tiêu Hoằng ta phi thường thưởng thức phẩm chất trung trinh bất khuất này của các ngươi, là một sĩ quan, ta vô cùng bội phục các ngươi, tuy nhiên thân là địch nhân, các ngươi đều phải chết!

Ánh mắt Tiêu Hoằng lạnh như băng, nhìn quét qua gần 50 thành viên của Vệ đội Thánh Vực trước mắt này, nói tiếp:

- Tuy nhiên, trước khi chết, ta muốn cho các ngươi xem một vài thứ.

Nói xong, Tiêu Hoằng liền lấy từ trong túi áo ra một Ma Văn hình ảnh, sau đó khởi động, để trước mặt gần 50 tên khí phách kiên cường kia.

Trong Ma Văn hình ảnh ghi lại toàn bộ quá trình mà Tiêu Hoằng giết chết Vận Trung khi nãy, trong đó bao gồm cả cảnh Vận Trung hy vọng được Hắc Trạch Sâm trợ giúp, nhưng Hắc Trạch Sâm lại từ chối.

Nhìn thấy hình ảnh này, gần 50 tên khí phách kiên cường này lập tức biến đổi, vẻ bất khuất đã mất đi. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngay cả Vận Trung mà Hắc Trạch Sâm cũng có thể vứt bỏ, vậy thì bọn họ sẽ có kết cục ra sao đây?

- Không có khả năng, đoạn hình ảnh này nhất định là do ngươi động tay động chân, Hắc Trạch Sâm đại nhân không phải người như thế!

Một tên đang “kiên cường” đột nhiên ngẩng đầu, gào lên với Tiêu Hoằng, hình ảnh như vậy là thứ mà bọn hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Kẻ sĩ có thể chết vì người tri kỷ, nhưng vào giờ khắc này, gần 50 tên lính khí phách kiên cường này lại rõ ràng cảm nhận được, Hắc Trạch Sâm mà bọn họ vô cùng trung thành lại lạnh lùng vứt bỏ bọn họ vào đúng thời khắc mấu chốt như thế này.

Thấy ánh mắt của những người này xuất hiện dao động, Tiêu Hoằng toát ra nụ cười nhạt, tuy rằng đang cười, nhưng lại có vẻ vô cùng tàn nhẫn, bởi vì vào lúc này, Tiêu Hoằng đã hoàn toàn đánh nát tín ngưỡng kiên định của bọn họ, làm cho bọn họ có chết cũng không thể nhắm mắt được.

Cạch...

Tiêu Hoằng không nhiều lời, chậm rãi vươn tay, lấy ra một cái Ma Văn thông tin mới tinh, trực tiếp ném tới trước mặt tên vừa rồi còn không ngừng rít gào, thản nhiên nói:

- Hiện tại ngươi có thể gọi cho Hắc Trạch Sâm, cho dù Hắc Trạch Sâm chỉ nói một câu, xin ta buông tha cho các ngươi, vậy thì các ngươi sẽ được sống sót, hơn nữa ta sẽ phái tàu đưa các ngươi về tận Di Đà Tinh, cho các ngươi tiếp tục chiến đấu cho Hắc Trạch Sâm, trước mắt toàn bộ mọi người của liên hợp thể, Tiêu Hoằng ta sẽ không nuốt lời.

Hơi nhìn Tiêu Hoằng ném Ma Văn thông tin giống như đang ném một khúc xương tới trước mặt, người này nhìn thoáng qua Tiêu Hoằng, sau đó lập tức nhanh như hổ đói vồ mồi, cầm lên Ma Văn thông tin, sau đó gọi cho Hắc Trạch Sâm.

Vì mặt mũi không thể xâm phạm của mình, ngay cả Vận Trung mà Hắc Trạch Sâm cũng đều vứt bỏ, vậy thì không đến 50 tên thành viên của Vệ đội Thánh Vực này có thể làm được gì đây?

Một phút sau, Hắc Trạch Sâm không nối liên lạc, hai phút trôi qua, Hắc Trạch Sâm vẫn không nối liên lạc...

- Không... không... Điều này là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, không!

Người này đột nhiên gào lên, toàn thân sụp xuống, tín niệm đang chống đỡ hắn vào lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, điều này so với giết bọn họ thì còn tàn nhẫn hơn. Đây tuyệt đối là công kích rất tàn nhẫn vào trong linh hồn của các thành viên Vệ đội Thánh Vực.

Ước chừng năm phút đồng hồ trôi qua, Hắc Trạch Sâm đã trực tiếp tắt Ma Văn thông tin.

Trái lại Tiêu Hoằng đứng một bên vẫn không chút đổi sắc, chỉ hơi nâng lên cánh tay.

Thành viên của Tập đoàn Thợ Săn tự nhiên hiểu được động tác này có nghĩa là gì. Bọn họ lập tức cùng nâng Ma Văn súng trường trong tay lên, họng súng lạnh như băng đã trực tiếp nhằm vào gáy của gần 50 thành viên của Vệ đội Thánh Vực này.

- Chờ một chút, chờ một chút! Hắc Trạch Sâm đại nhân sẽ nối liên lạc, hắn sẽ xin ngươi buông tha cho chúng ta.

Tên cứng đầu khi nãy lập tức vội vã nói, đôi mắt đỏ lên, giống như người bị bệnh tâm thần. Sau đó hắn lập tức gọi lại cho Hắc Trạch Sâm, kết quả là Ma Văn thông tin của Hắc Trạch Sâm đã hoàn toàn bị tắt.

- Sẽ không có đâu, nếu có kiếp sau, nhớ kỹ làm người thông minh một chút!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền hơi nhắm mắt lại, cánh tay hạ xuống dưới, giống như động tác chém đầu.

Ầm, ầm, ầm, ầm...

Ngay khi cánh tay Tiêu Hoằng buông xuống, một loạt tiếng súng đã liên tiếp vang lên, gần 50 tên thành viên của Vệ đội Thánh Vực đồng loạt ngã xuống trong vũng máu, con mắt trợn trừng, vẻ bi thương và khó tin đều đọng lại trên mặt.

Giờ khắc này, toàn bộ Gia Đô Đế Quốc, Phục Thản Đế Quốc, thậm chí là toàn bộ Gia Đô liên hợp thể đều trở nên yên lặng, không, phải nói là tĩnh mịch mới đúng.

Mọi người cứ như những pho tượng mà nhìn vào màn hình, trên mặt không có chút oán giận, cũng không có mừng rỡ, cứ như vậy mà nhìn. Một loạt hành đồng vừa rồi của Tiêu Hoằng nhìn như không có gì, nhưng lại làm cho người ta ẩn ẩn cảm giác được sự lạnh lẽo và tàn nhẫn vô cùng vô tận.

Đây có lẽ chính là một cuộc chiến tranh, tuy Tiêu Hoằng là Ma đầu, nhưng Hắc Trạch Sâm cũng không tốt hơn được bao nhiêu.

Tiêu Hoằng đứng tại đó, lại lần nữa nhìn thoáng qua các thành viên của Vệ đội Thánh Vực nằm trong vũng máu, không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng xoay người, tiến vào trong một chiếc Ma Văn vận binh hạm, các thành viên Thích Khách Minh theo sát phía sau.

Đại khái chỉ sau năm phút đồng hồ trôi qua, toàn bộ quân đội của Tập đoàn Thợ Săn đã chậm rãi bay lên lên không trung, trực tiếp rút khỏi Thiên Hạc Tinh, chỉ để lại Quân đoàn thứ 15 đang quét tước chiến trường do Tiêu Hoằng lưu lại.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới tiến vào trong phòng điều khiển chính của vận binh hạm, Ngả Nhĩ Văn thật cẩn thận đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, lấy từ trong túi áo ra một ngụm máu Kim quan điêu biến dị mà Vận Trung còn để lại.

- Lão đại, đây là thứ lấy được từ trong phòng của Vận Trung.

Ngả Nhĩ Văn nói xong, liền hai tay đưa nó cho Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng nhìn bình ngọc trắng quen thuộc kia, phía trên thân bình có chứa vết rạn mờ nhạt, tuy nhiên nó vẫn chưa vỡ ra.

Cấm lấy bình ngọc trắng, Tiêu Hoằng tươi cười:

- Không thể tưởng được, hắn vậy mà còn trả lại cho ta một ngụm.

Nói xong, Tiêu Hoằng liền lấy túi Ma Văn của Vận Trung ra từ trong túi hành trang, nói:

- Cầm lấy, chia cho Thích Khách Minh.

Nhìn thấy túi Ma Văn của Vận Trung vừa rách nát, vừa dính đầy máu, Ngả Nhĩ Văn hơi có chút bất đắc dĩ cười cười, đúng vậy, Chiến Văn của Vận Trung gần như đều là cực phẩm trong cực phẩm, nhưng cũng đều là cấp bậc Ngự Hồn, ai có thể dùng được a.

- Lão đại, cái này... cho dù chia xuống thì cũng đâu có ích lợi gì? Có ai dùng được đâu?

Ngả Nhĩ Văn hơi có chút bất đắc dĩ nói.

Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Hoằng hơi đổi, nghĩ một chút, liền nhẹ nhàng gật gật đầu, hơi có chút bất đắc dĩ lại lần nữa nhét toàn bộ Chiến Văn của Vận Trung vào trong túi Ma Văn của mình, coi như để sau này dùng.

Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng lại lần nữa thông qua Ma Văn thông tin phát ra mệnh lệnh, toàn bộ hạm đội của Tập đoàn Thợ Săn lập tức đi đến khu vực giữa Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh.

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, đội hình chiến đấu khổng lồ của Phổ Hưu Tư Mẫu Hạm và các hạm đội lại lần nữa tập hợp, dưới sự dẫn dắt của Phổ Hưu Tư Hào, mang theo khí thế cuồn cuộn, thay đổi hướng đi, vận sức chờ phát động.

Đại khái sau năm phút đồng hồ, Tiêu Hoằng đã quay về trong phòng điều khiển chính của Phổ Hưu Tư Hào, kết quả là vừa mới tiến vào trong phòng điều khiển chính, đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt Y Vạn đã đen lại.

- Ách, Thống soái đại nhân, lão bản đến đây, có việc gì thì ngài nói với hắn đi.

Liệt Nông nhìn Y Vạn, ít nhiều cũng cố kỵ, tiếp theo liền đứng ở phía sau Tiêu Hoằng.

- Tiêu Hoằng, lá gan của ngươi cũng quá lớn thì phải, ngươi có biết phóng thích Ma Văn Hắc Động Đạn sẽ có hậu quả gì hay không?

Y Vạn nhíu mày, nói với Tiêu Hoằng, tuy hắn muốn bày ra một bộ dáng răn dạy, nhưng trong lòng lại tràn ngập cố kỵ.

Hắn tự nhiên rất rõ ràng, Tiêu Hoằng và Áo Thác có quan hệ mật thiết, Khang Du cũng có một chút quan hệ với Tiêu Hoằng, đương nhiên trọng yếu hơn là, quân đội trong tay Tiêu Hoằng thật sự rất bưu hãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK