Mục lục
[Dịch]Ma Ngân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này thì La Kiệt tất nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt của Lục Viễn nhưng hắn cũng không quan tâm lắm. Trước mắt theo hắn thấy thì cần phải tranh thủ được sự đồng ý của Tiêu Hoằng, chế tác thật nhiều Xích Ảnh Chiến Văn mới là quan trọng nhất.

Thấy Vương Phàm lái xe tới đón Tiêu Hoằng cũng trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Hoằng và mình, sắc mặt La Kiệt trầm xuống, khoát tay với Vương Phàm, ý bảo hắn có thể đi trước, sau đó xoay lại, vẻ mặt nịnh nọt nói với Tiêu Hoằng:

-Tiêu lão đệ, ngài muốn đi đâu?

-Sở điều trị doanh thứ 4.

Tiêu Hoằng nói nhỏ.

-Vừa hay ta cũng tính toán muốn đi Sở điều trị doanh thứ 4. Ngồi xe của ta, ta đưa ngài đi.

La Kiệt mở cửa xe của mình ra, vẫn cung kính như trước.

Giờ phút này lòng Tiêu Hoằng như gương sáng, đương nhiên cũng không muốn nói toạc ra làm gì, cũng càng không bướng bỉnh, xoay người tiến vào trong Ma Văn Xa quân dụng.

Ma Văn Xa khởi động, La Kiệt trầm tư một lát mới hơi nghiêm túc nói:

-Lần này Tiêu lão đệ đến đây, ta có chuyện muốn nhờ, không biết Tiêu lão đệ có thể dành thời gian chế tác nhiều Xích Ảnh Chiến Văn không? Chúng ta định trang bị cho quân đội.

-Ngươi muốn mua sao?

Thần sắc Tiêu Hoằng không hề thay đổi, ánh mắt hơi nhìn làn mưa bụi phía trước, nói khẽ.

-Đúng, đúng, chính là như thế. Không biết ý Tiêu lão đệ thể nào?

La Kiệt dò hỏi, trái tim đã nhảy lên tận cổ rồi, thần kinh bị căng như dây đàn, giống như học sinh tiểu học nghe thông báo điểm vậy.

-Không sao.

Tiêu Hoằng nói khẽ, cũng không do dự chút nào.

-Vậy... Tiêu lão đệ đồng ý rồi à?

La Kiệt cảm thấy hơi không tin vào lỗ tai mình. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được rằng Tiêu Hoằng lại đồng ý dễ dàng như vậy, thể nên vẫn cảm thấy có chút không hay.

-Kiếm được tiền thì sao lại không chứ? Huống chi Chiến Văn của ta lại có thể bán được 12000 kim tệ. Ta cũng chẳng ngại cầm nhiều tiền cháy tay.

Thần sắc Tiêu Hoằng không biến đổi, bình thản nói.

Tuy vậy La Kiệt nghe thể thần sắc liền sững lại. Lời nói của Tiêu Hoằng có ẩn ý, ai nghe cũng hiểu, đó là định bán với giá 12000 kim tệ. Thể này thì đừng nói là Bối La, dù là quân đội cấp B cũng không thể mua nổi giá này.

Lần này La Kiệt đã biết dự cảm không tốt vừa rồi là từ đâu tới.

Bì Nặc và Tân Du ngồi cùng xe cũng cảm thấy rất căng thẳng. Hắn hiểu rõ lần này rất khó khăn, trừ phi là Tiêu Hoằng nể tình, nếu không người ta cũng không ngốc, đến phòng đấu giá bán thì dù không được 12000 cũng phải được tới 7, 8000 kim tệ là ít.

Mà trước mắt bọn họ dự toán nhiều nhất cũng chỉ thu mua mỗi cái với giá 600 kim tệ mà tốt rồi.

Quan trọng hơn mà cũng tàn khốc hơn đó là hiện giờ bọn họ lại chẳng hề có chút ân đức nào với Tiêu Hoằng, ngược lại quân đội Bối La còn nợ Thần linh một đống ân tình.

Nếu thật sự ra giá 600 kim tệ thu mua thì đúng là đã nợ người ta còn cư xử quá đáng.

-Không... Không biết giá này có thể thương lượng một chút không?

La Kiệt cũng không quản nhiều như vậy, kiên trì nói.

-Nếu Thượng tá La Kiệt nói như vậy thì Tiêu Hoằng ta sẽ cho Thượng tá một nhân tình.

Tiêu Hoằng nói xong liền vươn năm ngón tay ra trước mặt La Kiệt:

-Bớt 5 phần là được rồi.

La Kiệt nghe vậy, thậm chí cả đám người Bì Nặc đều cảm thấy muốn ngất mất thôi. Bọn họ tuyệt đối không ngờ Tiêu Hoằng vốn rất ít lên tiếng mà lại biết nói chuyện như vậy. Bớt 5 phần thì đúng là một nhân tình lớn rồi. Tuy nhiên dù là thể giá cũng 6000 kim tệ, giá cả trên trời, mua sắm không nổi.

Lái xe lúc này cũng nổi gân xanh đầy đầu. Hắn không dám tưởng tượng nổi ngồi trong xe đang là Trưởng quan ngày thường cao cao tại thượng, ngược lại lúc này đôi mắt giống như đứa trẻ lên ba nhìn Tiêu Hoằng đầy trông mong, mà bất hạnh là trong túi lại không có tiền, muốn xin Tiêu Hoằng bố thí.

Hình ảnh như vậy thật sự là quá quỷ dị rồi.

-Có thể hay không nể mặt thêm chút nữa.

La Kiệt cũng không để ý tới thể diện, kiên trì nói.

-5000 kim tệ.

Thần sắc Tiêu Hoằng không đổi, lên tiếng, từ đầu tới cuối nói chuyện rất dễ dàng nhưng lại như cố tình vậy. Dù sao thì Tiêu Hoằng cũng không bị thiệt.

-Có thể bớt chút xíu nữa hay ...

Không đợi La Kiệt nói hết lời, xe đã chậm rãi dừng lại ở cửa Sở điều trị doanh thứ 4. Tiêu Hoằng đã chậm rãi mặc áo thầy thuốc, mở cửa Ma Văn Xa đi xuống, khiển người ta có cảm giác trực quan nhất đó là Tiêu Hoằng đã mất đi hứng thú nói chuyện với cải tên đòi hỏi vô độ kia.

- Chào!

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa xuống Ma Văn Xa, bốn gã cảnh binh ở cửa đã đồng loạt chào Tiêu Hoằng theo nghi lễ quân đội, man theo vẻ vô cùng cung kính. Điều này cũng khó trách. Thủ đoạn điều trị của Tiêu Hoằng hiện giờ đã được truyền khắp quân đoàn Bổi La.

Đúng vậy. Hiện giờ Tiêu Hoằng giữ chức phó tại Sở điều trị doanh thứ 4 như đứa ngốc cũng biết chức trưởng quan ở trước mặt Tiêu Hoằng chỉ là bù nhìn mà thôi. Hắn mới chân chính là lão đại.

Cạch, cạch cạch!

Gần như ngay vào lúc Tiêu Hoằng bước về phía trước nửa bước thì ba cái ô đã bung ra trên đỉnh đầu, đồng tác rất đồng đều.

Mà hành động như vậy đối với thân phận của Tiêu Hoằng vốn cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên. Nhưng lúc này đám cảnh vệ binh đã ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Tiêu Hoằng. Bởi vì ba người che ô cho hắn lại là đầu sỏ của Bổi La, La Kiệt, Bì Nặc và Tân Du.

Ba người này tùy tiện một người che ô cho Tiêu Hoằng đã đủ khiển bọn họ giật mình rồi, huống chi lại là cả ba người, nhìn qua không biết còn tưởng Tiêu Hoằng là nguyên thủ của để quốc ấy chứ.

Mà trên thực tế điều này cũng đúng với một câu tục ngữ: Ta có, ngươi không có, ngươi đang rất cần, ta chính là ông, còn các ngươi là con cháu.

Mà Tiêu Hoằng cũng dựa theo phương pháp này mà làm, không lúc nào không chiểu theo chân lý này mà hành động.

Liếc nhìn cảnh vệ binh ở trước cửa một chút. Tiêu Hoằng khoát tay áo với bọn họ, sau đó bước về bên trong, áo choàng tung bay theo gió, trông rất có khí thể. Phía sau hắn còn mang theo ba gã đại đầu sỏ và một đám người hộ tống.

Những nơi hắn đi qua, dù là binh sĩ, y tể binh đều hóa đá tại chỗ.

Đối với việc này Tiêu Hoằng cũng không để ý. La Kiệt lại càng chẳng quan tâm, đầu óc vẫn nghĩ tới việc phải bàn giá cả với Tiêu Hoằng như thế nào, khiển Tiêu Hoằng đồng ý bán Xích Anh Chiến Văn cho quân đội.

-Lão đại, ngươi làm gì đó. Đây là bản vẽ phân hình của người bệnh bị gãy chân tay, đây là tư liêu đối xứng về tứ chi, đây là ...

Thấy Tiêu Hoằng tiến vào phòng lớn, Chung hộ sĩ liền sôi nổi đi tới cạnh Tiêu Hoằng, cầm tư liệu trong tay đưa cho hắn. Nhưng nàng vừa nói được một nửa liền bỗng nhiên ngừng lại. Bởi nàng đột nhiên chú ý phía sau Tiêu Hoằng không phải là cảnh vệ binh, cũng không phải là điều trị binh mà là ba đầu sỏ của Bối La.

-Trưởng quan.

Chung hộ sĩ hơi kinh ngạc, vừa định giơ tay chào theo nghi thức quân đội thì lại phát hiện ra sắc mặt La Kiệt biến đổi, chỉ chỉ Tiêu Hoằng, ý bảo chú ý công tác, đừng để ý tới bọn họ.

-Ấy... Ấy.

Chung hộ sĩ cũng cảm thấy khó xử, sau đó cẩn thận đặt tư liệu vào tay Tiêu Hoằng. xong đứng ở đó, cũng không biết phải làm thể nào cho phải, trong lòng thầm sự run. Tiêu Hoằng có ân đối với Bì Nặc, Bì Nặc phản ứng thể còn có thể hiểu được. Nhưng La Kiệt thì sao?

Bằng vào kiến thức của Chung hộ sĩ thì nàng nghĩ sao cũng không hiểu Tiêu Hoằng rốt cục dùng phương pháp gì lại có thể hàng phục được cả La Kiệt.

Nhưng cảnh tượng này đã tỏ rò tất cả chứ không còn nghi ngờ gì nữa. Tiêu Hoằng dường như đã dùng thủ đoạn của chính mình, từng chút từng chút khống chế hoàn toàn cả quân đoàn Bối La trong tay.

Khống chế quân đoàn Bối La thực ra cũng không phải là việc Tiêu Hoằng để ý lắm. Ước nguyện ban đầu của hắn đi quân đoàn Bối La là muốn tìm một chỗ đặt chân, song sau khi vào đây lại một lòng muốn mạnh hơn, khai thác mặt tn thức.

Mà phản ứng của La Kiệt hôm nay theo Tiêu Hoằng thấy chi do trùng hợp. Mà Tiêu Hoằng cũng biết đám người La Kiệt cứ như vậy thì hắn cũng chẳng làm được

gì-

Chung hộ sĩ là một ví dụ tốt nhất, đã hóa đá rồi.

Hơi xoay người lại, trên mặt Tiêu Hoằng đã có chút không kiên nhẫn, trẫm tĩnh một chút rồi nói khẽ:

-Ba vị, rốt cục là muốn thể nào đây?

-Muốn mua Xích Ảnh Chiến Văn, giá tốt một chút.

La Kiệt kiên trì nói, căn bản vẫn thấy Chiến Văn của Tiêu Hoằng thật sự là hấp dẫn kinh người. Nếu là Chiến Văn bình thường thì dù có tốt mấy La Kiệt cũng không hạ thấp mình như vậy.

-Ta biết giá cao nhất của các ngươi hẳn là khoảng 500 kim tệ. Nhưng ngươi cho rằng ta sẽ đồng ý với giá đó sao?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại. Lời này hắn nói cũng không phải giả. 7, 8000 kim tệ không bán lại đi bán 5, 600 kim tệ, không phải là đầu óc có vấn đề à?

La Kiệt tất nhiên cũng biết đạo lý này cho nên mới cố gắng. Trông cậy vào lòng tốt của Tiêu Hoằng thì đúng là chuyện không khả thi mấy.

-Bán 500 kim tệ thì ta có thể đưa thêm những thứ khác.

Sắc mặt La Kiệt thoáng trở nên nghiêm túc.

-Cái gì?

Tiêu Hoằng hỏi khẽ.

-Quyền chỉ huy quân đội!

La Kiệt cẩn thận suy nghĩ một chút rồi đáp. La Kiệt cũng hiểu rõ là hiện giờ quân đội này có lẽ một mình hắn đã không thể khống chế được. Lần trước Trữ Gia Nhất là một ví dụ, thể thì không bằng thoải mái tặng đối phương đi.

Xoẹt!

Nghe vậy Chung hộ sĩ lập tức hóa đá tại chỗ, vẻ mặt trở nên tái nhợt! Nàng đương nhiên biết quyền chỉ huy quân đội nghĩa là gì. Đó là từ nay về sau, quân đội này đã không còn là nơi một mình La Kiệt quyết định nữa.

-Đương nhiên điều kiện đầu tiên là không được vi phạm quân quy.

La Kiệt lại bổ sung một câu.

-Chuyện này hơi khó rồi. Con người của ta vào thời điểm xúc động thì không biết được. Chuyện không vi phạm quân quy ta không thể cam đoan.

Thần sắc Tiêu Hoằng không thay đổi nói.

-Được rồi. Coi như không cần điều này. Chỉ cần không gây tai vạ quá lớn là được.

Có thể nói lúc này La Kiệt đã trả bất cứ giá nào. Trên thực tế từ điểm này cũng có thể thấy La Kiệt là một sĩ quan tốt. ít nhất hắn cũng lo lắng tới việc làm sao để cho quân đội mạnh mẽ hơn.

Hắn hiểu rất rõ là giao quyền chỉ huy quân đội cho Tiêu Hoằng thì khắp quân đoàn Bối La sẽ là thuộc hạ của Tiêu Hoằng, tất nhiên hắn phải chăm lo rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK