Lại một lần nữa bước vào trong chỗ tu luyện, Tiêu Hoằng liền trực tiếp dựa vào chiếc ghế giản dị, hơi trầm tư một lát rồi mơ mơ màng màng ngủ say, mấy ngày qua Tiêu Hoằng thật sự là quá mệt mỏi, mệt về cả thể lực lẫn tâm lực.
Đáng được ăn mừng chính là, Lạc Lý Tư đã thoát khỏi nguy hiểm, đây là hồi báo tốt nhất đối với Tiêu Hoằng.
Vừa tỉnh lại, khi Tiêu Hoằng chậm rãi mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ đã bắt đầu trở nên tối đen, Ma Văn thời gian đã chỉ vào 5h chiều.
Hơi vặn người một cái, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa đi tới trước bàn, ánh mắt nhìn qua các tài liệu quý báu được bày trên đó, hiện tại điều Tiêu Hoằng cần phải làm chính là chế tạo Ma Văn không gian, cùng với Chiến Văn cho Đại Ngự Sư cấp ba.
Ma Văn không gian cũng là Ma Văn đặc trưng của Đại Ngự Sư cấp ba, tuy rằng so ra thì kém những lão quái Ngự Hồn kia, chỉ bằng Ngự lực là đã có thể mở ra rồi, nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói, đây vẫn là một sự tiến bộ không nhỏ.
Ngoài Ma Văn không gian thì Tiêu Hoằng còn cần phải suy nghĩ tới Chiến Văn của Đại Ngự Sư cấp ba.
Đại khái trầm tư khoảng một giờ thời gian, Tiêu Hoằng mới lấy bút ra, bắt đầu ghi lại ý tưởng của mình, sau đó tổng hợp lại, trong nháy mắt hắn đã tiến vào trạng thái vong ngã, toàn bộ tâm thần hoàn toàn đắm chìm trong thế giới Ma Văn thâm ảo này.
Trong nơi ở của Lạc Lý Tư, các thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn và đám người Trần Tước thấy tình huống của Lạc Lý Tư đã ổn định lại, thì mới trở về, vội vàng làm các công tác của mình, đám thị nữ cũng đi nghỉ ngơi gần đó.
Trong nháy mắt, trong căn phòng ngủ rộng lớn này chỉ còn một mình Lạc Lý Tư, đang nằm trên chiếc giường gỗ.
Lạc Lý Tư vừa mới ăn một chén thịt bò hầm, thể lực đã bắt đầu khôi phục lại, đồng thời dược tính của Hồi Hồn Đan do Tiêu Hoằng chế tạo dường như lúc này mới hoàn toàn được phát huy ra.
Lạc Lý Tư nằm thẳng trên giường, hai mắt sáng ngời như hai ngọn đèn, khuôn mặt đỏ ửng, toàn thân dường như đang ở trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Mà trong cơ thể Lạc Lý Tư lại có một loại cảm giác xao động, dường như trong cơ thể có một cỗ lực lượng hung mãnh đang chạy loạn khắp nơi, khiến cho Lạc Lý Tư không hề có chút buồn ngủ nào.
Hơi xốc chăn lên, Lạc Lý Tư liền nhìn thấy giữa hai chân đã xảy ra biến hóa kinh người, “cái đó” đã dựng thẳng lên, giống như một cái lều vậy.
- Tiêu Hoằng rốt cuộc cho ta ăn cái gì a?
Lạc Lý Tư nhìn hạ thể của mình, chỉ biết bất đắc dĩ, có thể nói cảm giác này từ mấy trăm năm trước đã không còn xuất hiện rồi.
Nếu là trước kia thì còn đỡ, nhưng mà lúc này... thật sự là làm cho Lạc Lý Tư bất đắc dĩ...
Lăn đi lộn lại trên giường cả nửa ngày, Lạc Lý Tư bật dậy, quả thực là hai người khác nhau so với bộ dáng hấp hối lúc sáng kia.
Sau đó Lạc Lý Tư dứt khoát đi xuống giường, bắt đầu đi tới đi lui trong thư phòng, phòng ngủ, phòng khách, đồng thời thỉnh thoảng lại cầm lấy bình nước, nốc liền mấy ngụm.
Chỉ là điều này vẫn không có hiệu quả gì lớn, toàn thân vẫn giống như sắp bốc cháy, hơn nữa càng lúc lại càng có vẻ mãnh liệt hơn.
Mà trọng yếu hơn là, hiện giờ đã là đêm khuya, mọi người đều đã nghỉ ngơi, Lạc Lý Tư cũng thật sự không tiện vì việc này mà quấy rầy những người khác, càng không tiện đi tìm Tiêu Hoằng để tìm biện pháp giải quyết.
Đảo mắt một ngày đã trôi, lúc này đã là sáng sớm.
Tiêu Hoằng vẫn nằm trên chiếc giường gỗ, lẳng lặng nghỉ ngơi, bên cạnh hắn là chiếc bàn gỗ bày đầy đủ thứ đồ vật hỗn độn.
Đủ loại bình, lọ đặt bừa bãi trên bàn, toàn bộ căn phòng thoạt nhìn vô cùng hỗn loạn, gần như chỉ sau ba ngày Tiêu Hoằng đến đây thì căn phòng sạch sẽ này đã biến thành bộ dáng này, thậm chí ngay cả chỗ để đặt chân thì gần như cũng sắp không tìm thấy nữa rồi.
So với bộ sáng sạch sẽ khi trước, thì quả thực chính là hai căn phòng khác nhau.
Ngay khi Tiêu Hoằng vẫn đang ngủ say, thì chiếc Ma Văn thông tin dưới gối bỗng rung lên.
Chậm rãi mở hai mắt ra, Tiêu Hoằng liền cầm lấy Ma Văn thông tin, vừa nhìn thì hắn đã giật mình, người gọi chính là Lạc Lý Tư.
Thấy vậy, khuôn mặt Tiêu Hoằng khẽ biến, lập tức ngồi dậy, nối liên lạc.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền nhìn thấy Lạc Lý Tư với vẻ mặt phấn khởi, hai mắt tỏa sáng nhìn hắn.
Nhìn thấy Lạc Lý Tư lên tinh thần như vậy, Tiêu Hoằng cũng an tâm, sau đó lễ phép hỏi:
- Bệ hạ, ngài tìm ta chuyện gì vậy?
Lạc Lý Tư nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh này của Tiêu Hoằng, hơi nghĩ nghĩ một chút, thấp giọng nói:
- Tiêu Hoằng, không biết ngươi có thời gian hay không, đến chỗ ta một chuyến, ta có chút phiền toái nhỏ, hiện tại ta đang ở Đại Vệ Vương Thính.
- Vâng!
Tiêu Hoằng đáp một tiếng, sau đó cắt liên lạc, lập tức đứng dậy sửa sang lại các thiết kế đồ trên bàn một chút, bỏ toàn bộ vào trong túi hành trang, sau đó đi ra khỏi nơi tu luyện.
Vòng vèo một chút trong Vương điện, lại xuyên qua một quảng trường không lớn, rốt cục Tiêu Hoằng đã đi tới cửa của Đại Vệ Vương Thính.
Hai gã thủ vệ quân của Vương điện nhìn thấy Tiêu Hoằng, vô cùng cung kính cúi người, đối với năng lực của Tiêu Hoằng thì đám thủ vệ quân của Vương điện này có thể nói là tâm phục khẩu phục, vô cùng kính trọng.
Tiêu Hoằng cũng dùng vẻ mặt nhu hòa phất tay áo về phía thủ vệ quân, sau đó liền đẩy cánh cửa gỗ nặng nề của Đại Vệ Vương Thính ra.
Lúc này Đại Vệ Vương Thính im lặng một cách hiếm thấy, chỉ có Lạc Lý Tư, đang ngồi trên vương tọa cùng với hai gã Vương điện thủ vệ binh đứng hai sườn đại sảnh, ngoài ra không còn có người nào khác nữa.
- Bái kiến Lạc Lý Tư bệ hạ, thấy ngài không có việc gì, ta rất vui mừng!
Tiêu Hoằng đi tới trước vương tọa của Lạc Lý Tư, quỳ một gối xuống đất, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Trái lại Lạc Lý Tư thì vội vàng đứng dậy, trực tiếp nâng Tiêu Hoằng lên, toàn thân có vẻ không còn đáng ngại nữa, khí sắc so với trước kia thì còn tốt hơn rất nhiều.
- Không biết Lạc Lý Tư bệ hạ tìm ta có chuyện gì vậy?
Tiêu Hoằng hơi có chút nghi hoặc hỏi, bởi vì Tiêu Hoằng đã từ trong ánh mắt của Lạc Lý Tư mà nhìn ra một tia khác thường nào đó.
Lạc Lý Tư cũng không lập tức đáp, mà nhìn về phía hai gã thủ vệ quân của Vương điện, ý bảo bọn họ lui ra.
Sau khi hai gã thủ vệ quân của Vương điện cung kính lui ra, đồng thời khép kín cánh cửa gỗ của Đại Vệ Vương Thính này, thì hiện tại chỉ còn có hai người Tiêu Hoằng và Lạc Lý Tư nữa mà thôi.
- Văn đan ngày hôm qua của ngươi cũng thật là mãnh liệt a, ta bị mất một đêm không ngủ, hơn nữa...
Lạc Lý Tư nhìn chung quanh một chút, sau đó ghé vào tai Tiêu Hoằng nói nhỏ, rõ ràng là đã coi Tiêu Hoằng trở thành con ruột mà đối xử rồi.
- Ồ, xem ra là ta dùng hơi nhiều Ma đà cô, tác dụng cường hóa có chút hơi mạnh!
Tiêu Hoằng nghe thấy cảnh ngộ đêm qua của Lạc Lý Tư, hơi gật gật đầu, đã tìm ra nguyên nhân.
- Vậy thì nên làm cái gì bây giờ? Kiểu gì thì cũng không thể cứ để như vậy được!
Lạc Lý Tư tiếp tục hỏi nhỏ bên tai Tiêu Hoằng.
- Không biết Lạc Lý Tư bệ hạ có phi tần hay không?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Tuy rằng ta là quốc vương, nhưng mà... Ngươi cũng biết, vị trí quốc vương này cũng không hẳn là quốc vương, ta cũng không giống Cao Triết Cơ a, bên ngoài có một lão bà, nhưng sau lưng lại là tam cung lục viện.
Lạc Lý Tư nói.
- Vậy thì phu nhân đâu rồi?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Ài... Mấy trăm năm trước thì đã qua đời rồi.
Lạc Lý Tư thở dài một tiếng, trả lời.
- Ngài có muốn đi thêm bước nữa không?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Tuổi thọ của ta thì ngươi cũng biết rõ ràng, Lạc Đan Luân là một quốc gia coi trọng trung thực, làm sao ta có thể lừa gạt người khác được? Ta không có ý định đi bước nữa đâu!
Lạc Lý Tư quả quyết nói.
- Ta hiểu rồi.
Tiêu Hoằng trầm tư một chút, đáp lại.
- Có biện pháp gì để giải quyết không? Phải là đơn giản hữu hiệu, bởi vì ta không hy vọng ngươi phải phân tâm vì ta!
Lạc Lý Tư hơi có chút gấp gáp nói.
- Đơn giản, hữu hiệu ư? Có!
Tiêu Hoằng nói xong, liền lục lọi một chút trong túi hành trang của mình, sau đó lấy ra nửa cuốn giấy vệ sinh, đặt vào trong tay Lạc Lý Tư.
Nhìn thấy giấy vệ sinh trong tay, Lạc Lý Tư lập tức sửng sốt, sau đó cười lớn, vô cùng bất đắc dĩ.
Mà Tiêu Hoằng cũng không nói gì nữa, hơi cúi người trước Lạc Lý Tư, sau đó rời đi, dù sao thì ai cũng đều có một thời trẻ tuổi, ai cũng đều đã từng nông nổi, thân là nam nhân có sinh lý bình thường, thì có một số việc hoàn toàn không cần nói rõ, chỉ cần ngầm hiểu trong lòng là được.
Tiêu Hoằng rời khỏi Đại Vệ Vương Thính, đứng trên quảng trường trung tâm, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó cúi đầu lấy ra hai tấm danh sách, hơi nhìn một cái, rồi lại bỏ vào trong túi hành trang, sau đó gửi cho Phất Lạc một tin tức.
Sau một lát, trước mặt Tiêu Hoằng đã hình thành một khe nứt không gian để quay về Phí Cổ Thành.
Quay về đến Phí Cổ Thành, đứng trên tòa nhà lầu cạnh đường, Tiêu Hoằng đã có thể nhìn thấy trước cửa từng nhà đều có một cái chuông gió giống Thượng Chung.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, toàn bộ tòa thành thị liền truyền đến tiếng chuông gió giòn tan, vô cùng dễ nghe và đẹp mắt, đây cũng là truyền thống của Lạc Đan Luân đế quốc, mỗi khi tới trước Nguyên Thánh Tiết một ngày, thì mỗi nhà đều treo lên một cái chuông gió như vậy, nghe nói nó có thể cầu phúc cho người nhà, khỏe mạnh an khang và bình an trong một năm tiếp theo.
Bên đường có lũ trẻ con đang đắp các bước tường bằng tuyết trắng, các viên cầu tuyết ném qua ném lại đầy trời. Treo chuông gió, ném tuyết, tất cả những điều này đại biểu cho Nguyên Thánh Tiết đã đến.
Khắp phố lớn ngõ nhỏ, nơi nơi đều tràn ngập không khí ngày hội.
- Ngày mai chính là Nguyên Thánh Tiết, có nguyện vọng gì không? Nghe nói ước nguyện vào lúc đó là vô cùng linh nghiệm đấy.
Phất Lạc đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, nhẹ nhàng hỏi.
Tiêu Hoằng hơi ngẩng đầu, nhìn Phất Lạc một cái, tạm dừng một lát, nhẹ nhàng cười, sau đó thoải mái nói:
- Ta hy vọng ta có thể cao hơn một chút, cứ phải ngẩng đầu nhìn ngươi, đúng là quá mỏi cổ.
Phất Lạc cũng cười ha hả, vỗ bàn tay to lên trên vai Tiêu Hoằng, hỏi:
- Biết nguyện vọng của ta là gì không?
- Không biết.
Tiêu Hoằng lắc lắc đầu.
- Ta hy vọng không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể dùng tư thái ngang hàng để sống chung với các chủng tộc khác!
Phất Lạc nhẹ nhàng nói.
- Ta còn tưởng rằng nguyện vọng của ngươi là làm cho người Cao Tương chết hết cơ chứ!
- Đây là điều chắc chắn sẽ xảy ra, căn bản là không cần phải hứa.
...
Cứ như vậy, Tiêu Hoằng và Phất Lạc đi về phía cửa hàng Ma Văn Phí Cổ, tán gẫu vài câu, đại bộ phận mọi người đều nghỉ làm trong dịp Nguyên Thánh Tiết, Tiêu Hoằng và Phất Lạc cũng hiếm thấy được thoải mái, nên tạm thời buông mọi việc xuống, đi thưởng thức niềm vui và sự ấm áp nơi đây.