Mục lục
[Dịch]Ma Ngân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mơ hồ, Tiêu Hoằng phán đoán sơ bộ, Miêu Thần đã đến đây, chắc chắn muốn tìm kiếm tin tức. Có lẽ Thôi Uyển Bác không nói, bị Miêu Thần ép buộc, tra tấn đến chết.

Bằng không, vì chuyện gì mà Miêu Thần lại đến đây.

Phán đoán như thế, Tiêu Hoằng xiết chặt tay, ánh mắt đỏ tràn ra phẫn nộ. Hắn không thể ngờ Miêu Thần làm tuyệt như thế, tìm được không thì xuống tay với người bên cạnh mình.

Cảnh sát trưởng bên cạnh nghe Tiêu Hoằng nói thế, sắc mặt chợt động.

- Ngươi dám khẳng định?

Cảnh sát trưởng hỏi lại, cái này tuyệt đối là manh mối quan trọng.

- Có chắc hay không, các người kiểm nghiệm lại không được hay sao?

Tiêu Hoằng nói lại, nắm tay phát ra tiếng răng rắc.

- Cảnh trưởng, đã kiểm tra hiện trường xong, không có dấu chân cùng với vân tay, rõ ràng hung thủ có chuẩn bị trước, không để lại manh mối gì. Chúng ta phát hiện hai ly trà trên bàn ở thư phòng Thôi Uyển Bác, trên cơ bản chứng minh có hai người đã đến đây.

Lại một nhân viên đi vào đến trước mặt cảnh sát trưởng nói.

Cảnh sát trưởng trầm tư một hồi, tiếp theo gật đầu, phân phó cảnh sát viên đưa thi thể đi, xét nghiệm tiếp theo, sau đó mở hội nghị khẩn cấp.

Vài phút sau, nhìn thi thể Thôi Uyển Bác đưa ra ngoài, Tiêu Hoằng híp mắt, cả người run lên, trong lòng tràn ngập đau đớn bi thương.

Hiện giờ bản thân Tiêu Hoằng đang ở trong thời kỳ suy sút cực độ, cái chết của Thôi Uyển Bác là một lần đả kích lớn đối với Tiêu Hoằng.

Thằng đến khi thi thể lão sư đưa vào trong xe cảnh sát, ánh mắt ẩm ướt của Tiêu Hoằng lại hiện lên tàn khốc.

Báo thù!

Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Tiêu Hoằng!

Cùng lúc đó, ở trong biệt thự dạng trang viên xa hoa ở đường Minh cổ khu Tây Tân, Miêu Đông Thăng đang ngồi trong thư phòng, trước mặt là Miêu Thần. Lúc này Miêu Thần sắc mặt ác liệt, Bởi vì hắn vừa biết được tin tức bại lộ.

- Lúc đó con chỉ muốn lợi dụng thủ đoạn cứng buộc lão già kia nói ra thân phận cụ thể của học sinh Phân viện bí ẩn, nhưng mà không ngờ lão già kia yếu ớt như thế.

Miêu Thần nhíu mày nói, trong giọng nói không hề có chút ý sám hối, chỉ là cảm thấy chút phiền phức.

- Còn may, người chết không phải Tập đoàn Khoa Long hay Tập đoàn Thiếu Giang, vậy thì dễ làm hơn. Yên tâm, giao cho cha xử lý chuyện này, không phải chết hai người già thôi sao? Dựa vào thế lực của ta ở Thái Ngộ thành, hoàn toàn có thể dẹp chuyện. Hẳn là Sài Tang cùng sẽ không vì Thôi Uyển Bác già nua mà làm gì con, huống chi trong đó còn liên lụy đến cháu gái của lão ta.

Miêu Đông Thăng tùy tiện nói, khiến người ta cảm giác không phải chết người, mà chỉ là chó mèo linh tinh gì đó.

- Hiện giờ con lo lắng là chuyện này có khiến cho tên học sinh Phân viện bí ẩn kia điên cuồng hay không, làm ra chuyện quá khích.

Miêu Thần hơi lo lắng nói.

- Làm ra chuyện quá khích? Ta ước gi hắn làm như thế? Dựa vào bản sự Miêu gia, Chỉ cần hắn dám thò đầu ra, có tin Miêu gia sẽ lập tức đập chết hắn không.

Miêu Đông Thăng khẽ cười nói, theo Miêu Đông Thăng thấy, sự thật là thế, tất cả những gì Miêu Đông Thăng đã làm còn không phải vi tìm ra học sinh Phân viện bí ẩn hay sao? Hắn chủ động xuất hiện còn không tốt?

Theo Miêu Đông Thăng thấy, cách làm của Miêu Thần từ góc độ nào đó cùng có chút tác dụng. Nhưng vào lúc này, Ma Văn thông tin bên cạnh Miêu Đông Thăng rung lên, người gọi là Trưởng Ty cảnh sát khu Bách Hàm - Mục An.

Thấy tên này, Miêu Đông Thăng chợt đổi sắc, Miêu Đông Thăng lăn lộn Thái Ngô Thành nhiều năm, không khó làm hắn liên tưởng đến Ty cảnh sát đã tìm được dấu vết ở hiện trường.

Thần sắc này chỉ lóe qua trên mặt Miêu Đông Thăng, tiếp theo liền làm ra vẻ lão luyện, nhận cuộc gọi.

- Ồ! Lào Mục, rảnh rỗi nhớ tới lão ca đây sao?

Miêu Đông Thăng làm ra vẻ tươi cười nói.

- Thật không dám giấu, Miêu lão ca à, thuộc hạ của ta vừa nhận được án mạng, có liên quan đến đứa nhỏ Miêu Thần. Thôi Uyển Bác đã chết, có lẽ Miêu lão ca tin tức linh thông cũng biết, ở hiện trường có sâu của Miêu Thần, bởi vậy ta muốn mời con của lão ca đi một chuyến hỗ trợ điều tra.

Bên trong Ma Văn thông tin truyền ra tiếng nói của Mục An.

- Ồ? Sao có chuyện này, không thể nào? Miêu Thần cùng Thôi Uyển Bác trước giờ không có thù oán, không có động cơ giết người được.

Miêu Đông Thăng lạnh nhạt đáp.

- Nếu có động cơ giết người, như vậy bây giờ không phải là ta thông báo lệnh, mà là thành viên Ty cảnh sát phụ trách án này trực tiếp đi bắt.

Mục An bình thản nói, trong giọng không có chút lệ khí.

Còn Miêu Thần nghe thế, không khỏi cười, biểu tình tràn ngập khinh miệt, dựa vào thế lực Miêu gia, mấy tên cảnh sát viên đã muốn tới Miêu gia bắt người? Đúng là không biết lượng sức?

- Ngày hôm qua Miêu Thần đã đi thành thị khác, bây giờ còn chưa đến, bây giờ tìm nó thật là không tiện. Miêu Thần trong sạch, Có lẽ Mục lão đệ cùng hiểu được chuyện này chứ, bởi vậy hy vọng làm phiền Mục lão đệ chuyện này, hẳn là không khó chứ.

Miêu Đông Thăng nói tiếp, trong lời nói tràn ngập ám chỉ.

- Bên ta thì dễ nói, nhưng bên giám định lại không dễ làm. Bọn họ nắm giữ bằng chứng, trải qua phân tích, cái chết của Thôi Uyển Bác có liên quan tới độc tố Hi Dăng, toàn thân đều có trùng cắn. Có được Tử Linh Trùng ở Thái Ngô Thành, dường như chỉ có mỗi con của lão ca.

Ngữ khí Mục An có chút khó xử nói.

- Cái này dễ thôi, cho người gọi hết bọn họ ra dùng bữa, đến lúc đó tự nhiên xong chuyện.

Miêu Đông Thăng cười nói, ngữ khí tự nhiên.

Tiếp theo lại nói vài câu với Mục An, Miêu Đông Thăng mới cắt liên lạc, sau đó nhìn vào Miêu Thần;

- Con cùng nghe rồi đó,nhớ kỹ lần sau có làm loại chuyện này, đừng để lại nhiều nhược điểm trong tay người khác như thế, rất rắc rối. Thế này đi, mấy ngày nay con tùy tiện ở trong này vài ngày, tránh khỏi tránh đầu sóng ngọn gió đã.

- Có cần như vậy không?

Miêu Thần híp mắt nói.

- Cái này con không hiểu, tuy rằng Ty cảnh sát không dám đắc tội Miêu gia, nhưng mà làm người mà, chừa cho người ta chút mặt mùi. Bên ta nói con không có mặt, kết quả ngay sau đó con liền công khai xuất hiện, sẽ khiến người ta cảm giác không coi ai ra gì.

Miêu Đông Thăng không đổi sắc nói, tiếp theo khoát tay với Miêu Thần, cho hắn đi chuẩn bị một chút.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở bên trong Phân viện Tây Tân Ma Văn, ngơ ngác ngồi trong xe Ma Văn, yên lặng nhìn cửa sổ ký túc xá Thôi Uyển Bác. Dựa theo những tri thức mà Tiêu Hoằng nắm giữ hiện giờ, trên cơ bản đã vượt xa tất cả học sinh, không cần phải đi học nữa. Sở dĩ hắn còn đi, chỉ là muốn gặp lại Thôi Uyển Bác, kết quả không thể ngờ là xa cách vĩnh viễn.

Nhưng mà đau thương chỉ duy trì trên mặt Tiêu Hoang một lát, tiếp theo trong mắt Tiêu Hoằng đã bùng cháy căm phẫn. - Miêu Thần ngươi đã muốn chơi lớn, vậy ta theo tới cùng.

Tiêu Hoằng nghiến từng chữ từ kẽ răng, tiếp theo khởi động xe Ma Văn phóng như bay trở về nhà.

10 phút sau, dừng xe Ma Văn trước cửa Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, Tiêu Hoằng hùng hổ đi vào.

- Ồ, Hoằng ca? Hôm nay không cần đi học sao?

Lv Nhạc thấy Tiêu Hoằng xuất hiện ờ cửa, khó hiểu hỏi.

- Lý Nhạc! Đi, triệu tập toàn bộ những Ngự văn giả ngươi mời được mấy ngày trước đến đây, mặt khác thông báo đám người Lý Vãn, Nhâm Tường, toàn bộ tập hợp ở sân sau.

Tiêu Hoằng hai mất lạnh lèo, không muốn nói nhiều.

- Muốn.... muốn làm gì? Đánh nhau hả?

Lý Nhạc hỏi, nhìn sắc mặt Tiêu Hoằng, Lý Nhạc rõ ràng thấy được trong mắt Tiêu Hoằng tràn ngập bi phẫn, bị khi dễ hay sao? Không thể nào, bây giờ ở Thái Ngô Thành, người có thể đánh thắng Tiêu Hoằng chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay.

- Diệt môn!

Tiêu Hoằng chỉ để lại hai chữ, liền đi ra sân sau. Vào lúc này, Tiêu Hoằng đã không cố kỵ gi nữa, dứt khoát xúc động một lần. Nếu Miêu Thần dám giết ân sư của mình, vậy thì Tiêu Hoằng không ngại giết sạch cả nhà Miêu Thần.

Nghe lời nói lạnh lẽo của Tiêu Hoằng, trong lòng Lý Nhạc liền run lên. Tiêu Hoằng chưa bao giờ nói đùa, Lý Nhạc biết rất rõ, nhưng mà diệt môn? Cái này... Lý Nhạc không dám nghĩ tiếp.

Nhưng mà nghe lệnh của Tiêu Hoằng, Lý Nhạc không dám sơ xuất, bắt đầu lấy Ma Văn thông tin tiến hành liên hệ khắp nơi, Về phần những khách quen, nghe lời này, thần sắc cùng biến đổi.

Tuy rằng bọn họ rất quen thuộc với Tiêu Hoằng, nhưng còn không hiểu rõ, nhìn nhau cười, còn tưởng là Tiêu Hoằng nói đùa. Các nàng nghĩ là Tiêu Hoằng bị ủy khuất ở bên ngoài, bị khi dễ, định nói cho hả giận.

Tiêu Hoằng trở về phòng, cả người như sắp bốc cháy, nhưng đầu óc còn bảo trì một chút bình tĩnh sau cùng, bắt đầu nghiên cứu về Miêu gia. Đã chết Phác Dật, chết Quân Thất, Đan Nam đang trọng thương, lúc này Miêu gia đã suy yếu rất nhiều.

Tuy rằng còn gần trăm tên phụ thuộc, nhưng mà cũng chỉ còn lại Miêu Thần có thể chống lại được Tiêu Hoằng. Chỉ là Ngự lực đã bước vào Ngự giả cấp bốn, Tiêu Hoằng đã không còn sợ Miêu Thần nữa.

Ngoài ra, cấp bậc cao nhất chỉ còn lại Lương Tần cùng Hàn Hiên, nhưng mà đều là trình độ Ngự giả cấp ba. Nếu là trước kia, Tiêu Hoằng còn có thể e ngại, nhưng mà bây giờ cấp bậc Tiêu Hoằng đã vượt qua, Ngự lực trong người lên đến 3155 cổ, vượt xa hai người bọn họ.

Có lẽ, chính Miêu Đông Thăng cũng không thể ngờ được.

Lúc này, Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ đóng cửa, ở sân sau, Ngự văn giả đã đến đứng đầy sân. Ngoài ra còn có đám người Lý Văn, hiện giờ Lý Văn cùng Hồng Phong đã đạt đến Ngự giả cấp hai, sức chiến đấu đã khác xa lúc tiến vào Ám Dung Động Quật.

Vào lúc này, nhìn thấy trong sân đứng đầy người, sắc mặt đầy khó hiểu, nhưng mà bọn họ có thể khẳng định một điều là có chuyện làm Tiêu Hoằng nổi giận. Đương nhiên, bọn họ cũng không thể lùi bước, gặp nạn tự nhiên phải ra tay hỗ trợ.

Tiêu Hoằng ở trong phòng, ánh mắt phẫn nộ đã bị bình thản thay thế, nhìn như biển sâu chất chứa sóng ngầm, trên màn hình trước mặt là Ty cảnh sát khu Tây Tân đưa ra kết quả điều tra về cái chết của Thôi Uyển Bác, nội dung rất đơn giản; Thôi Uyển Bác chết do xuất huyết não đột ngột, bạn già của Thôi Uyển Bác chết do tắt nghẽn cơ tim, loại trừ khả năng mưu sát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK