Sau mười phút, mấy lần gió cuốn mây tan, trên bàn ăn đã chỉ còn sót lại mấy khúc xương, ăn đến mức căng bụng.
Đây gần như là lần đầu tiên trong vài năm qua, đám tù nhân này được ăn ngon như vậy, nhất là cùng bánh ngô khi trước mà so sánh, thì quả thực chính là vô thượng mỹ vị.
Ngay cả Bạch Cáp Mô bên cạnh Tiêu Hoằng, thì cũng là không ngừng ăn, liên tục gắp, hiện tại hắn cũng đã nghĩ kỹ, thà rằng bị giết chết, chứ tuyệt đối không làm quỷ chết đói.
Ngay khi đám người Tiêu Hoằng đang hưởng thụ bữa ăn ngon, trong một căn biệt thự cũ nát, không bắt mắt tại phía đông của Đông Giang Thành, một đám người đang ngồi quanh một cái bàn dài bằng kim loại, tổng cộng có 8 người, mỗi người đều có vẻ mặt bất thiện.
Nhất là nữ nhân ngồi trên ghế chủ tọa, đeo một tấm mặt nạ che nửa khuôn mặt, tuy rằng không nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của nàng, nhưng một đôi mắt tản ra hào quang lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh thấu tim.
Mà nữ nhân này chính là Nhâm Thu, lão đại của tổ chức Bạch Ti Đái.
Theo ánh sáng heo hắt của ngọn đèn, trên chiếc mặt nạ bằng bạc trắng này phản xạ ra ánh sáng lạnh như băng, làm cho người ta có một loại cảm giác tâm ngoan thủ lạt, mười ngón tay tinh tế, móng tay được vẽ đỏ tươi, trong bàn tay là một ly Hồng tửu đang uống dở.
Ngồi bên cạnh nàng là một đám nam nhân cao lớn thô kệch, tướng mạo thô cuồng, nhưng lại bày ra bộ dáng ngoan ngoãn, điều này cũng cho thấy, nữ nhân tên là Nhâm Thu này có thủ đoạn cao minh tới mức nào.
Những người này đều là thủ hạ tâm phúc của Nhâm Thu, trong đó hai gã nam nhân ngồi gần Nhâm Thu nhất là hai gã Đại Ngự Sư, tuy rằng chỉ là Đại Ngự Sư cấp một, nhưng cũng đã đủ để ngạo nghễ khắp cả khu Gia Tác rồi.
Lúc này, trước mặt Nhâm Thu có một bộ ảnh chụp, trong ảnh là cảnh tượng thi thể của 1200 người do Lý Lôi suất lĩnh đang nằm la liệt trên mặt đất.
Hình ảnh này cũng khiến cho các thành viên trung tâm Bạch Ti Đái của hơi kinh hãi. Chỉ từ ảnh chụp mà bọn họ cũng đã cảm nhận được một luồng sát khí cuồn cuộn.
Đương nhiên, ngoài khiếp sợ thì trong lòng những người này còn có cả phẫn nộ, lập tức giết chết 1200 người của Bạch Ti Đái, chẳng lẽ Bạch Ti Đái có thể bỏ qua hay sao?
Ngay khi trong căn phòng đang tràn ngập sát khí, cánh cửa đại sảnh đã chậm rãi mở ra, ngay sau đó có một gã thanh niên đại khái chỉ hơn hai mươi tuổi đang cẩn thận đi tới, bày ra một bộ dáng vô cùng hèn mọn.
- Du Bình, điều tra như thế nào rồi?
Một nam nhân ngồi bên trái Nhâm Thu, khoảng hơn bốn mươi tuổi nói, trên mặt phủ đầy vết thương, có một chùm râu quai nón, mà hắn chính là một gã Đại Ngự Sư của Bạch Ti Đái, tên hiệu là Quỷ Diện.
- Ách, Quỷ gia, có chút tin tức mới, ngài xem một chút đi!
Thanh niên tên là Du Bình kia nói, sau đó vô cùng thật cẩn thận đặt mấy cái ảnh chụp vào tay Quỷ Diện, đồng thời cung kính cúi người trước Nhâm Thu.
Quỷ Diện mở ra ảnh chụp, hắn có thể nhìn thấy rất rõ, Tiêu Hoằng cưỡi Thiết cước mã, đường phố xuyên qua Đông Giang Thành, phi thường bắt mắt, một thân áo trắng, mái tóc bạc, cưỡi một con ngựa cao to. Ở phía sau hắn là đó là đội quân tù nhân cũng cưỡi Thiết cước mã.
Trong đó một con Thiết cước mã còn chở cả Bạch Cáp Mô bị trói gô lại.
Bạch Cáp Mô ở Đông Giang Thành thì quả thật không có thế lực gì, nhưng hắn lại khá láu cá, hơn nữa có thể nịnh nọt, nên cũng được coi là có chút tên tuổi, trên cơ bản trong mười lão đại thì có tới chín người biết tới hắn.
Hơn nữa chủ ý cướp bóc Thiết cước mã thì chính là Bạch Cáp Mô bày ra, mà hắn chỉ cần năm kim tệ tiền công, vô cùng biết điều.
Bạch Cáp Mô, hơn năm trăm Thiết cước mã, hiển nhiên, cái chết của đám người Lý Lôi có thể nói là trăm phần trăm do những người này làm ra.
Nhìn Tiêu Hoằng một thân áo trắng, một mái tóc bạc, Nhâm Thu quan sát một hồi lâu, mới hơi nhìn Du Bình, hỏi tiếp:
- Những người này đi tới đâu?
- Vài tên thuộc hạ của ta nhìn thấy bọn họ tiến vào khách sạn Đại Sâm Lâm.
Du Bình thật cẩn thận báo cáo Nhâm Thu, thanh âm rất nhẹ, có vẻ rất cẩn thận.
- Tiến vào khách sạn Đại Sâm Lâm? Những kẻ này thật đúng là biết chọn chỗ, tám phần là không cần chúng ta động thủ nữa.
Quỷ Diện nghe vậy, trong ánh mắt lạnh như băng toát ra một chút ý cười dữ tợn.
Hiển nhiên, đối với địa bàn của Hắc Quả Phụ, gần như mỗi người đều thấy cố kỵ, nên biết rằng, khách sạn Đại Sâm Lâm kia cùng Chính thính có quan hệ chặt chẽ, đồng thời quan hệ với ba thế lực lớn tại Đông Giang Thành cũng không tồi, thường xuyên có hiếu kính, dưới tình huống không có xung đột lợi ích, thì không người nào nguyện ý trêu chọc, coi như là có thể sống giữa các kẽ hở.
Sở dĩ có chút cố kỵ là bởi vì Quỷ Diện đã tận mắt chứng kiến Triệu Tịnh kia đối phó khách nhân như thế nào, có thể nói là vô cùng âm độc, trên cơ bản một khi tiến vào khách sạn Đại Sâm Lâm, thì khắp nơi đều là bẩy rập, một khi không cẩn thận, cho dù là Đại Ngự Sư thì cũng đừng có mong được toàn thân trở ra.
Nhâm Thu từ chối cho ý kiến, bình tĩnh suy tư một hồi lâu, mới làm ra lệnh:
- Đi, phái người đến bên ngoài khách sạn Đại Sâm Lâm cẩn thân quan sát một chút, không biết vì sao, những người này đến làm cho ta có một loại cảm giác bất an.
- Vài tên thuộc hạ tâm phúc của ta đã đi rồi, phỏng chừng rất nhanh sẽ biết đám người kia sống hay chết.
Du Bình thật cẩn thận báo cáo.
- Tốt lắm, ta rất muốn biết tình hình hiện tại của bọn họ, không biết Hắc Quả Phụ có thể ám toán bọn họ như thế nào, nếu biến bọn họ thành nửa chết nửa sống, chúng ta cũng có thể cho bọn hắn một cái chết thống khoái.
Nhâm Thu lên tiếng dưới lớp mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy nửa trên của khuôn mặt, hiện ra một vẻ âm lãnh.
- Hiện tại, để cho đám thuộc hạ gần đây của chúng ta tập hợp tới đây, vô duyên cớ vô cớ giết chết hơn 1000 người của chúng ta, mối thù này là phải báo, nếu không sau này chúng ta để mặt mũi vào đâu?
Nhâm Thu nói tiếp, đối với cái chết của Lý Lôi thì cũng không có quá nhiều thương cảm, ít nhiều có chút vô tình.
Điều này cũng không kỳ quái, thế lực tạo thành ở trong này cũng không phải tình như thủ túc giống đội quân tù nhân của Tiêu Hoằng, mà là một loại tập thể do lợi ích kết hợp lại.
Nhưng ngay khi Nhâm Thu vừa nói xong, chỉ trong nháy mắt, Ma Văn thông tin của Du Bình lại rung lên, người gọi tới là một thủ hạ tâm phúc của Du Bình.
Tuy nhiên, ngay khi Du Bình vừa mới nối liên lạc, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Du Bình là vẻ mặt sợ hãi, tái nhợt của tên thuộc hạ kia.
- Trần Trùng, chuyện gì vậy? Sao lại có vẻ mặt này, ta bảo ngươi xem xét tình huống của Đại Sâm Lâm, tiến hành như thế nào rồi?
Du Bình lên tiếng hỏi.
- Rất thảm, toàn bộ đã chết, rất đáng sợ.
Người tên là Trần Trùng này mang vẻ mặt tái nhợt, hàm răng run lập cập nói.
- Toàn bộ đã chết? Ngươi nói những người cưỡi ngựa kia ư? Không thể nào. Khi nào thì Hắc Quả Phụ kia lại cường đại tới mức này?
Du Bình có chút kinh ngạc.
Không chỉ hắn, Nhâm Thu, Quỷ Diện, cùng với Ba Ước, một tên Đại Ngự Sư khác, cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Không phải. Ta nói chính là, Hắc Quả Phụ cùng với toàn bộ mọi người trong khách sạn Đại Sâm Lâm đã chết, những người cưỡi ngựa kia tàn bạo tới mức làm cho người ta phải giận sôi, vừa đi vào thì đã bất chấp tất cả, trực tiếp huyết tẩy toàn bộ khách sạn Đại Sâm Lâm, không người nào may mắn thoát khỏi.
Trần Trùng đáp lại tỉ mỉ, giọng điệu tràn ngập vẻ kinh hãi, dường như đã thấy một hình ảnh cực kỳ khủng bố nào đó.
- Hả...
Ngay khi câu này được phát ra, Du Bình và đám người Nhâm Thu ngồi cách đó không xa, đều giống như bị một cơn gió lạnh quất vào mặt. Sắc mặt đồng loạt tái nhợt, cơ thể cứng lại.
Đến một chỗ, chuyện thứ nhất chính là giết hại. Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, loại trình độ tàn bạo này thật sự khiến cho người ta phải sợ hãi, mọi người không kiềm được nhìn nhau.
Nhưng đây vẫn chỉ còn là bắt đầu, ngay sau đó Trần Trùng đã truyền hình ảnh mà hắn thu được tới đây, trên sân có thể thấy cả núi thi thể bị hành hạ đến chết, chất thành một đống lớn.
Xuyên thấu qua đại sảnh, còn có thể nhìn thấy Tiêu Hoằng một thân áo trắng, đang đứng tại cửa đại sảnh, còn vài nữ nhân Lạc Đan Luân đang ôm lấy đám người Thiết Nam.
Lúc này, bọn họ đã nhận ra, phần lớn những kẻ cưỡi ngựa kia đều là người Lạc Đan Luân.
Tuy nhiên, lực chú ý của Nhâm Thu cũng không phải ở trên người Lạc Đan Luân, mà là đống thi thể trước cửa.
Thật sự rất tàn bạo!
Hình ảnh như vậy, ngay cả Quỷ Diện và Ba Ước đều đã giết chóc vô số, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi, đay quả thực không phải là hành vi của nhân loại.
- Phân phó xuống, trong số các thuộc hạ của chúng ta ở gần đây, lựa chọn ra 5000 tinh nhuệ, tiến vào trong Đông Giang Thành.
Sắc mặt Nhâm Thu hơi có chút nghiêm trọng, phân phó.
Đảo mắt, một ngày đã trôi qua, Tiêu Hoằng nghỉ ngơi một ngày, sau đó đi vào trong phòng của Phất Lạc.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Phất Lạc, Tiêu Hoằng lại sờ lên trán, đã bắt đầu xuất hiện sốt cao, hơn nữa liên tục hai ngày không ăn được cái gì, đây tuyệt đối không phải một hiện tượng tốt.
- Bỏ cuộc... đi...!
Ngay khi Tiêu Hoằng xuất hiện bên cạnh Phất Lạc, Phất Lạc mở ra hai mắt đục ngầu, thều thào nói với Tiêu Hoằng.
- Không được.
Tiêu Hoằng chỉ trả lời hai chữ như vậy, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Đi vào tầng ba, Tiêu Hoằng liền trực tiếp lôi Bạch Cáp Mô ra, sau đó mệnh lệnh tổ số 1 và số 2, tổng cộng có hơn 200 người đi cùng hắn, lưu lại 300 người canh giữ tại đây.
- Chúng ta muốn là đâu vậy?
Gặp Tiêu Hoằng trực tiếp lôi mình lên ngựa, Bạch Cáp Mô hỏi.
- Sở điều trị Đông Đế, ngươi dẫn đường.
Tiêu Hoằng nghiêm túc ra lệnh, bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, Phất Lạc không thể cứ kéo dài thế này mãi, nói tóm lại, hắn phải cứu sống Phất Lạc.
- Cái gì? Hiện tại đi? Các ngươi vừa mới giết nhiều người của Bạch Ti Đái như vậy? Người ta không đến tìm chúng ta gây phiền toái là may rồi, bây giờ còn muốn đi chui đầu vào lưới ư?
Bạch Cáp Mô kinh ngạc.
- Phiền toái? Ở trong này, ta không có phiền toái, chỉ có gây phiền toái cho người khác mà thôi.
Tiêu Hoằng đáp một tiếng, trực tiếp cưỡi Thiết cước mã, chạy như điên ra ngoài, phía sau hắn thì Diệp Lâm, Mặt Thẹo theo sát phía sau.
Sở điều trị Đông Đế nằm tại trung tâm Đông Giang Thành, diện tích cũng không nhỏ, tổng cộng do ba tòa nhà cao tạo thành, chiều cao không giống nhau, sắp xếp theo hình chữ “phẩm”.
Hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sở điều trị Đông Đế, Tiêu Hoằng hơi nhíu nhíu mày, kỳ thật cử chỉ sáng suốt thì Tiêu Hoằng không nên đến đây, hẳn nên lựa chọn ẩn nhẫn đã, nhưng vì Phất Lạc, Tiêu Hoằng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể bày ra phong cách khi xưa.