Vào buổi chiều, Phất Lạc đã vô cùng nhanh nhẹn đưa tài liệu có trong danh sách tới chỗ Tiêu Hoằng tu luyện, ước chừng có khoảng hai túi du lịch lớn.
Sau đó, Tiêu Hoằng lại dặn dò Phất Lạc một chút về các công việc sắp tới để phát triển Lý Hải Quận, sau đó bỏ Phất Lạc rời đi, còn bản thân hắn thì tám phần là sẽ phải ngây ngốc trong này từ mười ngày đến nửa tháng.
Thấy thân thể cao lớn của Phất Lạc dần dần biến mất phía vách tường, Tiêu Hoằng liền nhanh chóng mở ra hai cái túi du lịch mà Phất Lạc đưa tới được, bắt đầu sửa sang lại tài liệu bên trong.
Về phần Văn đan ngậm thì Tiêu Hoằng cũng không còn làm như trước nữa, không phải chế tạo thành miếng mỏng, mà là chế tạo thành hình cầu.
Đồng thời hắn cũng dự định sử dụng kỹ thuật luyện chế của Lạc Đan Luân.
Ngồi trên một chiếc ghế giản dị, Tiêu Hoằng tạm dừng trong chốc lát, hồi tưởng lại quá trình chế tạo bên trong đầu một lượt, sau đó mới nhanh chóng đứng dậy, đi tới cạnh lọ tinh hóa có chứa Ma đà cô kia.
Sau đó hắn thật cẩn thận mở lọ tinh hóa ra, cắt xuống một khối Ma đà cô lớn bằng móng tay, đặt vào trong một cái ống nghiệm.
Một lần nữa đóng kín lọ tinh hóa này lại, Tiêu Hoằng liền vô cùng chuyên chú, xử lý một lượt mười mấy loại tài liệu, thứ gì cần nghiền nát thành phấn thì sẽ nghiền nát thành bột phấn, thứ gì nên ép lấy nước, thì sẽ ép thành chất lỏng.
Ước chừng trải qua một giờ bận rộn, trước mặt Tiêu Hoằng đã được đặt bảy viên đan dược cmàu da cam, có kích thước bằng viên bi thủy tinh, dưới ánh đèn thì phản xạ ra ánh sáng màu vàng nhạt, tuy nhiên đây vẫn chỉ là hoàn thành bước đầu mà thôi, ngay sau đó Tiêu Hoằng lập tức đặt bảy viên đan dược còn chưa được hoàn toàn sấy khô này vào trong bảy chiếc bình sứ kín, sau đó đặt vào trong một chiếc lò luyện mà Phất Lạc vừa mới mua về, đồng thời khởi động Ma Văn đun nóng với nhiệt độ siêu cao.
Trong nháy mắt, toàn bộ căn phòng đã nóng hơn tận vài độ, đồng thời Tiêu Hoằng cũng không dám có chút sơ suất nào, nhìn chằm chằm và nhiệt kế trên lò luyện, nhiệt độ phải luôn được khống chế khoảng 1000 độ, như vậy thì hiệu quả mới là tốt nhất.
Đại khái trôi qua hai mươi phút thời gian, toàn bộ căn phòng đã tràn ngập ra một mùi hương thấm vào ruột gan, nhẹ mà mà có c chứa một chút sâu lắng, giống như mùi hoa lài thoang thoảng vậy.
Thậm chí mùi hương còn truyền ra bên ngoài căn nhà, không khỏi làm cho các binh sĩ thủ vệ vương điện bắt đầu nhìn chung quanh, cuối cùng hướng ánh mắt về phía căn phòng của Tiêu Hoằng, vẻ mặt kinh ngạc.
Đối với mùi hương này, bản thân Tiêu Hoằng cũng không quá mức để ý, hiện tại hắn cần để ý tới nhiệt độ, chỉ cần cao một chút hay thấp một chút thì cũng đều trực tiếp ảnh hưởng tới dược tính.
Ước chừng trôi qua hai giờ, Tiêu Hoằng đầu đầy mồ hôi, lúc này mới ngừng lại Ma Văn đun nóng siêu nóng này, đợi cho lò luyện nho nhỏ này hoàn toàn được làm lạnh, thì Tiêu Hoằng mới lấy bảy bình sứ nhỏ từ bên trong ra ngoài.
Dưới tác dụng của nhiệt độ siêu cao, bảy bình sứ đã bị cháy thành một mảnh đen sì, không còn ra bộ dáng gì nữa. Chỉ có điều, ngay khi Tiêu Hoằng thật cẩn thận mở bình sứ ra, thì một luồng dược hương nồng đậm đã ập vào mặt. Đan dược bên trong có màu sáng bóng, làm cho người ta có cảm giác chúng giống như các khối bảo thạch hình tròn, dưới ánh đèn thì tản ra hào quang bảy màu.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục toát ra nụ cười nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền đặt toàn bộ bảy viên đan dược này vào trong một cái chén tinh hóa, đồng thời lấy ra Cấp Hồn Điêu văn đao, bắt đầu tạo hình văn lộ thật nhỏ trên bề mặt đan dược, cũng rót Ma Văn dịch vào trong, sau đó kích hoạt.
Suốt dùng một ngày thời gian, mãi cho tới 8h tối, trước mặt Tiêu Hoằng đã xuất hiện bảy viên Văn đan đẹp đẽ, trên bề mặt Văn đan sáng bóng là các Ma Văn có màu sắc rực rỡ, cho dù không ăn được, thì chúng cũng tuyệt đối được coi là một tác phẩm nghệ thuật lộng lẫy.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, ngay sau đó, Tiêu Hoằng lại bắt đầu chế tạo Ma Văn chuyên môn dùng cho tu luyện, cho dù phải liên tiếp bận rộn, nhưng bản thân Tiêu Hoằng lại cảm thấy thích thú.
Chỉ cần có thể làm việc một cách thật yên lặng như vậy, bản thân Tiêu Hoằng đã phi thường hưởng thụ rồi.
Hoàn thành xong mọi thứ thì đã là vào đêm khuya, tuy nhiên tạm thời Tiêu Hoằng cũng không buồn ngủ, hắn trực tiếp đi tới tầng hai.
Cố định Ma Văn tu luyện trên một cái giá gỗ giản dị, sau khi khởi động, một luồng tia sáng màu vàng được phát ra, chiếu vào trên người Tiêu Hoằng, đồng thời Tiêu Hoằng cũng bỏ một viên Văn đan vào trong miệng, đồng thời chậm rãi nuốt vào.
Trong nháy mắt, Tiêu Hoằng đã cảm nhận được Ngự lực trong cơ thể lại lần nữa trở nên vô cùng sinh động, cảm giác này tuy rằng còn kém máu Kim quan điêu biến dị, nhưng so với máu Kim quan điêu bình thường thì vẫn cực kỳ ngang ngửa với nhau, chỗ duy nhất không giống chính là, đây là thứ do Tiêu Hoằng dùng các công nghệ phức tạp mà chế tạo ra, chứ không phải là thứ có sẵn trong thiên nhiên.
Cảm nhận được biến hóa của Ngự lực trong cơ thể, khóe miệng Tiêu Hoằng không kiềm được hơi cong lên, sau đó hắn liền khởi động Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên, bắt đầu tiến vào quá trình tu luyện buồn tẻ của mình.
Ngay khi Tiêu Hoằng đang không quan tâm tới mọi thứ, chỉ đắm chìm trong tu luyện, thì ở Thánh Tử Thành đang là lúc chính ngọ, mặt trời chói chan.
Ánh nắng ấm áp, làn gió nhẹ thổi qua, tất cả những điều này thì không phải là thứ mà Thiên Tế Tỉnh có thể hưởng thụ được.
Ở trong Áo Cách Tư Thần điện, lúc này Cao Long Đình đang buồn bã đứng trong căn phòng của mình, trải qua thảm bại của chiến dịch lần trước, không thể phủ nhận, địa vị của Cao Long Đình và Cao Long Văn, ở trong lòng Cao Triết Cơ, thì đều trực tiếp giảm xuống một khoảng lớn.
Thậm chí Cao Long Đình còn có thể cảm nhận được, nếu Cao Triết Cơ mà còn sống lâu thêm mấy chục năm nữa, đợi cho con của hắn trưởng thành lên, thì không biết nó có thể uy hiếp đến địa vị của Cao Long Đình hắn hay không đây?
Đây tuyệt đối là một vấn đề vô cùng khó giải quyết, cho dù Cao Triết Cơ không thể tăng lên tới cấp bậc Ngự Hồn, nhưng chỉ bằng thọ mệnh hiện tại, thì rất có thể vẫn sẽ bồi dưỡng được hơn mười đứa con của hắn.
Cao Long Văn thì vẫn còn may, vẫn là Chuẩn thần phụ, cho dù chỉ là một cái danh hiệu, nhưng lại là một ưu thế chắc như thép, còn Cao Long Đình hắn thì sao? Nếu mà không có thế lực trước mắt, thì hắn sẽ không có gì khác biệt với các đệ đệ của hắn cả.
- Chết tiệt! Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì, đồ con lợn Cao Long Văn kia tại sao lại có thể đạt được thân phận Chuẩn thần phụ, mà ta có tài hoa xuất chúng, nhưng lại chỉ được như thế này, chẳng lẽ chỉ đơn giản là do mẫu thân của ta không phải là người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc hay sao?
Cao Long Đình ngồi trên đầu giường, hai tay nắm chặt, tràn ngập vẻ không cam lòng.
- Mẫu thân của ngươi không phải là người Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, đây nhìn qua là điểm yếu, nhưng ngược lại, vào một số thời điểm nào đó thì nó lại cũng là ưu thế.
Âm thanh của Dịch Phong Mạch bỗng nhiên vang lên bên tai Cao Long Đình, ngay sau đó, Cao Long Đình liền nhìn thấy ở giữa căn phòng ngủ to lớn của mình bỗng hiện ra một khe nứt không gian, sau đó Dịch Phong Mạch đang chậm rãi từ trong đó bước ra.
- Thì ra là Dịch Phong Mạch lão sư, học sinh bái kiến.
Nhìn thấy Dịch Phong Mạch, Cao Long Đình vội vàng đứng dậy, cúi người thật sâu trước Dịch Phong Mạch, vẻ mặt cung kính.
Nếu ở bên ngoài, thì có lẽ thân phận của Cao Long Đình còn cao hơn Dịch Phong Mạch, nhưng mà lúc này, trong lòng Cao Long Đình rất rõ ràng, hắn chỉ có Dịch Phong Mạch là có thể hoàn toàn dựa vào mà thôi.
- Đúng vậy, hiện tại ngươi đang ở trong thời kỳ khó khăn, nhưng làm gì có ai cả đời được thuận buồm xuôi gió đâu? Hiện tại ngươi cần phải làm chính là suy nghĩ lại, tỉ mỉ bố cục, không nên giống như trước kia, chỉ biết tới cái trước mắt, có một số thời điểm thì cần phải biết học “ám độ Trần Thương”.*
Dịch Phong Mạch chắp tay sau lưng, bình thản nói với Cao Long Đình.
- Học sinh biết, chỉ là không biết, khi nãy lão sư nói huyết thống là điểm yếu của ta, nhưng cũng là ưu thế của ta, ưu thế này rốt cuộc là ở chỗ nào?
Cao Long Đình hỏi tiếp.
- Ngươi hiện tại nói cho ta biết, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc ở trong Xích Nghĩa liên hợp thể, rốt cuộc có địa vị như thế nào?
Dịch Phong Mạch nhẹ giọng hỏi Cao Long Đình.
- Cao Tương Chân Nghĩa Quốc trong toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ thì cũng là cường quốc siêu cấp, là một trong các quốc gia trụ cột của Xích Nghĩa liên hợp thể.
Cao Long Đình gần như theo bản năng nói ra.
- Sách ư, ở trong thứ này thì đều là những thứ dối trá đó mà thôi, nói theo cách nghĩ của ngươi đi!
Dịch Phong Mạch khẽ nhếch miệng, hơi nhăn mày, nói.
- Cái này...
Lần này thì Cao Long Đình có chút chần chờ, không phải hắn không biết, mà là điều này thật sự không tiện nói ra.
- Ngươi không muốn nói, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc chính là một con chó của Xích Nghĩa liên hợp thể, Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc suất lĩnh các quốc gia trong Xích Nghĩa, hoàn toàn đánh cho đám người còn sót lại của Lạc Đan Luân đế quốc thành tàn phế, để cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc đến thay Xích Nghĩa liên hợp thể làm nhiệm vụ giữ nhà, hoàn toàn san bằng Thiên Tế Tỉnh, không có gì hơn cả. Hơn nữa cho dù Xích Nghĩa liên hợp thể đồng minh cũng có cường đại hơn nữa, thì cũng sẽ không so được với Tân Bối Ba liên hợp thể, chính là nơi mà một nửa huyết thống của ngươi xuất phát ra!
Dịch Phong Mạch hạ giọng nói.
Nghe Dịch Phong Mạch nói câu này, sắc mặt Cao Long Đình hơi biến đổi, hắn dường như có một chút hiểu ra.
- Mà ngươi thì cần phải nghĩ xa ra một chút, không nên chỉ hướng ánh mắt vào mấy mảnh đất trước mặt này, mà cần phải suy nghĩ với tầm vĩ mô, với thân phận hiện tại của ngươi, có thể giao hảo cùng Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc và Tân Bối Ba liên hợp thể, tăng cường đi lại, từ đó đạt được bên ngoài ủng hộ, cần làm cho bọn họ biết, nếu ngươi lên ngôi, thì sẽ mang đến cho bọn họ chỗ tốt cực lớn!
Dịch Phong Mạch tiếp tục nhẹ nhàng nói.
- Dường như ta đã hiểu ra một chút rồi.
Vẻ mặt Cao Long Đình dần dần trở nên nghiêm túc, nói gằn từng chữ.
- Ngoài ra, việc ngươi còn cần phải làm chính là tận lực khống chế quân lực, nhất là quân đội xung quanh Thánh Tử Thành, cùng với hộ vệ trong Áo Cách Tư Thần Điện, mặc dù không mượn sức được, thì cũng cần dùng lễ và lợi ích để đối đãi với bọn họ, lung lạc lòng người.
Dịch Phong Mạch tiếp tục dạy bảo.
Cao Long Đình không nói gì nữa, chỉ không ngừng gật đầu.
- Còn nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi còn phải học một điều, đó chính là “khiêm tốn”, chỉ đứng ở phía sau, chỉ có khiêm tốn thì mới là thái độ thích hợp nhất!
Dịch Phong Mạch tiếp tục dặn dò.
- Đã hiểu!
Cao Long Đình nhẹ giọng đáp lại một tiếng, trong ánh mắt ánh lên một vẻ ác độc.
- Mặt khác còn có một việc, đứa con của bà vợ thứ chín của Thần phụ là Cao Long Kiện, nghe nói đã mười tuổi, vô cùng thông minh lanh lợi, có thể nói là tuyệt đỉnh thiên tài, rất được Thần phụ đại nhân yêu thích, nếu ngươi muốn củng cố hơn vị trí của ngươi, thì cần nghĩ biện pháp diệt trừ tên đệ đệ kia của ngươi đi!
Dịch Phong Mạch bỏ lại những lời này, sau đó chậm rãi rời đi qua khe nứt không gian.
Còn ở một chỗ khác, Hoắc Nhiên cũng tìm Cao Long Văn, phương thức bàn luận cũng không khác gì mấy, mà chỗ duy nhất không giống chính là, hắn không được “chu đáo” như Dịch Phong Mạch, phong cách cũng không phải là “khiêm tốn”, mà là gióng trống khua chiêng, ra sức bộc lộ “tài hoa” của Cao Long Văn, bù lại khuyết điểm của Thịnh Thế Châu.
Mà Hoắc Nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ, đó chính là muốn dùng mọi biện pháp để làm ra vài cái công tích, làm cho Cao Long Văn nổi tiếng, một lần giành được địa vị cao trong lòng Cao Triết Cơ.
Có thể nói, vào giờ khắc này, thảm bại qua đi, Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vẫn còn chưa khôi phục lại nguyên khí, nhưng cuộc tranh đoạt trong nội bộ lại đã tiến vào giai đoạn gay cấn rồi.
*Chú thích: Ám độ Trần Thương - Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Theo điển tích, thời Hán- Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường hẻm để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.