Mục lục
[Dịch]Ma Ngân - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đối mật uy hiếp của Tát Già, Tiêu Hoằng làm sao còn dám từ chối, không cho hỏi vấn đề, vậy mình nghiên cứu tri thức sẽ không còn tiết kiệm sức

'như trước đó nữa.

Rối rắm cả buổi, Tiêu Hoằng mới cực kỳ không tình nguyện gật đầu, Tiêu Hoằng có một loại dự cảm, lần này coi như rắc rối quấn thân rồi.

- Sớm đồng ý có tốt không? Đỡ rối rắm như thế, trễ một chút, Gia Nại Cầm sẽ di chuvển đến chỗ ngươi, ngươi sẽ toàn quyền phụ trách chiếu cố nàng. Để trả công, trong thời gian này, vấn đề ngươi hỏi coi như miễn phí.

Tát Già nói xong, vỗ vai Tiêu Hoằng, sau đó mở ra khe nứt không gian quay về ngộ Giác Tinh.

Kỳ thật lúc đó Lý Qua khẩn cầu là chọn một trong hai người Tiêu Hoằng và Tát Già. Tát Già làm sao có thể phân tâm chiếu cố Gia Nại Cầm, nói lại cũng không thể để cho Gia Nại Cầm đi Ngộ Giác Tinh, bởi vậy đành giao "chuyện tốt" này cho Tiêu Hoằng.

Hà Phương theo sau lưng Tát Già, nhìn sư phụ Tát Già bước vào khe nứt không gian, con mắt nhỏ không khỏi xoay chuyển, tiếp theo rụt rè tới gần Tiêu Hoằng, lấy lòng hỏi:

- Sư thúc, cái Dược văn ngài sử dụng cuối cùng cho Gia Nại Cầm là gì thế? Ta thấy làn da Gia Nại Cầm lập tức tốt hơn nhiều, ngài xem có thể cho ta dùng thử được không.

Hà Phương nói thật là khách khí, thậm chí còn dùng cả xưng hô sư thúc, dù sao con gái mà, vì xinh đẹp có thể không tiếc mọi giá.

Tiêu Hoằng đang rối rắm, nhướng mắt nhìn Hà Phương, uể oải nói:

- Làn da của cô vẫn tốt mà, không cần dùng.

Tiêu Hoằng nói thế, kỳ thật là trả lời cho có lệ mà thôi, những lời này truyền vào trong tai Hà Phương lại thành ca ngợi vô cùng, mặt nhỏ liền hồng lên, giống như rất hưởng thụ lời ca ngợi vô tình của Tiêu Hoằng.

- Sư thúc quá khen, kỳ thật làn da của ta chỉ coi như khá tốt, còn chưa nói tới hoàn mỹ, sư thúc ngài xem có thể...

Hà Phương kính cẩn nói với Tiêu Hoằng, trong lòng đầv hảo cảm.

Tiêu Hoằng cũng lười dây dưa với cô gái đơn thuần đến mức chỉ có 1 cái tế bào não này, tiện tay lấy ra Dược văn trắng da, trực tiếp nhét vào tay Hà Phương, dù sao Dược văn làm trắng này cũng không phải thứ gì đáng giá.

- Tự cầm dùng đi, mở lên chiếu lên mặt là được, còn có thể dùng 3 lần.

Tiêu Hoằng nói.

-Oa!

Hà Phương nhìn Dược văn làm trắng da có chứa kỹ thuật Để văn năm chiều, đôi mắt tóe sao nhỏ. Ở trong mắt Hà Phương, thứ này còn quý hơn cả Chiến văn:

- Vậy cám ơn sư thúc, yên tâm, nếu sau này sư thúc có chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm ta, cứ bao trên người văn bối.

Nói xong, Hà Phương cũng không dám ở lại lâu, vội vào khe nứt không gian trở về Ngộ Giác Tinh.

Về phần Tiêu Hoằng, lại cúi đầu, mang theo thùng gỗ xuyên qua khe nứt không gian về Vạn thảo viên số 7. Tiêu Hoằng đi qua khe nứt không gian, không lâu sau khe nứt không gian này cũng biến mất.

Bởi vì lệch giờ, ở Vạn thảo viên vừa mới đến giờ mặt trời lặn.

Tiêu Hoằng cũng không để ý, cúi người mở thùng gỗ ra, đặt dụng cụ chế văn lên bàn.

Sau đó cúi đầu im lặng đọc sách.

Khoảng 1 tiếng sau, Tiêu Hoằng nhướng mắt, nhìn chiến hạm vận chuvển Tuyết Hồ treo trên không trung Vạn thảo viên.

Tiếp theo từ từ giảm độ cao ở bên cạnh vườn Tiên linh thảo.

Nhóm dịch Lăng Khách Người dich taneoka

Ma Ngân vipvanđa Đình Vũ

Một lát sau. Tiêu Hoằng thấy có 4-5 binh lính Thượng Tri mở Lưu văn. hết sức cẩn thận nâng hộp giữ nhiệt đưa xuống mặt đất, ở phía sau là Lý Qua và Dược sư theo đội.

Nhìn cảnh này, Tiêu Hoằng âm thầm thở dài, tiếp theo đội mủ rơm đi ra cửa, cố 'gắng làm ra vẻ thản nhiên.

- Tiêu đại sư, chúng ta lại gặp mặt, nhìn nơi này thật là non xanh nước biếc, đúng là thế ngoại đào nguvên hiếm thấy mà. Như vậy tướng quân Gia Nại Cầm ở lại đây sẽ tịnh dưỡng tinh thần thật tốt, nhất là có cao nhân như Tiêu đại sư chăm sóc, ngài Tổng thống sẽ rất yên lòng. về phần chúng ta, không thể ở lại Thánh Đàn quá lâu, chúng ta sẽ ở lại Tân Cách công quốc một thời gian ngắn.

Lý Qua kính cẩn nói, hoàn toàn không có uy nghiêm Lam y Chủ soái ở trước mặt Tiêu Hoằng.

- Ta cùng tướng quân Gia Nại Cầm của các người ở trong này một thân một mình, ngươi không sợ xảy ra chuvện gì không tốt hay sao?

Tiêu Hoằng hỏi, dụng ý rõ ràng là hy vọng Lý Qua biết khó mà lui, đổi chỗ tĩnh dưỡng khác, tránh làm bẩn trong sạch của tướng quân nhà các ngươi.

- Thượng Tri Tự Do Quốc vẫn có một cái truyền thống anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nữ sẽ lấy thân báo đáp. Nếu ngài xảy ra chuyện gỉ với tướng quân Gia Nại Cầm, không sao cả, đến lúc đó ta sẽ báo cáo cho ngài Tổng thống, thành toàn cho mối hôn sự này, như thế....

- Được rồi được rồi, ngươi yên tâm đi, mặt này thì Tiêu Hoằng ta khống chế rất tốt, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuvện gì.

Không cho Lý Qua nói tiếp, Tiêu Hoằng vội lên tiếng.

Bây giờ coi như hoàn toàn nhận mệnh, cùng chỉ khoảng 1 tuần đến nửa tháng, cũng không quá lâu.

Gia Nại Cầm nhanh chóng được đưa vào phòng, cẩn thận đặt lên giường của Tiêu Hoằng. Tuv rằng Tiêu Hoằng đã được chữa trị toàn bộ thương thể, nhưng thân thể vẫn còn rất suy yếu.

Điều này cùng không có gì lạ, nằm trong thùng cách ly một tháng, sinh tồn gần như toàn băng truyền dịch, người bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi trước đó còn bị thương nghiêm trọng như thế.

- Tiêu đại sư, đã làm phiền, tiểu nữ thật cảm kích không thôi.

Gia Nại Cầm nhìn về phía Tiêu Hoằng thần sắc đang thản nhiên, có vẻ ngượng ngùng nói.

- Không khách khí.

Tiêu Hoằng liếc Gia Nại cầm, đáp lời, căn bản coi như nhận mệnh.

- Đây là dãy số liên lạc của tại hạ, nếu có gì cần, Lý Qua sẵn sàng nghe ngài điều khiến bất cứ lúc nào.

Lý Qua nói xong, đưa danh thiếp cho Tiêu Hoằng, được làm bằng vàng ròng.

- Biết rồi.

Tiêu Hoằng nhận danh thiếp, đáp lại.

Tiếp theo Tiêu Hoằng nói chuyện với Lý Qua một lúc, Lý Qua liền dẫn thuộc hạ trở về chiến hạm vận chuyển, rời khỏi tầng khí quyển Phạm Cương Tinh, biến mất hoàn toàn.

Tiêu Hoằng đứng trước cửa, nhìn tàu Tuvết Hồ biến mất trên bầu trời đêm, chắp tay sau lưng quav về phòng ngủ. ở góc giường còn để đồ dùng hàng ngày của Gia Nại Cầm, cùng với một ít tài liệu và trừ kim văn. Trong cái bao nhỏ đặt 1 triệu kim tệ, coi như tiền tiêu vặt của Gia Nại Cầm.

Thượng Tri Tự Do Quốc dựa vào tài nguyên khoáng sản phong phú, cái gì có thể thiểu, chỉ là không thiếu tiền.

- Tiêu đại sư bình thường thích làm chuyện gì?

Thấv Tiêu Hoằng đi đến, vì tránh cho xấu hổ, Gia Nại cầm nhẹ giọng hỏi, coi như nói chuyện phiếm vậy.

- Không có ham thích gì, đọc sách thôi.

Nhóm dịch Lãng Khách Người dỉch taneoka

Ma Ngân vipvanda Đình Vũ

Tiêu Hoằng ngồi trên ghế, đáp lời. Tuy rằng không còn trẻ tuổi ngông cuồng.

nhìn thấy con gái sẽ đỏ mặt, nhưng nửa đêm nửa hôm, trai gái một mình, Tiêu

Hoằng vẫn cảm thấy toàn thân quái lạ.

Nghe vậy, Gia Nại Câm gật đầu, sau đó cười khẽ với Tiêu Hoằng, rõ ràng trải

qua Tiêu Hoằng cứu giúp. Gia Nại Cầm tràn ngập hảo cảm với Tiêu Hoằng.

Nếu Tiêu đại sư có chút khí khái vương giả, vung tay chém 3000 địch, vậy thì Tiêu Hoằng đúng là người đàn ông hoàn mỹ trong lòng Gia Nại Cầm, thâm trầm, nội liễm, thủ đoạn hung ác.

Trên thực tế, Gia Nại cầm thân là Thượng tướng, bản thân lại có dục vọng bị chinh phục mạnh mẽ.

Nhưng Gia Nại Cầm ngẫm lại, trên thế giới này làm sao có người đàn ông hoàn mỹ như thế được? (bình luận: má ơi, quả thật là có, thằng điên quái thai này chính là người như thế!!!!!)

Lại nhìn vào Tiêu Hoằng, loại người rất yên lặng, đôi mắt bỉnh thản, tràn ngập vẻ thư sinh, căn bản không có chút sắc bén đặc thù của quân nhân, (bình luận 2: bình thường anh không thích giết người, một khi anh đã giết người thì...)

Trầm tĩnh hồi lâu, Tiêu Hoằng mới đứng dậy vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

Vẫn là đồ ăn đơn giản, cơm trộn đồ hộp, theo Tiêu Hoằng thấy thì đây là thức ăn đơn giản, vừa có thế no bụng, dinh dưõng cũng được, coi như thông qua.

Chỗ khác duy nhất, đó là lần này chuẩn bị khẩu phần cho hai người.

Khoảng 10 phút sau, Tiêu Hoằng cầm hai cái tô nhôm vào phòng ngủ, đặt một cái cạnh Gia Nại cầm, nhẹ giọng nói:

- Ăn cơm.

Lúc này, bởi vì thân thể Gia Nại Cầm suy yếu quá mức, muốn cầm tô lên, lại phát hiện cánh tay rất suv yếu.

Tiêu Hoằng thấy thế, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, đành đặt phần ăn của mình sang một bên, sau đó tới cạnh nâng nàng dậy, đút cơm từng chút một cho Gia Nại Cầm.

Thân thế Gia Nại cầm không mềm mại như con gái bình thường, chẳng qua có cảm giác cứng cáp đặc thù, cùng sức sống khó mà nói rõ.

Chỉ là Tiêu Hoằng căn bản không bận tâm điều này, lẳng lặng đút từng muỗng cơm cho Gia Nại cầm.

Nhìn lại Gia Nại cầm dường như rất hưởng thụ, chỉ là thức ăn đúng là không tốt, không có mùi vị gì đáng nói, trong miệng cứ dính dính.

So sánh với những tài nghệ khác, tài nấu ăn của Tiêu Hoằng đúng là vụng về kém cỏi.

Kỳ thật truy cứu nguvên nhân cũng là bởi Tiêu Hoằng không bỏ công sức vào thức ăn, lúc trước có Vương Phàm chiếu cố thì còn được, từ sau khi Vương Phàm chết đi, Tiêu Hoằng cơ bản luôn như thế.

Tuv nói Vương Phàm chỉ là cảnh viên nho nhỏ, nhưng không thế phủ nhận, hắn sẽ là dấu ấn vĩnh viễn không xóa nhòa trong lòng Tiêu Hoằng.

10 phút sau, cho Gia Nại cầm ăn xong, lại rót cho nàng một lọ Ôn nhuận dịch, Tiêu Hoằng đặt Gia Nại Cầm nằm trên giường, còn mình tới bàn mở sách ra, tập trung đọc, trực tiếp bỏ quên Gia Nại Cầm.

Đồng thời, 10.000 điếm thành tựu của Tát Già chuvển vào trong Sức văn thân phận của Tiêu Hoằng, trên bảng thành tựu, Tiêu Hoằng đã từ hạng 9 vọt thẳng lên thứ 7.

Mạnh mẽ dẫm bẹp Phùng Vĩnh Niên bên dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK