Hơi nhìn bóng dáng đi xa của Tần Nhược Bạch một cái, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không quá tức giận, phun cây cỏ trong miệng ra, kéo vành nón xuống dưới, sau đó hơi khoát tay áo, ý bảo đám người Bác Sơn rời đi.
Đám người Bác Sơn hiểu ý, liền kéo linh thú xe, chậm rãi rời đi tổng bộ Vạn Thảo Viên.
Mà theo bốn vạn điểm thành tựu vào tay, cái tên Tiêu Hoằng trên Phạm Cương Tinh thành tựu bài danh bảng đã bay lên tới hàng thứ chín.
Trên quảng trường trung tâm Phạm Cương Tinh, tấm bảng thành tựu to lớn kia thường là tiêu điểm chú ý của mọi người, có thể nói, có thể tiến vào trước mười, thì trên cơ bản đều là đệ tử chính quy trên Phạm Cương Tinh, hơn nữa còn nằm giữ quyền cao chức trọng.
Ví dụ như: bài danh đệ nhất là tổng quản Đông Lộc của Phạm Cương Tinh, lại giống như Triệu Quần đang ôm chặt lấy đùi của Tần Nhược Bạch, và một số người khác.
Sau khi Tiêu Hoằng tiến vào tiền mười thì cũng được người trên Phạm Cương Tinh chú ý, trên Phạm Cương Tinh, bảng thành tựu này chính là tượng trưng duy nhất cho thân phận.
Tiền mười có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết, mà ít nhiều có chút châm chọc chính là, thân phận Tiêu Hoằng chỉ là một ngoại đồ, thân phận ngoại đồ mà lại đạp lên trên đông đảo đệ tử chính quy, không hề nghi ngờ, đây tuyệt đối là một loại châm chọc với các đệ tử chính quy.
Mà điều này cũng khiến cho bảng thành tựu gần mười năm chưa có nhiều thay đổi, bỗng hoàn toàn trở nên hỗn loạn!
Trước đây mười người hàng đầu trên bảng thành tựu thì trên cơ bản đều là người có địa vị trên Phạm Cương Tinh, nhưng hiện tại, đột nhiên toát ra một tên ngoại đồ là Tiêu Hoằng, điều này không thể không dẫn tới chú ý từ khắp nơi.
Thậm chí rất nhiều người đều đã bắt đầu coi Tiêu Hoằng như cái đinh trong mắt, bị một tên ngoại đồ đạp xuống dưới chân, đối với đệ tử chính quy mà nói, ai có thể nhẫn nhịn được đây!
Đối với biến hóa của bảng thành tựu, Tiêu Hoằng cũng không quá mức để ý, cứ như vậy mà ngồi trên linh thú trên xe, một đường đi về Vạn Thảo Viên số 7.
Cùng lúc đó, trong sở điều trị Phạm Cương Tinh, Tát Già phá vỡ khe nứt không gian, chậm rãi đi tới chỗ này, trên lưng đeo một cái hòm thuốc màu vàng, ánh mắt vô cùng bình thản, ngày hôm qua không bị quấy rầy, nên khí sắc của Tát Già cũng đã khôi phục lại khá tốt rồi.
Chậm rãi đi vào trong sở điều trị, Lý Qua liền đi tới, sau đó cúi người thật sâu trước mặt Tát Già, cung kính và hơi lo lắng:
- Ra mắt Tát Già đại nhân, mong Tát Già đại nhân có thể dùng toàn lực, cứu trị Gia Nại Cầm Tướng quân.
Đối mặt với bộ dáng như thế của Lý Qua, Tát Già vẫn không có phản ứng quá mức rõ ràng, không có lo lắng, cũng không có lạnh lùng, vẻ mặt bình thản, chỉ là hơi vươn tay, ý bảo Lý Qua bình thân, sau đó nhẹ nhàng nhấc tay, ý bảo Lý Qua dẫn đường.
Đi vào chỗ giường bệnh của Gia Nại Cầm, nhìn thấy Gia Nại Cầm đang nằm trong lồng giữ ấm, bộ dáng vô cùng thê thảm, vẻ bình thản trên mặt Tát Già rốt cục toát ra một chút nghiêm trọng.
Bị thương thật sự quá nặng, nếu không phải Thượng Tri Tự Do Quốc sử dụng đại lượng dược liệu quý báu, ra sắc duy trì dấu hiệu sinh mệnh cho Gia Nại Cầm, thì Gia Nại Cầm này sớm đã chết, toàn thân hắn đã gần như không có một chỗ nào lành lặn cả.
Càng làm cho Tát Già cảm thấy nghiêm trọng chính là, khi Tát Già sử dụng Ma Văn thăm dò để tìm hiểu Ngự lực trong cơ thể Gia Nại Cầm một chút, thì trên màn hình, khu vực màu đỏ thể hiện Ngự lực trong cơ thể, lại đã bị phá thành mảnh nhỏ, giống như miếng thủy tinh bị một quyền oanh kích vậy.
Không chút khoa trương nào mà nói, Ngự lực bị phá hủy thành bộ dáng như thế, có thể sống đến hiện tại thì cũng đã là kỳ tích rồi, càng đừng nói tới trên thân thể còn mang thương tổn nữa.
- Tát Già đại nhân, ngài xem, vết thương của Gia Nại Cầm Tướng quân...
Lý Qua đứng bên cạnh Tát Già, vẻ mặt cung kính hỏi, trong lòng tràn ngập vẻ bất an.
May mà đây là một người bệnh, nếu đổi làm các thứ khác, thì chẳng khác gì đang cố ý làm khó dễ Tát Già vậy, đã nát bươm thành như vậy rồi, còn chữa trị cái gì nữa!
- Nếu ta dùng toàn lực, thì giữ mạng là không có vấn đề, nhưng mà khả năng khỏi hẳn lại chỉ có khoảng 20%.
Tát Già không thích khoa trương, càng không muốn nói dối, nên trả lời rất chi tiết.
Nghe nói vậy, vẻ mặt Lý Qua ít nhiều có chút sa sút, tuy nhiên, hắn vẫn hơi gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng nói:
- Vậy làm phiền Tát Già đại nhân.
Nói xong, Lý Qua liền không hề quấy rầy, thật cẩn thận lui ra ngoài, mặc dù hắn là Lam y Chủ soái, nhưng ở trước mặt Tát Già, thì cũng không dám có chút bất kính nào, trên thực tế cho dù người đứng đầu của Thượng Tri Tự Do Quốc tới đây, thì cũng như vậy.
Rất nhanh, toàn bộ bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại Tát Già và Hà Phương hai người.
Tát Già lúc này đã cởi tơ vàng trường bào trên người ra, giao cho Hà Phương, đồng thời khu động năm cái Dược Văn có chứa kỹ thuật Để Văn tám hướng, sau đó cực kỳ thật cẩn thận mở cái lồng giữ ấm trong suốt ra.
Đồng thời, mất đi lồng giữ ấm bảo hộ, giám thị khí kiểm tra triệu chứng bệnh tật bên cạnh Gia Nại Cầ lập tức bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, sinh mệnh đang nhanh chóng giảm xuống.
Hà Phương đứng ở một bên, ôm trường bào của Tát Già, tim đã đập lên tới cổ họng, nàng rất rõ ràng, trước mắt đã tiến vào thời khắc mấu chốt, thêm một phần một giây thì cũng có nguy hiểm tới tính mạng.
Về phần Tát Già, lúc này sắc mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc, năm ngón tay phải mở ra, trực tiếp đặt vào thân thể của Gia Nại Cầm, toàn bộ bàn tay trong nháy mắt đã bị một tầng hào quang màu xanh nhạt bao bọc.
Điều động Ngự lực trong cơ thể, đột nhiên phát lực, chỉ thấy hào quang trên tay phải Tát Già đã trở nên vô cùng chói mắt, thậm chí liền ngay cả cảnh vật bốn phía tay phải Tát Già cũng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Đồng thời trong bàn tay có từng phiến năng lượng thể giống như bông tuyết màu vàng đang hạ xuống thân thể Gia Nại Cầm, sau đó từ từ thẩm thấu vào trong thân thể của Gia Nại Cầm.
Chỉ sau vài giây ngắn ngủn, dụng cụ kiểm tra triệu chứng bệnh tật của Gia Nại Cầm trong nháy mắt đã trở nên vững vàng hơn, tim đập, hô hấp, huyết áp cũng bắt đầu dần dần khôi phục bình thường.
Một ít vết thương nhỏ trên thân thể cũng bắt đầu khép lại.
Hà Phương đứng ở một bên, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng coi như có chút buông lỏng, không hổ là sư phụ a, quả nhiên là không tầm thường, trong lòng Hà Phương nghĩ vậy, đồng thời thở ra một hơi.
Bất kể như thế nào, Tát Già xuất thủ thì mạng nhỏ của Gia Nại Cầm coi như đã hoàn toàn giữ được, hiện tại chỉ có thể nhìn xem có thể khôi phục tới trình độ nào mà thôi.
Đại khái trôi qua hai phút, sinh mệnh của Gia Nại Cầm liền hoàn toàn khôi phục bình thường, đủ thấy được thủ đoạn của Tát Già cao minh tới mức nào.
Sau đó Tát Già liền bắt đầu xử lý các vết thương lớn trên thân thể Gia Nại Cầm, trên mặt một cái, đùi một cái, nặng nhất chính là cánh tay chỉ còn nối với người thông qua lớp da mỏng kia.
Xương cốt có thể khép lại, cơ thể dễ dàng lành lặn, nhưng mà khó khăn nhất đó là nối lại các dây thần kinh bị đứt gãy, mà nghiêm trọng hơn nữa chính là vết thương Ngự lực của Gia Nại Cầm.
Ổn định lại vết thương cho Gia Nại Cầm, đối với Tát Già mà nói, hoàn toàn chỉ là trò trẻ con, thứ khiêu chiến chân chính, không thể nghi ngờ chính là việc chữa trị thần kinh và Ngự lực, đây là hai đại nan đề trong y học.
Không thể phủ nhận, đối với hai điểm này, ở Thái Qua Vũ Trụ đã không có một gã Dược sư nào dám vỗ ngực cam đoan có thể trị liệu trăm phần trăm, bình thường có thể đạt được sáu phần trở lên thì cũng được coi là đại sư rồi.
Nếu Ngự lực chỉ bị thương tổn rất nhỏ, thì Tát Già hoàn toàn có thể tăng xác xuất chữa trị thành công lên tới 70%, nhưng mà vết thương tới mức này, Tát Già chỉ có không đến bốn phần nắm chắc.
Một giờ sau, sau khi Tát Già hoàn toàn chữa trị các vết thương trên người Gia Nại Cầm, Tát Già liền bắt đầu tiến hành một hạng chữa trị cuối cùng, đó chính là chữa trị Ngự lực thương cực kỳ nghiêm trọng của Gia Nại Cầm.
Lại lần nữa lấy ra ba cái Dược Văn màu vàng từ trong túi Ma Văn, Tát Già liền lại một lần nữa khu động, thần sắc bình thản cũng hiện ra một chút lăng lệ.
Đồng thời bốn phía thân thể Tát Già đã phát ra khí tức màu xanh nhạt, sau đó Tát Già đứng trước mặt Gia Nại Cầm lại lần nữa mở ra hai bàn tay, đồng thời một luồng sáng lập tức bao phủ thân thể Gia Nại Cầm, bắt đầu phát ra chấn động kịch liệt.
Thậm chí trong phòng còn có thể nghe được tiếng vang ong ong phát ra.
Không chỉ như vậy, Hà Phương đứng ở một bên cũng rõ ràng có thể nhìn thấy, ngay khi Tát Già nâng cánh tay kia lên, toàn bộ cảnh vật trong phòng cũng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo, Hà Phương rất rõ ràng, lần này Tát Già muốn xuất ra toàn lực rồi.
Mạnh mẽ phát ra Ngự lực, không thể nghi ngờ khiến cho không gian xuất hiện dao động mãnh liệt, mà trên thân thể Gia Nại Cầm, giờ phút này cũng đã hình thành một cái lốc xoáy năng lượng màu xanh nhạt, nhìn qua có chút giống một cái trùng động mini.
Sau khi Tát Già toàn lực điều động Ngự lực, trên màn hình thì Ngự lực của Gia Nại Cầm bị phá thành mảnh nhỏ cũng bắt đầu hơi hơi mấp máy, dường như các chất lỏng bị hòa tan, từng chút một dung hợp cùng nhau, tuy rằng thong thả, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hiệu quả rất rõ ràng.
Có phát hiện như vậy, trên mặt, Hà Phương không kềm được hiện lên một chút vẻ mừng rỡ.
Tuy rằng Gia Nại Cầm đối Hà Phương mà nói thì cũng chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng nếu ngay cả Ngự lực thương như vậy mà Tát Già cũng có thể trị liệu tốt, thì không thể nghi ngờ, danh tiếng của Tát Già sẽ được tăng mạnh.
Hơn nữa Lý Qua đang đợi ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được, bên trong phòng có các luồng sóng Ngự lực vừa khổng lồ vừa cường hãn kia, tuy rằng cách một cánh cửa, nhưng Lý Qua vẫn là có thể cảm nhận được lực áp bách rất mạnh.
Điều này hoàn toàn khác với vẻ bình thản khi trước của Tát Già.
Hai giờ thời gian vội vàng trôi qua, lúc này thì trên mặt Tát Già đã xuất hiện một tầng mồ hôi, trên màn hình biểu hiện trạng thái Ngự lực của Gia Nại Cầm cũng có thể rõ ràng nhìn thấy, đại bộ phận Ngự lực bị thương của Gia Nại Cầm đều đã được hoàn toàn chữa trị, chỉ có bả vai và bụng, cùng với trên đùi phải là còn có ba cái điểm đen lớn bằng hạt đậu, đây chính là điểm chết của Ngự lực.
Trạng thái như vậy đã giằng co nửa tiếng, vẫn không có chút tiến triển nào, trên thực tế, hiện tại là thời khắc khó khăn nhất.
Ngay cả Hà Phương đứng một bên cũng hơi nắm chặt nắm tay nhỏ, trong lòng yên lặng cổ vũ cho Tát Già, chỉ cần vượt qua bước này, như vậy thì Tát Già sẽ sáng tạo ra một kỳ tích.
Nhưng sự tình thường thường không như mong muốn, sau một lát, Tát Già liền thu hồi Ngự lực, bước chân không kềm được lui một bước nhỏ về phía sau, ước chừng hai giờ điều động Ngự lực cường độ cao đã khiến cho Ngự lực, thậm chí là thể lực của Tát Già tiêu hao hầu như không còn, không thể đạt tới trạng thái đỉnh phong trong khoảng thời gian ngắn được.
Mà lúc này, Tát Già cũng cảm nhận được khó khăn, bằng vào Ngự lực cường hãn, Tát Già có thể thu phục đại bộ phận Ngự lực thương, nhưng đối với ba điểm chết rất nhỏ này, hiển nhiên chỉ dựa vào Ngự lực cường hãn thì vẫn không đủ.