Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vị nhân huynh số khổ Paperman và Luca, sau khi ở lại quận Táo Gia một thời gian lại bị điều đi biên cảnh tây bộ quận Song Ưng. Vì đề phòng quân lực Giới Luật Thép ở Châu Âu từ biên cảnh tiến vào tiếp ứng những đội ngũ bị vây khốn kia, trước đó Khấu Lâm Tai đã bắt đầu củng cố phòng tuyến, muốn bóp chết bất kỳ suy nghĩ phá vòng vây nào của đối phương từ trong nôi.

Mà sau khi Đường Hiển mất tích, Trường Anh đã nhận được mệnh lệnh ở lại tổng bộ EAS, còn đường hoàng tiếp quản phòng làm việc của cục trưởng. Trong lòng mọi người đều hiểu, ngoài mặt là cao tầng để một Thiên Vệ tạm thay Đường Hiển trấn giữ trong thời kỳ này, thực ra còn có thâm ý khác là muốn trông chừng Time Servant.

Hôm nay Time Servant đi đến phòng làm việc của Trường Anh, cửa điện tử còn chưa hoàn toàn khép lại, hắn đã vội vã vừa đi vừa nói:
- Ta muốn đến Thiên Đô.

Lúc này Trường Anh đang đeo một cặp mắt kính, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, ngồi phía sau bàn làm việc cúi đầu bận rộn. Trước khi Time Servant đi vào vẻ mặt của nàng đang bực bội, lúc này nghe Time Servant nói, mí mắt của nàng cũng không nhướng lên:
- Ngươi có biết hiện giờ mỗi ngày ta phải tốn tám chín giờ để xử lý những công việc văn án này, bực mình đến thế nào không? Chỉ riêng việc ký tên đã mỏi cả tay rồi, ngươi đừng làm loạn thêm nữa.

Time Servant nói:
- Ta chỉ tới nói với cô một tiếng, cũng không phải xin ý kiến của cô.

Nói xong hắn liền xoay người muốn rời đi.

- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Trường Anh quát một tiếng, còn thật sự hiệu nghiệm, Time Servant lập tức không dám bước thêm nửa bước.

Tay của nàng run rẩy tháo mắt kính xuống, đứng dậy, ném bút xuống bàn, lập tức đi lên trước.

Time Servant quay đầu lại nói:
- Ta đoán kế tiếp cô muốn mắng người... nhưng ta phải nhắc nhở một chút, làm vậy cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Trường Anh hít thở sâu một hơi, cố gắng khiến giọng điệu ôn hòa hơn:
- Được, ta không mắng ngươi, nhưng ngươi có thể suy nghĩ cho người khác một chút không. Ngươi có biết ta đã viết bao nhiêu phần báo cáo đảm bảo cho ngươi, mới giúp ngươi được tự do hoạt động trong tổng bộ EAS không? Đừng tưởng rằng thất hoàng tử lão đại kiếm cho ngươi một cái danh hiệu anh hùng là có tác dụng gì, đó chỉ là tiết mục cho dân chúng xem mà thôi. Chuyện ngươi bị điều khiển còn xa mới chấm dứt, nếu xử lý sơ suất ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.

Nàng lớn tiếng nói:
- Bây giờ ngươi không đếm xỉa tới mệnh lệnh tự tiện rời khỏi, những ẩn nhẫn trước đó đều sẽ uổng phí. Lúc ngươi đến cửa khẩu Thiên Đô sẽ trực tiếp bị bắt. Còn nữa, ngươi có nghĩ tới hay không, người đã cố hết sức đảm bảo cho ngươi là ta sẽ thế nào đây? Ta đáng bị ngươi liên lụy sao?

Time Servant quả thật chưa từng nghĩ đến lập trường của Trường Anh, hắn cũng không biết đối phương đã làm nhiều chuyện như vậy vì mình. Hắn đứng yên mấy giây, nặn ra một câu:
- Xin lỗi.

Nhưng lại lập tức nói:
- Thế nhưng... hiện giờ tin tức đối phương lưu lại rõ ràng là ám chỉ Thiên Đô sẽ...

- Ta không chấp nhận.
Trường Anh trực tiếp ngắt lời.

- Ừm... không chấp nhận cái gì...
Time Servant cũng không nói nhanh được nữa.

- Ta không chấp nhận lời xin lỗi của ngươi, cũng không chấp nhận bất kỳ lý do gì để ngươi rời khỏi.
Trường Anh nói:
- Trước khi công việc thẩm tra với ngươi hoàn toàn kết thúc, ngươi đừng hòng rời đi, nếu chạy trốn ta sẽ đánh ngươi bẹp dí rồi nhốt lại.

- Chậc... ta thừa lúc ban đêm chạy đi là được, cô có thể canh gác suốt đêm ở cửa phòng ta sao.

Trường Anh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rất khinh thường, giọng điệu âm trầm hỏi một câu:
- Giường của ngươi rộng bao nhiêu?

- Cô muốn làm gì...
Sắc mặt Time Servant biến đổi.

- Vậy còn tùy thuộc ngươi muốn làm gì.
Giọng trả lời của Trường Anh rất giống một nữ lưu manh, nhưng lời này hoàn toàn không có ý xấu gì, ý tứ rất đơn giản, ngươi muốn chạy trốn thì ta sẽ bắt lại.

Time Servant cảm thấy vẫn nên thay đổi đề tài một chút:
- Được rồi, ta hiểu rõ thái độ của cô. Nhưng người có thể dùng kỹ thuật kết thúc công việc thẩm tra với ta, tối hôm qua đã bị giết rồi, chuyện này cũng không thể tiếp tục kéo...

- Trái Đất thiếu một người vẫn sẽ xoay.
Trường Anh đi vòng qua bàn, trở lại chỗ ngồi:
- Dù sao thiết bị trên máy bay vẫn còn, ta đã viết báo cáo nộp lên trên, bảo Thiên Đô phái thêm vài nhân viên kiểm tra qua đây, tiếp tục công việc của hai vị cục trưởng kia. Ta nghĩ khi Krause điện hạ nhìn thấy báo cáo sẽ lập tức phê chuẩn.

- Có lẽ kế hoạch dự bị này sẽ không có sức thuyết phục như dự tính, hơn nữa còn sẽ làm chậm trễ mấy ngày, nhưng ngươi và ta đều hiểu, cả vụ việc vốn chỉ là hình thức, kiên nhẫn hoàn thành là được, đến lúc đó ngươi muốn hành động cũng không muộn.

Time Servant bị nàng nói đến sững sốt, đứng ngơ ngác đủ mười mấy giây.

Trường Anh lại đeo kính lên, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc:
- Đứng ngốc ra đó làm gì? Không phải ngươi rất thích tranh cãi với ta sao, nói gì đi chứ.

- Cảm ơn.
Time Servant trả lời. Cho đến vừa rồi ấn tượng của hắn đối với Trường Anh vẫn là... một người phụ nữ miệng lưỡi độc ác, lúc cãi nhau dùng từ rất cay nghiệt, có lúc còn hành động theo cảm tính, lòng dạ nham hiểm, ngang ngược cường thế.

Nhưng lúc này Time Servant lại phát giác, hóa ra nàng đã âm thầm làm nhiều việc như vậy, chiếu cố cho mình khắp nơi.

- Biết tốt xấu rồi thì hãy làm việc cẩn thận một chút, đừng cứ làm liều.
Trường Anh cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng trả lời.

- Trong phần báo cáo điều tra lúc trước, ta đã nói dối.
Time Servant đột nhiên nói.

- Cái gì?
Trường Anh lại ngước mắt nhìn hắn:
- Không phải ngươi định thừa nhận với ta, mình vẫn chưa thoát khỏi khống chế của Nghịch Thập Tự đấy chứ?

Time Servant nói:
- Không, thuốc hỗn hợp loại 103 hiển nhiên đã hoàn toàn mất hiệu lực. Chỉ là... cô đã từng hỏi ta, trong không gian kia, trước khi Thiên Nhất rời đi đã nói gì với ta.

Trường Anh lập tức dùng máy tính mở điều văn bản điều tra đã viết, thực ra phần tư liệu này và phần thẩm vấn ghi hình đã gộp lại báo cáo lên trên.

- Khi đó câu trả lời của ngươi là... “từ lúc này trở đi, trì hoãn cô ta hai mươi phút, sau đó ngươi sẽ không bị ta khống chế nữa, trở lại làm chính ngươi, bây giờ... giết chết cô ả kia”.
Nàng hỏi:
- Thế nào? Đây là nội dung rất quan trọng, nếu như ngươi sửa lại...

Time Servant nói:
- Thực ra hắn không nói nhiều như vậy, hắn chỉ thấp giọng nói “lựa chọn làm chính ngươi, hoặc là...”, đến chỗ này hắn cố ý lớn tiếng nói “giết chết cô ả kia”.

Ánh mắt Trường Anh lấp lóe, suy nghĩ mấy giây, hỏi:
- Tại sao khi đó phải nói dối?

- Cô không cảm thấy báo cáo viết như vậy nộp lên trên sẽ có sức thuyết phục hơn sao?
Time Servant đáp.

- À...
Trường Anh đóng văn bản lại:
- Có lý, vậy ta sẽ không thay đổi nữa, chuyện này chỉ có hai chúng ta biết được không.

- Ta cũng có ý này.

- Tại sao đột nhiên lại thành thật như vậy? Mang ơn đội nghĩa với ta, lương tâm cắn rứt à?
Trường Anh mỉm cười hỏi.

- Chỉ là sự tình vừa lúc hiện lên trong đầu, nhớ tới nên nói với cô một chút mà thôi, không có ý gì khác.
Time Servant trả lời.

- Vậy sao?
Nàng càng tươi cười.

- Ta không biết cô đang vui chuyện gì...
Time Servant nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt đối phương, không hiểu vì sao lại cảm thấy hơi lúng túng, hắn dời ánh mắt đi:
- Cứ như vậy đi, ta đi trước, một mình cô thích suy nghĩ thế nào thì tùy.

Đợi Time Servant ra ngoài, Trường Anh mới bật cười một tiếng:
- À... ta có gì phải suy nghĩ chứ? Tưởng người khác đều ngốc như ngươi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
iahokra
17 Tháng năm, 2019 23:50
hị vọng lại đừng làm dc 100 chương rồi nghỉ tiếp
lolqwer12
06 Tháng năm, 2019 23:35
Dịch trở lại thì drop recvt :v
BÌNH LUẬN FACEBOOK