Mục lục
[Dịch] Phiến Tội - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại hạ Tả Đạo, nhân sĩ quận Long. Hôm nay có rất nhiều người biết đến tên ta, bởi vì ta đã là một tác giả nổi tiếng.

Năm thứ mười sau khi chính phủ liên bang được thành lập, tiểu thuyết [Nghịch Thập Tự] của ta đã hoàn thành, nhanh chóng tìm được một nhà xuất bản có hứng thú với nó, lúc phát hành gần như không đổi một chữ nào. Từ khi phát hành đến nay đã qua mười năm, thu được thành công chưa từng có. Hiện giờ ta đã là một người gần như không có khái niệm gì với tiền bạc, nhuận bút nhận được mỗi quý nhiều đến mức tiêu không hết.

Cuốn tiểu thuyết này được kể theo ngôi thứ nhất, dưới góc nhìn của một nhân vật nhỏ có siêu năng lực, thuật lại trải nghiệm của hắn sau khi gia nhập một tổ chức thần bí. Từ một góc độ khác với tài liệu lịch sử, mang theo màu sắc huyền bí, một lần nữa miêu tả trận chiến mà mọi người đều biết.

Đám phê bình có quan điểm phân hóa về tiểu thuyết của ta. Một số người khen ngợi nó, cho rằng ta đã kết hợp lịch sử cận đại và nhân vật hư cấu tiến hành “diễn nghĩa”, cách viết này đáng để học hỏi. Một số khác thì công kích tiểu thuyết của ta dùng quan điểm phản khoa học để bóp méo lịch sử, lòe bịp thiên hạ, gây ảnh hưởng không tốt đến người vị thành niên.

Bây giờ nghĩ lại, thực ra ta càng phải cảm tạ những người có quan điểm thứ hai. Mặc dù không cần bọn họ ta cũng có thể đạt được thành công, nhưng chắc chắn sẽ không nhanh như vậy. Nhiều năm sau quay đầu nhìn lại, bọn họ đã sớm quên mất ta, quay sang chĩa mũi dùi vào một danh nhân khác đang nổi tiếng, mong đợi đối phương có thể khẩu chiến một trận với bọn họ hay gì đó.

Cái gọi là giới học thuật trên cơ bản là một đám người như vậy. Thực ra ý kiến của bọn họ cho dù khen hay chê, ta đều không để trong lòng. Thái độ của bọn họ rất cao, học vấn rất cao, tự cho mình cao quý. Đám người này giống như cái gì cũng có, chỉ là không có tác phẩm. Đương nhiên ta muốn nói đến loại tác phẩm có thể khiến bọn họ thu được cả danh và lợi, chứ những tác phẩm lưu hành trong cái vòng tròn nhỏ của bọn họ thì vẫn có. Mà chuyện khiến đám người này nhiệt tình nhất, đó là dùng thái độ từ trên cao nhìn xuống đánh giá sản phẩm của người khác, dùng nó để biểu thị sự cao quý của mình...

Ta quả thật bị bọn họ làm phiền mấy năm, sau đó thì tốt hơn nhiều, dù sao mọi người sẽ không luôn luôn tập trung chú ý vào một người nào đó.

Trong mấy năm bận rộn nhất, ta tham dự rất nhiều hoạt động thương nghiệp, thậm chí được mời đến trường đại học nổi tiếng để diễn thuyết. Trước khi đi nhà trường còn cấp cho ta chứng nhận giáo sư vinh dự gì đó. Khi đó ta nhìn tờ giấy trong tay, tâm lý chỉ cảm thấy buồn cười. Không phải là văn bằng sao, ta ngụy tạo bằng tay mười lăm phút một tờ, còn có thể giúp ngươi thêm vào chữ ký của hiệu trưởng, giống nhau như đúc, có tác dụng gì chứ?

Lại nói một chút về ảnh hưởng của [Nghịch Thập Tự], nó đã vượt xa tưởng tượng của ta. Mặc dù ta không chỉ một lần thanh minh ở nơi công khai, tình tiết trong tiểu thuyết đều là hư cấu, thế giới mà chúng ta đang sống rất an toàn, nhưng vẫn có độc giả cuồng nhiệt muốn tìm ra nguyên mẫu của các nhân vật trong sách, cho dù trong sách ta gần như đều sử dụng tên giả...

Vì chuyện này, tổng thống tiền nhiệm Krause Wittstock tiên sinh còn mời ta đến nhà hắn uống trà. Khi đó ta còn sợ đây là bữa tiệc Hồng Môn, cân nhắc thật lâu mới quyết định đi đến. Không ngờ người ta lại rất khách khí, bình tĩnh ôn hoà thảo luận với ta sau này làm thế nào tiếp tục mê hoặc độc giả, còn nhờ ta ký tên cho hai đứa con của hắn. Ta thật bội phục hắn, nên biết trong sách của ta thì hắn bị Thiên Nhất lừa gạt khá thảm...

À đúng rồi, về kết cục của cuốn tiểu thuyết kia, thực ra cũng không trọn vẹn, sau khi viết đến nhân vật chính rời khỏi Nghịch Thập Tự thì cố sự cũng kết thúc. Ta chỉ đơn giản nói vài chuyện trong lời cuối sách, bao gồm sự kiện ở sa mạc Samawah, chiến tranh ở quận Song Ưng, cùng với sự hủy diệt của Thiên Đô. Những chuyện đó ta đều mô phỏng cách nói của nhà nước, tỏ ra rất có phong phạm lịch sử, cuối cùng thêm vào một câu... “cổ kim bao nhiêu chuyện, trong cười nói luận đàm”, xem như là hoàn mỹ.

Trên thực tế có rất nhiều chuyện, bản thân ta nhiều năm sau mới từng bước tiết lộ chân tướng, còn có rất nhiều chuyện ngay cả ta cũng không biết, có lẽ đã thành câu đố vĩnh viễn. Ta lưu lại bài viết này ở đây chỉ để chỉnh lý hồi ức của mình một chút, nếu tương lai có người nhìn thấy, cứ tạm thời coi đây là một bản thảo chưa từng phát hành trong tiểu thuyết của ta.

Trước tiên bắt đầu nói từ lúc Sáng Thế Kỷ hủy diệt Thiên Đô... ngày 11 tháng 3 năm 2102. Ngày đó những người xem tin tức vốn định xem thử đại điển lên ngôi của tân hoàng rốt cuộc rầm rộ như thế nào, không ngờ thứ chờ đợi bọn họ là một tin tức khác giống như “vụ nổ”. Giống như định luật Murphy nói với chúng ta, “nếu chuyện xấu có khả năng xảy ra, bất kể khả năng đó nhiều hay ít, nó vẫn sẽ xảy ra, đồng thời dẫn đến tổn thất lớn nhất trong khả năng của nó”. Ai có thể nghĩ tới, đô thành của đế quốc lại bị hủy diệt bởi vũ khí chung cực do mình nghiên cứu phát triển ra.

Sáng sớm hôm đó, quân đội Tiền Tuyến Tự Do và Hình Thiên trên Thái Bình Dương đều tận mắt nhìn thấy ánh sáng trắng hủy diệt chiếu xuống. Hòn đảo nổi được xem là cứ điểm vô địch, trong mười giây đã hoàn toàn biến mất khỏi Địa Cầu, đừng nói là người sống sót, ngay cả hài cốt cũng bốc hơi sạch sẽ.

Kẻ gây ra chuyện này rốt cuộc là ai đã thành một câu đố không có lời giải. Cho đến nửa năm sau chính phủ liên bang được thành lập, Huyễn Ảnh Hiệu được thu hồi, mới có một phần tin tức của nhà nước bị lộ ra, chứng minh trên chiếc tàu kia không có người nào, ngay cả hài cốt của thuyền viên trước kia cũng không tìm được. Thế là... câu chuyện về chiếc tàu ma nhanh chóng lan truyền, nói rằng Thiên Đô bị trời phạt gì đó, tin đồn này đến nay vẫn còn tồn tại.

Nhưng ta đại khái đã đoán được là do ai làm...

Sau khi tất cả nhân khẩu của Thiên Đô được tuyên bố không ai sống sót, mọi người ở các nơi trên thế giới đột nhiên thể hiện tinh thần chủ nghĩa nhân đạo trách trời thương dân, thậm chí dư luận trong khu vực do tổ chức phản kháng chiếm lĩnh cũng nghiêng về luận điệu thương tiếc.

Ta nghĩ cái này gọi là đạo đức giả.

Dù sao lúc ta nhìn thấy tin tức này cũng không có bao nhiêu cảm xúc, cũng không có cảm giác như bần đạo đã suy nghĩ thông suốt, ta đang nói thật. Con người vốn rất lạnh nhạt với những bất hạnh mà mình chưa từng chính mắt nhìn thấy, hoặc là đích thân trải qua. Động đất, biển động, mất mùa, gió bão... đều là những thứ có thể thường xuyên nhìn thấy trên các phương tiện truyền thông, nhưng nếu không tự mình trải qua thì làm sao biết nỗi khổ khi sống đầu đường xó chợ.

Mọi người đều có lòng trắc ẩn, nhưng rất ít người sẽ thật sự hành động, giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp. Những kẻ ở trên mạng ra vẻ cầu phúc cho người tử nạn, nói không chừng nửa tháng trước còn mắng đám quý tộc đáng chết. Sau khi Thiên Đô bị hủy, bọn họ lại thay đổi một diện mạo khác, lòng đầy căm phẫn chỉ trích những kẻ nói “chết rất tốt” là không có tính người. Đối với bọn họ thì giả vờ hay mắng chửi cũng vậy, chỉ là hành vi nhằm thỏa mãn bản thân với chi phí rẻ mà thôi, cũng không biết để cho ai xem, ai sẽ nhớ đến bọn họ.

Sau đó ta đã hiểu, không phải ta suy nghĩ thông suốt, mà là quá nhiều người trong đầu toàn bã đậu.

Người khác ta không dám nói, ít nhất ba tên Thiên Nhất, Cố Vấn, Blood Owl nghe được tin tức này chắc sẽ giống như trước đây, cười lớn không hề e ngại. Bởi vì bọn họ không cần giả dối, cũng không có tính người gì.

Không ngoài dự liệu, sau khi chuyện xảy ra, Trái Đất vẫn xoay, mặt trời vẫn mọc đúng lúc, thế giới vẫn vận hành như thường, thứ thay đổi... chỉ có đông đảo chúng sinh chúng ta.

Nơi xuất hiện biến động đầu tiên là quận Song Ưng, bởi vì Thiên Đô không còn tồn tại, quân đế quốc bản địa lâm vào trạng thái không biết phải làm gì. Một tên quan chỉ huy cấp trung tướng đã trở thành trưởng quan tạm thời có quyền hạn cao nhất, theo ta phỏng đoán, khi đó cảm giác của hắn giống như... một nhân viên công vụ đang đi công tác đột nhiên nghe nói thủ đô đã bốc hơi khỏi nhân gian.

Rất nhiều thành viên Giới Luật Thép bị thu nạp gần đây, thậm chí còn có sĩ tốt thuộc quân đế quốc lũ lượt đào ngũ, ngay cả cấp bậc giáo quan cũng có người biến mất. Trong khi bọn họ tự rối loạn trận thế, thánh thành giám sát trưởng Camo Botrini của Giới Luật Thép và mấy tên siêu năng lực thủ hạ của hắn đã xúi giục một lần vượt ngục. Về lần vượt ngục này, trích nguyên văn trong hồi ký của hắn là: “Hành động rất thuận lợi, quân đế quốc dường như còn lười cản chúng ta”.

Lại nói đến Australia, tình hình bên này ổn định hơn một chút. Hoàng tử thứ sáu Wilfred Wittstock là huyết mạch còn lại của hoàng thất đế quốc, được thống đốc bản địa cung phụng như Thiên Vương lão tử. Vị trí địa lý của quận này rất ưu việt, không tiếp giáp với các khu vực mà tổ chức phản kháng chiếm lĩnh, lực lượng quân sự cũng không tệ, loáng thoáng có xu thế trở thành thủ đô mới của đế quốc.

Còn về phản ứng của tổ chức phản kháng các nơi, chư vị đọc được trong các tài liệu lịch sử đều là “bày tỏ tiếc nuối với sự kiện lần này, tích cực thảo luận công việc liên bang”. Nhưng theo ta thấy, thực ra khi đó đám người kia đều mù mờ, cảm giác giống như bị khó xử. Tích cực thảo luận là giả, chạy đua vũ trang là thật, mỗi người đều muốn kéo dài thời gian, củng cố thực lực. Từng đôi mắt đều nhìn chằm chằm, ai dám bắn phát súng đầu tiên, hoặc là làm mấy chuyện ngu xuẩn như tự lập làm vua, lập tức sẽ bị quần công.

Như vậy... chuyện kế tiếp mà ta muốn viết, nghe ra cũng có chút kinh ngạc, liên quan đến diễn thuyết “hiệp nghị liên bang” nổi tiếng vào ngày 29 tháng 3.

Lần diễn thuyết này chắc chắn khiến cả nhân thế chấn kinh, ngay cả ta cũng giật mình. Chẳng những giật mình vì Krause không bị hủy diệt cùng Thiên Đô, càng khó mà tưởng tượng, một người có đủ quyền thống trị hợp pháp của đế quốc lại đề xuất chế độ liên bang, còn muốn thương nghị với đông đảo phe đối địch trong chiến tranh.

Sau này Krause chính miệng nói với ta, ngày đó khi hệ thống truyền thông toàn thế giới bị xâm nhập không rõ nguồn gốc, cưỡng chế tiếp sóng lần diễn thuyết kia, hắn đang ngồi trong bản bộ EAS làm khán giả.

Khi đó ta đã hiểu, người diễn thuyết cũng không phải là hắn...

Tất cả mọi người đều cho rằng “hiệp nghị liên bang” là do tổng thống liên bang đời thứ nhất Krause Wittstock phát biểu, nhưng trên thực tế người tiến hành diễn thuyết lần đó... là Dark Water.

Bây giờ không cần ta nói chắc các ngươi cũng biết, bản thảo kia rốt cuộc là do ai viết.

Tiến triển sau đó có thể tra được đại khái trên mạng. Phe đầu tiên hưởng ứng hiệp nghị liên bang là Liên Minh Rực Lửa, sau đó là Hình Thiên, có hai cái tổ chức phản kháng này ủng hộ, sự việc cơ bản đã xem như là hoàn thành.

Lục hoàng tử Wilfred cũng rất hợp tác, hắn hiểu rõ gia nhập liên bang mới là lối ra duy nhất. Nếu thế giới tiến vào cục diện cát cứ, mảnh đất kia của hắn rất có thể sẽ là mục tiêu thôn tính hàng đầu của Tiền Tuyến Tự Do. Còn không bằng hùa theo thất đệ, ít nhất không đến nỗi vào tù hoặc là mất mạng.

Giới Luật Thép và Tiền Tuyến Tự Do gần như đồng thời nghiêng về phía liên bang, đương nhiên bọn họ đã chậm hơn hai tổ chức khác mấy tháng. Loại cảm giác đó... giống như người người đều “khởi nghĩa”, còn mình vào thời khắc cuối cùng lại “đầu hàng”, trông có vẻ rất khó coi.

Sau này ta đã nghiên cứu rất nhiều hồ sơ tư liệu, thậm chí nhờ quan hệ để tra duyệt một số văn bản bí mật của thế lực các phương. Sau khi đối chiếu nhiều mặt mới phát hiện, khi đó kết cấu thế giới nhìn như hỗn loạn, tương lai không rõ, nhưng một điểm mấu chốt nhất... lực lượng quân sự của năm thế lực lại tương đối cân bằng.

Suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng. Ta giơ ngón tay đếm thử, loại cao thủ có thể một tay che trời gần như đã chết hết, đám người siêu năng lực còn sống xếp theo thứ tự, Tào Sóc và Trường Anh có thể xếp vào hai hạng đầu, với thực lực của bọn họ còn kém xa Blood Owl năm xưa.

Tóm lại sau khi trải qua tiến trình ngoại giao dài đằng đẵng, vào ngày 11 tháng 9 năm 2102, chính phủ liên bang đã tuyên bố thành lập, thủ đô nằm ở quận Thủy Tinh. Di chỉ của tổng bộ HL Châu Âu trước đây được sử dụng lần nữa, 80% cơ sở diện tích rộng lớn được đổi thành viện kỷ niệm chiến tranh, mở cửa với công chúng, khu vực còn lại thì để cho chính phủ liên bang làm việc. Hiện giờ những tin tức này có thể tra được trong tài liệu giảng dạy hoặc là trên mạng, ta cũng không miêu tả chi tiết nữa.

Mà bàn tay thúc đẩy kết quả này, rõ ràng là lần phát hình công khai của hiệp nghị liên bang. Lần diễn thuyết đó đã giơ lên một lá cờ khiến người ta hướng tới, ngay cả thành viên của các tổ chức phản kháng cũng mong muốn kết thúc chiến tranh thật nhanh, huống hồ là dân chúng bình thường.

Giống như Thiên Nhất đã từng nói với ta, chiến tranh là một liều thuốc cho toàn bộ loài người, có thể hóa giải mâu thuẫn và áp lực tích lũy nhiều năm một cách hữu hiệu, khiến người ta một lần nữa hiểu được sự đáng quý của hòa bình và an ninh.

Viết đến đây, cũng nên tìm hiểu một chút về vận mệnh của những nhân vật trong sách của ta. Hơn hai mươi năm qua, có một số người ta không thể liên lạc được, cũng không biết bọn họ đã đi đâu. Vừa nghĩ vừa viết đi...

Trước tiên nói một chút về những người ngoài Nghịch Thập Tự. Krause Wittstock, tổng thống đầu tiên của liên bang, tại chức năm năm, sau đó chủ động từ bỏ chức vị, về hưu làm một cố vấn.

Hắn được đánh giá rất cao, đưa ra rất nhiều cải cách được sử dụng đến ngày nay. Trong đó chuyện đáng ghi chép và có ảnh hưởng sâu sắc đến tương lai nhất, chắc là hắn đã bãi bỏ chế độ giai cấp quý tộc và vương tộc cha truyền con nối... bất kể trên danh nghĩa hay là trên thực tế.

Vợ của hắn là Khương Quân sau đó cũng khôi phục khả năng nói chuyện, nhưng vị đệ nhất phu nhân tiền nhiệm này gần như không bao giờ xuất đầu lộ diện, ít giao du với bên ngoài, chỉ giúp chồng dạy con. Ký ức đã từng giết người tại Nghịch Thập Tự dường như không gây ra tổn thương tinh thần gì với cô ấy, ta rất cao hứng cho cô ấy.

Lại nói đến hai tên tay sai của hắn... à không, là tâm phúc, Time Servant và Túy Tước.

Đến nay tổ chức EAS này vẫn tồn tại. Khi chính phủ liên bang được thành lập, Time Servant đã lên làm cục trưởng, đến bây giờ vẫn vậy, còn cục phó là Trường Anh vợ hắn. Đường đường là cục quản giáo người siêu năng lực, lại trở thành cửa hàng nhỏ của hai người bọn họ. Hôm nay khi đám người siêu năng lực nhắc tới Joseph Norland và Alice White, trong mười người sẽ có chín người trả lời: “À... bọn họ... có biết... ừm... chúng ta nói chuyện khác đi”.

Nói đơn giản, nếu như trên đời này có binh khí phổ, vậy hai vị này liên thủ chắc sẽ ổn thỏa xếp ở vị trí thứ nhất. Ngoại hiệu ta cũng nghĩ ra rồi, Độc Thiệt Hiệp Lữ (miệng lưỡi ác độc).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
saxvai
10 Tháng năm, 2023 23:36
Truyện cực hay, tri tuệ nhiều nhân vật cao vkl … một trong những bộ IQ cao nhất từng đọc
Nguyễn Quang
14 Tháng ba, 2023 23:28
đọc lại ngay, Thiên nhất out trình tất cả các nhân vật rồi
Nguyễn Quang
11 Tháng hai, 2023 00:57
truyện mày giới thiệu toàn rác, ngu mới đọc Hiệp ơi
Huỳnh Long Hội
11 Tháng chín, 2022 22:22
main bộ này có năng lực gì thế, review em phát
Thanh Lâm
15 Tháng năm, 2021 19:50
Cái đó là convert hay gì mà chứ đâu phải dịch đâu bác. càng về sau đọc chữ nó cứ chạy lộn tùng phèo lên chả hiểu gì
Thanh Lâm
15 Tháng năm, 2021 19:45
Đọc 5 lần rồi mới thấm hết cái hay của bộ này
Hieu Le
01 Tháng năm, 2021 21:33
siêu phẩm, lâu lắm rồi từ ngày đọc Tiên Nghịch, Sĩ Sư Truyền Thuyết, Tạp Đồ mới đọc được 1 truyện hợp ý mình thế này
cplortkl
26 Tháng tư, 2021 16:02
đến quyển về Trà Tiên sẽ bật mí nhé bạn ơi
Hieu Le
09 Tháng tư, 2021 07:38
ở Q1, tác giả ko có nói ngày 4/9 thằng Miura nó làm gì mà bị bắt làm điểm yếu nhỉ? tui đọc kỹ rồi mà ko thấy nói
Hieu Le
09 Tháng tư, 2021 07:37
ở Q1, tác giả ko có nói ngày 4/9 thằng Miura nó làm gì mà bị bắt làm điểm yếu nhỉ
Pv Thiện
01 Tháng ba, 2021 18:54
tuyệt. đề nghị người bắt đầu đọc.nên đọc chậm chạp tìm hiểu mọi chi tiết nhỏ thì câu chuyện mới càng thú vị hơn
fishscreen
05 Tháng hai, 2021 20:32
Một chương bình thường 3k chữ thì mất khoảng 3 giờ, nếu có mấy cái kiến thức khoa học lịch sử cầm tìm hiểu thì có thể lâu hơn.
cplortkl
18 Tháng một, 2021 18:06
Đọc bộ này cũng lâu lâu lắm rồi, vã quá phải đọc convert. Giờ mới thấy được dịch full, giọng văn lại quá chuẩn, cám ơn dịch giả nhiều nhiều nhé. Nếu bạn dịch tiếp bộ Trụ Lâm hoặc Quỷ hô bắt quỷ thì tuyệt vời
TùNGkk
16 Tháng một, 2021 10:24
Trụ lâm có người dịch xong rồi mà
Thanh Lâm
14 Tháng một, 2021 22:15
Hóng bác Cá cảnh dịch tiếp bộ Trụ lâm...
mr beo
14 Tháng một, 2021 10:37
trong bộ này thì chả có nhân vật nào thần kinh bình thường cả đâu , thằng thiên nhất nó chỉ chọn đứa nào nó cho rằng có tội rồi xúi bẩy đám có tội này tự hướng tới kết cục nó muốn thôi chứ không thích trực tiếp giết người
connghienthit
13 Tháng một, 2021 21:40
Đọc xong quyển 1 thấy thằng nhân vật chính như bị bệnh thần kinh, thù ghét xã hội. không ai làm gì, nó tự dưng đi bầy mưu giết người. mà giết người ít nhất cũng cần 1 lý do chứ hay cứ random gặp thằng nào tao thịt thằng ấy
Trọng
13 Tháng một, 2021 13:32
1 tiếng 2 chương
Dongconbn1123
13 Tháng một, 2021 00:31
Thấy bảo hay mà chưa dám đọc @@
TùNGkk
12 Tháng một, 2021 21:14
Cảm ơn dịch giả, truyện hay quá, diễn biến hợp lý với tính cách của từng nhân vật, nhất là Thiên Nhất thích liền cầm trở ngại liền tiêu diệt, luôn là như vậy chứ ko có cái gọi là bước chuyển như truyện khác
Hieu Le
12 Tháng một, 2021 21:02
Kết thúc rồi, cám ơn bạn cá cảnh. Hy vọng bạn tiếp tục dịch những tác phẩm khác của lão Tam.
mr beo
12 Tháng một, 2021 19:28
trên fb thấy đại ca minh dài bảo là sắp dịch full rồi nên vào coi ngay
Thanh Lâm
12 Tháng một, 2021 08:01
theo như bản convert thì Samael, Thiên Nhất, Phục Nguyệt đánh nhau khoảng 2 3 chương nữa là end bộ này rồi
TùNGkk
08 Tháng một, 2021 17:50
Giọng điệu này là sắp hết rồi, thích phiến tội, trụ lâm với thần bí phục tô
Khicho
05 Tháng một, 2021 10:29
Dịch một chương truyện mất nhiều thời gian không bác?
BÌNH LUẬN FACEBOOK