Mục lục
[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm thần của Vân Thiên Hà không dám thả lỏng một chút đối với đầu chim ưng kia, nửa khắc cũng không dám rời khỏi, ba ngày mà đầu chim ưng này mới có một chút biến hóa, điều này làm cho Vân Thiên Hà phát hiện, chim ưng của thế giới này, xác thực đủ cường hãn, hắn phải có nghị lực, phải nỗ lực lơn hơn nữa mới được!

Tới ngày thứ tư, con mắt Vân Thiên Hà đã bắt đầu xuất hiện tia máu.

Đầu chim ưng kia đã đói bụng bốn ngày rồi, thế nhưng thể lực và tinh lực vẫn rất mạnh mẽ, bất quá ánh mắt nhìn Vân Thiên Hà, vẻ coi thường trong mắt đã bắt đầu biến mất dần, lại thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chỗ thịt tươi được thay mới hàng ngày.

Ngày thứ năm, con mắt của Vân Thiên Hà đã có chút đỏ lên.

Lúc này, Tuyết Ông Tiên Sinh cũng đến xem, Đồ Chính Minh và Đồ lão gia tử cũng không nhịn được chạy tới nhìn, thấy hắn đang phân cao thấp với một con chim ưng, vốn Đồ lão gia tử muốn mắng lớn vài câu, lại bị Tuyết Ông Tiên sinh ngăn lại, cẩn thận khuyên bảo, lão gia tử đành thở dài rời đi.

Đồ Chính Minh không nghĩ ra, hài tử này không luyện võ cho tốt, kiếm một con chim ưng về làm gì, phải biết rằng mê muội rất dễ mất ý chí a! Nhãn thần của hắn nhìn Vân Thiên Hà rất phức tạp, cũng thở dài rời đi.

Ngày thứ sáu, chim ưng bắt đầu có chút phản ứng rồi, hình như nó đã rất đói bụng, mà nhãn thần khinh thường nhìn về phía Vân Thiên Hà đã gần như biến mất không còn, số lần nhìn về thịt tươi gần đó đã nhiều hơn, thế nhưng sự tự tôn làm cho nó bắt buộc mình nhịn lại.

Đường Linh Toa mấy ngày hôm nay đều đặn tới thăm, thấy tinh thần của Vân Thiên Hà có chút uể oải, có chút yêu thương, nàng không biết vì sao chính mình lại như vậy.

Thực muốn bảo hắn dừng lại, không nên tiếp tục kéo dài như thế này, thế nhưng nàng nói không ra lời, nàng sợ hắn sẽ trách nàng, vì sao lại sợ đây?

Ngày thứ bảy, nhãn thần chim ưng đã mất đi thần thái, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Hà đang mang theo một tia kính nể, khi đưa thịt tươi tới gần, hắn chung quy không nhịn được liên tục nhìn vài lần, nhưng vẫn thủy chung không xé thịt ăn.

Mấy ngày nay Hắc bá không nhìn thấy Vân Thiên Hà tới võ đường, chạy vào trong phủ tìm hỏi nguyên nhân, rất nhiều người nói hài tử này phát điên, muốn so tài với một con chim ưng.

Vì vậy Hắc bá chạy tới Đông Viện, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa phát hỏa mắng cho Vân Thiên Hà một trận, hoàn hảo có Lục Châu và Sử Trường Đức ngăn lại giải thích, mới không bị phá hỏng, bằng không nỗ lực nhiều ngày qua của Vân Thiên Hà bị uổng phí rồi.

Buổi trưa ngày thứ tám, khi Vân Thiên Hà theo thói quen cầm thịt tươi từ tay Lục Châu đưa tới gần chim ưng, chỉ thấy chim ưng mạnh mẽ cúi đầu, dùng mỏ ưng kéo xuống một khối thịt, ngửa đầu liền nuốt vào trong bụng.

Tại thời điểm Vân Thiên Hà chết lặng, còn chưa kịp phản ứng, đầu chim ưng này lại kéo xuống môt miếng thịt khác nuốt vào bụng.

- A, thành công rồi?

Đường Linh Vũ vừa lúc tới thăm, phát hiện ra chim ưng đã bắt đầu ăn thịt tươi mang đến, hưng phấn kêu lên một tiếng.

Vân Thiên Hà nhíu mày nói:

- Đừng lên tiếng!

Đường Linh Vũ lập tức yên tĩnh lại, trừng mắt to nhìn Vân Thiên Hà bón thức ăn cho chim ưng, vẻ mặt ước ao, nhưng vừa nghĩ đến Vân Thiên Hà đáp ứng giúp hắn bắt một con, lúc này mới bắt đầu hưng phấn nhảy nhót.

Vân Thiên Hà bón cho chim ưng vài miếng thịt tươi, chờ khi nó đã hoàn toàn ăn no, mí mắt bắt đầu tìm đến nhau, Vân Thiên Hà cuối cùng trừng mắt nhìn nó, sử dụng tâm niệm nói:

- Từ hôm nay trở đi, tên của ngươi là Vân Tường...

Chim ưng tựa hồ nghe hiểu được, mở choàng mắt, thật sâu liếc nhìn Vân Thiên Hà, có thể cực kỳ buồn ngủ, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại, mặc cho Vân Thiên Hà hô hoán và xoa xoa nó như thế nào thì nó cũng không có phản ứng gì.

Điều này cho thấy, đầu chim ưng này, nó đã hoàn toàn tín nhiệm Vân Thiên Hà, rốt cuộc đã thành công thu phục rồi.

- Phù, rốt cuộc đã thành công phần quan trọng nhất rồi!

Vân Thiên Hà thở dài, nhìn Vân Tường đang ngủ, liền mở thiết liên trên người nó, còn có mấy vòng dây buộc sau cánh.

- Cái gì gọi là thành công phần quan trọng nhất?

Đường Linh Vũ nghe nói vậy, có vẻ rất nghi hoặc.

Vân Thiên Hà xốc lại tinh thần, giải thích với Đường Linh Vũ:

- Bước ngao ưng quan trọng nhất đã qua, nó cũng đã biểu thị thần phục, thế nhưng nếu như sau này không nuôi dưỡng nó cẩn thận, nó sẽ bay đi mất.

- A, phiền phức như vậy!

Đường Linh Vũ kinh hãi.

Vân Thiên Hà tức giận nói:

- Ngươi cho là huấn luyện một con chim ưng dễ dàng như vậy hay sao? Nếu như ta giúp ngươi bắt được một con, ngươi có thể đảm bảo giống như ta tiêu tốn thời gian gần mười ngày so đấu nghị lực với nó hay không?

- Ta không làm được!

Đường Linh Vũ thuận miệng nói.

- Không làm được, vậy ngươi còn muốn chim ưng làm gì, để chơi sao?

Vân Thiên Hà cảm thấy mệt mỏi, dự định muốn đi ngủ một chút.

Đường Linh Vũ nghe nói thế, bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, nhìn thấy Vân Thiên Hà đã ra cửa, lập tức đuổi theo sau hét:

- Không, không phải, ta cũng muốn có một con chim ưng, ta bảo chứng có thể thần phục được nó, Thiên Hà lão đệ...A không...Đại ca, Thiên Hà lão đại, khi nào ngươi giúp ta đi bắt chim ưng...

Vân Thiên Hà vừa mới ra đến cửa, vừa lúc đụng phải Đường Linh Toa bưng một khay đồ ăn, còn có mấy thứ đồ ăn vặt, Đường Linh Toa nhìn thấy Vân Thiên Hà ra khỏi cửa, hơi sửng sốt một chút, trên mặt lộ thần tình kinh hỉ nói:

- Thành công rồi sao?

- Uhm!

Vân Thiên Hà gật đầu:

- Thật mệt, ta đi ngủ một giấc trước!

Đường Linh Toa đứng tại chỗ, nhìn hắn đi qua, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác mất mát.

Mà lúc này, Vân Thiên Hà tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên xoay người nhìn lại, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nói:

- Mấy ngày nay, cảm tạ nàng đã chiếu cố, khổ cực cho nàng rồi!

Sau khi nói xong, liền nhanh chóng trở về phòng.

Nghe nói như thế, Đường Linh Toa đột nhiên cảm giác sự mất mát trong lòng biến mất sạch sẽ, thay thế vào đó là cảm giác hài lòng và ngọt ngào, nàng cứ bưng cái khay thức ăn như vậy, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, trong lòng trở lại thời khắc vừa rồi, miên man suy nghĩ...

Khi Vân Thiên Hà tỉnh dậy thì đã là buổi chiều rồi.

Lúc rời khỏi giường, chỉ thấy Lục Châu ngồi trước bàn bên ngoài, hai tay chống cằm, đang ngủ gật.

Trên bàn có bày đặt cơm nước, thoạt nhìn đã nguội lâu rồi.

Vân Thiên Hà đi tới cạnh bàn, không hề kinh động tới Lục Châu, liền lấy một bát cơm, cứ như vậy ăn hết số thức ăn đã nguội trên bàn.

Bất quá vẫn kinh động tới Lục Châu, nàng mở mắt ra đã nhìn thấy Vân Thiên Hà đang ăn cơm, lập tức cả kinh kêu lên:

- Thiếu gia, cơm nước đã nguội hết rồi, nô tỳ đi hâm nóng lại cho người.

- Không cần!

Vân Thiên Hà cứ ăn như vậy, rất nhanh liền lưng lửng dạ, uống một bát canh, lúc này mới cảm thấy thư thái, sau khi buông bát, nói:

- Lục Châu, ngươi thu dọn một chút rồi đi ngủ đi!

- Vâng!

Lục Châu thu dọn bát đĩa rất nhanh, rồi lui ra ngoài.

Hoạt động thân thể, cảm giác tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, liền đi ra khỏi cửa, sang gian nhà bên cạnh.

Sử Trường Đức đang luyện công trong phòng, thấy Vân Thiên Hà bước tới, liền lập tức ngừng lại nói:

- Thiếu gia, Vân Bôn đã ăn cỏ xong rồi, Vân Tường thì còn đang ngủ chưa tỉnh lại, người muốn đi xem một chút sao?

- Tạm thời chưa cần, ngươi cứ tiếp tục luyện công đi, ta đi ra ngoài một chút!

Vân Thiên Hà hơi gật đầu, không nói thêm điều này, lại đi ra cửa.

Ngẩng đầu nhìn trời, hiện tại những vì sao đã mọc chi chít, xa vời còn hiện ta một vầng trăng cong cong soi sáng, ngẫm lại sắp tới Trung Thu rồi, cũng không biết thế giới này có ngày lễ gọi là Trung Thu hay không...

Trung thu là ngày hội sum họp a!

Không biết mẫu thân và phụ thân kiếp trước còn khỏe hay không, hiện tại trong thế giới này, hắn chỉ có một người thân thực sự thương yêu hắn, đó là Vân Nương, nàng trở lại Kinh Thành không biết có phải chịu Lưu thị kia khi dễ? Có thực sự đúng như lời Đồ Chính Minh hay không? Lưu thị đúng là có bệnh tình nguy kịch, nhận thức ai lầm trước đây? Nếu quả thực như vậy thì Vân Nương hẳn là sẽ không phải chịu khi dễ, mà vị "phụ thân" kia của hắn sẽ đối đãi với Vân Nương như thế nào đây, hay là hiện tại vẫn còn đang ở Bắc cương điều khiển binh sĩ chiến tranh?

Cùng lúc đó, trong phòng Tuyết Ông Tiên Sinh.

Tuyết Ông Tiên Sinh ngồi trước bàn, trước bàn là một chồng giấy, hắn cầm bút, lại thủy chung không thể đặt bút viết, hắn không biết chính mình nên viết cái gì bây giờ.

Cuối cùng, hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới viết lên giấy:

"Tĩnh Vương khải, Đồ Suất có thứ tôn Thiên Hà, chịu khuất nhục tại Lợi Châu tám năm, nay tuổi còn nhỏ mà thành thục, tính cách đạm mạc, hành sự quả quyết, thường ngoài dự đoán của mọi người, là kỳ tài luyện võ, tương lai có thể trọng dụng, rất thân thiết với Toa và Vũ.

Gia chủ Đồ thị Đồ Nguyên Tán, tu vi Đại Tông Sư, dưới có một con tu vi Tiên Thiên, còn lại võ công nhị đại (đời thứ hai) thường thường, tam đại kém cỏi, sinh hoạt trong gia tộc không ổn.

Giang Thị Dư Châu tam đại có hai người, một thiếu niên thiên tài, võ học thành tựu rất cao, đã cưới hỏi với Mạc Thị, một thiếu niên khác văn võ song toàn, tâm cơ mưu trí cẩn mật, cánh chim đã chống được gió, gần đây có cử động tại Lợi Châu, mưu đồ bí mật Đồ Thị, chưa đủ sức lật đổ, nhưng sử dụng nhiều kế sách liên hoàn, uy hiếp rất lớn, kiến thị liên hợp Ngư, Lạc, Thương bảo vệ Đồ, để ngừa bắc quân rơi vào tay Giang, xóa đi họa tâm dư nghiệt tiền triều, ổn định cân đối đại cục, bình an đế tâm."

Lúc viết xong, Tuyết Ông Tiên Sinh cẩn thận xếp lại cẩn thận, đút vào trong một ống trúc tròn, sau đó đi tới bên cửa sổ phóng đi, cũng thuận miệng nói:

- Mau chóng nhắn ngủ kinh sư, không được phép chậm trễ!

- Rõ!

Một lát sau, trong bóng tối truyền tới thanh âm mờ ảo, sau đó liền không còn tiếng động. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK