Trời lạnh thấu xương, quan đạo phủ đầy tuyết, từng vết xe ngựa vừa đi qua đã bị tuyết phủ đầy, chỉ còn lại những vết chân ngựa còn lộ ra một chút.
Móng ngựa vung lên rồi đạp thật sâu xuống làm bụi tuyết bắn lên tung tóe, để rồi khi tuyết rơi xuống lại một lần nữa che giấu vết móng ngựa vừa đi qua.
Giá! Giá! Giá!
Lúc này, sáu bóng kỵ sĩ đang bôn ba trên quan đạo vắng vẻ phủ đầy tuyết trắng, một đường phóng đi như tia chớp, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, chớp mắt chỉ còn lại mấy đạo tàn ảnh.
Vân Thiên Hà dẫn đầu đoàn người, toàn thân diện quần áo màu xanh, áo bào tung bay phần phật đón gió, hơn nữa kết hợp với màu lông trên người Vân Bôn, tựa như một con Du Long màu xanh lướt nhanh trên đường, dẫn theo năm vệt màu đỏ thẳng hướng một tiểu trấn phủ trong làn tuyết trắng.
Bắt đầu vào đông, thương khách rất ít khi nghỉ lại Vọng Kinh Trấn, đa phần bọn họ đều chạy vào trong Kinh Thành nơi có những khách sạn, thanh lâu tìm sự ấm áp trên giường với những cô nương hồng bài khiến cho tiểu trấn này mất đi sự náo nhiệt vốn có, tựa như lâm vào ngủ đông rồi trở nên hoang vắng.
Sau khi đoàn người đến trấn mới giảm tốc độ nhưng vẫn chưa thấy dừng lại.
Trước mỗi cửa hàng trong tiểu trấn, có mấy gã tiểu nhị đầu đội mũ lông, hai tay giấu kín trong tay áo, dáng người run run nhìn chằm chằm vào những khách nhân đi qua với ánh mắt chờ mong, có điều đoàn người trước mắt không hề để ý đến bọn họ, vẫn lãnh đạm đi ngang qua.
Đoàn người chạy thẳng tới trước một quán trà, Vân Thiên Hà liền dừng lại, nhìn sang Đồ Lục gật đầu, Đồ Lục lại tiếp tục cưỡi ngựa nhắm phía Tây ly khai tiểu trấn.
Vân Thiên Hà xuống ngựa, những người khác cũng xuống ngựa theo, sau đó Vân Thiên Hà đẩy cửa bước vào trong quán.
- Lại là ngươi, ngươi không phải bị thương nặng rồi sao, ngươi thế nào lại tới?
Sau khi Vân Thiên Hà bước vào quán, vị tiểu cô nương trong quán nhất thời mở to hai mắt nhìn, nhãn thần mang theo tia không hiểu nổi nhìn Vân Thiên Hà, tựa hồ đã quên mất bắt chuyện với khách nhân.
Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn sang tiểu cô nương, thấy nàng lần này đã có chút điểm của một tiểu loli rất khả ái, sau đó nhìn lướt qua quán trà, vị trung niên nhân đội nón cỏ đã không còn ở đây nhưng lại thấy xuất hiện hai người khác đầu đội mũ, mặc áo lông là loại lông chồn hảo hạng, thoạt nhìn khí độ bất phàm, có chút ý cảnh của cao thủ, chẳng qua là không thấy rõ dung mạo nên cũng không để ý tới nữa.
Tìm một bàn ngồi xuống, Vân Thiên Hà thản nhiên nói:
- Ta vì sao lại không thể tới, ngươi còn không đi châm trà, lấy sáu chén ra đây?
- A!
Tiểu cô nương lúc này mới chợt tỉnh, lập tức chạy về phía sau bưng ra một bộ trà với phong cách cổ xưa, rót đầy năm chén trà thơm.
- Là sáu chén!
Vân Thiên Hà lên tiếng nhắc nhở.
Tiểu cô nương cũng không để ý, nàng thấy hiện có năm người nên chỉ rót ra năm chén. Vân Thiên Hà bất đắc dĩ cũng không tiếp tục tính toán chuyện này.
Rót trà xong, tiểu cô nương cũng không có bỏ đi, trừng đôi mắt to quét tới quét lui trên người Vân Thien Hà, có vẻ rất mê hoặc, nghĩ thầm:
- Hắn lần trước không phải bị trọng thương sao, thế nào nhanh như vậy đã phục hồi hoàn toàn được rồi, hơn nữa thoạt nhìn so với lần trước đã có điểm biến đổi, thực sự là một đại quái vật.
Vân Thiên Hà tinh tế phẩm trà, uống được nửa chén vẫn thấy tiểu cô nương còn đứng một bên trừng mắt nhìn mình, liền quay đầu nói:
- Trà ngon, rót tiếp!
- Gì?
Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, thấy trong chén của Vân Thiên Hà vẫn còn một nửa trà, trừng mắt đẹp nhìn hắn, lạnh mặt nói:
- Không có!
Vân Thiên Hà nói:
- Ta nói ngươi một chén trà này vẫn còn một nửa, không thể coi là hai chén được, chỉ là muốn ngươi đổ đầy chén này mà thôi, cũng chẳng phải vi phạm quy củ gì của quán. Tại sao, không được?
- Ngươi, ngươi...
Tiểu cô nương nghe được lời này không biết phản bác làm sao, chỉ biết dậm chân tức giận, hung hăng trừng hai mắt rồi hừ lạnh một tiếng để bình trà xuống xong không thèm để ý đến hắn nữa.
Vân Thiên Hà tiếp tục uống trà.
Bất quá mấy người Viêm Hoàng chiến sĩ cũng không có ham mê phẩm trà, đối với bọn họ chén trà nào cũng giống nhau, chỉ một hơi đã uống cạn, xong rồi buông chén ngồi tĩnh tọa một bên.
Đợi thời gian nửa nén hương, lúc này Đồ Lục từ bên ngoài đi tới ngồi xuống, hướng Vân Thiên Hà gật đầu, Vân Thiên Hà qua sang nhìn tiểu cô nương một cái, lúc này nàng mới chu miệng nhỏ tới lấy cho Đồ Lục một chén, kết quả Đồ Lục cũng chẳng khác gì mấy người kia, một ngụm uống sạch, cũng không biết thưởng thức chút nào.
Vân Thiên Hà lúc này mới uống cạn chén vừa rồi, buông chén nhân tiện nói:
- Tiểu cô nương, tính tiền!
- Ba trăm văn!
Tiểu cô nương chu miệng nói, còn không thèm quay sang nhìn Vân Thiên Hà.
Đinh!
Vân Thiên Hà móc ra một ngân bính tử, lại dùng lực tách ngân bính tử làm hai nửa, vung tay ném một nửa kia lên trên quầy hàng phía xa, thản nhiên nói:
- Như này cũng không sai biệt lắm, còn thừa không cần thối lại!
Nói xong Vân Thiên Hà liền đứng dậy muốn ra ngoài, tiểu cô nương kia lập tức quay sang trừng mắt nhìn hắn nói;
- Đứng lại, của ngươi còn thiếu hai trăm văn, bằng không ngươi đừng hòng ra khỏi đây!
Vân Thiên Hà vẫn không dừng lại, chỉ nói một câu:
- Một trăm đồng là do hai vị khách nhân trong nhà mời trà, một trăm đồng còn lại là tế điện vong linh, như vậy chẳng phải là đủ rồi sao?
Nói xong Vân Thiên Hà đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu lại.
Tiểu cô nương nhìn bóng lưng hắn rời đi, chỉ biết dậm chân tức giận, hét lớn:
- Tên chết tiệt nhà ngươi, thật ghê tởm, tức chết ta mất!
Sau đó tiểu cô nương lại vào trong phòng hô tô:
- Nhị thúc, tiểu tử kia nói một trăm đồng tiền tế điện vong linh là có ý gì, tính như thế nào?
Buồng trong không có ai trả lời, nhưng thật ra một người trong hai vị khách cười nói:
- Tiểu Thiên nhi, tiền trà tế điện vong linh ý là hắn mời người chết trả tiền trà, ha hả!
- Cái gì, hắn cư nhiên dám mời người chết đến trong quán ta uống trà, buồn cười, lần sau đừng cho bản cô nương thấy ngươi, bằng không cho ngươi biết mặt.
Tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi lầm bần nói, hơn nữa còn hung hăng nắm tay ra bộ vô cùng tức giận.
Bất quá tiểu cô nương đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay sang kinh ngạc nhìn hai vị khách nhân kỳ quái trong phòng, nói:
- Ngươi thế nào lại biết ta là Tiểu Thiên Nhi?
Lúc này vị trung niên nhân từ trong buồng vội vã đi ra, bất quá hắn chỉ kịp thay đổi chiếc mũ bông, còn lại y phục vẫn y nguyên như cũ, đi tới trước mặt hai vị khách nhân trong phòng, ôm quyền nói:
- Có thuộc hạ pha trà, cũng không biết chủ thượng giá lâm, xin thứ tội!
- Cuồng Đao, nhìn bộ dáng này của ngươi xem ra mấy năm nay đứng ở quán này đã ủy khuất ngươi nhiều rồi!
Thanh âm vị khách nhân mang theo vài phần hồi ức, vui mừng nói tiếp:
- Bất quá phần cuồng dữ phong mang của ngươi mấy năm nay cũng được nội liễm đi nhiều a!
- Chủ thượng, đao có phải đến lúc rời vỏ hay không?
Thần sắc Cuồng Đao có chút phấn chấn nói:
- Thuộc hạ mấy năm nay vẫn một mực chờ đợi ngày này!
Tiểu Thiên Nhi lúc này hiếu kỳ đi tới, nhìn hai vị khách nhân trong phòng tới nửa ngày trời mới nói:
- Nhị thúc, lẽ nào bọn họ chính là người chúng ta phải đợi?
Gió lạnh thấu xương, tại một vùng tuyết trắng hoang vu bên ngoài.
Nơi này cách Vọng Kinh Trấn không tới một dặm đường, trong một tiểu viện không người ở, nóc nhà đã bị tuyết phủ đầy, ngay cả hàng rào tường viện cũng phủ đầy một lớp sương bạc.
Từ xa xa nhìn lại toàn bộ khu vực hoang phế này duy chỉ có một nơi này giống như một tòa tiểu sơn nhô lên, mặc dù trông không bắt mắt nhưng lại có vẻ rất cao.
Bất quá bên ngoài tiểu viện lúc này xuất hiện mấy thớt ngựa, bên trong viện phòng thỉnh thoảng lại có những làn khói bay ra, hiển nhiên đang có người ở trong bắt đầu nhóm lửa.
Trong phòng nhỏ, Giang Ngọc Thiên một đường phong trần mệt mỏi, bởi vì liên tục chạy đi trong gió lạnh, sắc mặt có vẻ tái nhợt, hai tay ôm một chén nước nóng, từ từ thổi rồi uống sưởi ấm.
Từ lần trước bị trúng tên độc mới khôi phục nhưng tiếp đến lại nghe được tin dữ Giang Thụ Viễn vị bị đánh vào thiên lao, sau đó Giang Ngọc Tề bị thụ thương, trăm đường bất đắc dĩ mới phải quay về Dư Châu an dưỡng, một loạt sự kiện này khiến cho cao tầng trong Giang thị phảng phát như đang bị vây trong một tầng mây đen mờ mịt.
Lần này dẫn theo một nhóm chiến sĩ Hắc Sát nhập kinh, Giang Ngọc Thiên chính là dự định tìm cơ hội cứu Giang Thụ Viễn ra khỏi thiên lao, bởi vì Giang Ngọc Tề khi trở lại có nói qua với tộc trưởng Giang Thụ Hùng, hiện tại Giang Thụ Viễn có liên quan tới việc hoàng tử bị tập kích, nhất thiết phải cứu ra kịp thời, bằng không sẽ bị người lợi dụng biến hắn thành kẻ chết thay, hoặc không cũng rất có khả năng bị người diệt khẩu.
Giang Ngọc Thiên là cháu Giang Thụ Viễn, từ nhỏ có thiên phú võ đạo cực cao nên được chuyển về Dư Châu tu luyện, qua mười năm thời gian đã đạt được Võ Sư cấp năm, được gia tộc ký thác rất nhiều kỳ vọng, bí mật trọng điểm bồi dưỡng.
Nhưng sau khi nghe được tin dữ, nhớ lại lần trước tại Phong Thụ Trấn chặn giết Đồ Thiên Thanh, phụ thân của hắn đã chết, lần này Giang Thụ Viễn lại bị nhốt vào thiên lao, sự phẫn hận trong long Giang Ngọc Thiên đã sớm bùng phát, lần này hắn bỏ ngoài tai lời khuyên can của người nhà lên đường nhập kinh, ngoại trừ mục đích giải cứu Giang Thụ Viễn, đó chính là tiêu diệt Vân Thiên Hà cho hả giận, hắn quyết định phải làm được bằng bất cứ giá nào.
Lần này theo Giang Ngọc Thiên nhập kinh có sáu vị chiến sĩ Hắc Sát, đây đều là những chiến sĩ Hắc Sát tinh anh trong Giang thị, thực lực bình quân đã ngoài cấp bảy, còn có một vị là tộc thúc của hắn, hiện đã có thực lực Võ Sư cấp chín đỉnh, mà hắn sau khi chữa thương hoàn toàn cũng thành công tấn cấp lên Võ Sư cấp bẩy, hắn tin tưởng bằng vào thực lực đội ngũ như thế này, việc tiêu diệt Vân Thiên Hà đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Hí...
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng ngựa kêu khiến cho mọi người vừa mới vào trong nhà không khỏi cả kinh sợ hãi. Nơi này bình thường cũng không có ai ở lại, chính Giang Ngọc Thiên cũng chỉ vừa lúc dừng lại nghỉ chân, thường ngày chỉ có một vị lão nhân trong trấn tới quét dọn còn lại là không có người đến.
Giang Ngọc Thiên nghe tiếng ngựa hí, bỗng nhiên đứng lên, mấy người chiến sĩ Hắc Sát cũng đều tập trung đề phòng. Lúc này một vị trung niên nhân đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua phía ngoài, thần sắc ngưng trọng nói;
- Xem ra hành tung của chúng ta đã bị lộ rồi!
- Lẽ nào bên ngoài tới không phải là người tiếp ứng chúng ta?
Giang Ngọc Thiên trầm giọng nói, lập tức đi ra cửa.
Đi tới ngoài cửa liền trông thấy kỵ mã của bọn họ đã bị người làm kinh sợ bỏ chạy, lại có một vị thiếu niên mặc thanh y dẫn theo mấy người măc đồ màu đỏ đang chậm rãi đi tới nơi này, ý đồ bất thiện. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK