- Ngươi làm sao biết trong thức ăn bị hạ độc?
Hắc bá giật mình, nhưng chưa vội tin tưởng lời nói của Vân Thiên Hà, dù sao thì Vân Thiên Hà còn nhỏ tuổi, lại không hề học qua nghề y, cũng không học qua dược lý, hắn làm sao có khả năng suy đoán ra được trong thức ăn bị hạ độc.
Huống hồ, Hắc bá biết, trong Đồ phủ, mỗi một món thức ăn mang ra đều có một người chuyên môn kiểm tra, có bị hạ độc hay không, thì nhất định không thể qua được một cửa kiểm tra kia.
Vì vậy trong lòng Hắc bá xác thực có chút hoài nghi.
Vân Thiên Hà biết chỉ nói như vậy với Hắc bá thì bị hoài nghi là chuyện bình thường, đổi lại là người khác, tự nhiên cũng sẽ không tin tưởng dễ dàng lời hắn nói, bất quá hắn đã sớm nghĩ ra được một lý do để thuyết phục, nói:
- Lần trước ta cùng với Tuyết Ông Tiên Sinh đi ra ngoài săn thú, chúng ta gặp được một ít thảo dược trên núi hoang, Tuyết Ông Tiên Sinh đã từng giảng giải qua, những thảo dược đó được lấy về làm tài liệu chế tạo nhuyễn cốt tán, đã từng đặc biệt nhắc nhở chúng ta, loại nhuyễn cốt tán này chính là vật cấm kỵ của người luyện võ, muốn chúng ta tỉ mỉ phân rõ, vì vậy ta đặc biệt nhớ kỹ!
Để Tuyết Ông Tiên Sinh ra làm lá chắn, Hắc bá cũng không có khả năng đi tìm Tuyết Ông hỏi chứng cứ, hơn nữa Tuyết Ông Tiên Sinh đã trở về Kinh Thành.
Nghe xong lời giải thích của Vân Thiên Hà, sắc mặt Hắc bá cực kỳ âm trầm, trầm giọng nói:
- Việc này liên quan trọng đại, không biết là có người nào nhắm vào Đồ gia, hay chỉ nhắm vào ngươi, cần phải có thêm một bước kiểm chứng, nha hoàn kia hiềm nghi rất lớn, đợi khi nàng quay lại, cần phải tra hỏi cẩn thận.
Vân Thiên Hà ngẫm nghĩ lại, nghĩ Lục Châu không quá có khả năng, ở chung một thời gian dài, hắn đối với Lục Châu coi như hiểu rõ, nghe Hắc bá nói như vậy, Vân Thiên Hà gật đầu.
- Hắc bá, một lúc nữa tra hỏi Lục Châu, do ta tới hỏi, ta sợ với tính tình của ngươi, làm nàng sợ!
Hắc bá gật đầu không nói, an vị sang một mặt khó chịu uống rượu, một mặt suy tư.
Một lúc sau, Lục Châu và Sử Trường Đức vào sân huấn luyện, nhìn thấy cơm nước lật úp trên mặt đất, Lục Châu nói:
- Thiếu gia, làm sao vậy?
Vân Thiên Hà nhìn thấy thần sắc Lục Châu không có gì dị thường, hỏi:
- A, vừa rồi không cẩn thận làm đổ bàn!
Nói xong, nhìn thần sắc Lục Châu vẫn như thường, liền hỏi:
- Lục Châu, ta hỏi ngươi, cơm nước này là ngươi trực tiếp lấy từ phòng bếp mang tới, hay là qua tay người khác mang tới, cho ngươi đưa tới võ đường!
Lúc này, thần sắc Lục Châu có chút không giải thích được, trả lời:
- Thiếu gia, cơm nước này là do nô tỳ trực tiếp tới phòng bếp lấy, vậy nô tỳ lại trở về một lần nữa lấy cơm nước thức ăn khác đến cho thiếu gia!
- Trước tiên không cần!
Vân Thiên Hà xua tay nói:
- Hiện tại ngươi trở lại phòng bếp, phỏng chừng không còn gì nữa rồi!
Lúc Châu vừa nghe, sợ Vân Thiên Hà bị đói, vội nói:
- Thiếu gia, tại phòng bếp hai phủ chia làm nhiều đợt, đầu tiên là mang cho lão gia, phu nhân, tiểu thư, còn có các thiếu gia dùng, đợt thứ hai mới tới phiên hạ nhân trong phủ, chỉ là cơm nước của hạ nhân có chút thô ráp, nô tỳ quay về lấy môt phần cho thiếu gia được không?
- Lục Châu, ta hỏi lại ngươi, khi ngươi tới phòng bếp lấy thức ăn, ngoài trừ người trong phòng bếp, có nhìn thấy người khác đi qua phong bếp, ví dụ như là phu nhân, hoặc là thiếu gia, lão gia nào đó?
Lục Châu đáp:
- Ngoài trừ các tỷ tỷ đúng giờ đến phòng bếp lấy thức ăn, còn có quản sự Trần đại nương của phòng bếp phụ trách điều động thức ăn, nô tỳ không hề thấy lão gia hoặc phu nhân nào đi qua phòng bếp!
- Vậy ngươi lấy cơm nước cho ta là trực tiếp lấy từ trong nồi của đầu bếp ra, hay là đã sớm sắp xếp sẵn rồi giao cho ngươi?
Lục Châu tuy rằng không rõ vì sao thiếu gia lại hỏi nhiều như vậy, nhưng vẫn như bình thường hồi đáp:
- Thiếu gia, khi nô lỳ đến lấy thức ăn, thức ăn đã được để vào đĩa xong, do Trần đại nhương bưng ra để vào hộp đựng, sau đó nô tỳ mới mang tới!
- Ngày hôm nay ai nếm thức ăn?
Hắc bá thình lình hỏi một câu.
Thân thể Lục Châu run lên, đáp:
- Ngày hôm nay Triệu thím nếm thức ăn!
Vân Thiên Hà vẫn luôn tập trung nhìn vào nhãn thần và biểu tình của Lục Châu, lấy kinh nghiệm của hắn đã phán đoán ra được, việc này không có liên quan gì tới Lục Châu, vấn đề chủ yếu chính là ở phòng bếp.
Lúc này, Hắc bá đứng lên nói:
- Việc này tạm thời không được nói ra, ta trở về phủ xem!
Nói xong, hắn liền bước ra khỏi sân luyện công.
Vân Thiên Hà rời khỏi sân luyện công, đi ra bên ngoài liền nhìn thấy một ít đệ tử Đồ gia lục tục trở lại sau khi ăn cơm xong, mỗi người sinh long hoạt hổ, nào có dấu hiệu trúng độc.
Không cần cùng Hắc bá trở về phủ, hắn đã có thể xác định, chuyện này là nhằm vào chính hắn.
Nhưng kỳ quái chính là, trong phủ trên dưới đại đa số người đều biết Đồ Chính Lâm bị hắn phế đi, tất nhiên sinh ra oán hận trong lòng, thực hiện trả thù, mà Đồ Thiên Lạc cũng có mâu thuẫn đối với hắn, tự nhiên không thể thoát khỏi hiềm nghi, nhưng những người này không quá có thể ở phía sau hạ độc, bởi vì còn rất nhiều điều kiện chưa thành lập.
Căn cứ vào một ít tư liệu và phân tích về hiện trạng của Đồ gia mà hắn nắm giữ, trong lòng Đồ Thiên Hà suy đoán, nhất là là tên nội quỷ ẩn núp sâu trong Đồ phủ rốt cuộc đã không nhịn được nữa rồi, bắt đầu triển khai hành động, thế nhưng điểm làm cho hắn nghi hoặc nhất chính là, vì sao mục tiêu của tên nội quỷ kia lại chỉ có mình hắn, mà không phải là toàn bộ Đồ phủ đây?
Hắn chỉ là một đứa con vợ lẽ, tuy rằng hiện tại được Đồ gia coi trọng, thế nhưng còn xa mới đạt tới mức địch nhân của Đồ gia coi trọng, vì sao không phải hạ độc sát thủ, mà lại dùng nhuyễn cốt tán đến đối phó hắn? Mục đích là gì? Bọn họ phải nhận được chỗ tốt nào?
Vân Thiên Hà dùng nghịch hướng tư duy tự suy đoán, nếu như coi chính mình tưởng tượng trở thành một con cờ của địch nhân mà nói, như vậy quân cờ này chung quy phải có tác dụng của nó!
Võ công? Điểm này khẳng định không có khả năng!
Thân phận của hắn tại Đồ gia? Nhưng hắn là con vợ lẽ, cho dù được Đồ Nguyên Tán nhìn trúng thì thế nào? Điều này thực sự không quá có khả năng!
Chẳng lẽ là ly gián?
Nghĩ đến một tầng này, Vân Thiên Hà ngược lại cho rằng rất có thể, dù sao thì hiện tại không ai biết được chính mình xuyên qua thời không mà tới, Đồ Thiên Hà ban đầu, vị thiếu niên này vốn tồn tại oán khí rất lớn đối với Đồ thị, nếu như có người đứng đằng sau xích mích gây ly gián mà nói, sẽ khiến cho oán khí trong lòng hắn càng tăng vọt, do đó cuối cùng hình thành nên một loại tâm lý cừu hận đối với Đồ thị.
Nếu như địch nhân nắm chắc điểm này để lợi dụng, vậy thì coi như địch nhân đã xếp vào một quả bom hẹn giờ tại Đồ phủ, sợ rằng đây chính là giá trị lợi dụng của chính mình.
Nghĩ đến địch nhân tính kế tinh diệu như vậy, Vân Thiên Hà cũng không khỏi động dung, bố cục thật đáng sợ, cư nhiên tâm lý bình thường của con người cũng được tính toán cẩn thận.
Lúc này, Hắc bá đã quay lại, trong lòng hắn còn ôm một con chó, đi tới cửa nhìn Vân Thiên Hà nói:
- Theo ta tiến vào!
Vân Thiên Hà cùng Hắc bá vào sân huấn luyện, Hắc bá thả con chó trong tay ra, con chó ngửi thấy mùi thức ăn liền chạy tới, ăn rất ngon lành.
Thế nhưng sau khi ăn xong khoảng chừng không tới thời gian một nén hướng, con chó kia đột nhiên vô lực mềm oặt nằm trên mặt đất, thoạt nhìn một chút tinh thần cũng không có.
Hắc bá tiến tới sờ sờ người con chó, sắc mặt lúc này so với đáy nồi còn đen hơn, thân thể con chó này quả thực giống như bùn nhão vậy, hiển nhiên là trúng độc.
Hiện tại, hắn đã triệt để tin tưởng theo như lời nói của Vân Thiên Hà, hắn vừa mới dạo qua một vòng về phủ, tất cả mọi chuyện trong phủ đều rất bình thường, không hề phát sinh chuyện gì lớn, nhưng trong thức ăn của Vân Thiên Hà lại xuất hiện vấn đề, điều này đã nói rõ có người chuyên môn hạ độc nhằm vào hắn.
- Chẳng lẽ lại là tên súc sinh Chính Lâm không biết hối cải?
Sắc mặt Hắc bá âm trầm, trong lòng nổi lên một cỗ phẫn nộ nói không nên lời, tu vi võ đạo của đệ tử tam đại Đồ gia rất bình thường, các trưởng bối Đồ gia nóng lòng như lửa đốt, hận đã quá mức nuông chiều đâm hư.
Mà hôm nay thật vất vả mới xuất hiện kỳ tài, đã được các trưởng bối gia tộc xem trọng, quyết định tận lực bồi dưỡng, vì tam đại Đồ thị sinh ra một cỗ lực lượng mới. Thời gian vừa qua Hắc bá thường xuyên ở cùng một chỗ với Vân Thiên Hà, sự trưởng thành của hắn đều nhìn trong mắt, vui mừng tận đáy lòng, thế nhưng hiện tại cư nhiên có người ý định hãm hại, để lửa giận của vị trung niên nhân vốn tính tình dữ dằn này bị nhóm lên, cũng bốc cháy hừng hực.
- Thiên Hà, ngươi ở trong mật thất trước, không nên ra ngoài!
Hắc bá kéo Vân Thiên Hà đi vào trong mật thất rồi nói.
Vân Thiên Hà có chút lo lắng Hắc bá sẽ hành động lỗ mãng nói:
- Hắc bá, người...
- Không cần phải nói, ta sẽ không làm chuyện lỗ mãng đâu, trước tiên ngươi cứ ở tạm trong này đã!
Sau khi Hắc bá đẩy mạnh Vân Thiên Hà vào trong mật thất, liền ra ngoài dặn Sử Trường Đức và Lục Châu không được ra ngoài sân huấn luyện nửa bước, sau đó nhanh chóng về phủ.
...
Chủ trạch Nam Viện Đồ phủ.
Đồ Nguyên Tán ngồi trên ghế, nghe xong Hắc bá kể lại mọi chuyện, sắc mặt trở nên âm trầm đáng sợ.
Chờ khi Hắc bá nói hết lời, Đồ Nguyên Tán trợn mắt nhìn Đồ Chính Lâm đang ngồi bên cạnh cúi đầu trầm mặc nói:
- Ta sinh ra một đám tử tôn thật tốt, gia môn sỉ nhục, gia môn sỉ nhục a!
Vẻ mặt Đồ Chính Minh lúc này tràn ngập hổ thẹn tự trách, lập tức quỳ xuống nói:
- Phụ thân, hài nhi biết nên làm như thế nào rồi!
- Ngươi biết là tốt rồi, nếu như Đồ thị ta thua trong tay chính người nhà, ta thực không còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Đồ gia!
Sắc mặt Đồ Nguyên Tán có chút tái nhợt, dừng lại một chút, tựa hồ đã hạ quyết tâm, lạnh lùng nói:
- Để nội bộ Đồ thị ta yên ổn, con lập tức đi thông báo cho các gia chủ chi hệ, theo kế hoạch cũ, từ đêm nay bắt đầu, thực hiện thanh trừ nội bộ!
Phân phó xong, Đồ Nguyên Tán khẽ quát một tiếng:
- Lục quản gia!
Lúc này, Lục quản gia từ chủ đường phía sau đi ra, chỉ thấy trên mặt có hai vết sẹo giao nhau kéo dài, hai vết sẹo đã hoàn toàn hủy đi dung mạo, làm cho diện mục của hắn có vẻ cực kỳ dữ tợn đáng sợ, hắn giống như một u linh đi tới trước mặt Đồ Nguyên Tán, dùng loại thanh âm phảng phất giống như đến từ cửu u địa ngục, nói:
- Lão gia có gì phân phó?
Đồ Nguyên Tán nhìn Lục quản gia, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia ưu thương, có chút thất thần, người này nguyên lai là đệ nhất mỹ nam tử, là bạn tốt sinh tử tri giao của hắn, nhưng lại rơi vào kết cục cả đời làm cái bóng trốn trong Đồ phủ, vừa nghĩ tới sự kiện giống như ác mộng kia, trong lòng hắn không tự chủ được sinh ra sự đau đớn cắn xé.
Một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, trầm giọng nói:
- Ngươi và Chính Huy (Hắc bá) lập tức triệu tập Thiên Đồ, đêm nay triệt để nhổ bỏ toàn bộ cái cọc Giang gia đã an bài trong Lợi Châu, còn tiểu quỷ kia, cần phải giết chết, vĩnh viễn trừ hậu hoạn, lần này lão phu muốn nhìn Giang lão nhi còn có thể nhẫn đến khi nào, nên buộc hắn xuất thủ rồi!
Đêm nay, đã định trước là một đêm tràn ngập máu tanh sát phạt vào náo động!
Mà mồi lửa lại chỉ là một sự kiện hạ độc vô cùng đơn giản, sợ rằng Vân Thiên Hà căn bản không có khả năng suy đoán ra được, hắn coi như ở trong sự kiện này, nhưng rốt cuộc là đang sắm vai chính hay là loại vai gì?
Chỉ là bởi vì hắn bị hạ độc hay sao?
Đáp án hiển nhiên không phải, chuyện của hắn chỉ là việc nhỏ, chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, hắn không thể nào biết được, nhưng lại là mồi lửa cho hành động thực hiện bố cục.
Đầu mãnh hổ Đồ thị vẫn ngủ say thời gian dài, rốt cuộc đã nhe răng nanh sắc bén của mình rồi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK