Mục lục
[Dịch] Vũ Động Thiên Hà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đen giơ tay không thấy ngón. Đối với những người thích hoạt động về đêm thì đây chính là thời điểm tốt nhất mà chúng đến để cướp đi nhân mạng, giết người không để lại dấu vết.

Phụ cận Giang phủ đám thủ vệ tuần tra căn bản không biết rằng tử thần đang lặng im giương hai tay về phía bọn chúng. Chỉ trong một thời gian ngắn đám thủ vệ tuần tra của Giang phủ ngã xuống không một tiếng động.

Trong gió lạnh truyền đến thanh âm châm lửa. Ngay sau đó một mùi khác lạ xộc thẳng vào mũi mang đến hơi rượu nồng nặc xen lẫn mùi màu, lan tỏa trong đêm đen giống như đang tấu lên một khúc nhạc tử vong.

Giang Nam quận chính là nơi tổ tiên Giang gia sinh sống, nơi này còn lưu lại một nhánh của Giang gia trông giữ tổ trạch. Cũng giống như Đồ gia ở đây cũng có một vị trưởng bối định cư, không đem toàn bộ người đến Dư Châu thành.

Bối phận của Giang Thủ Thành trong gia tộc so với tộc trưởng Giang Thụ Hùng còn muốn cao hơn. Hắn là trưởng bối nhiều tuổi nhất trong tộc vẫn luôn sống ở Giang Nam quận. Con cháu của hắn ngoại trừ một vài người có thiên tư tốt được đưa đến Dư Châu tiếp nhận huấn luyện còn lại đều ở lại đây làm ăn, trở thành người thủ hộ tổ trạch Giang gia. Mà con trai của Giang Thủ Thành cũng mới chỉ là một võ sư bình thường, ngoài ra nơi này còn mấy tên hắc sát chiến sĩ chuyên môn bảo vệ.

Lúc này Giang Thủ Thành đang thương nghị với con trai lão là Giang Thụ Đức về vấn đề vận chuyển lương thực, vũ khí. Bởi vì tuổi lão đã cao nhưng cũng vì thế mà kinh nghiệm phong phú, lão nhắc nhở con trai sáng mai lúc khởi hành trên đường cần chú ý đến cả những chi tiết nhỏ nhất. Ngoài ra lão còn truyền cho con trai một ít kinh nghiệm khác nữa.

Nhưng mà đột nhiên bên ngoài sinh ra dị động làm cho lão trở nên cảnh giác. Giang Thủ Thành sợ rằng có tiểu thâu đến ăn trộm vũ khí và lương thực nhưng cũng không quá lo lắng vì mấy tên hộ vệ bên ngoài đều là ngũ cấp, lục cấp võ sư đủ để ứng phó rồi.

Nhưng một hồi lâu sau cũng không thấy có hồi âm, bên ngoài cũng không truyền đến âm thanh cảnh báo nên lão liền ý thức được không ổn, Giang Thủ Thành đứng dậy nói:

- Thụ Đức, ra ngoài xem thế nào, chớ để tiểu thâu thừa cơ trộm đi vật tư bên ngoài. Đây chính là toàn bộ của cải ở Giang Nam quận của chúng ta. Lần này mặc kệ Thụ Hùng hay Ngọc Tề có thành công hay không thì chúng ta cũng đã dồn toàn lực.

- Phụ thân không cần lo ngại, đám mao tặc ở Giang Nam quận này không có đảm lượng đến trộm đồ ở Giang gia ta đâu. Thị vệ bên ngoài ít nhất cũng đã đạt đến ngũ cấp, lục cấp võ sư, đối phó với mấy tên mao tặc cũng thừa đủ rồi.

Giang Thụ Đức tự tin nói.

Trong lòng Giang Thủ Thành có chút bất an nói:

- Thụ Đức, để mấy tên hắc sát chiến sĩ ra ngoài trông chừng vật tư, không thể khinh suất được. Mặc dù ta chỉ là một lão già đã không còn linh hoạt nữa nhưng đối phó với người bình thường cũng không vấn đề, cũng không cần các ngươi bảo vệ.

Giang Thụ Đức nghe phụ thân nói như vậy liền gật đầu quay sang nói với mấy tên hắc sát chiến sĩ:

- Các ngươi ra đổi cho mấy tên thủ vệ, trông chừng vật tư tuyệt đối không thể để mất.

- Vâng.

Mấy tên hắc sát chiến sĩ liền tuân mệnh, đang định ra ngoài thì đúng lúc này Giang Thủ Thành ngửi thấy một mùi khác thường không khỏi nhíu mày hỏi:

- Đây là mùi gì? Là mùi rượu, còn có...

Không đợi hắn nói hết câu đột nhiên bên ngoài lửa bốc lên khắp nơi, ánh lửa chiếu rọi xung quanh làm cho sắc mặt Giang Thủ Thành và Giang Thụ Đức đại biến nói:

- Mùi rượu, không tốt, có người phóng hỏa, nhanh chóng ra lệnh cho tất cả người trong nhà toàn bộ đều cứu hỏa, nhanh.

Lúc này trong lòng Giang Thụ Đức cực kỳ phẫn nộ làm cho sắc mặt của hắn trở nên vặn vẹo. Lại có người đủ can đảm dám phóng hỏa đốt vật tư mà bọn họ vất vả chuẩn bị, lúc này hắn hét lên với đám hắc sát chiến sĩ:

- Theo ta, tìm bằng được hung thủ phóng hỏa, giết ngay tại chỗ.

Nói xong, Giang Thụ Đức liền mang theo hắc sát chiến sĩ vội vàng chạy ra cửa.

Bên ngoài Giang phủ gió lạnh từng cơn, sau khi những xe vật tư bị bốn người Tinh Mông tưới đầy rượu mà Vân Thiên Hà đã chuẩn bị lúc chiều sau đó hắn từ một nơi bí mật gần đó đi ra, tay cầm ngọn đuốc ném lên xe chở vật tư. Ngay lập tức lửa bùng lên như gặp hỏa hoạn.

Vân Thiên Hà vừa mới phóng hỏa bốn người Tinh Mông lại nhanh chóng tiếp tục đổ rượu lên những nơi khác, đám cháy gặp gió bốc lên cộng thêm rượu dễ bén lửa nên tất cả xe vật tư đều đã bốc cháy.

Ngay khi xe cuối cùng bắt lửa Vân Thiên Hà thấy từ trong phủ có người đi ra liền quát khẽ:

- Toàn bộ vò rượu còn lại ném hết vào trong nhà, dẫn lửa vào trong đó thiêu rụi cả tòa nhà luôn.

Bốn người Tinh Mông gật đầu, nhấc từng vò rượu lướt nhanh đến cỗ xe đang cháy gần đó, châm lửa, toàn bộ vò rượu liền biến thành hỏa cầu. Tinh Mông giống như không sợ sức nóng của ngọn lửa, cầm lấy vò rượu chạy nhanh đến bên ngoài bờ tường dùng kình lực ném thẳng về phía khu nhà gỗ.

Chỉ thấy vò rượu sau khi bay đến mái hiên một tòa nhà liền vỡ vụn, rượu, dầu trơn bên trong bắn ra xung quanh bén lửa, bắt đầu thiêu đốt, rất nhanh đã biến mái hiên gỗ thành một vùng lửa.

Từng âm thanh hỗn loạn vang lên: tiếng bước chân dồn dập, tiếng la sợ hãi, tiếng hò hét cứu hỏa...

Vân Thiên Hà cùng với Tinh Diệu, Thu Liên, Thu Phi, mấy người cũng đồng thời mượn cơ hội này chiếu theo hướng gió ném mấy vò rượu còn lại vào bên trong.

Sau khi phóng hỏa Vân Thiên Hà cảm ứng được xung quanh có dân chúng đang lao về phía này trong đó còn có vài tên hắc sát chiến sĩ liền huýt vang một tiếng báo hiệu rồi hét lên:

- Rút lui.

Năm người nhanh chóng lao về phía thành bắc.

Lúc này toàn bộ phòng ốc Giang gia đã bị bén lửa triệt để, sức lửa lan tràn rất nhanh mang theo hơi nóng hừng hực, ánh lửa bốc lên tận trời.

Cổng lớn Giang gia bây giờ đã trở thành một biển lửa ngăn cản người vào cứu hỏa.

Mấy chục cỗ xe đều bắt lửa cháy hừng hực không còn khả năng dập tắt, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ Giang Nam quận.

Tất cả bách tính trong thành đều nhìn thấy ánh lửa, cũng không dám chậm trễ sợ lửa liên lụy đến gia đình mình vội vàng cầm lấy xô, chậu, xong nồi...tất cả những thứ nào có khả năng đựng được nước chạy đến cứu hỏa.

Nhóm đầu tiên lao đến dập lửa chính là hạ nhân trong Giang phủ, bọn họ dội nước lên đám cháy thì thấy không những không dập được lửa mà còn làm lửa bốc lên, thế lửa theo dòng nước cũng lan tràn ra khắp xung quanh, càng cố gắng dội nước thì thế lửa lại càng to càng mãnh liệt.

Thấy tình cảnh này, đại đa số người bắt đầu sợ loạn cả lên.

Giang Thụ Đức mang theo vài tên Hắc Sát chiến sĩ đuổi tới cửa phủ thì thấy đám cháy đã bốc hừng hực thiêu đốt mấy chục xe không còn có khả năng dập lửa. Hắn sợ hãi đến mức hồn siêu phách lạc, sau đó tức giận đến hộc máu, ánh mắt đã toàn là tia máu đỏ tươi, con mắt muốn nứt ra hét lớn:

- Chạy nhanh đi cứu hỏa, bằng mọi cách phải đưa toàn bộ dân chúng trong thành đến cứu hỏa, cố gắng hết sức cứu lấy vật tư, sau này đều có thưởng.

Hắn mừa mới rống lên thì có một tên người hầu từ trong nhà lao ra, chạy đến trước mặt hắn, thanh âm run rẩy, cả người run cầm cập sợ hãi lắp bắp nói:

- Lão...lão...gia...gia...cả...tòa...tòa...nh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK